Tần Kham ngồi trên ngựa lập tức lạnh lùng cười.
Một câu cuối cùng trước khi chết của Vương Nhạc Tần Kham cũng có chút đồng ý, là trung hay gian trăm ngàn năm sau sẽ có hậu nhân bình luận.
xa xa, Thiên hộ sở nội thành đã hiện ra trước mắt, Tần Kham dưới sự vây quanh của đám người Đinh Thuận giục ngựa phi nhanh, bỗng nhiên, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở trong mắt Tần Kham, thân ảnh tiều tụy đó đang thất thần nhìn đống đổ nát thê lương đang bốc khỏi, vẻ mặt chờ đợi lại mang theo mấy phần mất mát và thấp thỏm, thỉnh thoảng lại cắn môi dưới lo âu nhìn vào trong viện, tựa hồ đang chờ đợi thứ gì đó có thể mạng tới hy vọng sống tiếp cho nàng ta.
Tần Kham đột nhiên kéo dây cương, lẳng lặng nhìn thân ảnh bi thương đi đi lại lại trong khói, trong lòng không như bị thứ gì đó gõ thật mạnh.
Một đêm chém giết chưa từng động dung, biến hơn một ngàn người thành thi thể cũng không mềm lòng, nhưng mà khi hắn giẫm lên máu tươi đất đầy từ trong sương sớm phong trần mệt mỏi trở về, thân ảnh đau thương u oán đó lại khiến hắn có một loại xung động muốn rơi lệ.
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu ca quen thuộc của kiếp trước: "Bức tranh máu nhuộm giang sơn sao bằng một chút chu sa giữa mi nàng."
Tần Kham thực sự rất đau lòng vì nữ nhân này.
Đau lòng là vì, nàng ta đã bất tri bất giác đã gắn chặt vào lòng hắn.
Xa xa, Kim Liễu đang lo lắng đi lại nhìn xung quanh cũng nhìn thấy Tần Kham đang ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt ai oán không khỏi ngẩn ra.
Đạo thân ảnh mặc đẩu ngưu cẩm bào đỏ thẫm trên lưng ngựa, đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời đang từ từ dâng lên, trong vạn đạo kim quang, khuôn mặt quen thuộc đó đang mỉm cười với nàng ta, giống như thân minh từ bi, kéo nàng ta đang trầm luân địa ngục về cõi nhân gian.
Thân thể mềm mại lắc lư mấy cái, đôi mắt đang si ngốc của Kim Liễu đã ứa lệ, nhưng thủy ngân rơi xuống, không thể kìm nén, trên mặt cũng lộ ra nụ cười cực kỳ hạnh phúc.
Hốc mắt Tần Kham cũng đã ươn ướt, nước mắt của Kim Liễu giống như lau đi huyết tinh và sát phạt đầy người, nhìn thân hình lảo đảo sắp ngã của nàng ta, Tần Kham vung dây cương.
Đinh Thuận vội vàng chỉ vào đẩu ngưu cẩm bào mà hắn đang mặc, nhắc nhở: "Đại nhân, xiêm y của ngài..."
Trước kia vẫn luôn che giấu thân phận với nàng ta, câu nhắc nhở này của Đinh Thuận làm Tần Kham bật cười.
Hiển quý cũng được, nghèo khó cũng thế, trong mắt nàng ta từng có những thứ ngoại thân này ư?
Chỉ mong uyên ương không mong thần tiên, quan phục, chỉ là một cái túi da mà thôi.
Đá nhẹ bụng ngựa, Tần Kham giục ngựa chạy tới phía trước Kim Liễu, đón con ngươi trong veo như đầm nước của nàng ta, Tần Kham mỉm cười.
"Kim Liễu. Ta không nên giấu nàng, ta sớm đã được tiên đế khôi phục công danh, hơn nữa quan cư Cẩm Y vệ chỉ huy đồng tri."
Kim Liễu vừa rơi lệvừa cười. Nụ cười rất trong sáng, không nhiễm một tia phàm trần.
"Ta không hiểu chàng trong triều đình làm quan gì, chỉ hỏi chàng một câu, chàng... Rốt cuộc là ai?"
Tần Kham trầm mặc một lúc rồi bỗng nhiên bật cười, chắp tay với Kim Liễu: "Ta là Tần Kham, người Thiệu Hưng Sơn Âm."
Kim Liễu nghe hiểu rồi, trong nụ cười ánh ra vẻ hạnh phúc, thở khẽ một hơi, cười nói: "Như vậy là tốt rồi, Tần Kham chàng khiến ta sợ quá, lần sau đừng để ta phải lo như thế nữa."
"Được, lần sau tuyệt đối sẽ không để nàng lo lắng."
Hai bàn tay một lớn một nhỏ nắm chặt lấy nhau, Tần Kham cảm thụ được sự mịn nhẵn như thấm vào tâm tỳ, lộ ra nụ cười ôn hòa với nàng ta.
Xa xa mấy tên thị vệ thấy đại nhân và Kim Liễu dắt tay, mọi người không khỏi toét miệng cười, lại bị Đinh Thuận hung hăng đá ấy cái, mọi người vì thế rất tự giác xoay người sang chỗ khác.
Đinh Thuận thoáng nhìn về phía Tần Kham và Kim Liễu, cũng tự giác quay người đi, vừa quay lại, nét cười trong mắt lại biến thành hoảng sợ.
"Khụ khụ, hợ khụ khụ." Tiếng ho khan kịch liệt và nặng nề của Đinh Thuận vang lên.
Tiếng ho khan kinh động Tần Kham và Kim Liễu, Tần Kham chăm chú nhìn, không khỏi cũng sợ ngây người, nhẹ buông tay Kim Liễu ra.
Trong hào quang màu vàng, Đỗ Yên vẫn mặc y phục dạ hành tối hôm qua, nhẹ nhàng đi tới, từ xa thấy Tần Kham, Đỗ Yên vẻ mặt càng vui mừng, ngay cả bước chân cũng giống như mang theo hương vị vui sướng.
"Tướng công, ta biết ngươi lợi hại nhất mà, nghe nói, tối hôm qua đại đường Đông Hán ngươi giết ngươi giết cho trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, cuối cùng cũng để đám phiên tử chết tiệt đó thưởng thức thủ đoạn của tướng công."
Đỗ Yên giống như con chim sử nho nhỏ líu ríu nói không ngừng, mặt Kim Liễu lại đột nhiên trắng bệch, thất thanh nói: "Tướng công?"
Tần Kham áy náy nhìn nàng ta.
Hai nữ nhân đều chiếm vị trí quan trọng ở trong lòng hắn, chung quy không thể giấu diếm, càng không đành lòng giấu diếm, một người là người yêu kiếp trước của hắn, một người là thê tử kiếp này của hắn, nhưng mà tất cả lại âm soa dương thác như vậy, khi vén khen voan cho vị thế tử kiếp này, hắn sao biết kiếp trước còn có một đoạn nợ tình vẫn chưa cắt được, ngày sau lại trở thành sự vướng mắc mà hắn không thể vứt bỏ?
Trách ai được? Tựa hồ ai cũng đúng ai cũng đều vô tội.
Hai chữ "Tướng công" vừa ra khỏi miệng, Kim Liễu biến sắc, chấn kinh, mất mát, ảm đạm...
Cúi đầu, Kim Liễu thất hồn lạc phách thì thầm: "Chia tay hai năm, hiện giờ tuổi còn trẻ đã là chỉ huy đồng tri, sao có thể không thành thân? Ta sớm nên nghĩ đến..."
Đỗ Yên thấy hai người vẻ mặt khác thường, không khỏi kinh ngạc nói: "Các ngươi quen nhau à?"
Tần Kham thấy bộ dạng u buồn của Kim Liễu thì đau lòng không thôi, cắn răng một cái nói: "Yên nhi, Kim Liễu cô nương là..."
Nói còn chưa dứt lời, Kim Liễu lại bỗng nhiên gượng cười, nhanh chóng tiếp lời: "Là đồng hương ở Thiệu Hưng Trước kia, ly biệt hai năm không gặp, không ngờ Tần đại nhân đã quan thân hiển hách, nô gia ở đây chúc mừng đại nhân."
Nói xong Kim Liễu vái Tần Kham một cái, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, ném ném tới một cái nhìn u oán.
Tần Kham đứng tại chỗ, không há được miệng, không biết nên phân trần như thế nào, trong đầu trống rỗng.
Đỗ Yên nghe vậy thì không nghi ngờ gì, kinh hỉ cười nói: "Thì ra chúng ta đều là đồng hương, cha ta bây giờ vẫn là tri phủ Thiệu Hưng, người quen là người quen thì tốt rồi, tướng công, tướng công của vị Kim cô nương này chính là thuộc hạ của ngươi, đêm qua có thể đã ly tán trong tranh đấu Hán Vệ, ngươi sai người đi tìm kiếm hỏi thăm nơi hạ lạc của tướng công nàng ta được không?"
Tần Kham cảm giác có chút thất thố: "..."
Đỗ Yên lúc này mới nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi Kim Liễu nói: "Đúng rồi, tướng công ngươi tên là gì?"
Khuôn mặt u oán của Kim Liễu không biết tại sao lại lộ ra nụ cười yếu ớt, trong con ngươi lộ ra vẻ nghịch ngợm hiếm thấy, con mắt linh hoạt đảo quanh, nhưng lại vẫn giả bộ đau thương buồn bã: "Tên tướng công vô lương tâm của Nô gia cũng họ Tần. Đa tạ tỷ tỷ nghĩa thân viện thủ, tướng công của nô gia... Không tìm cũng được."
"Vì sao không tìm?"
Kim Liễu không trả lời, trong mắt rất nhanh hiện lên một tầng mây mù.
Trầm mặc không nói gì so với trả lời có tiếng thì còn hữu hiệu hơn,, Đỗ Yên lập tức minh bạch, hoặc là nói, nàng ta tự cho là minh bạch.
Quay đầu nhìn Tần Kham, Đỗ Yên thút thít nói: "Tướng công, Kim Liễu cô nương đáng thương lắm, tướng công của nàng ta đã chết rồi..."
Trán Tần Kham lập tức nổi lên mấy đạo hắc tuyến xui xẻo: "Đừng trù ta... Khụ, đừng có nói vậy chứ."
Xấu hổ liếc Kim Liễu một cái, thấy khóe miệng của nàng ta lặng lẽ vẽ ra một đường cong không dễ phát hiện, ánh mắt như trêu đùa kiều mỵ chớp chớp với hắn, khi quay đầu lại nhìn Đỗ Yên thì lại thay bằng khuôn mặt buồn bã đau thương.
Nữ nhân đều là yêu, xà yêu thổ lưỡi.
Đây là kinh nghiệm nhân sinh quý giá nhất Tần Kham học được khi tới cuộc đời này, kinh nghiệm này đại khái có thể cản được trăm vạn đại quân.
Đỗ Yên hồn nhiên không phát hiện không khí quỷ dị giữa Tần Kham và Kim Liễu, đau buồn vô hạn nói: "Tướng công, nàng ta và tướng công của nàng ta ân ái như vậy, hiện giờ hắn chết không thấy xác, tướng công hay lập mộ chôn quần áo và di vật cho hắn nhé?"
Mồ hôi trên Tần Kham Tần Kham lã chã, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Đỗ Yên: "..."
"Tướng công không muốn sao?" Đỗ Yên có chút thất vọng nói.
"Được." Tần Kham rít qua kẽ răng.
Đỗ Yên chuyển thất vọng thành hài lòng, gật gật đầu nói: "Như vậy tướng công không ngại bái tế tướng công của Kim cô nương một chút, ừ, chuẩn bị đủ tam sinh lục súc nhé."
"Được."
" Lại lập bài vị cho tướng công của nàng ta, cung phụng hương khói mỗi ngày."
"Được."
"Tướng công không phải nói mấy trăm năm người chết đêu treo ảnh sao? Chúng ta vẽ chân dung tướng công của Kim cô nương rồi treo lên tường nhé?"
Mặt Tần Kham đã mau xanh lét, vẻ mặt thảm thiết ai oán như Kim Liễu.
"Nương tử, chúng ta đã hết lòng với tướng công của nàng ta rồi, treo ảnh thì.. Ta thấy chắc không cần đâu." Tần Kham thỉnh cầu, Kim Liễu xoay mặt lại nhìn Kim Liễu, sắc mặt Tần Kham rõ ràng lộ ra mấy phần dữ tợn, nụ cười vặn vẹo rít qua kẽ răng: "Kim cô nương, tướng công nhà ngươi thế là đủ để mỉm cười nơi cửu tuyền rồi đúng không?"
Kim Liễu gật đầu bi thương nói: "Dĩ nhiên là mỉm cười nơi bát tuyền, chỉ thiếu mỗi treo ảnh thôi."
@by txiuqw4