Ánh mắt nhìn Lý Kiệt của Tần Kham rất lạnh, giống trăng đêm đông kinh sư.
Tham quan đều nói mình vô tội, đều cho rằng mình chỉ là tham một chút bạc lẻ, bọn họ làm ra bất kỳ chuyện xấu nào luôn sẽ muốn tách mình ra đầu tiên, tách ra không được thì cũng phải giảm tội lỗi tới mức thấp nhất, thấp tới mức có thể coi như không thấy.
Nhân tính tham lam và ti tiện, từ trên khuôn mặt già nua của Lý Kiệt là có thể thấy hết, vẻ tao nhã đã không còn chút gì, lúc này ở trên mặt hắn chỉ có thể tìm được vẻ tuyệt vọng và hối hận.
Từ mấy câu nói của Tần Kham, Lý Kiệt nhạy bén cảm giác được, bệ hạ đã động sát tâm đối với bọn họ rồi, hắn muốn nhổ tận gốc nhóm quan viên bán diêm dẫn này, thậm chí muốn đem vụ án này thành đại án trong những năm Hoằng Trị!
Sấm sét mưa móc đều là quân ân, thứ đang chờ đợi đám quan viên bọn họ chính là sấm sét của thiên tử.
"Không dạy dỗ mà giết chết, bệ hạ nếu không có chứng cớ, sao có thể hạ sát thủ với chúng ta? Dùng cái gì để phục thần dân thiên hạ." Lý Kiệt vẫn chưa từ bỏ ý định nói
Tần Kham mỉm cười: "Cho nên bệ hạ tìm ta, Tần Kham ta có thể tìm ra chứng cớ của các ngươi, cho các ngươi được chết tâm phục khẩu phục."
"Ha ha ha! Người si nói mộng! Ngươi có biết chúng ta có bao nhiêu người tham gia không? Ngươi có biết chúng ta tham bao nhiêu tiền bạc, bán bao nhiêu diêm dẫn không? Ngươi có biết bao nhiêu người biết chuyện đã bị chúng ta diệt khẩu không? Tần Kham à. Chúng ta là một tấm lưới, ngang dọc rõ ràng, động tới bất kỳ một sợi nào trên tấm lưới này, ngươi đều sẽ chết không có chỗ chôn!"
Tần Kham chắp tay, nghiêm nghị cười nói: "Hạ quan mỏi mắt mong chờ, cũng xin Lý đại nhân mỏi mắt mong chờ."
Đôi mắt đỏ bừng của Lý Kiệt lấp lánh quang mang điên cuồng, vô cùng oán độc nói: "Ngươi sẽ phải trả giá đắt."
Không ngoài dự kiến, đàm phán thất bại, tình cảm cũng tan vỡ.
Trên mặt Hai người khi từ biệt đồng thời lộ ra nụ cười lạnh, ngay cả lễ nghi tối thiểu nhất cũng chẳng buồn làm, đồng thời hừ lạnh một tiếng rồi mỗi người đi một ngả.
Tần Kham biết động tác tiếp theo của nhóm người này sẽ bắt đầu mềm trước rồi cứng sau, cuối cùng thì quyết đoán tiêu diệt, đây là mấy trình tự từ xưa đến nay của những kẻ xấu.
Tần Kham làm việc cũng gần như theo trình tự này.
Tần Kham cũng không nhàn rỗi, vì thế phái người đưa Đỗ Yên các nàng từ trong phủ ngoài thành vào Thiên hộ sở nội thành kinh sư, vô luận phát sinh bất kỳ chuyện gì, vợ con đầu tiên phải bảo vệ tốt, nếu không thì sẽ cả đời hối hận.
"Hầu gia chịu nói ư?" Tần Kham mỉm cười hỏi vấn đề đồng dạng với Thọ Ninh Hầu.
Trong vụ án này, gian thương và diêm đạo nha môn là do Thọ Ninh Hầu móc nối, nước bên trong rốt cuộc sâu cơ nào, sau lưng gian thương là những người nào, Thọ Ninh Hầu minh bạch nhất.
Đây cũng là mục đích Tần Kham tìm tiếp cận Thọ Ninh Hầu.
Thọ Ninh Hầu cười ha ha, cười rất bừa bãi: "Họ Tần, bản hầu đã biết người ý tới bất thiện mà, quả nhiên không nhịn được lộ cái đuôi cáo ra rồi? Mặt dày mày dạn chạy đến bên cạnh bản hầu nói cái gì bảo hộ ta, ngươi coi bản hầu là thằng ngốc à? Rõ ràng muốn lợi dụng bản hầu để tra án, ta mấy ngày nay vẫn luôn đề phòng ngươi, ngươi cảm thấy bản hầu sẽ nói sao?"
Tần Kham mỉm cười: "Hầu gia khẳng định sẽ không nói."
Thọ Ninh Hầu nhìn hắn với vẻ trêu tức: "Ồ? Ngươi vì sao khẳng định như vậy?"
"Vị án này liên quan tới rất nhiều quan viên, Hầu gia tuy rằng làm người làm việc rất hỗn trướng tới cực độ, nhưng dù sao cũng không ngốc tới cực độ, lợi hại trong việc này Hầu gia minh bạch nhất, vô luận Đại Lý tự hay là hình bộ, hay là Hán Vệ tới thẩm vấn ngươi, ngươi được bệ hạ và hoàng hậu che chở, không ai dám làm gì ngươi, không ai có thể có thể moi được gì từ miệng ngươi, điểm này ngươi minh bạch, quan viên đồng lõa của ngươi cũng minh bạch, bệ hạ cũng minh bạch, cho nên đồng lõa của ngươi rất yên tâm với ngươi, ngươi ỷ vào sự sủng nịch của hoàng hậu, cho nên bệ hạ cũng bất đắc dĩ với ngươi, hắn biết cho dù tự mình thẩm vấn ngươi, ngươi cũng sẽ không nói ra nửa chữ, mà ta, một Cẩm Y vệ Thiên hộ nho nhỏ, đánh không được ngươi, mắng không được ngươi, tất nhiên càng không thể bắt ngươi..."
Vẻ mặt Thọ Ninh Hầu vô lại như lưu manh phố phường, lười biếng móc móc tai nói: "Ngươi nói không sai, Tần Kham, chuyện này ta khuyên ngươi cứ làm cho có, giết mấy kẻ chết thay rồi báo cáo kết quả công tác là xong, ngươi nếu thật sự muốn làm tới cùng, kết quả ngươi không chịu nổi đâu."
Tần Kham cười nói: "Hiện tại đã không phải do ta nữa rồi, ta và bọn họ tất nhiên phải có một bên biến mất trên đời này, nếu không thì hai bên chẳng ai được ngủ ngon, Hầu gia, kỳ thật ngươi cũng giống như ta thôi..."
"Có ý gì?"
" Đồng lõa của ngươi thực sự yên tâm với ngươi ư? Ngươi ngẫm lại cẩn thận đi, ngươi có thể hoàn toàn không có lý do giao tính mạng của mình vào miệng người khác hay không? Ngươi là quốc cữu, là thân đệ đệ của hoàng hậu, khác với họ, ngươi nếu hiện tại lên ngựa tới Đại Lý đầu thú, nhất ngũ nhất thập khai rõ ràng vụ án diêm dẫn, bệ hạ tất nhiên sẽ mặt rồng hớn hở, tuyệt đối sẽ không trị tội ngươi, mà đám người ngươi khai ra, bọn họ chính là mất mạng đó, Hầu gia, suy bụng ta ra bụng người, ngươi sẽ giao tính mạng quý giá của mình ột người không đáng tin ư?"
Thọ Ninh Hầu ngây người một chút, tiếp theo thì cười lạnh: "Thấp kém thấp kém lắm, ngươi cho rằng bản hầu sẽ nghe ư?"
Tần Kham lắc đầu thở dài: "Thứ cho hạ quan nói thẳng. Hầu gia ngươi kỳ thật chính là loại người có thể chung phú quý nhưng không thể chung hoạn nạn, rất khó khiến cho người ta tín nhiệm."
Thọ Ninh Hầu mặt tối xầm: "Ta có kém cỏi như vậy không?"
"Đúng vậy, không cần hoài nghi, ngươi thật sự rất kém cỏi, thần dân kinh sư ai cũng nói thế cả."
Thọ Ninh Hầu giận dữ, lông mi nhíu lại giơ nắm đấm lên, Tần Kham nhìn hắn lạnh lùng nói: "Hầu gia đừng có đánh ta, ngươi biết ta dám đánh trả mà, hơn nữa một khi đánh trả thì tuyệt đối đánh cho ngươi ngay cả tỷ tỷ ngươi cũng không nhận ra đâu."
Thọ Ninh Hầu khựng lại, nhớ lại đủ loại tàn bạo khi Tần Kham động thủ với cùng hắn, quyền đầu lập tức chậm rãi thả lỏng.
"Hầu gia, ngươi cho rằng bệ hạ điều Cẩm Y vệ đến bảo hộ ngươi là vì sao? Bệ hạ anh minh quyết đoán, hắn sẽ không làm ra những chuyện vô nghĩa đâu. Hầu gia ngươi thân ở hiểm cảnh mà không biết, thật đáng thương đáng tiếc "
Thọ Ninh Hầu im lặng một lúc rồi bỗng nhiên bật cười ha ha, nụ cười tràn ngập vẻ trào phúng: "Thiếu chút nữa thì để ngươi lừa rồi, ngươi uổng phí tâm cơ rồi, thực sự cho rằng bản hầu sẽ bị mấy câu của ngươi lừa gạt mà tới Đại Lý tự đầu thú, khai ra đồng lõa ư? Tần Kham, ngươi có phải coi ta quá ngu hay không?"
Tần Kham lắc đầu cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ thương hại, loại ánh mắt này làm Thọ Ninh Hầu cảm thấy rất khó chịu, lòng như trầm xuống.
" Hầu gia ngu thật hay ngu giả thì mấy ngày là biết thôi, Tần mỗ tận lời rồi."
Giờ tý, một con bồ câu từ trong nội viện hầu phủ bay lên không, tung cánh bay về phía nam.
Tần Kham nhìn chăm chú bầu trời đêm, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm nói: "Vị Hầu gia này dùng hành động thực tế để chứng minh, hắn là ngu thật." Người Trong lòng có quỷ, kế ly gián có kém tới mấy dùng trên người hắn cũng có thể thu được hiệu quả.
Con chim bồ câu của Hầu phủ bay về phía nào, Tần Kham lười chẳng muốn quản, hắn chỉ cần biết rằng Thọ Ninh Hầu đã bắt đầu dao động, thế là đủ rồi. Tần Kham chỉ cần biết thái độ của Thọ Ninh Hầu.
Tần Kham khoanh tay đứng trước cửa hầu phủ, tựa cười mà như không phải cười, trị quốc như nấu hải sản, chơi âm mưu cũng thế, hỏa hậu rất trọng yếu, nhanh một chút, chậm một chút, hương vị sẽ rất kém, kế hoạch của hắn không sai biệt lắm đến hỏa hậu rồi.
Trong Màn đêm, Đinh Thuận dẫn mấy Giáo úy kích động chạy tới, như hiến vật quý quơ quơ... bồ câu chết trong tay về phía Tần Kham.
Nụ cười của Tần Kham cứng đờ, khuôn mặt run rẩy.
"Đại nhân, thu hoạch tốt, thuộc hạ vừa rồi ở bên ngoài hầu phủ bắn có của một con bồ câu, vừa hay hầm lên cho đại nhân nhắm rượu..."
Tần Kham: "......"
Vì sao mỗi lần khi Tần Kham ngọc thụ lâm phong, hình tượng đẹp tới ngất ngây luôn luôn có người thò ra phá hoại không khí?
Tần Kham cảm thấy mình có thể bị trời cao nguyền rủa, không được quá đẹp trai.
Dở khóc dở cười nhìn chăm chú con bồ câu tráng khi chưa tận đã bỏ mình đó, Tần Kham lườm Đinh Thuận: "Con bồ câu này các ngươi vừa bắn được à?"
"Đúng."
"Ngươi có biết nửa đêm bắn bồ câu là hành vi rất nhàm chán hay không?"
Đinh Thuận xấu hổ vò đầu, hắn không ngờ vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm đùi ngựa. Thiên hộ đại nhân chẳng lẽ không thích ăn bồ câu à?
@by txiuqw4