Chỉ vì kẻ địch có thể hoặc là tất nhiên trong tương lai, Tần Kham đối với Lưu Cẩn tự nhiên phải bỏ một phen công phu để nghiên cứu, trên đường từ Liêu Đông trở về trong đầu hắn đã không ngừng nhớ về sách đã đọc kiếp trước, nhớ lại đánh giá trong sách về Lưu Cẩn, Lưu Cẩn đã từng làm những việc gì, lấy thúng úp voi như thế nào, bị người trong thiên hạ thống hận như thế nào, để hiểu rõ về Lưu Cẩn, sau khi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, không tránh được phải đọ thủ đoạn với, phòng ngừa chu đáo là rất trọng yếu.
Trong ấn tượng của Tần Kham, Lưu Cẩn là người xấu, gian nhân gian nhân, là kẻ mưu tính cao thâm, được vô số tác phẩm điện ảnh kiếp trước định hình là ác nhân boss cấp cao nhất, cho nên đối với Lưu Cẩn, Tần Kham vẫn luôn đề phòng, loại đề phòng này ảnh hưởng tới tiềm thức, bất tri bất giác trong đấu đá với Lưu Cẩn áp dụng thế thủ, cũng vì nguyên nhân này, ngay cả bản thân Tần Kham cũng không thể không thừa nhận, hắn đối với Lưu Cẩn quả thật có sự kiêng kị rất sâu.
Vạn lần không ngờ, vị hàn lâm Nghiêm Tung trẻ tuổi vừa đầu nhập dưới trướng này vừa mở miệng liền nói Lưu Cẩn là kẻ ngu dốt, điều này khiến cho Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mặt.
Đối với một kẻ ngu dốt mà ta cũng đề phòng đến trình độ như vậy, chẳng lẽ ta còn chẳng bằng kẻ ngu dốt?
Tần Kham cười gượng mấy tiếng, ánh mắt nhìn Nghiêm Tung lập tức trở nên không được thân mật cho lắm.
Cổ nhân thích cố lộng huyền hư, tôn trọng "Lời nói không làm người ta kinh hãi thì không thôi", diễn nghĩa thoại bản cũng thường xuyên có những kiều đoạn như vậy, người bản sự lớn thường thường trước tiên làm chủ công tức chết, vào một khắc chủ công giận dữ ra lệnh cho tả hữu lôi đi chém đầu, tên gia hỏa không biết sống chết này mới cố ý ngửa mặt lên trời cười ha ha rồi tung ra con bài tẩy, nắm chuẩn phân thốn cơ bản có thể khiến chủ công hóa giận thành vui, từ nay về sau sẽ được trọng dụng. Nắm phân thốn không chuẩn, đụng phải chủ công nóng tính, vậy thì đành chết, ví dụ như đụng tới, dương chết thật sự rất thảm.
Tần Kham có đôi khi tính tình cũng khá giống Tào Tháo, không có kiên nhẫn, nếu Nghiêm Tung tiếp tục dùng ngữ xuất kinh nhân, Tần Kham đại thể sẽ gọi tả hữu vào lôi hắn ra ngoài chôn sống, có gì nói thì để kiếp sau hẵng nói.
"Duy Trung cớ sao lại nói Lưu Cẩn là kẻ ngu dốt? Xin Thỉnh giáo cao kiến." Tần Kham cười cười chắp tay, ánh mắt nhìn Nghiêm Tung tựa như Tào Tháo nhìn Dương Tu.
Nghiêm Tung trầm ngâm một lát. Nói: "Hầu gia. Lưu Cẩn này sở dĩ lên cao được, đơn giản chỉ vì là bề tôi đông cung, có công theo rồng mà kiếm được địa vị cao, sau mười năm hầu hạ đương kim bệ hạ, với bệ hạ có tình nghĩa rất sâu đậm. Đây cũng là chỗ dựa duy nhất hiện giờ của hắn. Trừ cái này ra, Lưu Cẩn chẳng có sở trường gì khác, sách thì chẳng đọc được bao nhiêu. Nhân mạch Trong triều rối tinh rối mù, kiến thức đối với quốc sự chính vụ lại hoang đường ngây thơ, Hầu gia chắc biết Lưu Cẩn hiện giờ hừng hực khí thế thi hành tân chính, hạ quan mạo muội xin Hầu gia nói thật, ngài cảm thấy cái gọi là tân chính này như thế nào!"
Tần Kham cố nén không thốt lên "Một đống rác rưởi", không tính là quá thân với Nghiêm Tung, vẫn chưa tới mức thổ lộ tâm tình.
Thế là Tần Kham do dự nói một cách đầy tính nghệ thuật: "Tân chính của Lưu công công à... ừ, danh mục vẫn rất không tồi, nghe rất nâng cao tinh thần."
Nghiêm Tung cười cười thấu hiểu, nói tiếp: "Hạ quan thấy tân chính của Lưu Cẩn, một lời tổng kết, đơn giản là hai loại thủ đoạn kiểm tra và phạt gạo, lịch triều lịch đại có rất nhiều người muốn biến pháp tìm cái mới, như Thương Ưởng, Vương An Thạch, nội dung biến pháp của bọn họ rất nhiều, song chung quy không tránh khỏi lợi ích của địa chủ, quan viên và hoàng tộc trong nước, người cẩn thận có thể có hiệu quả, như Thương Ưởng, quá dứt khoát quyết đoán thì thất bại, ví dụ như Vương An Thạch. Từ cổ đến nay, thế tộc của địa chủ, quan viên và thế tộc trăm năm tuyệt đối không thể dễ dàng xúc phạm, chạm tới cái là chết, mà tân chính của Lưu công công..."
Nụ cười Nghiêm Tung càng mỉa mai hơn: "Tân chính của Lưu Cẩn chẳng qua là thanh tra ruộng đồng thiên hạ, thanh tra quân quan thương, thanh tra quan lại vô dụng, một khi phát hiện vấn đề, nhẹ thì phạt trăm thạch thậm chí ngàn thạch gạo để sung cho biên quân, nặng thì bỏ tù lưu đày chém đầu, hiện giờ cả triều trên dưới lòng người hoảng hốt, ai cũng cảm thấy bất an, Lưu công công giơ tay chém xuống, nhìn thì phong quang vô hạn, song ngày tháng phong quang như thế này của hắn liệu kéo dài được mấy năm? Đợi cho sự nhẫn nại của tới cực điểm rồi đột nhiên bùng nổ khi ai nấy đều đòi giết, Lưu công công còn như là hết đường sống."
"Hầu gia, từ tân chính của Lưu Cẩn không khó nhìn ra, cái nhìn của Lưu Cẩn đối với quốc sự chính vụ và tình thế thiên hạ rất ngây thơ, nội dung tân chính đắc tội hết với cả quan viên, võ tướng, địa chủ, thương nhân thiên hạ, mà hắn thì hồn nhiên không phát giác, ngược lại còn đắc chí kiêu ngạo. Một kẻ ngu dốt Như vậy, Hầu gia nếu không lợi dùng một chút, sao phải với cơ hội mà ông trời tặng cho ngài?"
Tần Kham bất động thanh sắc lẳng lặng lắng nghe, trong lòng lại đánh giá Nghiêm Tung cao hơn một bậc.
Vị thủ phụ Đại Minh tương lai này quả nhiên không phải hạng người bình thường, chỉ với những kiến thức này đã nhìn ra được hắn còn trẻ tuổi đa dần dần lộ rngươi phong mang.
" Kiến giải của Duy Trung rất độc đáo, có điều, ngươi vẫn chưa nói tới chính đề, theo ý tứ của ngươi, nên lợi dụng kẻ ngu dốt này như thế nào?"
Nghiêm Tung cười nói: "Xin thứ cho ta nói thẳng, đối với Hầu gia chỉ sợ lòng mang hận ý, nói là hận thấu xương cũng không quá phận, chuyện Hầu gia muốn làm, phản ứng đầu tiên của Lưu Cẩn chính là không chút do dự phản đối, còn chuyện này là đúng hay sai, Lưu Cẩn là tuyệt đối sẽ không cần tính đến, công khanh văn võ cả triều, Lưu Cẩn kiêng kị nhất chính là Hầu gia ngài, vì thánh quyến của ngài tuyệt đối không thấp hơn hắn, chỗ dựa duy nhất của Lưu Cẩn f thánh quyến, cái này gọi là một núi không thể có hai hổ, với tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ không dung thứ cho sự tồn tại của Hầu gia, một lòng muốn trừ Hầu gia au, cho nên chuyện Hầu gia muốn làm, Lưu Cẩn tất nhiên sẽ không luận đúng sai, trước tiên cứ phá rối khiến chuyện ngài muốn làm thất bại đã."
Lời nói của Nghiêm Tung làm Tần Kham nắm được manh mối.
"Cho nên, ta nói muốn chế tạo pháo Phật Lãng Cơ, Lưu Cẩn nhất định không cho phép chế tạo, trái lại, nếu ta công khai phản đối chết tạo pháo Phật Lãng Cơ, Lưu Cẩn nói không chừng sẽ cố tình muốn tạo, ai dám phản đối hắn liền giết chết người đó, Binh bộ thượng thư cũng không ngoại lệ?"
Nghiêm Tung cười nói: "Chính vậy, Lưu Cẩn này đọc sách không nhiều, kiến thức quá ít, tính tình lại chỉ dựa vào sự yêu ghét của bản thân, khiến hắn mắc mưu kỳ thật kỳ thật, Hầu gia chỉ đông, hắn tất nhiên sẽ ngoan ngoãn đi về hướng tây, tuyệt không hai lời, Lưu thượng thư không phải cũng phản đối lượng lượng pháo Phật Lãng Cơ sao? Nếu Hầu gia bày ra tư thái đồng thanh đồng khí với lưu thượng thư, Lưu Cẩn cảnh giác nhân mạch của Hầu gia trong triều, tước bỏ cánh chim của Hầu gia sẽ trở thành yếu vụ số một của hắn, xuống tay đối với Lưu thượng thư chỉ sợ sẽ không quá khách khí..."
Minh bạch rồi, không hổ là quyền thần tương lai, luận về lừa người, so với Tần Kham chỉ có hơn chớ không kém.
Tần Kham bừng tỉnh, trong lòng bỗng nhiên đưa ra một quyết định.
Nghiêm Tung này, tương lai nếu có thể nắm hắn trong tay thì không sao, nếu không nắm được, tốt nhất nghĩ biện pháp giết chết hắn ngay.
Có đề nghị của Nghiêm Tung, Tần Kham lập tức thoải mái thông suốt. Một kế hoạch lừa người bất tri bất giác dần dần thành hình, thế là khóe miệng Tần Kham lộ ra nụ cười quái dị khiến người ta hết hồn.
Nụ cười này lọt vào trong mắt Nghiêm Tung, mí mắt không khỏi giật giật mấy cái.
"Trong Hàn Lâm viện quá kham khổ, e là không quen lắm?"
Nghiêm Tung trong lòng kinh hoàng, vội vàng đứng lên thi lễ: "Hạ quan xin theo sự an bài của Hầu gia."
Tần Kham nghĩ nghĩ rồi nói: "Với thân phận thứ cát sĩ của Duy Trung, vào Cẩm Y vệ tất nhiên là, quá khuất tài rồi, Đại Minh ta phàm là tiến sĩ sau nhị giáp đều vào triều làm thất phẩm, Tả Đô ngự sử mới thượng nhiệm của Đô Sát viện rất nể mặt bản hầu, không bằng trước tiên ủy khuất cho Duy Trung vào Đô Sát viện làm giám sát ngự sử nhé?"
Nghiêm Tung lập tức vui mừng quá đỗi. Ngôn quan ngự sử, chính là nhân vật hô phong hoán vũ trong triều đình Đại Minh, từ hoàng đế cho tới thần dân, chỉ ai mắng người đó mà chẳng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nghe phong phanh mà tấu việc vốn là đặc quyền của ngôn quan. Có thể nói, Hiện giờ ngôn quan thất phẩm phẩm giai tuy nhỏ, nhưng tuyệt đối là loại quan viên sống dễ chịu nhất, ngay cả hoàng đế cũng không thể không kiêng kỵ gì như họ.
Vừa thi lễ để cảm ơn, vẻ mặt Nghiêm Tung bỗng nhiên trở nên buồn bã: "Nhưng chỗ nội các Tiêu Đại học sĩ..."
Tần Kham mỉm cười: "Không vấn đề gì, quyết định bản hầu chưa tới lượt một lão già ôm đùi hoạn quan tới ngăn cản."
Nghiêm Tung hiển nhiên có chút không có lòng tin, ngập ngừng nói: "Nếu Tiêu Đại học sĩ bác bỏ thì sao? Dù sao nghe nói Tiêu học sĩ đối với người Giang Tây có chút..."
Tần Kham cười lạnh lùng: "Con trai của Tiêu Phương Tiêu Hoàng Trung ở trong kinh hồ loạn thị phi, gây ra không ít họa, Cẩm Y vệ đã chú ý tới hắn rất lâu rồi..."
Nghiêm Tung người run khẽ, vẻ mặt biến đổi, trong lòng lại có nhận thức mới về hòn núi mình mới dựa vào này.
Vị Hầu gia này không đơn giản, vừa ra tay chính là thủ đoạn đoạn tử tuyệt tôn.
Trong lúc đang Suy nghĩ, Tần Kham cười tủm tỉm ghé sát vào Nghiêm Tung.
"Duy Trung à, sau này chúng ta chính là người trong nhà, bản hầu còn cần ngươi giúp đỡ nhiều, Duy Trung nếu có vợ con gì, cũng nên thường xuyên dẫn tới phủ ta chơi, thê tử nhà ta rất bình dị gần gũi, Duy Trung vạn lần đừng khách khí."
Nghiêm Tung vẻ mặt kịch biến, vội vàng run giọng nói: "Hạ quan nguyện quên mình phục vụ, quên mình phục vụ vì Hầu gia."
@by txiuqw4