Lão nhân Mặt trắng không râu là Lưu Cẩn, nội tướng Đại Minh quyền khuynh triêu dã uy danh hiển hách, với thân phận hiện giờ của Lưu Cẩn, chưởng quầy của Phúc Tân lâu tất nhiên không thể tới gần hắn nửa bước, Lưu Cẩn gây thù oán nhiều, thường ngày xuất hành hộ vệ rất sâm nghiêm.
Ngẩng đầu nhìn cái biển tróc sơn, Lưu Cẩn không nhịn được nhíu mày.
" Con trai của Lưu Đại Hạ nói sao cũng là con cháu quan lại hiển hách, vì sao lại chọn một địa phương cũ nát như vậy? Đây là cố ý vô lễ với Tạp gia à?"
Tiểu hoạn quan Bên cạnh cười nói: "Lão tổ tông không biết đấy thôi, Phúc Tân lâu này nhìn thì rách nát, nhưng bên trong có động thiên khác, các đại thần trong kinh tới đây tụ hội rất nhiều, rách nát chỉ là bề ngoài, đề phòng cái miệng thối của đám ngôn quan ngự sử."
Lưu Cẩn có một loại xung động muốn quay người hồi cung, nhưng trong đầu lại nghĩ tới lời khuyên can của Trương Thải đối với hắn.
Nội đình và ngoại đình hiện giờ mâu thuẫn rất kịch liệt, Lưu Cẩn cường thế ngang ngược tuy rằng vẫn xuôi gió xuôi nước, nhưng mà chung quy vẫn bị ngàn người chỉ trích, dư luận bị quan văn khống chế, phòng miệng người không thể chỉ trông vào dao mổ, cải thiện quan hệ với các quan văn cũng cực kỳ quan trọng, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất Lưu Cẩn chịu nhận lời mời dự tiệc của Lưu Tổ Tu."
Cố nén sự không vừa ý trong lòng, Lưu Cẩn vẫn sải bước vào trong Phúc Tân lâu, phía sau là ba bốn tiểu hoạn quan đi theo.
Trong đại đường Lầu một vẫn là cảnh tượng rách nát, bày mấy cái bàn cũ, đơn sơ nghèo nàn, liếc mắt nhìn, căn bản chính là chỗ dừng chân nghỉ trọ của đám xa phu đầy tớ trong kinh, có điều hậu đường truyền đến mùi thơm của thức ăn, Lưu Cẩn không kìm lòng được mà khụt khịt, ăn quen đồ ngon trong cung, ngửi thấy mùi này vẫn không nhịn được mà thèm ăn.
Chỉ ngửi mùi của thức ăn này, liền biết tửu lâu vì sao có thể hấp dẫn nhiều khách nhân như vậy quang lâm, thậm chí ngay cả quan to triều đình cũng chạy tới như vịt, đầu bếp của tửu lâunày quả nhiên có vài phần bản sự.
Chưởng quầy rụt rè đi trước dẫn đường, sau khi lên lầu, vén một tấm màn dày ra, trang hoàng bên trong hoàn toàn bất đồng với dưới lầu.
Chỗ nào cũng tráng lệ, tiếng tơ trúc leng keng, sau rèm cửa đúng là một cảnh tượng xa hoa khác hẳn.
Lưu Cẩn ngây ra một lúc, rồi mới bật cười.
Những năm nay không chỉ người đeo mặt nạ, ngay cả chỗ bán rượu bán thức ăn cũng đeo mặt nạ.
Lưu công công Chính nghĩa lập tức lâm vào trầm tư lo nước lo dân, hắn bỗng nhiên cảm thấy công tác phản hủ xướng liêm thật gian khổ, đồng thời càng thống hận đám ngụy quân tử giả vờ thanh liêm trong triều.
Sự hủ bại của Đại Minh làm thế nào để trừ tận gốc được?
Phạt tiền! Phạt thật nặng!
Phạt toàn bộ khố phòng của đám cẩu quan này vào hết khố phòng của Tạp gia đi!
Tư duy của Lưu công công rất nhảy cóc, từ công tác phản hủ nhảy đến phát tài chỉ cần thời gian một cái nháy mắt.
dưới sự dẫn dắt ân cần và kính sợ của chưởng quầy tửu lâu, mấy vị tiểu hoạn quan vây quanh Lưu Cẩn, đi vào một gian nhã các kim bích huy hoàng.
Cách vách của cách vách đương nhiên cũng là nhã các, ngồi trong nhã các cách vách, rõ ràng chính là Tần Kham Tần Hầu gia, kẻ Lưu Cẩn chỉ muốn trừ cho thống khoái.
Ngồi trong các tử yên ắng, Tần Kham thản nhiên cầm một cái chén phỉ thúy xanh biếc, tính chất c phỉ thúy không tính là quá tốt, nhưng hình dạng hoàn mỹ, không hề có dấu vết của tạo hình, chỉ một cái chén này đã bằng một năm thu nhập của một hộ gia đình tầm trung của Đại Minh hiện giờ.
Nhìn chăm chú cái chén này, Tần Kham lẩm bẩm nói: "Xem ra nghiệp ẩm thực quả thực rất kiếm được tiền, thực sự hâm mộ lão bản của điếm này, kiếm tiền mấy năm nay không tốn một xu tiền thuế nào..."
Đinh Thuận ở bên cạnh nghe thấy huyền ca hiểu rõ nhã ý, lập tức khom người nói: "Hầu gia đợi tý, đêm nay sau khi việc xong rồi, khố phòng lão bản tửu lâu nhất định sẽ phải đi lấy nước..."
Tần Kham mặt lộ vẻ không vui: "Nói bậy! Chúng ta là Cẩm Y vệ, không phải đám cướp, hạn cuối làm người có thể đề cao chút không?"
Đinh Thuận ngây người một chút, tiếp theo mặt lộ vẻ dữ tợn: "Thuộc hạ minh bạch, qua đêm nay, tửu lâu này sẽ là của họ Tần."
Tần Kham liếc hắn một cái, lúc này mới không lên tiếng nữa.
Một tửu lâu bán rượu bán cơm, lầu trên lầu dưới lưỡng trọng thiên, hấp dẫn vô số quan viên triều đình tới tiêu tiền, bên trong không biết có bao nhiêu tấm màn đen đầu tư, lão bản này hiển nhiên không phải hạng người lương thiện gì, vui lòng nhận tửu lâu này Tần Hầu gia không hề có áp lực.
Ngoài phòng truyền đến tiếng tiếp đón ân cần của chưởng quầy, Tần Kham tinh thần run lên, cười nói: "Lưu công công quả nhiên tới rồi."
Đinh Thuận cũng nở nụ cười xấu xa: "Lưu công công đêm nay chắc rất khó tận hứng..."
"Đinh Thuận..."
"Có."
Tần Kham trầm ngâm một lát, nói: "Lưu Cẩn đêm nay nếu đã tới, vị trí thượng thư của Lưu Đại Hạ e là khó giữ được, kết quả đình nghị của nội các và Lại bộ, ta đoán là triều đình có thể sẽ từ trong hai vị Thị Lang của Binh bộ chọn ra một người làm thượng thư, vị trí Thị Lang tất sẽ trống, ngươi phái người bí mật tới Thiệu Hưng, mời nhạc phụ của ta mau mau vào kinh..."
" Ý tứ của Hầu gia là bổ nhiệm nhạc phụ đại nhân của ngài vào vị trí Binh Bộ Thị Lan?"
"không sai, Tả thị lang hay hữu Thị Lang đều được, thế nhân đều biết quan địa phương giàu, nước béo rất nhiều, nhưng lão nhân nhạc phụ đáng chết của ta lại không chịu tham một lượng bạc, một khi đã vậy thì dứt khoát điều lão vào kinh, bên cạnh ta cũng có người giúp đỡ."
Đinh Thuận do dự nói: "Nhưng... Hầu gia, để nhạc phụ đang là tri phủ Thiệu Hưng, bỗng từ tri phủ thăng chức đến Binh Bộ Thị Lang, cái này hình như không được thực tế lắm? Miệng của các ngôn quan Trong triều nói khó nghe lắm."
Nụ cười của Tần Kham có thêm mấy phần mỉa mai: "Một lão hoạn tặc chỉ biết hầu hạ đông cung cũng có thể một phát lên làm nội tướng Đại Minh, tri phủ thăng làm Thị Lang thì sao mà không được? Ngươi cứ đi làm đi, trong triều ai dám nhiều lời ta sẽ giết kẻ đó, để họ biết, hiện giờ người có tư cách ngang ngược không chỉ có một mình Lưu Cẩn, ta nhún nhường là vì ta khách khí, nhưng đừng có tưởng sự khách khí của ta là phúc khí."
Đinh Thuận cười ôm quyền: "Vâng, Hầu gia uy vũ."
Lưu Cẩn vừa bước vào nhã các, liền ngẩn người.
"Lưu Tổ Tu vì sao chưa tới?"
Tiểu hoạn quan đứng sau nhìn chung quanh một vòng rồi cười bồi: "Có lẽ là chưa tới giờ, lão tổ tông chiêu hiền đãi sĩ, lại đến sớm hơn."
Bốn chữ "Chiêu hiền đãi sĩ" Hiển nhiên chạm đúng chỗ ngứa của Lưu Cẩn, Lưu Cẩn cười ha ha rồi ngồi xuống.
Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, khi Lưu Cẩn cảm thấy mất kiên nhẫn, món chính đặc biệt chuẩn bị cho Lưu công công đã lên dài.
Bốn nữ tử mặc yếm hồng trễ ngực, vai chỉ khoác một lớp sa mỏng đuôi nhau đi vào nhã các, một mảng ngực trắng ngần lộ ra, tạo sóng ngực rất bắt mắt.
Lưu Cẩn và hai ba tiểu hoạn quan trong Nhã các không khỏi ngẩn người, tiếp theo thì sắc mặt trở nên xanh mét.
Bốn nữ tử cũng không thấy lạ, vừa thấy Lưu Cẩn ngồi ngay ngắn chính giữa phòng, bốn người ngây ra một lúc, tựa hồ có chút ghét bỏ vẻ già nua của Lưu Cẩn, các nàng tuy là làm nghề da thịt, nhưng cũng không tình nguyện thị hầu một lão nhân gần đất xa trời.
Một trận Lưu Cẩn một hồi, phát hiện vị lão nhân này mặt cũng khá trắng, hơn nữa da thịt nhẵn nhụi, cứ như trứng chim.
Được rồi, tìm được điểm sáng rồi, vì tiền, thị hầu thì thị hầu.
Sắc mặt Lưu Cẩn lại rất khó coi, sống nửa đời người, hắn tất nhiên minh bạch vị nữ tử vị nữ tử này là hạng người gì.
Một tiểu hoạn quan tiến lên một bước, quát: "Các ngươi là ai? Ai cho phép các ngươi vào?"
Một nữ tử xinh đẹp đi trước cười khanh khách, không chút sợ hãi đi vào các tử thoải mái ngồi xuống đùi Lưu Cẩn, tay thì ngả ngớn xoa cằm Lưu Cẩn: "Ôi, vị quan nhân này, đến đây rồi còn giả vờ giả vịt làm gì! Cằm bóng quá, thật khiến người ta thương yêu..."
mặt già của Lưu Cẩn dần dần xám ngắt, cả người run khẽ.
Hàm dưỡng và khí độ nhắc nhở hắn, lúc này phải bảo trì bình tĩnh, bảo trì dáng vẻ, duy trì thân phận của nội tướng Đại Minh.
"Lưu Tổ Tu đâu? Là hắn gọi các ngươi vào à!" Thanh âm của Lưu Cẩn lạnh như băng.
Nữ tử cười khanh khách nói: "Là có một vị công tử bảo chúng ta vào, hắn nói hắn sẽ tới ngay, bảo chúng ta tới hầu hạ quan nhân ngài trước, nô gia vừa thấy quan nhân ngài, liền cảm thấy tim đập thật nhanh, quan nhân ngài sờ thử xem, tim nô gia có phải đang đập rất nhanh hay không?"
Nắm lấy tay Lưu Cẩn, nữ tử dí vào ngực mình.
Lưu Cẩn rụt tay lại như điện giật, ba nữ tử khác cũng không xấu hổ, che miệng cười khanh khách rồi mới quay người lại, đều tự tìm ba gã tiểu hoạn quan còn lại trong phòng.
Tiểu hoạn quan đã bao giờ thấy trận trượng hống phấn như vậy đâu? Đều kinh hãi, né trái tránh phải tay của mấy nữ tử, hoảng loạn kêu to: "Tránh ra! Đừng! Đừng như vậy... Chỗ đó không được! Lão tổ tông cứu mạng —— "
Mặt già của Lưu Cẩn xanh mét, giận dữ vỗ bàn: "Đủ rồi! Đám nữ tử các ngươi có biết xấu hổ hay không?"
Nữ tử Trong lòng cười duyên nói: "Vị quan nhân, tầm hoa vấn liễu vốn là việc phong nhã khoái hoạt, tại sao lại nói là xấu hổ?"
Nói xong hành động của nữ tử càng lớn mật, không chút khách khí thò tay vào trong đũng quần Lưu Cẩn mò mò, rồi... cả phòng yên tĩnh, tất cả mọi người ngây đơ.
Không biết qua bao lâu, nữ tử giật mình lắp bắp nói: "Vị quan nhân này... Ngươi, phía dưới của ngươi... Vì sao không có?"
@by txiuqw4