Tần Kham cũng không xa lạ gì với tiếng cười này.
Ngoài thành Liêu Dương, nàng ta một mình dám cản quan giá khâm sai, khí thế bức người chất vấn thiên lý công đạo của triều đình, xiêm y đủ rực đó để lại ấn tượng rất sâu cho Tần Kham.
Tần Kham xoay lại, trong ánh lửa từ lửa trại hắt tới, cặp mắt so với sao còn sáng hơn của Tháp Na đang nhìn hắn với vẻ đầy hứng thú.
Đêm nay Tháp Na mặc phục sức nữ tử Mông Cổ truyền thống, trên áo màu lam thêm những đường viền hoa màu vàng kim rất tinh xảo, tóc đen như thác nước kết thành hơi mười, trên mặt thậm chí còn đánh má hồng, so với lúc ở ngoài thành Liêu Dương thì động lòng người hơn nhiều, tràn ngập phong vận dị tộc.
Tần Kham cười nói: "Thì ra là Tháp Na cô nương, cô nương không đi tham gia dạ hội lửa trại à?"
Tháp Na bĩu môi, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Tần Kham, thuận tay ngắt một cọng cỏ đưa lên miệng, nói: "Khi Hán nhân Các ngươi khách khí rất dối trá, suốt ngày cô nương này cô nương nọ, không thể trực tiếp gọi tên ta à? Dũng sĩ trẻ tuổi trong bộ lạc Đóa Nhan ta nếu ai dám ở trước mặt ta gọi ta là cô nương, ta kiểu gì cũng tẩn cho hắn một trận."
Tần Kham mỉm cười, tính tình của cô nàng này cũng nóng thật, khác với Đỗ Yên, tính tình nóng nảy của Đỗ Yên có đôi khi chỉ là một loại làm bộ làm tịch, giống như mai rùa, gai nhím, là một loại bản năng để bảo hộ bản thân, mà tính nóng của cô nương Tháp Na này chính là nóng thật, không có lý do gì, thuần túy là hoạt động giải trí trên thảo nguyên quá ít, rảnh quá...
"Ngươi nếu dám đánh khâm sai triều đình, chỉ sợ cha ngươi sẽ không đồng ý, cho dù ta không phải khâm sai, lúc này ta cũng là khách nhân của Đóa Nhan các ngươi, người Mông Cổ không có truyền thống đánh khách nhân phải không nào?"
Tháp Na lườm hắn một cái, tiếp theo lại cất tiếng cười sang sảng: "Được rồi, ngươi không chỉ là khách nhân, cũng là ân nhân cứu mạng là của ta, trên đời này ai cũng có thể động thủ với ngươi, chỉ độc có Tháp Na là vĩnh viễn sẽ không, mạng của ta là ngươi cứu."
Tần Kham thở dài: "Tin ta đi, ta không đáng đấy như vậy đâu, trên đời này người muốn động thủ với ta thực sự không nhiều lắm..."
Tháp Na nhìn chăm chú hắn, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc: "Ê, đại quan nhi, ngươi làm sao biết Lý Cảo sẽ phái người nửa đường giết ta?"
"Một chút trinh thám, một chút suy đoán, lại thêm một chút vận khí, tám chín phần mười là đoán trúng như vậy đấy."
Tháp Na bất mãn nói: "Mạng này của ta chẳng lẽ là ngươi trùng hợp đoán trúng mới cứu được sao?"
Tần Kham thở dài: "Tháp Na, đừng trách ta nói chuyện quá thẳng, mạng của ngươi không phải là mạng của ta, hơn nữa chúng ta cũng không tính là thân thiết, đoán trúng cũng được, mà đoán sai cũng chả sai, lúc ấy ngươi ở ngoài thành Liêu Dương chọc giận Lý Cảo chắc đã minh bạch kết quả rồi."
" Người Cứu ta là ngươi phái đi, người của ngươi giết người của Lý Cảo, ta thật không hiểu, các ngươi không phải đều là đại quan Minh đình sao? Vì sao đối với nữ tử dị tộc ta đây lại mộtngười muốn giết, một người muốn cứu? Ngươi làm như vậy có phải sẽ đắc tội với Lý Cảo hay không?"
Tần Kham cảm thấy vui mừng, cô nương này không ngu tới mức không có thuốc chữa.
"Không sai, ta sẽ đắc tội với Lý Cảo." Tần Kham thản nhiên nói: "Không ngại nói cho ngươi hay, ta lần này đến Liêu Đông, là phụng mật chỉ của hoàng đế Đại Minh, tra rõ chuyện Lý Cảo giết hơn ba trăm người Đóa Nhan để giả công."
Tháp Na ngẩn ra, tiếp theo hai mắt nổi lên vẻ kinh hỉ: "Minh đình Các ngươi chung quy vẫn giảng đạo lý, đại quan nhi Minh đình cũng có người tốt."
" Minh đình chúng ta vẫn luôn giảng đạo lý, chỉ có điều sau khi tới Liêu Đông ta mới phát giác, thế lực của Lý Cảo rất to lớn, cơ hồ có thể một tay che trời, ta muốn xử trí hắn là rất khó, hiện giờ chuyện đang rơi vào bế tắc."
Tháp Na vội la lên: "Vậy phải làm sao?"
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Đánh không lại hắn ta đương nhiên phải chạy, cho nên ta định sau khi an ủi Đóa Nhan thì tới thẳng Sơn Hải quan rồi về kinh."
Tháp Na ngây ra, tiếp theo mặt tức giận đến đỏ bừng: "Ngươi, tên cẩu quan Minh đình ngươi, hoàng đế muốn ngươi tra rõ chuyện Đóa Nhan bị hại, mà ngươi lại đánh không lại thì bỏ chạy, ngươi làm việc cho hoàng đế như vậy đó hả?"
Tần Kham thở dài: "Vừa rồi còn nói ta là người tốttrong Minh đình, hiện tại lập tức lại mắng ta là cẩu quan... Nữ nhân Phiên bang cũng là nữ nhân, nữ nhân đều như nhau, trở mặt còn nhanh hơn lật sách."
Tháp Na cả giận nói: "Đóa Nhan chịu oan khuất lớn như vậy, ngươi là người duy nhất có thể đòi lại công đạo cho Đóa Nhan, tại sao vô dụng như vậy, đánh không lại hắn thì bỏ cuộc à?"
Tần Kham cười khổ nói: "Vậy ngươi bảo ta nên làm gì? Triều đình sẽ không vì việc này mà phái đại quân bao vây tiễu trừ Lý Cảo được, làm như vậy sẽ dính líu quá lớn, Lý Cảo thống lĩnh binh quyền Liêu Đông, dưới trướng có mấy vạn binh mã tinh nhuệ, mà bên cạnh ta chỉ có tám ngàn lính nghi trượng, ta không thể để những binh lính chỉ biết khiêng cờ xí đi liều mạng với biên quân được? Vì hơn ba trăm tính mạng chúng ta Đóa Nhan các ngươi, liền muốn ta vứt bỏ tính mạng của tám ngàn người đi sống mái với Lý Cảo ư, ta việc gì phải vậy?"
Trong mắt Tháp Na như bốc ra lửa, phẫn nộ nắm chặt quyền đầu: "Vì công đạo! Công đạo phải đòi trên đao kiếm!"
Tần Kham nhún vai nói: "Vấn đề đã quay trở lại, ta đánh không lại hắn, cho dù hơn tám ngàn người bên ta chết sạch, công đạo của Đóa Nhan các ngươi vẫn không thể đòi được."
Tháp Na nhiệt huyết dâng trào lớn tiếng nói: "Ngươi thiếu dũng sĩ, Đóa Nhan chúng ta không thiếu, vì nợ máu của hơn ba trăm người đã chết của chúng ta, Đóa Nhan nguyện xuất binh giúp ngươi! Đóa Nhan Vệ chúng ta trên dưới có hơn sáu ngàn hộ, có thể gom được một vạn kỵ binh anh dũng vô địch, kỵ binh của Đóa Nhan chúng ta nổi tiếng thiên hạ, lúc trước Vĩnh Lạc hoàng đế các ngươi chỉ dùng ba ngàn kỵ binh của chúng ta đã quét ngang thiên hạ và lên làm hoàng đế, ngươi chờ đó, ta sẽ đi xin ngạch trực cách, bảo ông ta phái binh giúp ngươi!"
Tháp Na là cô nương hấp tấp, nói chưa xong đã đứng dậy đi ngay.
Tần Kham cười càng tươi hơn, đúng là cô nương tốt, cái nàng ta thiếu đích xác không phải dũng sĩ, mà là đầu óc...
Không đến một nén hương, Tháp Na lập dập quay lại, bộ dạng không giống như lúc đi, sau khi quay lại nàng ta mặt xám mày tro, vẻ mặt có chút thảm hại.
Rất rõ ràng, nàng ta thiếu đầu óc nhưng cha của lão không thiếu, chắc vừa rồi mắng cho nàng ta như tát nước vào mặt.
Miệng Tháp Na cong lên, nhìn bộ dạng của nàng ta là biết sắp khóc rồi, mã tiên trong tay thỉnh thoảng lại giơ lên rồi hạ xuống, quật cường mà phẫn nộ lườm Tần Kham, muốn quất mà không dám quất.
Tần Kham cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nghiêm trang nói: "Ngươi không thể động thủ với ta được, thứ nhất, ta là khâm sai đại nhân mà hoàng đế Minh đình phái tới, thứ hai, ta là khách nhân tôn quý của Đóa Nhan, thứ ba, ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi vừa rồi còn nói vĩnh viễn sẽ không động thủ với ta mà."
Tháp Na ngớ ra, tiếp theo thì bạo phát như thú cái phẫn nộ.
Bùng nổ nhưng không dám bùng nổ về phía Tần Kham, thế là mặt cỏ chung quanh xui xẻo rồi, bị mã tiên của nàng ta quất cho tung tóe, không lâu sau, mặt đất trong vòng một trượng xung quanh nàng ta sạch trơn như bị chó liếm.
" Hán nhân Các ngươi không ai là người tốt cả." Tháp Na thở hổn hển gầm lên: "Các ngươi giống sói giảo hoạt, luôn tính kế người khác, hại người khác, chẳng quang minh thẳng thắn chút nào."
"Ta tính kế ngươi cái gì? Ta chỉ nói hơn tám ngàn thủ hạ của mình đánh không lại Lý Cảo, nếu ngươi không ngốc, chắc biết đây là lời nói thật, trừ những cái đó ra thì ta còn nói gì nữa không?"
Tháp Na lại ngớ ra, sau đó... Tiếp tục quất cỏ.
Tần Kham cười tủm tỉm nhìn nàng ta nổi điên, vẻ mặt rất khí định thần nhàn.
Nhiều quan viên đại thần triều đình như vậy đấu trí với hắn còn đấu không lại, huống chi là một nữ tử dị tộc?
Đáng tiếc Hoa Đương so với nữ nhi của hắn thì thông minh hơn một chút, tuy rằng hắn thù hận Minh đình, cũng thù hận Lý Cảo, lẽ ra hợp binh với Tần Kham đối phó Lý Cảo là hợp ý hắn, có điều chuyện này không chỉ phải trả giá bằng rất nhiều sinh mệnh của dũng sĩ trong bộ lạc, hơn nữa sau khi làm xong còn chẳng có lợi ích gì, làm thủ lĩnh của bộ lạc, chuyện không có lợi ích hắn sẽ không làm, hai chữ "Công đạo" này vĩnh viễn xếp sau lợi ích.
Kích Tháp Na để thử một chút thôi, Tần Kham lúc này cuối cùng cũng hiểu thái độ của Hoa Đương rồi.
Bất luận xấu hay tốt, cứ có thái độ là tốt rồi, ít nhất so với giả câm vờ điếc cố ý lảng tránh thì vẫn tốt hơn.
Tháp Na quất tới thở hổn hển, bộ ngực phát dục tốt phập phồng lên xuống không ngừng.
Tần Kham ung dung nói: "Quất mệt rồi thì ngồi xuống đi, bình tĩnh mà nói với ta, vì sao cha ngươi không đáp ứng xuất binh."
Tháp Na oán hận cắn răng một cái, tức giận hừ một tiếng, ngồi xuống cách Tần Kham thật xa, bĩu môi không biết lẩm bẩm cái gì, chắc là chửi bằng tiếng Mông Cổ.
" Người Mông Cổ Các ngươi sùng thượng vũ lực, mình bị oan khuất thì luôn tự dùng đao kiếm đi đòi lại công đạo, mà đòi công đạo thì phải trả giá, phụ thân ngươi vì sao không đồng ý xuất binh giúp ta? Dù sao việc này nói đến cùng cũng là chuyện của Đóa Nhan các ngươi, ngồi mát ăn bát vàng là không đúng rồi."
Tháp Na cả giận nói: "Ai nói chúng ta ngồi mát ăn bát vàng? Nói cho ngươi hay, ta đã chuẩn bị gả cho Hỏa Si phương bắc rồi, không bao lâu nữa, ngạch trực cáchsẽ hội minh ước thệ với bộ lạc Hỏa Si, hợp binh cộng phạt Minh đình!"
Mí mắt Tần Kham đột nhiên giật giật, ánh mắt trong đêm đen bỗng nhiên trở nên sắc bén, trong lòng sinh ra lửa giận ngập trời đối với Đinh Thuận.
Đóa Nhan muốn kết minh với Hỏa Si xâm phạm biên giới, tin tức trọng yếu như vậy, mật thám của Cẩm Y vệ không ngờ không tìm hiểu được, thằng chó Đinh Thuận này làm ăn kiểu đéo gì thế không biết?
Nhớ lại hôm nay sau khi vào doanh địa của Đóa Nhan thì luôn cảm thấy không được tự nhiên, luôn cảm thấy có một đôi mắt âm độc ở phía sau nhìn hắn, Tần Kham cuối cùng cũng hiểu rồi.
" Hỏa Si lúc này đang ở doanh địa Đóa Nhan, đúng hay không?" Tần Kham nhìn chằm chằm Tháp Na, thanh âm đã biến thành lạnh lùng.
Tháp Na thấy vẻ mặt lạnh như băng của Tần Kham, nhưng lại cũng không sợ hãi, nói: "Thế thì sao? Nói cho ngươi hay, Đóa Nhan chúng ta không cần thiết phải nhìn sắc mặt của Minh đình, ngươi nói không sai, công đạo phải tự mình đi đòi lại, về phần đòi thế nào thì là chuyện của Đóa Nhan chúng ta."
Tần Kham thở dài: "Hợp tác với khâm sai Minh đình không tốt hơn à? Sư xuất hữu danh hơn nữa về sau sẽ không bị triều đình triều đình trách tội, hoàng đế bệ hạ còn có thể bồi thường tổn thất cho Đóa Nhan, kết minh với Hỏa Si tuy rằng vào biên giới Đại Minh ta có thể không chút cố lỵ mà giết người cướp của, nhưng chung quy vẫn triệt để đắc tội với Đại Minh ta, được mất thế nào, phụ thân ngươi dã tính chưa? Huống hồ..."
"Huống hồ gì?"
Tần Kham chậm rãi nói: "Theo ta được biết, Hỏa Si năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, trong lều trại của hắn đã có bảy thê tử, trong đó có hai người là mẹ kế của hắn, một người là chị dâu của hắn, còn có một người thậm chí là con dâu của hắn. Một nhà ba đời trần truồng trèo lên một cái giường lớn rồi quần nhau, trong lều trại nhà hắn đã đủ loạn rồi, ngươi xác định muốn gả cho hắn ư? Từ nay về sau để tranh thủ tình cảm mà đau nhau tới đầu rơi máu chảy với một đám mẹ già và quỷ nhỏ? Cuối cùng thì sinh một nhi tử hoặc nữ nhi cho Hỏa Si, cùng với mấy vị mẹ kế, chị dâu, con dâu của hắn ngay cả bối phận cũng không biết nên luận thế nào?
Ánh mắt tràn ngập vẻ đồng tình vô hạn, Tần Kham chậm rãi nói: "Tháp Na, nhân sinh của ngươi sẽ như vậy à? Nói thật nhé, nếu nữ nhi của ta tương lai phải gả cho nam nhân như vậy, ta sẽ bóp chết nó, rồi đánh ẹ nó một trận..."
Tháp Na mới mười sáu tuổi, việc nam nữ tất nhiên cũng nghe nói qua hoặc nhiều hoặc ít, gả cho Hỏa Si vốn là suy nghĩ kiên quyết hiến thân cho Đóa Nhan, chưa từng nghĩ tới việc nam nữ sau khi gả cho Hỏa Si sẽ là tình cảnh như thế nào, bị Tần Kham nói như vậy, mặt Tháp Na lập tức trắng bệch, người run rẩy.
Dũng cảm hiến thân và đối với sợ hãi chưa biết là luôn mâu thuẫn với nhau, một tiểu cô nương mười sáu tuổi hiển nhiên không có năng lực xử lý loại mâu thuẫn trong nội tâm này.
"Ta... Ta, ta lại đi hỏi ngạch trực cách thêm đã." Tháp Na bỏ đi ngay.
Tần Kham nhìn Tháp Na chạy đi như bay, không khỏi cười khổ xoa xoa mũi, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác hổ thẹn.
Lừa dối một tiểu cô nương như vậy, hơn nữa còn là hết lần này tới lần khác, thật sự là... Rất không có tiết tháo.
Người thông minh với kẻ ngu dốt khác nhau ở chỗ, kẻ ngu dốt là nhìn một bước đi một bước, có đôi khi chẳng buồn nhìn đã đi, chân cứ thế bước ra, thế là không ngừng ngã vào hố, đứng lên vẫn không khôn ra, vừa bước ra lại rơi xuống hố.
Người thông minh thì khác, người thông minh đi một bước nhìn trăm bước, làm việc gì cũng tính toán đã rồi mới hành động, cho nên đào hố cho người khác rơi xuống bình thường đều là người thông minh.
Không nghi ngờ gì nữa, Tần Kham là người thông minh, chỉ có điều lừa một tiểu cô nương như Tháp Na thực sự có chút không phúc hậu cho lắm, giết gà dùng dao mổ trâu, đồng thời Tần Kham cũng dùng hành động thực tế để chứng minh, người ta một khi lâm vào khốn cảnh, cái thứ tiết tháo này thật sự có cũng được mà không có cũng không sao.
Bốn phía là một mảng yên tĩnh, Tần Kham ngồi trên cỏ, nhìn lên bầu trời đầy sao, cũng không quay đầu lại mà cao giọng nói: "Đinh Thuận, tên cẩu tài ngươi, lập tức lăn ra đây cho ta!"
Đinh Thuận quả nhiên từ một góc tối đằng sau lăn ra, phía sau là Diệp Cận Tuyền thần sắc bình tĩnh.
Vào doanh địa Đóa Nhan có thể đạt được mục đích hay không, bọn họ cũng không quan tâm, bọn họ chỉ quan tâm tới an toàn tính mạng của Tần Kham, cho nên bất kỳ lúc nào Tần Kham cũng có thể ở chỗ gần đây tìm được bọn họ.
Đêm Thảo nguyên hơi lạnh, Đinh Thuận lại đầu đầy mồ hôi, nhìn Tần Kham rồi cười gượng hắc hắc, vẻ mặt xấu hổ và ảo não.
Tần Kham đứng lên, thản nhiên nói: "Thứ nhất, ngươi xoay người sang chỗ khác cho ta, để ta đá ngươi một cước, về phần nguyên nhân đá ngươi thì tự ngươi chắc hiểu, có một lần chứ không thể có lần thứ hai, nếu còn tái phạm, chắc chắn không là chỉ đơn giản là đá một cước đơn giản thế này thôi đâu."
Đinh Thuận lập tức xoay người, miệng liên tục nói: "Đám sát tài Phía dưới không ra gì, chậm trễ quân quốc đại sự, thuộc hạ đáng muôn lần chết, đa tạ Tần soái khai ân! Thuộc hạ nhận phạt, Tần soái nếu chưa hết giận, đá thêm mấy cái cũng không sao."
Tần Kham không quan tâm tới hắn, cũng không khách khí, quả thực hung hăng đạp vào mông Đinh Thuận một cước, một cước này đá hơn nặng, Đinh Thuận bị đá cho lăn một vòng về phía trước, nằm trên đất một lúc lâu vẫn không đứng dậy được.
Tần Kham lạnh lùng nói: "Thám tử Cẩm Y vệ Phụ trách tìm hiểu quân tình về Đóa Nhan tam vệ, người bắt về kinh, giao cho Nam trấn phủ ti xử lý, Đóa Nhan muốn kết minh với Hỏa Si mà phạm Đại Minh ta, tin tức trọng yếu như vậy mà ta ngay cả một chút phong thanh cũng không nghe thấy, hắn muốn hại chết ta sao?"
@by txiuqw4