Kinh sư trước khi vào đông mưa dầm không ngừng, sắc trời vĩnh viễn mờ mịt.
Ngoài Đức Thắng môn thành bắc Kinh sư lầy lội vô cùng, sương trắng mịt mù, một chiếc xe ngựa đang chạy như bay, xa phu quất roi, để mặc những giọt mưa nhỏ vỗ lên khuôn mặt thô ráp, nhưng lại chẳng buồn giơ tay lên lau đến một cái.
Trong xe xóc nảy liên tục là một nam tử mặt trắng không râu, thân mặc thường phục, nam tử thỉnh thoảng lại vén màn, nhìn tường thành kinh sư nguy nga cao ngất gần ngay trước mắt, trong vẻ vui sướng lờ mờ mang theo mấy phần lo âu không thể che giấu được.
Nam tử họ Lưu, tên Thanh, chính là tên đầu sỏ khiến cả nhà hơn ba mươi tướng lãnh bị khai trừ chết thảm, khiến Lại bộ Mã thượng thư bị ám sát trả thù - thái giám trấn thủ Tuyên phủ Lưu Thanh.
Lưu Thanh lần này là thường phục bí mật vào kinh.
Hắn không thể không đến, từ trước khi Mã Văn Thăng bị ám sát, Lưu Thanh đã nhận được tin tức hơn ba mươi tướng lãnh bị sung quân tới Quỳnh Nam bỏ trốn tập thể, lúc ấy hắn hoảng quá, biết chuyện sẽ ồn ào, vì thế ngựa không ngừng vó chạy tới kinh sư, sau hôm Mã Văn Thăng gặp phải ám sát, hắn ngồi xe ngựa đã tới ngoài Đức Thắng môn kinh sư.
Không phải Lưu Thanh nhân từ nương tay, lúc trước khi diệt phụ nhụ hơn hơn ba mươi gây ra động tĩnh quá lớn, trong biên quân Tuyên phủ đã có rất nhiều tướng lãnh cùng căm thù, bất mãn hắn, Lưu Thanh không dám vọng động nữa, vốn định năm nay khi phong thanh nhỏ đi bớt, lại phái người diệt hơn ba mươi sung quân bị sung quân đó, ai ngờ hắn đang định phái ra thích khách chấm dứt cái họa tâm phúc này thì ba mươi mấy tướng lãnh đó đã không biết từ đâu biết được cả nhà mình đã bị giết, vì thế bỏ trốn tập thể.
Nhìn tường thành phong cách cổ xưa uy nghiêm cao ngất của kinh sư, trong lòng Lưu Thanh lại nhừ bị đá đè, nặng trịch.
Chỉ mong đám sát tài đó không gây ra tĩnh quá lớn ở kinh sư, nếu không Lưu Thanh hắn sẽ rơi vào tử cục không thể cứu.
Xe ngựa chạy như bay, thoáng chốc đã vào cửa thành.
Sau khi Vào thành Lưu Thanh liền nhận được một tin tức như sét đánh, Lại bộ Mã thượng thư hôm qua bị ám sát, thiên tử tức giận, đã hạ lệnh cho Cẩm Y vệ Đông Hán điều tra.
" Ý tứ" của điều tra là, muốn chuyện phải có kết quả, cũng phải điều tra rõ tiền căn, tiền căn hậu quả là không thể thiếu.
Kết quả như thế nào không liên quan tới Lưu Thanh, hắn sợ là tiền căn. Bởi vì Lưu Thanh hắn chính là tiền căn này, hắn không chịu nổi sự điều tra.
Lưu Thanh Sắc mặt tái nhợt, vội vàng bí mật đưa bái thiếp và danh mục quà tặng tới đại nhân vật chống lưng cho hắn ở kinh sư.
Khi bái thiếp và danh mục quà tặng bị người ta từ trong khe cửa ném ra. Lưu Thanh đang Thấp thỏm bất an cuối cùng cũng lâm vào tuyệt vọng. Hắn biết, mình xong rồi.
************************************************** *************
Tần Kham dần dần phát giác quan văn Đại Minh đều rất hiểu nghệ thuật nói chuyện, hơn nữa càng già càng nghệ thuật.
Cười tủm tỉm khen người làm việc khuyết đức là nhân tài, người như thế còn khuyết đức hơn người bị nói là khuyết đức. Dù sao Tần Kham nghe vào tai luôn cảm thấy lão đầu nhi như đang mỉm cười chửi người ta, càng khó chịu hơn là, bản thân Tần Kham cũng không biết lúc này nhưng nên đỏ mặt trừng mắt hay là chắp tay tỏ ý khiêm hư thì tốt hơn, vì thế đành phải giả vờ như không nghe thấy gì.
Tần Kham không phải không tự xét lại, hắn cũng hạ định nghĩa về bản thân, không thể tính là người tốt, xấu xa cũng không thuần túy. Người như thế thường thường là hai bên đều không mất lòng, trận doanh của người tốt cũng không vào, mà trận doanh của người xấu cũng bài xích, mập mờ như vậy sống qua hai đời, may mắn cả hai đời đều lăn lộn khá ổn. Cũng không biết là dựa vào vận khí hay là thực lực, càng không biết kết cục tương lai là vinh hoa phú quý hay là tự tuyệt bởi nhân dân.
Hán Vệ vây Mã phủ chật như nêm cối, có thể nói đao đã ra khỏi vỏ, cung đã lên dây, trình độ sâm nghiêm của phủ đệ nho nhỏ có thể so với hoàng cung đại nội, trong im lặng tản mát ra sát khí dày đặc.
Mọi người đều đang đợi. Chờ thích khách lại tới động thủ.
Mọi người cũng tin chúng sẽ động thủ, đang những cừu hận không thể xóa nhòa, chỉ có thể theo thời gian mà càng khắc cốt ghi tâm hơn, ai cũng nói cừu hận sâu nhất trên đời là thù giết cha, hận đoạt vợ, diệt cả nhà... Người của Hán Vệ minh bạch, các thích khách cũng minh bạch, đó là một tử cục không thể cởi bỏ, xung đột là không thể tránh khỏi, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Không chỉ Hán Vệ đang đợi, toàn bộ kinh sư trên đến hoàng đế, dưới xuống thất phẩm ngự sử triều đình, bọn họ đều đang đợi, vừa chờ vừa cân nhắc.
Đại sự Như vậy, tất nhiên không thể chỉ bắt được tặc nhân là xong, trong đó rất có văn chương để làm, ám sát thiên quan, gởi thư khiếu nại ở cửa cung, đây là sự khiêu khích trắng trợn đối với hoàng quyền, có thể nói chuyện này kỳ thật là một chậu nước bẩn, ai nếu không chê thì bưng nước bẩn lên hắt vào đối thủ, không chết cũng phải khiến hắn bị lột da.
Vì thế tất cả mọi người trầm mặc, trầm mặc chờ đợi tặc nhân động thủ, trầm mặc vận chuyển đầu óc, suy nghĩ xem nên dùng thủ đoạn xảo diệu như thế nào để đốt bó lửa này vào người đối thủ.
Tần Kham cũng đang chờ đợi, hắn chỉ là một Thiên hộ nho nhỏ, không có tính kế nhiều như các đại thần triều đình, hắn chỉ hy vọng Mã Văn Thăng trong kỳ hạn ba ngày mà bệ hạ hạn định đừng gặp chuyện không may, về phần sau ba ngày có phá được án hay không thì việc này hắn không quan tâm, đây là chuyện để Mưu Bân đau đầu, chỉ dựa vào công lao khi Mã Văn Thăng bị ám sát mình từng cứu y một mạng, Tần Kham đã đứng ở thế bất bại, cho dù án ba ngày này không có kết quả, cho dù toàn bộ Cẩm Y vệ đều bị bệ hạ trách tội, có thể khẳng định, hắn sẽ không có bất kỳ xử phạt nào, bởi vì hắn có công làm vốn.
Có đôi khi Tần Kham cũng hiểu được mình rất bi ai, vẫn chỉ là Thiên hộ nho nhỏ đã học được sự tinh túy của thói quan liêu, làm việc gì cũng có thể đùn đẩy, tránh được thì tránh, đổi góc độ mà nghĩ, nếu mình là hoàng đế Đại Minh, đụng phải những đại thần triều đình như vậy, chỉ sợ sẽ tức giận đến hộc máu nhỉgt;?
Trên đời này chỉ có một Tần Kham, may mắn là chỉ có một mà thôi.
Chuyện trong Dự kiến quả nhiên tới đúng hẹn.
Có những cừu hận phải giành giật từng giây để báo, nếu không cừu hận sẽ phản phệ, bức người ta tới phat điên.
Đám thích khách này đại khái cũng bị vây trong trạng thái điên cuồng này.
Đêm sau ngày Mã Văn Thăng bị ám sát, giờ tý vừa qua, Cẩm Y vệ và các phiên tử Đông Hán bên ngoài Mã phủ liền gõ chiêng cảnh báo, tiếng chiêng xé toạc sự yên tĩnh của kinh sư, tất cả Giáo úy và các phiên tử tuần tra trong ngoài Mã phủ toàn bộ hành động, trăm tên hỏa thương thủ đã liệt trận ở tiền viện, chỉ đợi tặc nhân xuất hiện, cho bọn họ một kích trầm trọng.
Tần Kham hai ngày nay vẫn ngủ ở trạm gác cổng tiền môn Mã phủ, trách nhiệm trọng đại, hắn không dám về nhà, phải giống cái đinh đóng ở cương vị của mình.
Nghe thấy tiếng cảnh báo, Tần Kham đang nằm trong chay bật dậy xông ra ngoài.
Hắn cũng không lo lắng sẽ chính diện gặp tặc nhân, bởi vì hắn ở trên đường ngoài tiền môn xếp đặt ít nhất ba đạo phòng tuyến, tặc nhân nếu muốn giết tới chỗ trạm gác tiền môn, tất nhiên phải bỏ ra rất nhiều thời gian và phải trả một cái giá đắt.
Tần Kham chỉ đang kỳ quái, theo suy đoán của hắn, đám thích khách này chắc sẽ không lỗ mãng như vậy, ít nhất cũng phải sau khi chuẩn bị vẹn toàn mới hành động chứ. Vì sao bọn họ quyết định động thủ đêm nay?
Từ kế hoạch tinh vi của bọn họ trong lần ám sát đầu tiên mà nhìn, đêm nay chỉ số thông minh của tặc nhân tựa hồ giảm xuống không ít, đây cũng là chỗ mà Tần Kham cảm thấy kỳ quái nhất.
Tiếng la gõ càng lúc càng gấp, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn, Giáo úy gõ la hiển nhiên đang nhanh chóng tiếp cận đại môn Mã phủ.
Tần Kham vẻ mặt lãnh liệt đứng ở trên thềm đá đại môn, xung quanh là một đám Giáo úy tên đã lên dây, Đinh Thuận và đám thuộc hạ như hình với bóng, rút đao vây hắn ở giữa.
Tần Kham lẳng lặng nhìn con đường vắng vẻ ở trước cửa, lẳng lặng nghe tiếng la càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng rõ ràng ở cuối đường.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, tiếng la im bặt, hiển nhiên là Giáo úy gõ la bị thích khách giết rồi.
Tần Kham không khỏi kinh hãi, đám thích khách này không khỏi quá lợi hại, chẳng lẽ bọn họ đã đột phá ba đạo phòng tuyến mà mình bố trí rồi ư?
trên con đường tối om yên tĩnh, xuất hiện mấy bóng đen, bóng đen nhảy tới, thân hình có chút lảo đảo, bọn họ mặc áo đen, không phải cách ăn mặc của Giáo úy, cũng không phải phục sức của phiên tử, mục tiêu nhắm thẳng phương hướng đại môn Mã phủ.
Tần Kham thở dài trong lòng, bọn họ cuối cùngcũng tới, cho dù tới rất không sáng suốt.
@by txiuqw4