sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 387: Mãn Đường Bất Hoan

Các đại thần Tụ tập ở Thừa Thiên môn một lòng chỉ vì nổi danh lập vạn, kết quả một quyền đánh vào bông, làm mọi người cảm thấy rất không cam lòng.

Không được! Hơn ba mươi mạng người cơ mà, một chiếu tự trách tội nho nhỏ hạ xuống là xong à? Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!

Sau một thoáng trầm mặc Ngắn ngủi, các đại thần tốp năm tốp ba tản đi, bọn họ đang ấp ủ một hồi gió lốc lớn hơn.

Năm ngày sau là đại thọ của Vương Thái hoàng thái hậu.

Chu Hậu Chiếu đã sớm hạ chỉ, đại thọ bãi triều một ngày, tất cả huân quý và quan viên văn võ trên tứ phẩm của kinh sư đều vào cung Từ Ninh chúc mừng lão thái hậu.

Sáng sớm trời chưa sáng, thái giám nghi trượng đã chỉ huy các tiểu hoạn quan đẩy xe nước, từ ngọ môn tới cung Càn Thanh rồi đến cung Từ Ninh, một đường tưới nước quét dọn, sau khi làm xong rồi thì trải thảm đỏ từ ngọ môn tới cung Từ Ninh, thảm dài trải cả vài dặm.

Trong cung khắp nơi giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng có thể thấy được chữ "Thọ" được dán khắp các góc hoàng cung, thái giám và các cung nữ thay đồ mới, mặt mày tươi cười, chung quanh tràn ngập không khí vui mừng.

Một khắc giờ Mão, cửa cung mở rộng, bách quan chờ ở ngoài Thừa Thiên môn theo tiếng xướng danh của thái giám, huân quý và các đại thần thì theo phẩm giai xếp hàng nối đuôi nhau vào cung.

Tần Kham cũng ở trong đám người vào cung mừng thọ, hắn là Sơn Âm Hầu thế tập võng thế, tất nhiên là một thành viên của huân quý, hơn nữa xếp cũng khá cao, luận thì Tần Kham tất nhiên không thể bằng được các lão Hầu gia được thụ phong truyền tập nhiều đời, nhưng nếu luận về đế sủng thì Tần Kham hoàn toàn xứng đáng đệ nhất, các Hầu gia đều là hạng người nhãn lực siêu phàm, đều khách khí để Tần Kham xếp đầu đám hầu tước. Vẫn như thường ngày vào triều, các đại thần xếp thành hàng, tứ bình bát ổn mà bước, từ từ đi đến cung Từ Ninh.

Tần Kham mặc áo mãng bào ngự ban đi giữa đám huân quý, trầm mặc theo đội ngũ chậm rãi tiến vào, đàm tiếu với các và Hầu gia bên cạnh, giám sát ngự sử phụ trách triều kỷ đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đội ngũ, ai nếu không để ý tới triều nghi nói chuyện trong đội ngũ, chắc chắn sẽ bị ngự sử nhớ tên, ngày sau trên triều hội không thể thiếu một phen hạch tội.

Từ ngọ môn đến cung Từ Ninh phải đi qua Thái Miếu, Thái Xã tắc, nội khố, điện Phụng Thiên, điện Hoa Cái, ven đường đều có võ sĩ cấm cung và Cẩm Y vệ mặc phi ngư phục đỏ thẫm trị thủ, trong ngày vui của Thái hoàng thái hậu, trong cung lại có nhiều ngoại thần vào như vậy, công tác an toàn tất nhiên là trọng yếu nhất.

Đi qua đại điện mái vòm, quảng trường ngoài điện là một mảng ồn ào, hăn ngàn tăng đạo tụ tập trên quảng trường, xếp pháp khí và đàn tràng của mình, thì thào niệm tụng kinh văn cầu phúc duyên thọ cho Lão Thái hậu, trên quảng trường ngoài điện Phụng Thiên dựng mười mấy cái đài nhỏ, trên đài là mười mấy gánh hát và xiếc ảo thuật nổi danh kinh sư, các diễn viên ở trên đài ca hát niệm đả, ra sức biểu diễn món nghề sở trường nhất của mình, tiếng phật âm phạm xướng và tà âm đan xen, trong cung náo nhiệt phi phàm.

Chúng thần một đường đi tới cung Từ Ninh, cung Từ Ninh trong ngoài rải kín thảm, Vương Thái hoàng thái hậu đỏ thẫm triều phục đỏ thẫm, mũ phượng trên đỉnh đầu hơi lắc lư, Trương Thái hậu và Hạ hoàng hậu đứng đón khách ở hai bên, Chu Hậu Chiếu cũng mặc cát phục long bào tiếp bên cạnh, Thái hậu vẻ mặt mừng vui, còn Hạ hoàng hậu trẻ tuổi thì mặc căng thẳng, thời khắc tới dung nhan hoàng hậu của mình, thỉnh thoảng lão Thái hậu lại nghiêng đầu nói với nàng ta mấy câu, Hạ hoàng hậu mới lộ ra nụ cười rụt rè.

Hai vị Thái hậu đều là người từng trải, thấy Hạ hoàng hậu cố ý luôn duy trì dung nhan hoàng hậu, ngay cả ngày mừng như vậy cũng cố căng cái mặt nhỏ giống như là tham dự tang sự, hai vị Thái hậu trong lòng không khỏi có chút không vui, nhưng cũng không lên tiếng trách cứ, thể là ghẻ lạnh hoàng hậu, hai vị Thái hậu tươi cười nói chuyện, Chu Hậu Chiếu thì miệng chóp chép ăn, thỉnh thoảng cũng chen vào mấy câu, chuốc lấy ánh mắt oán trách nhưng lại cưng chiều của hai vị Thái hậu.

Quan viên Lễ bộ đứng trong điện, lớn tiếng gọi các huân quý và văn võ bá quan vào điện chúc thọ, các huân quý và đại thần đã sớm chờ bên ngoài lấy Dĩ Anh quốc công Trương Mậu dẫn đầu, theo trình tự phẩm giai vào điện.

Sinh nhật của Thái hoàng thái hậu Lần này nhìn thì long trọng, kì thực trong cung đã phải cắt giảm không ít phí dụng, Chu Hậu Chiếu rốt cuộc cũng không tính là ngu tới cùng cực, hắn chỉ là một thiếu niên ham chơi, nhưng thần là quốc quân, lòng gìn giữ cho con dân là vẫn phải có.

Trước Đại thọ hai tháng, Hộ bộ thượng thư đã bẩm tấu trên triều đình, nói là sinh nhật của Thái hoàng thái hậu, nội các và Hộ bộ sau khi nghị, chi ngân sách một trăm vạn lượng để tổ chức, Chu Hậu Chiếu lúc ấy vui vẻ đồng ý. Mấy ngày trước bởi vì chuyện khất cái chết cóng, Chu Hậu Chiếu hồi cung nhắc tới với hai vị Thái hậu, hai vị Thái hậu là người ăn chay tu đạo, nghe vậy lập tức thương xót không thôi, thế là nói với Chu Hậu Chiếu, thọ điển không cần phải phô trương, từ trong điển lễ tiết kiệm năm mươi vạn lượng bạc, chi cho kinh sư và các châu phủ huyện thiên hạ, chuyên dụng để cứu tế lưu dân và khất cái, nhằm thể hiện tấm lòng nhân thiện của hoàng gia.

Hoàng tộc Chu gia làm được tới bước này, nói thật, đã là rất không dễ dàng gì rồi, nhưng mà các đại thần lại tựa hồ vẫn không hài lòng.

Tần Kham đứng trong hàng ở ngoài điện, chờ quan viên Lễ bộ gọi tên vào điện chúc thọ, ánh mắt lơ đãng lướt ra phía sau, liền thấy văn võ đại thần đứng sau hàng của huân quý đang nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Tần Kham trong lòng lộp bộp, thầm nghĩ không ổn rồi, chúc thọ lão Thái hậu hôm nay chỉ sợ sẽ có chuyện!

Đang suy nghĩ thì nghe thấy quan viên Lễ bộ lớn tiếng gọi tên, tuyên các hầu tước có mặt trong kinh vào điện chúc mừng. Tần Kham không kịp nghĩ nhiều, dẫn nhóm hầu tước vào điện, các hầu tước sau khi vào điện tất nhiên là một phen lạy chúc như nước, Tần Kham sau khi cung kính nói vạn thọ vô cương thì tự giác đứng sang một bên, Chu Hậu Chiếu trên điện thì vẫn là bộ dạng mặt cười hì hì, Tần Kham rất muốn đánh mắt ra hiệu cho hắn phải phòng bị, đáng tiếc hai người cách nhau quá xa, ánh mắt này đánh tới chẳng khác gì liếc mắt đưa tình với thằng mù.

Hàng Huân quý theo thứ tự chúc mừng sinh nhật, tiếp đó là bách quan trên tứ phẩm trong cung.

Ba vị Đại học sĩ Nội các dẫn đầu, thượng thư Lễ bộ Lại bộ theo sau, chúng thần lần lượt theo thứ tự vào điện dập đầu triều bái.

Phía trước còn đỡ, cho tới sau khi thông chính ti tả thông chính Hoàng Lộc vẻ mặt khác thường vào điện, tim Tần Kham cuối cùng cũng tọt lên cổ.

Chỉ thấy Hoàng Lộc đầu tiên là quỳ lạy Thái hậu, sau khi chúc thọ, Hoàng Lộc không đứng dậy, ngược lại từ trong tay áo lấy ra một bản tấu chương, giơ lên quá đầu, lớn tiếng nói: "Đại thọ của Lão Thái hậu, thần vốn không nên làm ra chuyện ác đốt đàn nấu hạc, nhưng mà thánh nhân thường viết: Dân là trọng, xã tắc là sau, quân là nhẹ, vì dân chúng thiên hạ đáng thương không có cơm ăn áo mặc, thần không thể không liều chết ở thọ đường của lão Thái hậu thẳng thắng bẩm tấu!"

Cả sảnh đường yên tĩnh.

Hai vị Thái hậu ngây ra, Chu Hậu Chiếu cũng ngây đơ, còn các quan văn trong điện thì tựa hồ sớm có chuẩn bị, mặt không biểu tình đứng ra khỏi hàng không nói lời nào.

Không biết yên lặng qua bao lâu, sắc mặt Chu Hậu Chiếu dần dần đỏ lên, trong mắt sát khí đại thịnh.

Tình thân là điểm mấu chốt của Chu Hậu Chiếu, Hoàng Lộc hôm nay hiển nhiên đã chạm tới điểm mấu chốt của hắn.

"Hoàng Lộc, ngươi to gan lắm." Chu Hậu Chiếu đứng bật dậy, mắt lạnh như băng.

Hoàng Lộc tựa như không thấy sự tức giận của hoàng đế, vẫn cúi đầu nói: "Tháng chạp Chính Đức nguyên niên, kinh sư đổ tuyết lớn, làm hơn ba mươi khất cái chết cóng, ba ngày sau, con số giám sát ngự sử các nơi trình báo lên càng làm cho người ta thấy mà ghê người, trong đó phủ thành Bảo Định lưu dân chết cóng hơn bốn mươi, phủ thành Kế châu chết cóng hơn sáu mươi người, phủ thành Châu dịnh chết cóng hơn ba mươi người..."

Chu Hậu Chiếu giận dữ hét lớn: "Câm mồm! Điện tiền võ sĩ đâu? Mau lột áo quan, tước mũ sa của Hoàng Lộc, đưa ra ngọ môn trượng..."

"Bệ hạ!" Tần Kham vội vàng đứng ra khỏi hàng ngăn ý chỉ của Chu Hậu Chiếu lại.

Chu Hậu Chiếu nhìn ánh mắt trong suốt của Tần Kham, cơn tức cuối cùng cũng hơi giảm xuống, hai chữ "Trượng tễ" Cuối cùng cũng không thoát ra khỏi miệng.

Hôm nay là đại thọ của lão Thái hậu, giết người là không may, đạo ý chỉ này nếu thực sự nói ra miệng, cái mũ bạo quân trên đầu xem như là chắc chắn phải đội, sau này các đại thần chỉ sợ sẽ càng cản tay cản chân Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu cả đời này một bước cũng khó đi.

Chu Hậu Chiếu không ngu, rất nhanh minh bạch dụng ý Tần Kham bỗng nhiên đứng ra khỏi hàng ngắt lời hắn, thế là nhìn Tần Kham với vẻ cảm kích.

Nhìn đại thần mặt không biểu tình trên điện, Chu Hậu Chiếu mặc long bào cát phục trong lòng bi thương, một cỗ cảm giác vô lực xộc lên đầu, trong trầm mặc, Chu Hậu Chiếu đã khóc.

"Trẫm... Đã hạ chiếu thư trách tội mình, cũng cắt giảm bạc dùng trong điển lễ đại sinh nhật của lão Thái hậu để cứu tế lưu dân, các ngươi, các ngươi còn muốn trẫm như thế nào nữa? Cả điện đều là kẻ ăn lộc vua, nhưng mấy ai có thể phân ưu với trẫm? Các ngươi có thể đừng bức trẫm nữa không?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx