Sau khi Đại hán và Trương Vĩnh đánh qua một hồi, Chu Hậu Chiếu phát hiện sắc mặt của Tần Kham đối với hắn không được tốt lắm.
Sắc mặt Xưa nay luôn ôn hòa tươi cười bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, Chu Hậu Chiếu chẳng hiểu ra làm sao, đồng thời không khỏi cảm thấy có chút kích động.
Đối với Tần Kham, Chu Hậu Chiếu vẫn luôn tôn trọng và cảm kích, hắn rất thưởng thứcsự kỳ mưu xảo trí của Tần Kham khi đối mặt với nguy nan, rất bội phục những kỳ tư diệu tưởng thường xuyên thò ra của Tần Kham, rất thích nghe kỳ văn dị sự mà Tần Kham kể, cũng rất cảm kích Tần Kham ở thời kì hắn còn là thiếu niên ngây thơ một lời làm hắn thức tỉnh, kịp thời nói cho hắn hay sự đáng quý của tình thân.
Từng chút từng chút, làm Chu Hậu Chiếu đối với Tần Kham sinh ra một loại tâm lý ỷ lại giống như đối với huynh trưởng, không liên quan tới thân phận và tuổi tác, tựa hồ Tần Kham trời sinh nên là huynh trưởng của hắn, mỗi lần nhìn thấy Tần Kham, Chu Hậu Chiếu có một loại cảm giác ấm áp như nhìn thấy thân nhân.
Hôm nay Chu Hậu Chiếu lại ở trên mặt Tần Kham không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của sự ấm áp.
Tần Kham có chút lạnh lùng, Chu Hậu Chiếu mẫn cảm phát giác ra, loại lạnh lùng này là hướng về hắn, điều này làm hắn rất lo sợ bất an.
Đợi cho Tần Kham đỡ đại hán dậy đi vào nội viện cửa hàng, định băng bó vết thương cho hắn, Chu Hậu Chiếu không nhịn được lên tiếng: "Ê, Tần Kham, ngươi làm sao thế? Đang yên đang lành sao lại không để ý tới người ta?"
Tần Kham khựng lại, chậm rãi quay đầu, trong mắt là một mảng lạnh như băng: "Thái tử điện hạ, xem náo nhiệt đủ chưa?"
Chu Hậu Chiếu ngẩn ra: "Là sao?"
Tần Kham khẽ thở dài, nói: "Thiên địa bất nhân coi vạn vật như chó rơm, đã nghe qua những lời này chưa?"
"Đây là thuyết pháp của đạo gia."
"Điện hạ là Thái tử của Đại Minh ta, càng nên lý giải sâu sắc những lời này. Ngươi tương lai kế thừa đại thống, vực nội Đại Minh bất kỳ ai cũng là con dân của ngươi, con dân vô luận phú quý nghèo hèn, ở trong mắt ngươi nên đều là ngang hàng, điện hạ, ngươi ít nhất cũng nên có một tấm lòng biết thương xót, chứ không phải là sai nội thị của ngươi đi khiêu khích ẩu đả với con dân của ngươi.Còn ngươi thì ở bên cạnh hứng trí bừng bừng xem náo nhiệt."
Nhìn chằm chằm sắc mặt đăm chiêu, dần dần có chút xấu hổ của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, lại ôm quyền nói với Trương Vĩnh bên cạnh Chu Hậu Chiếu: "Trương công công, thật xin lỗi, Tần mỗ chỉ là dùng chuyện để luận chuyện. Không phải là nhằm vào ngươi, đắc tội."
Trương Vĩnh không hổ là người tập luyện võ nghệ, cũng có vài phần hào khí hán tử giang hồ, cẩn thận nhìn thoáng qua Chu Hậu Chiếu, sau đó ôm quyền cười nói: "Tần tướng công nói quá lời rồi, việc này không phải lỗi của điện hạ, là do Trương mỗ thấy cái mình thích là thèm, xuất thủ không biết nặng nhẹ."
Tần Kham lắc đầu, tính chất của chuyện không hề có bất kỳ liên quan gì tới luận võ thắng bại của hai người.
Chu Hậu Chiếu mới mười lăm tuổi, hắn vẫn là trẻ con. Nhưng đổi góc độ khác mà nói, hắn là đông cung Thái tử, hắn không nên vẫn là trẻ con.
Lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt trẻ tuổi non nớt này, Tần Kham chậm rãi nói: "Điện hạ, con dân Đại Minh ở trong mắt ngươi không nên có phân chia địa vị. Bất kể là phú quý hay là nghèo hèn, bọn họ đều là nước nâng ngươi, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền, mấy ngàn năm triều đại thay đổi, trình diễn không phải là một chuyện như vậy sao? Vì sao mỗi một quân vương ngồi trên long ỷ rồi lại đều quên đạo lý này vậy? Điện hạ. Vị tráng sĩ vừa rồi bị Trương công công đả thương, hắn... Cũng là con dân của ngươi."
Tần Kham thở dài, dẫn đại hán đi vào nội viện.
Phía sau rất yên lặng, tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của Chu Hậu Chiếu.
"Chậm đã!" Chu Hậu Chiếu ở Phía sau trầm giọng hô.
Tần Kham và đại hán dừng bước, chậm rãi xoay người lại.
"Ta, ta..." Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm đại hán, nói: "Ngươi họ gì?"
Đại hán đã biết Chu Hậu Chiếu lai lịch cực lớn, chính là lúc đang nghi hoặc, nghe vậy vậy ôm quyền nói: "Tiểu nhân họ Diệp."
"Diệp tráng sĩ, ta chính là Đại Minh đông cung Thái tử Chu Hậu Chiếu, hôm nay là lỗi của ta, không nên khiêu khích ngươi, ta nhận lỗi với ngươi." Nói xong Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên cúi người, vái đại hán một cái thật dài.
Nghe được hắn là Thái tử, đại hán không khỏi cả người run lên, vẻ mặt trấn định nhưng vẫn quỳ xuống lạy: "Tiểu nhân không dám, Thái tử điện hạ chiết sát tiểu nhân rồi."
Phía sau, Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh ba người thấy Chu Hậu Chiếu hành lễ, cũng đều quỳ xuống.
Chu Hậu Chiếu nghiêm túc nói: "Ta thua về đạo lý, xin lỗi ngươi là điều nên làm, ngươi không cần đáp lễ, nơi này chỉ có người chiếm đạo lý nhân và người thua đạo lý thôi."
"Tiểu nhân sợ hãi!"
Chu Hậu Chiếu cười bất đắc dĩ, đứng thẳng dậy, nhìn Tần Kham.
Tần Kham cười với hắn, nụ cười vẫn thân thiết ấm áp như thường ngày, giống như đông qua xuân tới, ấm áp và thoải mái.
Chu Hậu Chiếu chung quy vẫn là Chu Hậu Chiếu, hắn là phong cảnh độc đáo nhất trong lịch đại hoàng đế Đại Minh.
Diệp tráng sĩ bị thương không nặng, trán chỉ u một chút, đối với nam nhân đến mà nói thì căn bản không tính là bị thương.
Để tỏ lòng áy náy, Chu Hậu Chiếu tự mình băng bó vết thương cho Diệp tráng sĩ, Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng muốn tiến lên hỗ trợ đều bị hắn một cước đá bay, đáng tiếc kỹ thuật băng bó của Chu Hậu Chiếu thật sự không ra làm sao, rõ ràng chỉ có mấy vết rách, nhưng lại quấn đầu hắn như a ba Ấn Độ, Tần Kham rất hoài nghi hắn có phải mượn cơ hội giở trò xấu, cố ý làm vậy hay không.
Chu Hậu Chiếu rất hài lòng với tác phẩm của mình, Diệp tráng sĩ thì khá bình tĩnh, vẻ mặt của hắn từ đầu tới cuối không có biến hóa gì, trơ ra như tảng đá vậy. Tần Kham có thể khẳng định, người có thể lộ ra loại vẻ mặt này, bình thường đều là người có cố sự, trừ phi hắn vì hấp dẫn sự chú ý của người khác phái mà cố ý giả vờ.
"Ê, Tần Kham, ta cảm thấy vị Diệp tráng sĩ này rất không tồi, đưa hắn vào đông cung, để hắn làm thị vệ thiếp thân của ta nhé? Ta sẽ không bạc đãi hắn." Chu Hậu Chiếu ghé vào tai Tần Kham lén lút khẩn cầu.
"Không được! Người này ta muốn." Tần Kham cự tuyệt ngay.
"Ngươi cần để làm gì? Hảo hán Như vậy ngươi chẳng lẽ để hắn làm hộ viện trông cửa hàng?" Chu Hậu Chiếu bất mãn lườm hắn.
Tần Kham thở dài: "Điện hạ, lộ số võ công của người này rất có uyên nguyên với phu nhân nhà ta, hẳn là học cùng một phái, chỉ không biết là sư huynh hay là sư thúc của phu nhân ta, ta phải dẫn hắn về hỏi cho rõ, điện hạ là quốc quân tương lai, nhân tài cả nước đều ở trong túi ngươi, thần dùng hắn với điện hạ dùng hắn không phải cũng như nhau cả ư?"
Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu có chút thả lỏng.
Tần Kham rất hợp thời bổ sung một câu: "Nếu người này thực sự là có uyên nguyên với cùng phu nhân của ta, ngươi nếu đưa hắn vào đông cung, khi đó phu nhân ta cứ vài ba ngày lại tới đông cung tìm hắn đấy."
Những lời này có tính uy hiếp nhất, Chu Hậu Chiếu giật bắn cả người, rít lên: "Sao như vậy được! Ngươi không được phép thả phu nhân của ngươi ra. Thôi, người dẫn người này về đi!"
"Đa tạ điện hạ thành toàn."
Tuy rằng vẻ mặt như bị chó cắn của Chu Hậu Chiếu làm Tần Kham hơi khó chịu, có điều hắn vẫn rất thích tính cách nhớ đòn không nhớ ăn này của Thái tử điện hạ.
Dẫn đại hán ra khỏi thành về phủ, biểu hiện của đại hán thật sự rất trầm mặc, Tần Kham hỏi một câu hắn đáp một câu, tuyệt không nói thừa, mặt như có khổ đại cừu thâm. Giống như Tần Kham nợ hắn không ít tiền lương vậy.
Nói thật ra, Tần Kham thích giao tiếp với người như thế này lắm, quá mệt mỏi. Đề tài đều là mình tự tình, ngay cả nói vui cũng chỉ có tự mình cười, đối phương không hề có phản ứng. Làm hắn cảm thấy mình giống như tên hề sứt sẹo.
Trên đường đi, trò chuyện câu được câu không, Tần Kham cuối cùng cũng lần mò ra được đại khái.
Diệp tráng sĩ tên đương nhiên không phải là tráng sĩ, hắn tên là Diệp Cận Tuyền, cái tên phiêu dật đón gió như vậy thực sự rất không hợp với tính cách chất phác và dáng người khôi ngô vạm vỡ của hắn, hắn từ Liêu Đông chạy nạn mà đến, tính tình rất trượng nghĩa, ở lưu dân doanh ngoại thành kinh sư cũng coi như là nhân vật có tiếng tăm, bởi vì dáng người quá mức to cao, Đinh Thuận vào lưu dân doanh chọn điếm tiểu nhị, nhìn một cái là chọn hắn ngay.
Nhắc tới Liêu Đông chạy nạn, sắc mặt Diệp Cận Tuyền hơi run rẩy, Tần Kham biết cái gọi là Liêu Đông chạy nạn không phải là thật.
" Võ công của ngươi là lộ số gì?" Tần Kham cuối cùng đã hỏi tới chính đề.
"Nội gia quyền."
Hai mắt Tần Kham sáng ngời, đúng rồi. Cảm giác của Mình quả nhiên không sai, hắn quả thật là sư xuất nhất môn với Đỗ Yên, công phu của Đỗ Yên tất cả đều là mẫu thân nàng ta dạy, chẳng lẽ hắn và mẫu thân Đỗ vương thị của Yên nhi có gì gì đó...
Tuy nói quan hệ với nhạc phụ không hòa hợp cho lắm, có điều nếu nhạc phụ đại nhân bị đội mũ xanh, đối với Tần Kham mà nói cũng không phải là chuyện vui vẻ hay ho gì.
" Ngươi quen Đỗ vương thị không?"
"Ai là Đỗ vương thị?"
" Phủ Ninh ba Đỗ vương thị... Ngươi không biết à?"
"Không biết." Diệp Cận Tuyền lắc đầu.
Được rồi, trên đầu Nhạc phụ đại nhân không có sừng, Đỗ Hoành nếu biết tin vui này, chắc là lão lệ tung hoành vì mình mà uống cạn một chén lớn.
" Nội gia quyền của ngươi là ai dậy?"
Diệp Cận Tuyền lộ ra vẻ nghiêm túc, mặt hướng về hướng nam chắp tay: "Gia sư họ Trương, tục danh thượng Tùng hạ Khê."
Trương Tùng Khê!
Hai mắt Tần Kham trợn lên, vị này trước mắt chính là đệ tử đích truyền của Trương Tùng Khê! So với Đỗ vương thị lúc nhỏ xem lén được mấy chiêu mấy thức mà xưng bá thôn xóm giang hồ thì phẩm bài cao cấp hơn, người ta mới được gọi là đích truyền chính tông nguyên bản.
Luận về bối phận, Đỗ Yên nên gọi hắn là sư thúc nhỉ? Dù sao mẫu thân của nàng ta cũng coi như là nửa đệ tử của Trương Tùng Khê.
Hiện tại nghi hoặc duy nhất là, đường đường là truyền nhân nội gia quyền, sao lại bị một chưởng của thái giám như Trương Vĩnh bổ trúng? Chẳng lẽ truyền thuyết là thật, công công đại nội đều là cao thủ tuyệt đỉnh chưa xuất thế?
@by txiuqw4