Trên mặt Đái San bao phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Chu Thần Hào, tiến lên một bước chậm rãi nói: "Vương gia đi chơi kỹ viện không phải là không thể, có điều Vương gia tựa hồ đã quên, phiên vương không thể cấu kết với đại thần trong triều, còn có một điểm quan trọng nhất."
Ánh mắt của Đái San càng âm hàn hơn, ngữ khí giống như cũng lộ ra hàn ý, gằn từng chữ: "... Quan trọng nhất là,đại hành của tiên đế chưa tới một tháng, hoàng thượng sớm đã chiếu cáo thiên hạ, cử hành quốc tang phục, toàn dân đeo khăn trắng, trong thời hạn quốc tang một năm, trong lúc này phàm là thành trấn trong cảnh nội Đại Minh, phàm là dân chúng quan viên Đại Minh, không thể uống rượu, đi chơi kỹ viện, kẻ nào làm trái là đại nghịch."
Chu Thần Hào cả người run lên, sắc mặt xoẹt một cái trắng bệch.
Đại sự không ổn! Bổn vương trúng gian kế của Tần Kham rồi.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Chu Thần Hào lúc này.
Chu Thần Hào chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, giống như rơi vào hầm băng, nhìn chung quanh từng đạo ánh mắt phẫn nộ như phun ra lửa, Chu Thần Hào giống như một con hoẵng rơi vào bẫy, yết hầu giật giật, vẻ mặt càng lúc càng lo sợ.
Trong Bối rối, ánh mắt Chu Thần Hào đảo qua Tần Kham, thấy khóe miệng Tần Kham cười lạnh, như thợ săn nhìn con hoẵng đã rơi vào bẫy, ánh mắt thâm thúy, thần bí khó lường, không nghi ngờ gì nữa, con hoẵng ngốc đó tất nhiên với Chu Thần Hào hắn.
Đám ngự sử phía sau Lý Đông Dương đã bạo phát trong trầm mặc và phẫn nộ.
Một chiếc giầy không biết là của ai hung hăng bay vào mặt Chu Thần Hào, các ngự sử đều lao vào trong phòng, quở trách chính nghĩa lẫm nhiên sôi trào.
"Chu Thần Hào! Tên gian tặc vô quân vô phụ ngươi! Uổng cho ngươi nói cái gì ơ rlaij kinh để chịu tang tiên đế, hôm nay để chúng ta hiến thức khuôn mặt hư ngụy của ngươi!"
Hai chữ "Trung hiếu", trước nay là gốc rễ trị quốc của nho gia, Minh triều càng như vậy. Cho nên quan văn Đại Minh trên triều đường khi can gián hoàng đế, câu đầu tiên khi mở miệng thường thường là "Thần thường nghe thấy thánh minh quân chủ dùng hiếu trị thiên hạ", sau đó mới là những đề nghị và gián ngôn của ra bản thân, đây là trình tự phải có của triều đình.
Một câu có thể được trở thành câu mở màn cho trình tự pháp định can gián trên kim điện, đủ để cho thấy trình độ coi trọng của nho sĩ và quan đối với nó, vì thế trong yếu nghĩa của tứ thư ngũ kinh, hai chữ Trung hiếu này được dung hợp phi thường hoàn mỹ với các loại học thuyết của nho gia, được hoàng đế và các đại thần tôn sùng, một quốc gia thần dân hiểu quốc gia "Trung" và "Hiếu", mới khiến người thống trị yên tâm nhất, hai chữ này khái quát tốt đẹp mặt tốt đẹp trong nhân tính.
Đêm nay Ninh vương điện hạ và giám sát ngự sử Đồ Tòng Long không nghi ngờ gì nữa đã phạm một việc bất trung bất hiếu, còn bị rất nhiều đại thần bắt tại trận.
Trong lúc Quốc tang, đường đường là hậu duệ quý tộc của hoàng gia, huynh đệ huyết mạch tương liên với tiên đế không ngờ không ngờ cấu kết với giám sát ngự sử trong triều đi kỹ viện truy hoan, hơn nữa cử chỉ phóng đãng, không hề cố kỵ hiện giờ chính là thời kì quốc tang, hành vi bừa bãi như vậy, làm tất cả các đại thần phẫn nộ.
Phàm việc gì cũng có tính hai mặt, tầm hoa vấn liễu ở Đại Minh vốn là việc phong nhã, những cũng phải xem lúc, trong lúc quốc tang nếu dám làm chuyện này, không nghi ngờ gì nữa là đại nghịch bất đạo, có lẽ cảnh nội Đại Minh còn có người khác cũng tầm hoa vấn liễu trong lúc này, nhưng không thấy thì không quản được, Chu Thần Hào và Đồ Tòng Long đi chơi kỹ viện lại bị đám đại thần Lý Đông Dương tận mắt nhìn thấy.
Chu Thần Hào đã xúc phạm nghiêm trọng tới điểm mấu chốt đạo đức của mọi người, ngay cả Đại học sĩ Lý Đông Dương nhất quán văn nhã thong dong lúc này cũng kìm lòng không đậu mà lộ ra vẻ giận dữ, càng đừng nói tới các ngôn quan ngự sử dùng tính tình nóng nảy để nổi tiếng trong sử sách.
Bốp!
Một cái tát bay tới. Trên mặt Đồ Tòng Long rất nhanh hiện ra một vét bàn tay đỏ, là hữu Đô Ngự Sử Đái San tát, Đái lão nhân năm đã hơn bảy mươi, hứa năm nay định cáo lão từ, chưa từng ngờ trong giám sát ngự sử của Đô Sát viện lại có một tên bại hoại như vậy, không chỉ tư thông với phiên vương, còn dám trong lúc quốc tang đi truy hoan với phiên vương. Làm Đô Sát viện luôn xưng là chính nghĩa thanh lưu trên dưới đều hổ thẹn, bản thân Đái San làm quan trong sạch cả đời, thời điểm cuối cùng lại bị Đồ Tòng Long một bút bôi đen. Khiến Đái San cảm thấy vô cùng giận dữ.
Sắc mặt Đồ Tòng Long xám như tro, giống như từ trong nước vừa chui ra, quần áo xộc xệch đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Ánh mắt đờ đãn lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn là tiến sĩ nhị giáp năm Hoằng Trị thứ mười lăm, làm trong Hàn Lâm viện ba năm, vừa lên làm giám sát ngự sử mấy tháng, quan lộ đi tới đêm nay, coi như đã triệt để hạ một dấu chấm tròn.
Ghét ác như thù là bản sắc của quan văn Đại Minh, đặc biệt là ngự sử cấp sự trung trong quan văn, càng phát huy vô cùng nhuần nhuyễn này. Vì đạo đức lễ pháp bọn họ ngay cả hoàng đế cũng dám mắng. Huống chi chỉ laf Ninh vương chỉ rúc vào một góc Nam Xương làm phiên.
Một đám ngự sử phẫn nộ xắn tay áo lao về phía Ninh vương, vung quyền đầu đánh xuống, vì chính nghĩa, thiên hạ có loại gian tặc nào là không đánh được? Lúc này trong mắt bọn họ chỉ có công lý chính nghĩa, không có thân phận tôn ti, Tần Kham chưa từng cảm thấy thói quen thích động thủ đánh nhau của quan văn Đại Minh lại cảnh đẹp ý vui tới như vậy.
Khi một đống quyền đầu của già trẻ lớn bé sắp trút xuống. Ninh vương Chu Thần Hào thở dài một tiếng, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Chậm đã! Để bổn vương mặc quần vào trước đã."
Trong phòng lập tức yên tĩnh, tiếp theo từ trong đám người truyền đến một đạo thanh âm rất không phúc hậu, giống như nghi hoặc nói: "... Hắn mặc quần vào rồi không nhận tội thì phải làm sao?"
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Tần Kham có chút khoa trương nhìn Đinh Thuận nói: "Lời của Đinh Thiên hộ hình như cũng có chút đạo lý."
Đinh Thuận mở to hai mắt. Ngạc nhiên há to miệng, thấy vô số ánh mắt đang nhìn hắn, Đinh Thuận như có giác ngộ, cười gượng hai tiếng, ngại ngùng thối lui hai bước.
Chu Thần Hào vừa thẹn vừa giận, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Kham, rít lên: "Tần Kham, tên tiểu nhân hèn hạ ngươi, không ngờ lập bẫy hại bổn vương, hại ta vẫn chưa đủ, ngươi chẳng lẽ còn muốn làm nhục ta sao? Sơn thủy tương phùng, thiện ác rồi sẽ có ngày báo, Nỗi nhục ngày hôm nay, bổn vương sớm muộn gì..."
Nói Chu Thần Hào đang cố nói những lời cay đọc thì Tần Kham lại nhìn chăm chú hắn, cuối cùng thật sự không nhịn được, chỉ chỉ hạ thân hắn, nhẹ giọng nói: "Vương gia, đợi lát nữa rồi hẵng mắng. Cái của ngươi lại lộ ra kìa, mau cất đi..."
Chu Thần Hào nghe vậy hai tay vội vàng che hạ bộ, hoang mang nhìn mọi người, khuôn mặt đã giận tới biến thành màu gan lợn.
Đái San tát Đồ Tòng Long xong, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thần Hào.
Luận tư lịch, Đái San chính là túc lão ba triều, là tiến sĩ năm Thiên Thuận, được đế vương ba đời coi trọng, năm nay trước khi Hoằng Trì đế băng hà, Đái San vì thân thể có bệnh mà xin Hoằng Trì đế cáo lão hồi hương, Hoằng Trì đế coi Đái San là thần, cố ý giữ lại không đồng ýcho trí sĩ, sống chết giữ Đái San lại ở trong triều làm quan, cũng chủ chưởng Đô Sát viện, Có thể thấy được Hoằng Trì đế coi trọng lão thế nào.
Nếu luận về ghét ác như thù, Đái San thuộc loại đứng đầu của quan văn, nếu không Hoằng Trì đế cũng sẽ không để hắn nắm Đô Sát viện, một trong tam quyền của triều đình. Thấy bộ dạng thất thố của Chu Thần Hào, Đái San tức giận đến râu trắng phất phơ, cả giận nói: "Tiên đế đại hành, anh linh chưa xa, Ninh vương điện hạ không những không trở về đất phòng, còn nấn ná ở kinh sư không biết là có ý gì, hơn nữa dám phạm lỗi lầm lớn nhất thiên hạ, tới kỹ viện tìm vui trong thời kỳ quốc tang Đại Minh, điện hạ thượng sớ tới nội các nói là ở lại kinh để thủ hiếu cho tiên đế, nhưng loại hành vi ngày hôm nay há có phải là đạo của nhân thần? Không biết điện hạ dùng cái gì để dạy lão phu?"
Càng nói càng tức, Đái San tính tình nóng nảy bỗng nhiên vươn tay ra tóm lấy tay Chu Thần Hào quát lớn: "Đi! Quần cũng đừng có mặc, theo lão phu vào cung diện thánh, để bệ hạ nhìn cho rõ, xem Ninh hoàng thúc mà hắn luôn tôn kính kính yêu là một kể vô liêm sỉ cỡ nào."
Chu Thần Hào nghe vậy thì chấn động, đêm nay nếu bị Đái San và Lý Đông Dương ép vào cung, hình tượng nhếch nhác đến quần cũng không mặc này nếu bị Chu Hậu Chiếu nhìn thấy, không biết sẽ có hậu quả như thế nào, chỉ sợ sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới nghiệp lớn tạo phản của hắn.
Tuyệt đối không thể vào cung gặp tiểu hoàng đế!
Chu Thần Hào oán độc lườm Tần Kham một cái, cắn chặt răng, bỗng nhiên phát lực giật ra khỏi tay Đái San, tung người chạy ra ngoài.
Mọi người ngẩn ra, chỉ cảm thấy một đạo nhân ảnh như cuồng phong gào thét mà đi, mọi người mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn nhau.
Ninh vương vô sỉ này không ngờ... Không ngờ chạy trốn!
Chờ mọi người đuổi theo ra tới cửa chính của Yến Lai lâu thì đã thấy Ninh vương Chu Thần Hào chạy như gió trong màn đêm, gió đêm thổi bay vạt áo hắn, lộ ra hai cái đùi đầy lông không mặc khố, cùng với tiểu Ninh vương hơn một tấc dưới háng, tư thế dâm đãng.
Tần Kham nhíu mày, cao giọng quát: "Ninh vương điện hạ, lại lộ ra kìa."
Chu Thần Hào xấu hổ và giận dữ bỏ chạy. Nghe thấy thanh âm đáng ghét mà quen thuộc phía sau thì tức giận đến nghiến răng ken két, nhưng mà lời nhắc nhở của Tần Kham lại không thể nói là không chính xác. Cúi đầu nhìn, thằng nhỏ không phải là đang được gió đêm thổi cho lắc lư gật gù ư?
Chương 226: Ninh vương nửa đêm bỏ chạy (2)
Xấu hổ và giận dữ tới cơ hồ ngất xỉu trên đường, Chu Thần Hào không thể không hai tay ôm háng, dùng một loại tư thế rất không được tự nhiên mà chạy.
Phía sau lại truyền đến tiếng thở dài trầm trọng mà đau lòng: "Điện hạ lại sai rồi, che mặt mới là vương đạo..."
Mí mắt Chu Thần Hào giật giật, sau đó.... Hai tay lại nghe theo từ dưới chuyển lên che mặt.
Tên hèn hạ chết tiệt đó nói không sai, che mặt an toàn hơn, có thể đỡ xấu hổ.
Trơ mắt nhìn phiên vương một đời, hoàng thúc của hoàng đế bệ hạ Đại Minh đêm khuya trần truồng chạy trên đầu đường kinh sư, cho đến khi thân ảnh biến mất. Các quan viên lúc này mới phục hồi lại tinh thần, chỉ vào đầu đường tối om mà tức giận mắng không ngớt.
Nhìn bộ dạng mắng chửi của các quan viên, trên mặt Tần Kham hiện lên nụ cười xấu xa.
"Đinh Thiên hộ..."
"Có thuộc hạ."
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Nơi Kinh sư hoàng thành, lại có kẻ vô sỉ nửa đêm trần truồng. Hành động này rất ảnh hưởng tới phong tục và giáo hỏa, cực kỳ không biết xấu hổ, lệnh cho ngươi tìm họa sĩ vẽ lại dung mạo của người này, phát xuống văn thư hải bộ, qua quân dịch của Cẩm Y vệ dán khắp các quan phủ thành trấn Đại Minh, ừ.... Đặc biệt là Nam Xương."
"Đại nhân. Có vẽ cả phía dưới của hắn hay không?"
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Cái đó chính là công cụ làm tổn thương phong tục và giáo hóa, đương nhiên phải vẽ ra rồi. Chẳng những phải vẽ, hơn nữa còn phải vẽ thật sinh động, thật giống."
"Vâng!"
Các quan viên đang mắng chửi không ngớt bỗng nhiên ngậm miệng lại, quay đầu ngơ ngác nhìn Tần Kham, nhìn thấy nụ cười khiến người ta căm phẫm trên mặt hắn, mọi người đồng loạt rùng mình một cái, thấy cả người lạnh toát.
Đương sự chạy rồi, các ngôn quan ngự sử đành phải phẫn nộ giải tán, khi đi vẻ mặt giận dữ, thoả thuê mãn nguyện, rất hiển nhiên, đêm nay là đêm không ngủ, bọn họ sẽ đều ở trong thư phòng trong phủ, cách tảo triều chỉ còn hai canh giờ, nhất định có thời gian viết ra một đạo tấu chương hạch tội lời nói sắc bén, đặc biệt tru tâm, nhân tảo triều mà trình lên.
Mọi người đều giải tán, chỉ độc có Lý Đông Dương không đi, lão lẳng lặng đứng ở cửa Yến Lai lâu, vuốt râu thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Tần Kham.
Tần Kham xấu hổ cười cười, chắp tay nói: "Lý Đại học sĩ đêm nay trầm mặc dị thường, xem ra hàm dưỡng của Đại học sĩ không tồi, đã đạt tới cảnh giới ngực có kinh lôi mà mặt vẫn bình tĩnh, thật sự đáng mừng."
Lý Đông Dương hừ một cái: "Tần Kham, lão phu phát hiện ngươi càng lúc càng không phải tốt lành gì, vở kịch hôm nay là một tay ngươi sắp đặt à?"
Vẻ mặt Tần Kham càng thẹn thùng: "Đại học sĩ ánh mắt sắc bén, hiểu rõ tất cả, chẳng gì qua mắt được ngài."
"Không đơn giản, ngay cả đường đường là phiên vương cũng trúng ám toán của ngươi, tương lai ai nếu đắc tội với ngươi, chỉ sợ sẽ không có kết cục tốt. Hừ, lão phu muốn hỏi một chút, ngươi sắp đặt thì sắp đặt, vì sao kéo cả lão phu vào? Ngươi muốn lão phu đường đường là Đại học sĩ nội các cũng thành một quân cờ trê bàn cờ của ngươi ư?
Tần Kham vội vàng cười gượng bồi tội.
Lý Đông Dương thở dài, giống như có suy nghĩ: "Đại Minh ta từ hoàng đế đến phiên vương, rồi đến rất nhiều quan viên đại thần, chúng sinh thực sự là mắt hoa cả rồi!"
Chỉ chỉ Tần Kham, Lý Đông Dương cười mắng: "Lần sau còn lấy lão phu ra làm quân cờ, cẩn thận lão phu học theo Lý Mộng Dương, giật kim qua đập cho ngươi đầu rơi máu chảy đó."
Tần Kham cảm kích nói: "Lão đại nhân có lòng trưởng giả, khoan dung cho hậu bối, hạ quan cảm kích vô cùng."
Trò khôi hài Đêm nay kết thúc, nhưng mà đối với triều đình mà nói có lẽ chỉ là bắt đầu, kim điện ngày mai chắc sẽ rất náo nhiệt.
Tần Kham cung kính tiễn bước Lý Đông Dương, đứng trước Yến Lai lâu ngây ra không nói gì.
Đinh Thuận tiến lên cười nói: "Đại nhân vừa ra tay, không chỉ hóa giải tình thế nguy hiểm, hơn nữa cũng lừa Ninh vương vào bẫy, từ thế thủ chuyển sang thế công, đại nhân thật là inh..."
Tần Kham thở dài: "Đinh Thuận, ngươi đêm nay thấy cả rồi đó, chỉ cần có thể chiếm được điểm cao của đạo đức, những quan văn này chẳng những ngay cả phiên vương cũng dám đánh, hơn nữa ngay cả quần cũng không để cho người khác mặc, quan văn Đại Minh... Lợi hại thật, nếu có một ngày ta thành kẻ địch của toàn bộ quan văn triều đình,ai thắng ai thua, khó mà đoán được."
Đinh Thuận bĩu môi nói: "Đại nhân nói điểm cao đạo đức gì cơ, thuộc hạ không hiểu, thuộc hạ chỉ biết cái gọi là 'Đạo đức' thì nên cho người ta mặc quần, đeo thắt lưng, ngay cả quần cũng không ặc thì có thể gọi là 'Đạo đức' ư?"
Tần Kham ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Đinh Thuận một cái rồi vai hắn vai hắn cười to: "Đinh Thuận, ngươi đi theo lâu ngay, càng lúc càng thâm thúy, ta rất vui mừng!"
Mõ gõ ba tiếng, đã là canh ba đêm khuya, qua một canh giờ nữa là bách quan ào triều.
Khi Đồ Tòng Long được các Cẩm y Giáo úy từ trong các tử kéo ra, cả người đã xụi lơ, hai mắt vô thần, khóe miệng thậm chí chảy cả nước miếng, Đái San không biết là cố ý hay vô tình, dẫn một đám ngự sử khi hùng hùng hổ hổ trở về không ngờ quên hắn, Đồ Tòng Long đã thành nỗi nhục của Đô Sát viện, Đái San tựa hồ không muốn nhìn thấy hắn nữa.
Đinh Thuận đầy căm ghét nhìn hắn một cái, sĩ đồ tuyệt vọng đã khiến Đồ Tòng Long chịu đả kích không nhỏ, lúc này hắn tựa hồ có chút tê dại, hình tượng quả thật rất đau xót.
"Đại nhân, người này xử trí như thế nào?" Đinh Thuận xin chỉ thị.
Tần Kham ánh mắt lạnh lùng đảo qua Đồ Tòng Long, lại lạnh lùng nhìn Đinh Thuận một cái, sát khí trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Đinh Thuận khom người ôm quyền nói: "Thuộc hạ minh bạch."
Xoay người vung tay với các Giáo úy, Đinh Thuận cười nói: "Giải hắn vào chiếu ngục, để hắn nếm thử bàn tiệc Cẩm Y vệ chúng ta đã chuẩn bị cho hắn, so với Yến Lai lâu còn ngon hơn, bảo đảm đồ ăn đến là mạng mất."
Các Giáo úy Như lang như hổ kéo Đồ Tòng Long ra ngoài, giống như kéo một con chó, Đồ Tòng Long giãy dụa mấy cái, bị Giáo úy tát ột phát ngây đơ.
Tần Kham khoanh tay mà đứng, vẫn trầm mặc không nói gì.
"....Ỷ vào yêu sủng, dùng sự ngờ vực vô căn cứ phỉ báng nhục mạ bề tôi, lừa đời lấy tiếng, dùng nghịch bản ăn trộm được mê hoặc tân quân, không biết quân tử khiêm cung hôm nay, liệu ngày mai có thành nịnh thần soán quyền?"
Đây là tấu thư hạch tội Đồ Tòng Long ở trong Yến Lai lâu đưa cho Tần Kham xem, chữ nào bên trong cũng rất tru tâm, mấy đại tội được liệt kê bên trong khiến Tần Kham đọc mà mồ hôi lạnh lã chã, tuy nói Đồ Tòng Long vì tỏ ý hữu hảo mà đót nó, nhưng thủy chung vẫn để lại ám ảnh trong lòng Tần Kham.
Thế là đạo tấu chương này cũng trở thành nguyên nhân tìm tới cái chết của Đồ Tòng Long, người như thế không thể để cho hắn sống, nếu không tất thành hậu hoạn.
Trò hay kết thúc, quần chúng cũng giải tán, Tần Kham cũng định đi thì Thường mụ mụ của Yến Lai lâu từ nội đường đi ra, vị tú bà mới chỉ nghe tiếng này cũng có mấy phần phong vận thục nữ, chắc tầm hơn ba mươi tuổi. Ăn mặc không khoa trương ghê tởm như trong tác phẩm điện ảnh kiếp trước, thoạt nhìn ngược lại có vài phần ý tứ thanh lịch.
@by txiuqw4