Chu Hậu Chiếu tròng mắt lồi ra.
Nhìn một nhóm người ăn mặc như võ sĩ cấm cung trước mặt xuất hiện ở phủ của Tần Kham, tay đặt lên chuôi kiếm đằng đằng sát khí, bộ dạng lai giả bất thiện, có thể khẳng định, phụ hoàng hắn Hoằng Trị cũng không phải mời Tần Kham tiến cung ăn cơm tặng tiền lì xì.
Sắc mặt Tần Kham trắng bệch, vừa rồi biết Chu Hậu Chiếu giao cả bản Thái căn đàm cho Lưu Kiện, hắn lập tức liền việc lớn không tốt, hoàng đế Hoằng Trị và tam lão nội các cho dù tin heo mẹ biết leo cây, cũng tuyệt sẽ không tin một Thái tử bất hảo mười lăm tuổi có thể viết ra văn chương có thể so với lời thánh nhân.
Tần Kham rất rõ ràng phân lượng của Thái căn đàm, đồng thời cũng xem nhẹ sự ngây thơ của Thái tử.
Không sợ đối thủ như thần, lợn đội viên như lợn.
Tần Kham cả ngày đánh hạc chọc mù mắt, lừa người quen rồi cuối cùng cũng bị Thái tử điện hạ ột vố. Cho dù hắn là vô tình.
Ánh mắt nhìn Chu Hậu Chiếu của Tần Kham không phải không có oán hận, sớm biết vậy thì vừa rồi chẳng cản Đỗ Yên, bất kể hậu quả như thế nào, trút được cục tức này cho sướng đã rồi tính.
"Điện hạ, nói gì đi chứ..." Tần Kham không nhịn được nhắc nhở Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu lấy lại tinh thần, chỉ vào võ sĩ cấm cung cầm đầu quát: "Phụ hoàng gọi Tần Kham tiến cung làm gì?"
Võ sĩ Cầm đầu ôm quyền bẩm báo: "Thái tử điện hạ, đây là ý chỉ của hoàng thượng, thuộc hạ thực sự không biết."
Chu Hậu Chiếu cũng hoảng rồi, hắn không biết Tần Kham làm ra chuyện gì, càng không biết việc này kỳ thật có liên quan tới hắn, chỉ cảm thấy đám người này lai giả bất thiện, bọn họ lai giả bất thiện chứng tỏ phụ hoàng lai giả cũng bất thiện, hắn và Tần Kham cũng tính là bằng hữu, bằng hữu gặp chuyện thì không thể không giúp.
"Tần Kham, ngươi... Muốn ta giúp ngươi làm gì?" Chu Hậu Chiếu vội la lên.
Tần Kham có một loại xung động muốn đánh hắn, rất mãnh liệt: "Điện hạ có thể giúp rất nhiều, hay là giúp ta đông độ Nhật Bản, hoặc là đại táng thật phong quang cho vi thần."
Thở dài, Tần Kham ôn ngôn trấn an Đỗ Yên một phen, sau đó rất nhận mệnh theo võ sĩ tiến cung.
Chu Hậu Chiếu đứng ở cửa nhìn một đám võ sĩ vây quanh Tần Kham đưa lên xe ngựa, nghi hoặc nói: "Phụ hoàng tự dưng tìm Tần Kham làm gì? Chẳng lẽ Tần Kham làm sai chuyện gì, phụ hoàng muốn trách phạt hắn sao?"
Chu Hậu Chiếu đơn thuần. Không có nghĩa là Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng cũng đơn thuần, Tần Kham vì sao bị bệ hạ triệu tiến cung, bọn họ minh bạch nhất, phần Thái căn đàm đó còn là Cốc Đại Dụng tự tay đưa cho Lưu Kiện.
Cốc Đại Dụng cười khổ nói: "Thái tử gia của ta à, chuyện Tần Thiên hộ làm sai không thoát khỏi liên quan tới ngài, Thái căn đàm ngài viết ở chỗ bệ hạ e là lòi đuôi rồi."
Chu Hậu Chiếu ngẩn ra, tiếp theo thì vẻ mặt sợ hãi sợ hãi: "Hả? Thì ra Tần Kham bị triệu vào cung đúng là bị ta làm hại?"
Đỗ Yên đứng cách đại môn không xa vừa hay nghe thấy một câu này, Đỗ Yên lập tức giận tím mặt: "Ngày ấy là ta đánh ngươi. Ngươi nếu muốn báo thù, cứ tìm ta là được, vì sao hại tướng công nhà ta? Cẩu tặc, hôm nay ta phải đánh ngươi."
"Không phải, Tần phu nhân, chuyện này là hiểu lầm. Đại Dụng, Lưu Cẩn, mau, hộ giá! Ta cũng tiến cung. Tần phu nhân, đừng đánh, a."
Tần Kham lần thứ ba vào cung, tâm tình rất hậm hực.
Lần đầu tiên đánh nhau với Đông Hán, lần thứ hai cãi nhau với Thọ Ninh Hầu, Lần thứ ba là giúp Thái tử gian lận.
Một người khiêm tốn bề ngoài bề ngoài đến bên trong đều tỏa ra khí tức văn nhân, vì sao mỗi lần tiến cung đều giống như kiếp trước gây họa ở trường, bị gọi vào phòng thầy giáo nghe mắng?
Hoàng đế Hoằng Trị thực sự nên tự cảnh tỉnh một chút, xem thủ hạ của xem hắn đều là một đám người gì, già tới không làm được người tốt nữa rồi.
Từ lúc rời khỏi nhà cho tới lúc vào cung. Tần Kham dọc theo đường đi đều đang cân nhắc, hắn đang nghĩ làm thể nào để cho qua chuyện Thái căn đàm, dù sao nếu Hoằng Trì đế cứ chụp cho hắn tội danh Mê hoặc đông cung, hắn chắc không gánh vác nổi, chỉ có thể hết sức sửa hai chữ Mê hoặc thành Giáo dục. Tính chất của Chuyện sẽ xoay chuyển theo phương hướng tích cực.
May mắn Tần Kham đưa cho Chu Hậu Chiếu là một phần Thái căn đàm rất đứng đắn, không kém hơn tứ thư ngũ kinh, cho nên Hoằng Trì đế mới có hứng thú triệu Tần Kham vào cung để giải thích việc này, nếu Tần Kham đưa cho Chu Hậu Chiếu Kim Bình Mai, lúc này đầu hắn chắc đang treo ở cửa thành rồi.
Từ lúc vào kinh tới nay, Tần Kham vẫn luôn cẩn thận, như đi trên băng mỏng, hắn cũng có dã tâm leo lên trên, bởi vì hắn có lý tưởng, hắn cần quyền lực, đồng thời hắn cũng có lòng sợ hãi không được thời đại này dung nạp, cho nên hắn vẫn sống rất nhún nhường, rất không bắt mắt, dùng một loại kỹ xảo để lừa mọi người, hắn không hy vọng bị các quan văn chú ý, càng không hi vọng sự chú ý của người khác đối với hắn là tiêu cực, dưới cái thời đại nhân trị lớn hơn pháp trị này, sự chú ý tiêu cực rất dễ dẫn tới mất mạng.
Đáng tiếc hắn tính sơ xuất một điểm, một diễn viên tốt không nhất định là một sư phụ tốt, khi hắn đang rụt rè thì đông cung Thái tử vừa ra tay đã khiến hắn chìm sâu vào hố.
Vòng qua Càn Thanh cung Càn Thanh cung, Thái Miếu, Thái Xã tắc, hơn mười võ sĩ đưa Tần Kham tới trước cửa điện Văn Hoa, cách cửa một thước thì quỳ một gối xuống tấu: "Thiên hộ Cẩm Y vệ nội thành Tần Kham đã tới."
Thái giám gác cửa giương mắt lướt qua mặt Tần Kham, phất trần vung khẽ rồi, đi vào bẩm báo.
Đợi nửa nén hương, thái giám trong điện mới gân cổ hô: "Bệ hạ tuyên Tần Kham vào."
Tần Kham vừa cất bước chuẩn bị bước vào cửa thì phía sau là một trận tiếng bước chân dồn dập, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt, một vành mắt thâm tím, tóc tai áo xống lộn xộn vội vã chạy tới.
Tần Kham ngạc nhiên: "Điện hạ nửa đường gặp cướp à?"
Khóe miệng Chu Hậu Chiếu giật giật, chỉ vào Tần Kham nói: "Chuyện này không nói, lát nữa tính sổ với ngươi sau..."
Chu Hậu Chiếu kéo quần áo chạy vào trong điện, chạy được hai bước thì cảm thấy trong lòng có một cỗ phẫn phẫn khó yê, Chu Hậu Chiếu lại rầm rập chạy về, không nhẹ không nặng đạp vào mông Tần Kham một cước, bi phẫn chỉ vào Tần Kham: "Tại ngươi không đóng cửa, tại ngươi thả phu nhân ra..."
Xong lại quay đầu chạy vào trong điện, vừa chạy vừa hét to: "Phụ hoàng, việc này không liên quan tới không có quan hệ gì với Tần Kham, là Nhi thần càn quấy, phụ hoàng đừng trách phạt hắn..."
Hoằng Trì đế ngồi sau long án Noãn các đang phê duyệt tấu sớ, thấy Chu Hậu Chiếu chạy vào, thế là vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ nhìn nhi tử bảo bối, người thừa kế duy nhất không có gì phải lăn tăn của giang sơn Đại Minh.
"Cả ngày điên điên khùng khùng, còn ra thể thống gì! Ngoan ngoãn ngồi xuống cho trẫm. Ơ mà hốc mắt ngươi làm sao vậy?"
"Nhi thần vừa rồi chạy vội quá, không cẩn thận nên bị ngã..." Chu Hậu Chiếu tuổi tuy nhỏ, nhưng vẫn giảng nghĩa khí, nếu coi Tần Kham là bằng hữu, sẽ không để vị vị bằng hữu này tuổi xuân đã góa vợ.
Dừng một chút, Chu Hậu Chiếu vội la lên: "Phụ hoàng, Thái căn đàm là Nhi thần bức Tần Kham viết, Nhi thần không thích đọc sách, lại sợ bị các tiên sinh quở trách, cho nên cưỡng bức Tần Kham viết ra bản thảo này, đóng tên thần, muốn làm mấy vị tiên sinh kinh ngạc sợ hãi, sau này đừng chỉ trích nghiệp học của Nhi thần nữa."
Hoằng Trì đế nghe vào tai, trong lòng lập tức tức giận, run rẩy chỉ vào đứa nhi tử không ra gì, cả giận nói: "Câm mồm! Chuyện của ngươi trẫm tính sổ với ngươi sau, xử trí Tần Kham như thế nào trẫm tự có chừng mực, không cần ngươi xen vào."
Tần Kham Đi đến cửa Noãn các nặng nề thở dài, hôm nay cửa này khó qua rồi.
Bước vào cửa, Tần Kham quỳ xuống nói: "Thần Tần Kham phụng chiếu yết kiến bệ hạ."
Khóe mắt Hoằng Trì đế liếc qua, thấy Tần Kham quỳ đoan chính phía dưới long án thì lạnh lùng nói: "Tần Kham, trẫm đây là lần thứ ba gặp ngươi đúng không?"
"Vâng."
"Mỗi lần gặp ngươi đều làm trẫm cảm thấy ngạc nhiên, Tần Kham, ngươi không phải người an phận, hình như luôn gây ra chuyện."
"Quấy nhiễu bệ hạ, thần biết tội."
Hoằng Trì đế vỗ vỗ bản thảo trên bàn, lạnh lùng nói: "Nói đi, Thái căn đàm này là thế nào? Là tác phẩm của chính ngươi hay là từ nơi khác mà có? Ngươi hiến cho Thái tử là có ý đồ gì? Nếu có nửa câu hư, trẫm tất ngươi cửu tộc của ngươi."
Hoằng Trì đế nói xong lời cuối cùng dĩ nhiên thanh sắc câu lệ.
Lời này không phải đe dọa, chuyện liên quan tới đông cung, hoàng đế lại chỉ có một đứa con trai này, Chu Hậu Chiếu đối với hắn và toàn bộ giang sơn Đại Minh mà nói thực sự quá trọng yếu, Hoằng Trì đế tuyệt đối sẽ không cho phép người khác có bất kỳ ý đồ bất lương gì với Chu Hậu Chiếu, một khi phát hiện, cho dù là hoàng đế Hoằng Trị lòng dạ rộng rãi cũng sẽ hạ sát thủ, trừ sạch tai hoạ ngầm này.
Quân chủ Thánh minh cũng là sát nhân.
Trán Tần Kham mồ hôi lạnh lã chã, từng giọt chảy xuống thảm hồng của Noãn các.
@by txiuqw4