Tần Kham phát giác mình lại sai lầm rồi.
Hắn không nên giởi trò này trước mặt Lý Đông Dương, người từng trải có gì mà chưa gặp? Hành động Như vậy đối với Lý Đông Dương mà nói, ước chừng dừng lại ở trình độ phi thường trúc trắc, giả bộ hồ đồ xin đồng tình với lão làm gì, chỉ có thể tự rước lấy nhục, chẳng khác nào bán thơ văn cho Khổng phu tử, chơi đại đao trước mặt Quan Công.
Nói chuyện với người thông minh phải có thái độ thông minh, Tần Kham rất lý trí thu công, trên mặt nở ra nụ cười khổ: "Ánh mắt của Lý Đại học sĩ thật sự vô cùng sắc bén, Tần mỗ bội phục."
Lý Đông Dương cười như trêu tức: "Thừa nhận rồi?"
Tần Kham lúng túng nói: "Không thừa nhận thì không khỏi rất không có hậu đạo, ta sai rồi, không nên ở trước mặt các lão đương triều giở trò quỷ."
Lý Đông Dương hậm hực nói: "Ngươi đúng là sai rồi, nhưng không phải sai vì giở trò."
Tần Kham lập tức minh bạch: "Đúng, ta không nên đốt nhà các lão."
Lý Đông Dương lúc này mới gật gật đầu: "Thế đốt rồi thì giờ ngươi tính sao?"
Tần Kham vái thật dài, nói: "Nhận lỗi với các lão."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó Đông Hán sẽ bồi thường tất cả tổn thất của ngài, ngài có thể thuận tiện yêu cầu thêm phí tổn thất tinh thần với Đông Hán."
Lý Đông Dương ngẩn người, bị sự vô sỉ của người này khiến cho tức tới bật cười, Lý Đông Dương mãnh liệt ngoan độc đào tạo ra một người vô sỉ lại có phong độ thế này, chẳng lẽ Cẩm Y vệ trong những năm gần đây có tính toán thay đổi phong cách?
"Tần Thiên hộ là xuất thân người đọc sách?" Lý Đông Dương rất có hứng thú quan sát Tần Kham.
"Đúng, vốn là tú tài, sau lại bị tước công danh, dưới sự mời chào thịnh tình của Mưu soái vào Cẩm Y vệ."
"Vì sao bị tước công danh?"
Khóe miệng Tần Kham run rẩy: "... Đánh nhau."
—— hơn nữa đánh cho công tử của tri phủ hộc máu.
Lý Đông Dương có chút đăm chiêu: "Lúc trước Sùng Minh đảo kháng Oa, hình như cũng là ngươi đi trước làm gương?"
Tần Kham có chút xấu hổ, rõ ràng là xuất thân người đọc sách, nhưng những gì làm ra lại là chuyện động quyền cước, hắn cảm thấy mình đã bôi đen hình tượng của người đọc sách.
Lý Đông Dương đại khái không cho rằng như vậy, lão vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu thở dài, lặp lại: "... Nhân tài! nên làm quan văn."
Nói xong liền đi.
Tần Kham đứng ngây ra đó, nghiễn ngẫm ý tứ trong những lời này của Lý Đông Dương.
Nói hắn là nhân tài thì hắn không phản đối, dù sao đây cũng là sự thật, nhưng vì sao nói hắn nên làm quan văn?
Hồi tưởng lại ánh mắt tiếc hận vừa rồi của Lý Đông Dương, Tần Kham dần dần phẩm ra vị đạo.
Nghe nói sự đặc sắc của quan văn Đại Minh là thích đánh nhau, nói không được là trực tiếp quyền cước chào hỏi, ý tứ của Lý Đông Dương chắc không phải là cảm thấy Tần Kham hắn nếu làm quan văn, có thể gia tăng sức chiến đấu khi đánh nhau chứ?
Lão già này cũng không phải là người lương thiện, sau này phải cẩn thận đề phòng.
************************************************** *********
Ra khỏi cung, đám bộ hạ Đinh Thuận đứng cách Thừa Thiên môn thật xa chờ Tần Kham, thấy hắn ra, ai nấy trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, xem ra việc tối hôm qua hoàng thượng không trách tội Tần Thiên hộ, mọi người thở phào nhẹ nhõm từ đáy lòng.
Trong Thiên hộ sở Nội thành, đám bộ hạ cũ từ Nam Kinh theo tới như Đinh Thuận có thể nói vui buồn tương quan với Tần Kham, Tần Kham tốt thì bọn họ tốt, Tần Kham nếu gặp hạn té ngã, bọn họ cũng đừng hòng sống yên.
Cho nên Tần Kham một sợi tóc cũng không thương tổn từ trong cung đi ra, sự vui sướng của bọn họ là phát ra từ nội tâm, không hề có một tia giả dối.
"Thượng ý khen ngợi và khuyến khích", đây là kết luận của Hoằng Trị đế đối với biểu hiện của Cẩm Y vệ tối hôm qua, nói cách khác, hành vi vu oan giả thành phiên tử phóng hỏa khắp nơi của Đỗ Yên và Đinh Thuận đã triệt để qua mắt được hoàng thượng, chẳng những không có tội, ngược lại còn có công.
Tần Kham và Đinh Thuận cười hiểu ý, tất cả đều ở trong hiểu ngầm, sau đó mọi người vây quanh Tần Kham, trở về Thiên hộ sở.
Ngoài cánh cửa tan nát của Thiên hộ sở, chín tên bách hộ đến đông đủ, trừ hai ba bách hộ đêm qua tiếp viện Tần Kham ra, mấy người còn lại trên mặt mang theo vẻ thẹn thùng.
Tần Kham cũng không trách bọn họ, dù sao thời gian hắn thượng nhiệm Thiên hộ quá ngắn, chưa kịp xây dựng quan hệ tốt với thuộc hạ thì đã gặp phải việc như vậy, xu cát tị hung vốn là lẽ thường tình của con người, khi gặp phải nguy nan ngươi không thể trông cậy vào sự chiếu cố của một người xa lạ được. Tương tự, Tần Kham ở kiếp trước cũng không dám đỡ người già bị ngã.
Trận chiến tối qua, nhà cửa của Thiên hộ sở đã bị các phiên tử đốt sạch, chỉ lưu lại một đống phế tích vẫn còn đang bốc khói, trong không khí tràn ngập mùi khét, trên đất thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng vết máu, dấu vết đấu với Hán Vệ đêm qua rõ ràng ở trước mặt, nhìn thấy mà ghê người.
Các Cẩm Y vệ rầu rĩ nhìn nhau, lặng im không nói gì.
Tần Kham cười nói: "Không cần ủ rũ, bệ hạ đã hạ chỉ, tất cả tổn thất của Thiên hộ sở chúng ta do Đông Hán bồi thường, nhà cửa này bọn họ đốt thế nào thì nhất định phải dựng lại cho chúng ta, hơn nữa phải xây lại thật đẹp."
Lời nói cuối cùng này làm các Cẩm Y vệ ở đây phấn chấn tinh thần, vì thế lần đầu lộ ra nụ cười người thắng nên có.
Tranh đấu Hán Vệ tồn tại đã lâu, nhưng mà đánh tới cuối cùng như tối hôm qua, chẳng những đánh cho các phiên tử Đông Hán kêu cha gọi mẹ, về sau còn tóm mũi bắt bồi thường tổn thất, cú tát này quá vang, rất có xúc cảm.
Nội mạc bên trong mọi người không rõ lắm, nhưng đối với kết quả này, mọi người lại phi thường vui sướng.
Thế là đủ rồi, cái cần đơn giản là kết quả mà thôi, quá trình đã không trọng yếu.
Đỗ Yên và hai tiểu la lị bị đuổi về khách sạn, Đinh Thuận lo lắng Đông Hán trả thù, cố ý an bài không ít huynh đệ thủ hạ luân phiên bảo vệ xung quanh.
Lo lắng của Đinh Thuận có chút dư thừa, Cẩm Y vệ lần này hung hăng giáo huấn phiên tử Đông Hán, khí diễm kiêu ngạo của Đông Hán bị đả kích trầm trọng, bệ hạ cũng hạ chỉ đánh chết một đương đầu chịu tội thay, trong kinh sư hiện giờ, phiên tử thấy Cẩm Y vệ đều sẽ tự giác đi đường vòng.
Có điều Tần Kham minh bạch, đây chỉ là tạm thời, hơn nữa từ nay về sau thù của hắn và Đông Hán xem như càng kết càng sâu, không có khả năng hóa giải, một ngày ngày nào đó Tần Kham hắn lăn lộn không thuận, Đông Hán nhất định sẽ tìm tới giết chết hắn. Nếu Tần Kham trước mắt không có ý tưởng coi thường mạng sống của mình thì chỉ có thể trong thời gian nhanh nhất lớn mạnh, để cánh chim của mình được đầy đặn, thái giám Đông Hán tất nhiên sẽ không làm gì được mình.
Trở lại khách sạn cũng là đang lúc hoàng hôn, Đỗ Yên và hai tiểu la lị đứng ở trước cửa ánh trăng kiễng chân chờ đợi, thấy Tần Kham trở về, tam nữ vẻ mặt vui mừng đồng loạt ùa ra đón.
Tần Kham Tâm tình đang uất ức nhìn thấy họ, trên mặt cuối cùng lộ ra nụ cười.
Lão bà này cưới không nhầm, chẳng những toàn tâm toàn ý tính toán cho hắn, hơn nữa vào thời khắc trượng phu gặp nguy nan thân thủ cao tuyệt của nàng ta cũng mang tới tác dụng rất lớn, nếu luận tới đệ nhất công thần tối hôm qua, trừ Đỗ Yên ra không còn có thể là ai khác, bà nương này phóng hỏa đốt nhà đúng là một hảo thủ, thiếu chút nữa thì đốt chết các lão đương triều.
Đỗ Yên giống như một con nai con, sôi nổi chạy dưới ánh mặt trời, tới trước mặt Tần Kham, sau đó vươn hai tay ra.. bắt đầu lúc người Tần Kham.
Tần Kham ngạc nhiên ngây ra tại chỗ, tùy ý để Đỗ Yên lục soát người hắn, chỉ tiếc nàng ta trước khi xuất giá đã được nhạc mẫu huấn luyện về tri thức cấu tạo sinh lý nam tính, rất sáng suốt tránh được vị trí mấu chốt nhất, làm Tần Kham buồn bã mất mát.
Vẫn là tiểu la lị dễ lừa hơn.
Tìm cả nửa ngày, Đỗ Yên cuối cùng cũng dừng lại, mắt hạnh trợn tròn bất mãn: "Tiền đâu?"
"hả?"
"Hả cái gì, tiền nuôi gia đình đâu?"
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Kham lập tức vặn vẹo còn hơn trái mướp đắng.
Vừa giải quyết được một chuyện phiền toái thì lại chuyện phiền toái khác tới, hơn nữa từ độ khó mà nói thì kiếm tiền tuyệt không dễ hơn đánh nhau với Đông Hán, đánh nhau chỉ tổn thương thân thể, kiếm tiền thì tổn thương đầu óc, rất chết người.
Đỗ Yên vừa thấy vẻ mặt của Tần Kham liền biết không chấm mút được gì từ trên người hắn.
"Không có à?"
Tần Kham lúng túng nói: "Mấy ngày nay bận đánh nhau."
Đỗ Yên thở dài, lấy ra một khối bạc vụn giơ lên ở trước mặt hắn, nói: "Chủ nhà, làm vợ ta không thể không nói cho ngươi hay, đại gia đình chúng ta hiện tại chỉ còn lại ba lượng bạc, mua gạo mua đồ ăn trả lương, những khoản chi này là không thể thiếu, ngươi nếu không kiếm được tiền, ta chỉ đành để Liên Nguyệt Liên Tinh và ta ra đường đánh quyền làm xiếc thôi."
Tần Kham lập tức cảm động không thôi, động tình nhìn chăm chú nàng ta: "Yên nhi, có thể lấy được nàng làm vợ, thật sự là ta ba dời tu luyện có phúc, vừa chủ ngoại lại chủ nội, vừa phóng hỏa đốt nhà vừa ra ngoài kiếm tiền, vất vả cho hiền thê rồi, đi làm xiếc đi, chú ý an toàn, ta ở nhà chờ nàng mua gạo và thức ăn về..."
Còn chưa nói xong, Tần Kham đã bị Đỗ Yên mặt mày giữ tợn bóp cổ: "Đồ không có lương tâm, thực sự để ta ra ngoài làm xiếc à?"
"Buông tay! Bà tám! Ta có cách kiếm tiền!"
@by txiuqw4