Tần Kham không khỏi cảm kích nhìn Lý Mộng Dương một cái.
Hắn không biết Lý Mộng Dương, nhưng một người xa lạ chịu lên tiếng cho hắn, Tần Kham cảm thấy rất ấm áp,trong triều đình Đại Minh không nhất định đều là người xấu, luôn luôn có mấy người tốt vẫn chưa mất tiết tháo.
Lý Mộng Dương càng nói càng tức giận, vỗ đống tội trạng của Thọ Ninh Hầu trong tay, cả giận nói: "Sở tác sở vi của Các ngươi quan viên dân chúng cả thành có ai không biết? Trước mặt Bệ hạ các ngươi lại giả vờ vô tội, giả vờ thiện lương. Có biết những dân chúng bị các ngươi hại cho cửa nát nhà tan thảm tới thế nào không? Các ngươi khoanh vòng ngàn khoảnh nông địa, vô số nông phu bị bắt thành lưu dân, mang theo con cái lưu lạc ăn xin chung quanh, các ngươi ép giá tơ lụa lá trà kinh sư, từ giữa kiếm lợi, ai không nghe thì bị gia phó của các ngươi đuổi ra khỏi kinh sư, còn cả thủy đảo vận lương phía nam, lừa ngựa phí bắc, muối tư Quan Trung... Kinh sư bị hai người các ngươi biến thành người người oán trách, chướng khí mù mịt. Các ngươi không biết xấu hổ à mà còn giả vờ vô tội trước mặt bệ hạ?"
Những lời này khiến người Trương hoàng hậu và Kiến Xương Bá biến sắc, ngay cả Thọ Ninh Hầu đang nằm trên giường hô hấp cũng trầm trọng hơn.
"Lý chủ sự đừng kích động, việc này trước kia các ngôn quan ngự sử đã nói rồi. Nhưng điều tra thì không tìm được chứng cớ, hôm nay không cần nhắc lại..." Hoằng Trì đế nói xong nhìn Tần Kham, chậm rãi nói: "Tần Kham, trẫm gọi ngươi đến, là muốn làm rõ chuyện, ngươi nói Thọ Ninh Hầu muốn phá nhà cướp mỹ tỳ của ngươi, việc này có đúng không?"
"Thiên chân vạn xác..." Tần Kham quay đầu liếc Thọ Ninh Hầu vẫn đang nằm trên giường mềm, bổ sung: ".. Không chỉ như vậy, Thọ Ninh Hầu còn nhìn trúng cả đầu bếp nữ nhà ta, cũng muốn chiếm. Thần cảm thấy thấy lạ, đầu bếp nữ nhà ta năm đã hơn bốn mươi, vừa già vừa xấu lại béo, không biết vì sao phong cách của Thọ Ninh Hầu lại không đồng nhất như vậy..."
Mọi người trong điện hít một hơi lạnh: "..."
Thọ Ninh Hầu không giả vờ nổi nữa, Lý Mộng Dương kể nhiều tội trạng của hắn như vậy hắn không phản ứng. Các đại thần nói hắn chiếm mỹ tỳ người ta, hắn cũng không phản ứng, bởi vì hắn chột dạ, hắn quả thật có làm, nhưng nhìn trúng đầu bếp n hơn bốn mươi tuổi lại vừa già vừa xấu thì chuyện này... Hắn thực sự không làm. Rất oan, không thể không đứng ra chứng minh sự trong sạch!
Đồ hèn hạ, từ trước tới giờ chỉ có ta đổ oan cho người khác, không ngờ lại bị người khác đổ oan, hơn nữa lại oan tới ghê tởm như vậy?
Tiết tháo ở đâu? Điểm cuối ở đâu?
"Tuyệt không có việc này! Ngươi... Thúi lắm! Ngươi nói bậy!" Thọ Ninh Hầu từ trên giường bật dậy, chỉ vào mũi Tần Kham mà mắng, thân thủ này, tinh thần này, khí thế rào rạt như, đâu giống người bệnh đang hấp hối không thể nhúc nhích.
Mọi người Trong điện chính mắt nhìn thấy một màn kỳ tích của sinh mệnh, Thọ Ninh Hầu bị thương nặng không trị nổi trong nháy mắt không thuốc mà khỏi, hơn nữa tinh thần quắc thước, khí phách hiên ngang.
Tần Kham cố nhị cười, sờ sờ mũi, nghiêm mặt nói: "Nếu Hầu gia nói tuyệt không có việc này thì chắc là thần nhớ lầm, ngại qua."
Thọ Ninh Hầu tức lắm, tên này là loại người gì vậy.
Vừa định mở miệng mắng thêm vài câu thì lại bỗng nhiên phát giác vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của mọi người trong điện, Thọ Ninh Hầu cả kinh, tiếp theo liền suy yếu vô lức ngã xuống đất, giống như chỉ còn sót lại một hơi thở cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng tấc, từng tấc bò về phía giường, bò rất gian nan, khí tức mỏng manh, giống như sắp chết.
Trong Điện Văn Hoa yên tĩnh lạ thường, mọi người mở to hai mắt nhìn chăm chú Thọ Ninh Hầu biểu diễn, không ai nhẫn tâm phá vỡ màn phấn khích này.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trương hoàng hậu lờ mờ bốc lên mấy đạo tuyến, trong ánh mắt tao nhã ung dung lộ ra một cỗ khí thô bạo, nhìn ra được, nàng ta lúc này rất muốn giẫm mấy cái vào đầu tên đệ đệ cực phẩm này, dể tạ tội với liệt tổ liệt tông của Trương gia.
Không khí Yên tĩnh cuối cùng cũng bị người ta phá vỡ.
"Ha ha... Oa ha ha ha ha..." Tiếng cười không kiêng nể gì của Chu Hậu Chiếu vang vọng trong đại điện.
Đứa bé khiếu hài hước kém này luôn giỏi phá hoại không khí.
Mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần, tính tình của Lý Mộng Dương ngay thẳng nhất, tên gian tặc hoành hành kinh sư Thọ Ninh Hầu này ở trước mặt hoàng thượng cũng dám diễn trò xấu như vậy, coi người trong thiên hạ là kẻ ngốc hết à?
"Gian tặc! Ngươi thật quá đáng." Lý Mộng Dương chỉ vào Thọ Ninh Hầu vẫn đang bò rất gian nan, hét to.
Thọ Ninh Hầu mắt điếc tai ngơ, nhìn như sắp tắt thở lại không ngừng tiếp tục bò.
Lý Mộng Dương tức lắm, Trương hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, ung dung tao nhã, khí độ bất phàm khí độ bất phàm, sao lại có một tên đệ đệ vô sỉ không ra gì như vậy?
Rầm rập bước lên, cũng mặc kệ hoàng thân quốc thích, Lý Mộng Dương hung hăng đá vào mông Thọ Ninh Hầu đang ở trạng thái nằm sấp.
Thọ Ninh Hầu đại khái đã quyết định đã diễn trò thì nhất định phải thật nhập tâm nghiêm túc, không thể lộ bài, vì thế trúng hai đá hắn vẫn cắn răng, rên hừ hừ hai tiếng, bất khuất tiếp tục bò về phía giường. Cảnh tượng này giống như Lý Mộng Dương đang ngược đãi nhân sĩ tàn tật, hết sức chua xót lòng người.
Lý Mộng Dương tức quá, run run chỉ vào Thọ Ninh Hầu: "Hay, hay! Hay lắm, lão phu cho ngươi tiếp tục giả vờ!"
Thế là Lý Mộng Dương xoay người chạy ra ngoài cửa đại điện, ở đó có hai đại hán tướng quân đứng gác, mỗi người cầm trong tay một cây kim thang tượng trưng cho nghi trượng của hoàng đế, Lý Mộng Dương nhân lúc đại hán tướng quân không đề phòng, giật lấy kim thang, múa một vòng, thuận tay bắt kiếm quyết rồi đánh tới Thọ Ninh Hầu.
Thọ Ninh Hầu nghe thấy tiếng bước chân rất gấp phía sau, quay đầu nhìn. Lý Mộng Dương vung kim thang vẻ mặt dữ tợn giết tới, Thọ Ninh Hầu không khỏi sợ quá, cố giữ một tia trấn định cuối cùng, ngẩng đầu nhìn về phía Trương hoàng hậu, thấp giọng cầu xin: "Nương nương cứu ta..."
Mặt Trương hoàng hậu đã nổi khí đen, ngồi ngay ngắn trên ghế không nói không động.
Trương gia có loại ngu xuẩn này, thật là khiến người ta phải bi ai, chết bớt đi cũng tốt.
Cho tới khi cây kim thang đằng đằng sát khí trong tay Lý Mộng Dương chỉ còn cách Thọ Ninh Hầu có vài thước, Thọ Ninh Hầu đang quyết tâm dấn thân vào sự nghiệp diễn xuất rốt cuộc không diễn nổi nữa rồi.
Hắn yêu nghệ thuật, nhưng yêu mạng sống hơn.
Vẫn dùng tư thế kinh diễm từ dưới đất bắn lên. Thọ Ninh Hầu hét toáng một tiếng thật to, sau đó... Dị thường mạnh mẽ bay nhanh vòng quanh đại điện.
Lý Mộng Dương ở phía sau hắn theo sát không tha, trên khuôn mặt nho nhã là nụ cười dữ tợn: "Giả vờ đi, ngươi tiếp tục giả vờ đi! Gian tặc, Đại Minh ta có loại bại hoại như ngươi đúng là niềm bất hạnh của quốc gia, lão phu hôm nay phải trừ hại cho dân."
@by txiuqw4