Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Trẫm không giận được à! Trẫm làm sai cái gì? Khi Tảo triều nghe thấy tin tức hơn ba mươi khất cái chết cóng, trẫm lúc ấy cũng đau lòng không thôi, lệnh cho Thuận Thiên phủ mở lều từ thiện ở ngoại thành, tặng áo tặng cháo cho lưu dân khất cái còn sống, đây mới là việc chúng ta phải làm, những quan văn này thì ngược lại, đối với những khất cái còn sống thì chẳng buồn hỏi, chuyện đầu tiên sau khi tan triều là muốn trẫm hạ chiếu trách tội bản thân, đổ hết toàn bộ chuyện này lên người trẫm, cả triều đều là đám hỗn trướng."
Tần Kham lẳng lặng nói: "Bệ hạ, hơn ba mươi khất cái đã chết, ở trong mắt các đại thần không phải là mạng người, mà là một vốn chính trị lớn, một cơ hội vô cùng tốt để thượng gián mua danh, như vậy mà thôi."
Một lời vạch trần nhân tâm cả điện, Chu Hậu Chiếu thân hình chấn động, tiếp theo thì chán nản ngồi xuống.
Lưu Cẩn ở bên cạnh cười bồi: "Bệ hạ, bắt đầu từ năm Hồng Vũ bản triều, từ triều đình đến quan phủ các cấp, đối với lưu dân khất cái đều có chương trình, mỗi khi tới nạn đói hoặc là trời giá rét, quan phủ sẽ mở lều từ thiện cứu tế, ngay cả độ đặc loãng của cháo từ thiện cũng có quy định nghiêm khắc, theo luật, cắm tre trong cháo mà không đổ thì là mới hợp cách, năm đó Tháo tổ hoàng đế nổi dậy từ thảo mãng sơn dã, lão nhân gia vốn cũng... Vốn cũng từng chịu rất nhiều khổ cực, biết rõ sự gian nan của khất cái lưu dân, bệ hạ, triều đình có chuyện của triều đình, quan phủ có việc của quan phủ, quan lại thiên hạ ai ở chức trách nào thì làm việc theo chức trách đó mới là chính đồ, tối hôm qua có hơn ba mươi khất cái chết cóng, nếu luận tội thì tri phủ Thuận Thiên mới là thủ phạm, có liên quan gì tới bệ hạ đâu? Các quan văn trong triều thật là không hiểu thị phi."
Tần Kham nghe mà thầm gật đầu.
Không luận tới thù hận sâu đậm của hắn và Lưu Cẩn, nhưng nói một cách khách quan thì những lời nói này của Lưu Cẩn nói rất đúng trọng tâm.
Vị nội tướng Đại Minh này, hắn không chỉ là quyền hoạn chỉ biết lộng quyền vơ vét tiền của, đối với triều chính và nhân tâm đúng là vẫn có vài phần kiến giải.
Chu Hậu Chiếu dưới sự khuyên giải an ủi của Lưu Cẩn, cảm xúc cuối cùng cũng ổn định.
Lời nói của Lưu Cẩn rất có đạo lý, triều đình có chuyện của triều đình, quan phủ có việc của quan phủ, xử lý lưu dân khất cái như thế nào triều đình đều sớm có chương trình, hoàng đế không thể tự mình quan tâm tới chuyện này, thường ngày quan phủ thất trách, xảy ra chuyện liền đổ tiếng xấu lên người hoàng đế, quan như vậy nên bị chém đầu.
Tần Kham chắp tay cười nói: "Thần đồng ý với lời nói của Lưu công công, ai làm việc nấy, xảy ra chuyện tất nhiên phải gánh trách nhiệm, bệ hạ không cần tức giận, chuyện rồi sẽ có có đạo lý để nói."
Nghe Tần Kham không ngờ phá lệ đồng ý với lời nói của hắn, Lưu Cẩn không khỏi nhìn hắn thêm một cái, vẻ mặt hơi kinh nghi, nhưng không rõ Tần Kham rốt cuộc lại đang tính kế gì.
Lần này Lưu công công thật sự đổ oan cho Tần Kham rồi, Tần Kham phần lớn vẫn rất giảng đạo lý, làm người không thể vĩnh viễn lấy lừa người ta làm lạc thú được.
Chu Hậu Chiếu hậm hực nói: "Nếu như bọn họ không giảng đạo lý với trẫm thì sao? Ngươi có biết, đám quan văn này cầm trong tay kinh nghĩa thánh hiền làm đao kiếm, trên triều đình tạt ngang xông thẳng, ai dám phản đối bọn họ thì chính là phản đối thánh hiền, chính là đại nghịch bất đạo, hoàng đế cũng không ngoại lệ..."
Dừng một chút, Chu Hậu Chiếu lại tức giận, nắm chặt quyền đầu hung hăng nói: "...Đám cẩu quan này."
Tần Kham thở dài, nói: "Hạ chiếu trách tội bản thân chỉ là thứ yếu, chỉ sợ các đại thần sẽ làm ầm ĩ chuyện này hơn, chỉ sợ bệ hạ hạ chiếu rồi vẫn không thể thỏa mãn bọn họ, bệ hạ nếu quá phối hợp, bọn họ không thể đạt tới mục đích phạm thượng trực gián để mua danh, việc này vẫn cứ chưa thôi."
Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Đến thì đến! Trẫm sợ chúng chắc."
"Bệ hạ đương nhiên không sợ bọn họ, nhưng Thái hoàng thái hậu sợ." Tần Kham thở dài: "Bệ hạ chớ quên. Qua năm ngày nữa là sinh nhật của Thái hoàng thái hậu, bách quan sẽ tới chúc thọ Thái hoàng thái hậu, nếu trong ngày đại hỉ mà các đại thần gây chuyện, biết xử lý thế nào?"
Chu Hậu Chiếu và Lưu Cẩn đều ngây ra.
Vương Thái hoàng thái hậu là hoàng hậu của Hiến đê,cậu địa vị trong cung rất cao, ngay cả mẫu thân của Chu Hậu Chiếu Trương thái hậu cũng phải sụp mi thuận mắt trước mặt bà ta, trên danh nghĩa, Trương Thái hậu là con dâu của Vương Thái hoàng thái hậu, Chu Hậu Chiếu là tôn tử của bà ta. Từ sau khi Hoằng Trì đế qua đời, Chu Hậu Chiếu để ý tới tình thân hơn trước kia nhiều. Quốc sự Triều chính mặc dù bị hắn làm cho rối tinh rối mù. Nhưng hiếu đạo lại làm rất tốt, sớm muộn gì cũng đều vào cung Từ Ninh thỉnh an hai vị Thái hậu, nói chuyện tâm sự với họ.
Sắc mặt Chu Hậu Chiếu lập tức đỏ lên, trong mắt ẩn hiện một tia sát khí.
"Đám cẩu quan này... Bọn họ nếu dám kinh động tới Thái hoàng thái hậu lão nhân gia. Trẫm sẽ tru di tam tộc của bọn họ."
Lưu Cẩn vội vàng phụ họa: "Lão nô nguyện thay bệ hạ giáo huấn đám cẩu quan này."
Tần Kham sờ sờ mũi không nói gì.
Giết người chung quy vẫn không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề. Quan văn Đại Minh khác với triều đại khác. Loại thủ đoạn Giết người này chỉ có thể làm các đại thần càng thêm bắn ngược, đại thần cả điện giống như một đám thiếu niên ở thời kỳ phản nghịch, càng đánh chửi trấn áp thì Bọn họ càng bướng bỉnh, tính tình còn bướng hơn lừa.
Tần Kham chắp tay với Chu Hậu Chiếu, nói: "Ý tứ của Bệ hạ thế nào?"
Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc rồi thở dài: "Trẫm sẽ hạ tội trách mình."
Lưu Cẩn kinh hãi: "Bệ hạ không thể! Thế không phải khiến đại thần mũi hếch lên trời sao?"
Chu Hậu Chiếu không tới Lưu Cẩn, quay đầu nhìn Tần Kham: "Ngươi thấy sao?"
Tần Kham gật đầu: "Bệ hạ nói đúng, chiếu nhận tội nên hạ, thần xin nói thẳng, chiếu thư này không phải do bị các đại thần ép buộc, mà là vì hơn ba mươi khất cái bị chết cóng, bệ hạ, khất cái cũng là con dân của ngươi."
Chu Hậu Chiếu gật đầu: "Vẫn là Tần Kham ngươi hiểu trẫm, không sai, khất cái cũng là con dân của trẫm, trẫm là hoàng đế, là quân chủ của toàn bộ Đại Minh, trẫm không đúng với họ, chiếu nhận tội này nên hạ."
Tần Kham ra khỏi cửa điện cung Càn Thanh, ngạc nhiên phát hiện Đới Nghĩa đang lẳng lặng đứng ngoài cửa chờ.
Đới Nghĩa vừa thấy Tần Kham liền cười tươi như hoa, vội vàng bước lên, chắp tay cười nói: "Nô tỳ bái kiến Hầu gia."
Tần Kham ngẩn người, chỉ chỉ vào bên trong cung Càn Thanh: "Là tìm bệ hạ bẩm việc à? Bệ hạ ở bên trong, ngươi vào đi."
"Nô tỳ là tìm Hầu gia." Đới Nghĩa cười nói: "Sinh nhật Thái hoàng thái hậu là tết cũng sắp tới, nô tỳ ở đây chuẩn bị một phần lễ bạc cho Hầu gia, xin Hầu gia xin vui lòng nhận cho."
Tần Kham cười nói: "Đới công công, đều là người nhà, không cần khách khí như vậy đâu."
Một phần danh mục quà tặng dài dằng dặc được đưa ra, Tần Kham lật xem, lập tức ngây ra.
"Đới công công, quà mừng năm mới thế này là "lễ bạc" à?"
"Vâng vâng, Hầu gia nhìn quen những trường hợp lớn, chút lễ này của nô tỳ quả thật là không đáng nhắc tới, tuy rằng bạc nhưng cũng là một phen tâm ý của nô tỳ đối với Hầu gia."
"Bạc vậy à... Đới công công, lần tới nhất định phải tặng lễ bạc hơn đấy nhé."
Đới Nghĩa mặt giật giật, cười bồi nói: "Nhất định nhất định, tết Nguyên Tiêu chắc chắn có hiếu kính bạc hơn..."
Tần Kham cười ha ha, vỗ vỗ vai Đới Nghĩa: "Nói đùa thôi, Đới công công chớ có tưởng thật. Thấy Xem Đới công công hiện giờ mặt mày hồng hào, chuẩn bị lễ năm mới hậu như vậy, Hán công chắc năm nay tài nguyên cuồn cuộn nhỉ?"
Đới Nghĩa xấu hổ cười cười nói: "Không giấu gì Tần Hầu gia, thu nhập của nô tỳ quả thật so với làm thái giám tùy đường trước kia thì khá hơn không ít, Đông Hán thu bạc bình an của các cửa hàng và thanh lâu kinh sư, phần lớn trong đó là vào tay nô tỳ. Một năm qua cũng có hơn chục vạn lượng, nhưng sau khi mở Tây Hán rồi, ngày tháng của Đông Hán lại không được dễ chịu lắm..."
Nói tới đây, Đới Nghĩa bỗng nhiên mặt đỏ lên, oán độc thoáng nhìn về phía cung Càn Thanh, hạ thấp giọng hung tợn nói: "Con chó già Lưu Cẩn này quả thực là một con sói! Từ sau khi phục khai Tây Hán, đã chặt đứt một nửa tài lộ của Tạp gia, hắn không dám tìm Cẩm Y vệ của Hầu gia, nên tìm Đông Hán để khai đao, thanh lâu cửa hàng trong kinh sư hiện tại đại bộ phận chỉ nhận Tây Hán và Cẩm Y vệ, không nể mặt Đông Hán, thằng chó này, quả thực là dùng dao mềm để cắt thịt ta."
Vẻ mặt Phẫn hận khi nhìn về phía Tần Kham, Đới Nghĩa lập tức đổi sang sắc mặt tội nghiệp: "Hầu gia, trong cả triều Lưu Cẩn kiêng kị ngài nhất, ngài phải làm chủ cho nô tỳ."
Tần Kham cười khổ nói: "Lưu công công quyền khuynh triêu dã, ta sao làm chủ cho ngươi được?"
Đôi mắt nhỏ của Đới Nghĩa lại chớp chớp: "Hầu gia nếu tận diệt Tây Hán, năm sau nô tỳ nhất định sẽ tặng lễ thật day cho Hầu gia."
Tần Kham tựa cười mà như không phải cười nói: "Ta vẫn là câu nói đó, Đới công công nếu một đao đâm chết Lưu Cẩn, ta lập tức tiến cử ngươi làm ti lễ giám chưởng ấn với bệ hạ."
"Mời Hầu gia làm trước..."
"Mời Đới công công làm trước..."
Hai người nhường nhau một lúc, cuối cùng đều thấy đối phương rất không có tiết tháo, thế là rất lý trí thay đổi đề tài.
"Tần Hầu gia, có chuyện nô tỳ phải báo với Hầu gia, Bạch Liên giáo ở Thiên Tân vệ rất quá đáng, phiên tử Đông Hán truyền tin tức về, đám giáo chúng của Bạch Liên giáo không chỉ trùng kích quan phủ, hơn nữa ngay cả kho quan cũng đốt hơn một nửa, nô tỳ đã phái ra hai vị đại đương đầu tới Thiên Tân xử lý việc này, kết quả một chết một trọng thương."
Sắc mặt Tần Kham lập tức trở nên ngưng trọng.
@by txiuqw4