Sáng, Khả Thư giật mình thức giấc vì ánh nắng chói chang qua cửa sổ. Cô thấy nhức đầu ghê gớm và nằm im trên giường một lúc. Khi đã tỉnh táo đôi chút cô mới nhận ra sự khác lạ ở mình. Cô lơ mơ nhớ lại đêm qua dù không rõ ràng cho lắm nhưng cũng đủ làm cô hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Khả Thư thấy giận ghê lắm khi nghĩ Trần Phương đã lợi dụng lúc cô say mà làm thế. Lúc nào anh ta cũng xem thường cô. Khả Thư dọn dẹp mọi thứ với cảm giác không bao giờ tha thứ cho hành động này của Trần Phương. Cô ngồi vào bàn trang điểm thì phát hiện ra mảnh giấy anh dằn dưới bàn:
- “Anh phải đến công ty, ở nhà đợi anh, đừng đi đâu. Trần Phương”.
Vo tròn mảnh giấy trong tay, cô ném mạnh vào góc tường. Lúc nào anh ta cũng nghĩ cô là một con búp bê biết vâng lời, đúng là một sự xúc phạm. Khả Thư bước đến soạn đồ để trở ra Ðà Lạt, vừa làm cô vừa không ngăn được giọt nước mắt cay đắng khi nghĩ về Trần Phương.
Vừa ra Ðà Lạt được một lúc thì cô nhận được điện của anh:
- Alô.
- Sao không đợi anh về?
Khả Thư giận dữ gác máy. Chuông điện thoại lại reo. Cô cương quyết gỡ cả dây điện thoại. Khả Thư bỗng đỏ mặt khi nghĩ không biết khi say cô có nói và làm gì để Trần Phương xem thường không? Ðúng là cô không đủ can đảm để đối diện với anh.
Hai ngày sau cô vừa đi làm về thì gặp Trần Phương đứng trước cổng. Cô mím môi đi qua chứ không thèm nhìn anh. Trần Phương như không quan tâm đến thái độ của cô.
- Mỗi lần mở cổng là em cứ loay hoay thế này sao?
Khả Thư không trả lời và tiếp tục lục túi xách. Trần Phương khoanh tay chờ đợi. Cuối cùng khi cô mở xong, cô bước nhanh vào và chặn anh lại:
- Xin lỗi, tôi không tiếp anh được.
Cô thoáng nao núng khi thấy cái nhìn của anh. Trần Phương bình thản bước vào và nhẹ nhàng khép cửa lại cho cô.
- Ðừng trẻ con nữa, anh bỏ hết công việc để ra đây thì em phải hiểu chứ?
Khả Thư quay nhìn nơi khác:
- Anh muốn tôi làm gì anh mới buông tha đây?
Trần Phương nói nhẹ nhàng:
- Ðừng để sự giận hờn làm phí thời gian nữa. Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều rồi em không thấy tiếc sao?
Khả Thư nói mà không nhìn anh:
- Tôi đã nói hết ý nghĩ của mình rồi, tôi không muốn cứ phải nói hoài như thế. Anh đang phí thời gian vô ích đó.
Trần Phương bước đến ấn cô ngồi xuống băng đá bên cạnh mình:
- Cứ phải nói ngược lại lòng mình em mới thấy vui sao? Anh thì ngược lại, rất buồn.
Một nỗi xôn xao cứ lan dần trong trái tim cô, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có lúc Trần Phương dịu dàng thế này. Trước mặt cô hình như không phải là anh nữa rồi.
- Ðêm ấy…
Khả Thư đỏ mặt, cô nói giận dữ:
- Tôi cấm anh nhắc lại chuyện đó nữa. Không bao giờ tôi tha thứ cho hành động này của anh đâu.
Nét lo sợ hiện ra trong đôi mắt rưng rưng của cô. Trần Phương cười nhẹ khi hiểu ra:
- Em sợ mình có thai à?
Nét mặt Khả Thư thoáng thay đổi, cô đỏ mặt tức run người vì nghĩ anh cố ý làm thế với cô.
- Anh thật bỉ ổi, anh đã lợi dụng lúc tôi say để…
Trần Phương trầm tĩnh ngắt lời cô:
- Anh sẽ không làm vậy nếu không có sự đồng tình.
- Anh nói bậy.
Trần Phương nhìn thẳng vào mắt cô:
- Ðêm đó em đã nói rất nhiều, em có cần anh giúp em nhớ lại không?
Khả Thư run giọn:
- Anh…
Mắt Trần Phương lấp lánh nét gì đó, anh nói thật ấm áp:
- Anh có thể rút ngắn gọn thành một câu thôi. Ðó là em vẫn còn yêu anh.
Mặt Khả Thư tái đi rồi đỏ bừng lên, cô đứng bật dậy:
- Anh ra khỏi nhà tôi ngay.
Trần Phương bất ngờ kéo mạnh cô về phía anh:
- Nếu đánh đổi bất cứ điều gì để được nghe em nói lại những điều ấy thì anh sẽ chấp nhận ngay.
Khả Thư không kềm được bật khóc nức nở:
- Anh nói dối, tôi không bao giờ nói những điều đó, anh xem thường tôi quá lắm.
Trần Phương cố ôm cô vào lòng nhưng Khả Thư cứ dằn ra. Anh đứng yên nhìn cô, mắt thấp thoáng cười:
- Không ngờ chuyện này lại làm em xấu hổ đến vậy, trong khi anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Khả Thư như mất hết bình tĩnh:
- Anh còn nói nữa tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Nói xong cô thì thầm như khóc:
- Không bao giờ tôi uống một giọt rượu nào nữa. Thật khủng khiếp!
Trần Phương quay nơi khác để cô không phải thấy nụ cười của mình:
- Em có khuyết điểm là luôn nghĩ quá xa đối với những chuyện không đáng. Anh đâu phải người lạ mà em phải xấu hổ.
- Anh…
- Em nên tập lắng nghe chứ đừng nói nữa. Anh không có thời gian mà mỗi cái mỗi giải thích cho em hiểu. Em hãy xét kỹ lòng mình, nếu em thấy anh vẫn còn quan trọng đối với em thì hãy quay về.
Khả Thư không trả lời, gương mặt khá đăm đăm chứng tỏ cô không hề bị dao động.
- Ðừng nghĩ có quá nhiều lý do dẫn đến sự chia tay của hai đứa, chỉ có một lý do đơn giản thôi đó là không có lòng tin. Anh chỉ cần ở em bấy nhiêu thôi.
Khả Thư chớp mắt nhìn nơi khác, không hiểu sao giờ phút này cô lại nhớ đến Yến, nhớ đến những lời hạnh phúc của chị ta khi ở bên Trần Phương. Lòng tin ư? Chính anh đã làm tan vỡ hết rồi. Nghĩ thầm như thế nhưng cô vẫn đứng yên:
- Anh rất muốn hai đứa nói hết những suy nghĩ của nhau, em có muốn nói điều gì với anh không?
- Tôi mệt lắm, anh để tôi yên được không?
Trần Phương tỏ ra hết sức kiên nhẫn:
- Anh thông cảm với tâm trạng của em hiện giờ nên sẽ xem như mình không nghe gì, nhưng lần sau nhất định anh sẽ giải quyết mọi chuyện theo ý của em.
Trần Phương nhìn vẻ chán nản của cô mà cố không nổi giận.
- Em vào nhà đi. Anh về đây.
Nói thế nhưng anh vẫn đứng yên:
- Mọi chuyện không nặng nề như em nghĩ đâu, đừng có ủ rũ như vậy.
Khả Thư nói rời rạc:
- Anh về đi!
Trần Phương chợt bước về phía cô:
- Nghe đây Thư. Nếu em có thai phải báo ngay cho anh biết, không được tự ý giải quyết một mình, biết chưa?
Khả Thư nhìn anh giận dữ.
- Anh mong điều đó sẽ thành sự thật. Ðối với anh thì đó là hạnh phúc nhất.
Khả Thư nhìn anh một cái rồi quay người đi nhanh vào nhà. Anh cũng không giữ lại, lần đầu tiên anh kiên nhẫn và cố gắng thuyết phục người khác như vậy. Anh không tin cô không nhận ra sự thay đổi đó ở anh.
Nửa tháng sau anh mới quyết định ra Ðà Lạt gặp cô. Anh đến nhà vào buổi tối nhưng cổng lại khóa, không lần nào anh đến mà gặp cô ở nhà cả. Tự nhiên anh nghĩ đến Minh Trí, một cảm giác giận dữ điếng người khi nghĩ đến điều đó.
Thật lâu cô mới về, bên cạnh là Minh Trí như anh đã nghĩ. Trần Phương cố dằn để ngồi yên trong xe. Ðợi anh ta về xong anh mới bước xuống đi đến chỗ cô. Thấy anh, nét mặt Khả Thư thoáng thay đổi.
- Anh ra khi nào?
Trần Phương nhìn cô lạnh lùng:
- Yên tâm đi, đây là lần cuối cùng tôi đến tìm cô. Cứ sống thanh thản với sự lựa chọn của cô đi.
Nói rồi, anh quay về xe, thái độ của anh làm cô không kịp phản ứng. Cô vội chạy đến chặn trước mặt anh.
- Chuyện không như anh nghĩ đâu. Anh có thể nói chuyện với em một chút không?
Trần Phương nhìn lạnh băng:
- Nghe đây Thư, chúng ta nên kết thúc mọi chuyện ở đây và tôi không muốn nghe bất cứ điều gì nữa.
Khả Thư nói nhẹ nhàng:
- Ðừng như thế, Phương. Em và anh Trí…
Nhưng Trần Phương đã ngắt ngang:
- Cô rất hay xem nhẹ lời nói của tôi. Tôi không thích phải nói nhiều, cô vào nhà đi.
Khả Thư nhìn anh đau khổ:
- Anh tàn nhẫn lắm!
Trần Phương cười nhẹ:
- Cô luôn nghĩ về tôi như thế rồi thì nên tránh xa tôi ra. Nếu không cô sẽ hối hận đó.
Khả Thư yếu đuối lạc giọng:
- Anh luôn biết cách để trừng phạt em, anh ích kỷ lắm.
Trần Phương nhìn cô như cảnh cáo rồi mở cửa xe, không nhìn cô một lần nào nữa. Anh lái thẳng xe đi. Khả Thư lặng lẽ, cô muốn khuỵu xuống vì cảm giác đau khổ không thể kềm chế.
- Tại sao em không nói với anh?
Khả Thư quay lại thẫn thờ. Minh Trí trở lại không biết từ lúc nào và Trần Phương có gặp anh?
- Anh sẽ giải thích với Phương.
- Không cần đâu, em biết mình phải làm gì mà.
Minh Trí không giấu được sự đau khổ, tuyệt vọng của mình:
- Anh ngốc thật, lẽ ra anh phải hiểu hai người từ lâu rồi.
Khả Thư lắc đầu:
- Em xin lỗi.
Minh Trí mỉm cười:
- Khờ quá, sao lại nói như thế? Xét kỹ ra thì người xin lỗi là anh mới phải.
Khả Thư lau nước mắt, cố trấn tĩnh:
- Chuyện không như anh nghĩ đâu. Em…
Minh Trí nhìn cô dịu dàng:
- Chỉ cần nhìn thôi anh cũng hiểu tình cảm của hai người. Em đâu cần phải giải thích với anh.
- Ðừng ngắt lời em, em cần mọi chuyện phải rõ ràng. Lúc trước em không nói thật vì sợ ảnh hưởng đến công việc và vì em và anh Phương cũng không còn quan hệ gì.
Minh Trí hỏi nhanh:
- Còn bây giờ?
Khả Thư nói thẳng thắn:
- Em ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không phải vậy. Thời gian càng lâu, em càng nhìn rõ lòng mình hơn, em thật sự không thể quên anh ấy được.
Minh Trí nhìn cô hơi lâu:
- Và em muốn trở về?
Khả Thư chớp mắt:
- Em không biết.
- Nếu không phải thế thì lúc nãy em đâu cần giải thích với Trần Phương.
- Em cũng không hiểu mình ra sao nữa.
Minh Trí cười khẽ:
- Thật ra lòng em đã lựa chọn rồi, nhưng lại không đủ tự tin để bắt đầu lại thôi.
Khả Thư nhìn nơi khác không nói gì.
- Cảm ơn em đã nói thật với anh. Dù đau lòng nhưng anh vẫn cảm thấy rất xứng đáng. Anh không hối hận vì đã yêu em đâu.
Khả Thư quay lại nhìn anh, Minh Trí nói nhẹ nhàng:
- Em ở bên cạnh Trần Phương anh rất yên tâm. Anh ta là người mà anh nể phục nhất đấy.
Khả Thư mỉm cười không nói gì, một chút cảm giác nhẹ nhàng Minh Trí mang lại không làm giảm bớt sự nặng nề mà Trần Phương gây ra cho cô. Phải chi anh đừng quá mạnh mẽ, cứng rắn thì cô sẽ hạnh phúc hơn.
Kể từ ngày đó, anh biến mất như chưa từng xuất hiện trong đời cô. Cô càng sống khép kín hơn trong sự buồn khổ của riêng mình, có nhiều lúc không kềm được, cô đã bấm số máy của anh nhưng vội cúp ngay vì không đủ can đảm để nói chuyện.
Khả Thư đem bảng số liệu vào cho Minh Trí, cô đưa cho anh và định quay ra thì Trí đã lên tiếng:
- Khoan đã Thư!
Cô quay lại nhìn anh chờ đợi.
- Em ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói.
Khả Thư ngồi xuống ghế, Minh Trí cũng đứng lên rời bàn đến ngồi đối diện với cô:
- Anh vừa gặp Tùng, cậu ta nói Trần Phương vừa ra Ðà Lạt hôm qua, nhưng sáng nay đã về thành phố rồi.
Dù cố gắng, nhưng gương mặt Khả Thư vẫn không giấu được sự thất vọng.
- Vậy sao?
- Phương không đến tìm em sao?
Khả Thư ngồi yên không trả lời.
- Anh nghĩ em nên về thành phố đi. Nếu còn nghĩ đến cậu ấy thì nên chứng minh bằng việc làm sẽ thuyết phục hơn là lời nói đấy. Em càng ở đây sẽ càng gây thêm hiểu lầm mà thôi.
Khả Thư nhìn Trí có vẻ thẩn thờ.
- Anh thấy em giải quyết mọi chuyện rất dứt khoát, sao chuyện tình cảm lại lơ lửng vậy?
Khả Thư cười nhẹ:
- Em sẽ không về đâu, nếu anh cảm thấy khó xử với anh Phương thì em sẽ xin nghỉ việc.
Minh Trí nói trầm tĩnh:
- Nói thế không sợ anh giận à? Em có thể nghĩ anh như vậy sao?
- Em xin lỗi, nhưng em đâu thể vô tư xem như không có gì được.
Minh Trí nhìn cô dịu dàng:
- Ðừng ấu trĩ như thế. Tụi anh đâu phải là mới ra làm ăn. Công việc là công việc, đâu thể để chuyện riêng làm ảnh hưởng được.
Minh Trí chợt cười nhẹ:
- Em nói vậy là không hiểu Trần Phương rồi.
Khả Thư ngồi yên không nói gì.
- Ðừng bỏ qua lời khuyên của anh, cứ suy nghĩ kỹ đi rồi em sẽ hiểu.
Cô mỉm cười nhìn anh:
- Dù sao cũng cám ơn anh đã quan tâm đến em.
Minh Trí nhìn cô hơi lâu, anh không ngờ cô lại cứng lòng như vậy. Anh nhận ra mình vốn chưa hiểu gì về cô.
Tuần sau, cô đang ở nhà thì Bá Khiêm đến. Mở cổng cho anh, cô không giấu được vẻ ngạc nhiên.
- Anh ra Ðà Lạt khi nào? Sao biết em ở đây?
Bá Khiêm mỉm cười nhìn cô:
- Chuyện đơn giản vậy mà em cũng hỏi à.
Khả Thư mỉm cười khép cổng lại:
- Em bất ngờ thật đấy.
Bá Khiêm cười nhỏ:
- Nói vậy đúng hơn.
Khả Thư bước vào trong nhưng Khiêm đã chặn lại:
- Nói chuyện ở đây đi Thư, anh thích ngồi ở ngoài này hơn.
Khả Thư nheo mắt:
- Vậy anh chờ em chút.
Bá Khiêm gật đầu, anh đưa mắt nhìn vườn hoa nhỏ trước sân nhà cô. Anh chợt hiểu vì sao Khả Thư quyết định đến Ðà Lạt. Sao thời gian trước không ai nghĩ ra điều này nhỉ. Khả Thư vào trong một lát rồi mang ra ly cà phê cho anh. Bá Khiêm hớp một ngụm, anh tặc lưỡi:
- Lâu rồi mới được uống cà phê em pha, ngon thật.
Khả Thư ngồi xuống bên cạnh:
- Anh ra đây khi nào?
- Lúc trưa, ngày mai anh về rồi.
Khả Thư mỉm cười:
- Trước khi về anh ghé em nha, em gởi cho cậu mợ chút đồ.
Bá Khiêm nhìn cô:
- Em định ở đây luôn sao?
Khả Thư cười nhẹ:
- Em cũng chưa biết, bây giờ công việc của em rất tốt, em không muốn thay đổi.
Bá Khiêm mỉm cười:
- Về thành phố, nếu em muốn có một việc làm tương tự thì anh nghĩ không khó đâu.
Khả Thư cười nhẹ như hiểu nhưng cô không nói gì.
- Cuộc sống của em là ở thành phố, em không thể sống ở đây cả đời được đâu. Vứt bỏ tất cả để sống một mình ở nơi không có người thân bên cạnh em thấy có đáng không?
Khả Thư đan tay vào nhau:
- Vậy mà em cứ nghĩ anh sẽ luôn ủng hộ em.
Bá Khiêm cười nhẹ:
- Nếu điều đó làm em hạnh phúc thì anh sẵn sàng ủng hộ. Nhưng em hãy tự hỏi lòng mình làm vậy em có vui không?
Bá Khiêm nhìn nét mặt thoáng đăm chiêu của cô rồi nhẹ nhàng tiếp lời:
- Anh biết chắc chắn là không vì không ai hạnh phúc khi sống khác lòng mình Thư ạ.
Khả Thư chớp mắt quay nhìn nơi khác:
- Sức khỏe cậu Ðiền hiện không tốt lắm. Anh nghĩ, em nên về giúp cậu một tay.
Khả Thư cúi nhìn xuống tay mình:
- Em cũng định tuần tới sẽ về thăm cậu.
Bá Khiêm nhìn cô thương cảm.
- Theo anh, dù em có ở đây hay về thành phố thì mọi chuyện vẫn vậy. Quan trọng chỉ là bản thân em thôi.
Khả Thư mỉm cười yếu ớt:
- Em hiểu, không phải em có ý lẫn tránh đâu, chỉ vì không muốn thay đổi thôi. Chỉ nghĩ đến việc lại phải bắt đầu một cuộc sống và công việc mới một lần nữa thì em đã thấy ngán rồi.
Bá Khiêm mỉm cười nhìn cô:
- Vậy em có thấy mình nông nổi vì đã bỏ đi không?
- Anh đã nghĩ vậy hả?
Bá Khiêm nhẹ nhàng gật đầu:
- Anh không nghĩ là em chọn cách đó để dứt khoát mọi việc. Như thế là rất dở, em biết không?
Khả Thư mỉm cười nhìn anh:
- Phải nói là yếu đuối, hèn nhát, như thế chính xác hơn.
Bá Khiêm bình thản gật đầu:
- Nếu bây giờ em vẫn tiếp tục với ý nghĩ đó thì anh không còn gì để nói.
Khả Thư cười nhẹ:
- Hơn một năm sống tự lập, em đã học được rất nhiều điều nhất là biết đơn giản hóa mọi việc hơn, không nghĩ vấn đề một cách yếu đuối và bế tắc nữa.
Bá Khiêm nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô, một sự cứng rắn được thể hiện trong cái nhìn thẳng thắn đối diện với anh.
- Thế thì anh nghĩ mình không cần phải thuyết phục nữa. Anh tin em biết mình phải làm gì.
Khả Thư mỉm cười nhìn anh:
- Anh biết không, được quen biết với anh, đối với em đó là điều may mắn.
Bá Khiêm mỉm cười như che giấu một thoáng xao động:
- Còn cái may mắn hơn mà em đang cố phủ nhận đấy. Hạnh phúc đang ở trong tầm tay, em đừng do dự mà để mất nữa.
Khả Thư chỉ cười chứ không nói gì. Không biết Trần Phương có nhận ra mình đã quá
may mắn không khi có những người bạn trung thành thế này, có thể kể cả Thúy Hân trong đó?!
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì.
Bá Khiêm chỉ cười chứ không hỏi nữa, anh cảm thấy mình không cần phải lo lắng cho cô như ngày xưa vì Khả Thư đã đủ bản lĩnh để ứng phó với mọi chuyện.
Anh ngồi một lát thì ra về. Lúc đến đây anh cứ tưởng mình sẽ thuyết phục thật nhiều nhưng sau khi nói chuyện thì anh mới biết mình đã quá lo xa. Khả Thư đã làm anh ngạc nhiên không ít.
Tháng sau thì Khả Thư về lại thành phố, dù không muốn cô cũng phải về giúp cậu Ðiền. Cô không muốn để cậu mình thuyết phục mãi được.
Tối, cô đang ở nhà thì Trần Phương đến. Cô tiếp anh với vẻ mặt lãnh đạm quen thuộc.
- Công việc tốt chứ?
Khả Thư không trả lời mà hỏi lạnh lùng:
- Anh đến có chuyện gì không?
- Bỏ cách nói đó đi. Sự kiên nhẫn của anh đến mức này là quá lắm rồi. Anh sẽ không dung túng cho sự nông nổi của em nữa đâu.
Khả Thư mím môi như cố dằn nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng:
- Thì anh cứ làm như vậy đi.
Trần Phương vẫn nói trầm tĩnh:
- Anh không quan tâm lý do em về đây là gì nhưng cũng rất mừng là em đã quyết định như vậy. Nếu không, anh nghĩ mình khó mà tha thứ cho em.
Khả Thư bất mãn định nói nhưng anh đã khoát tay:
- Ðừng hở tí là cãi lại anh. Em nên suy nghĩ về thái độ của mình đi. Em chưa chững chạc hơn trước bao nhiêu đâu.
Khả Thư nhìn anh lạnh lùng:
- Anh bỏ cách nói dạy dỗ đó đi. Tôi ghét cái kiểu uy quyền của anh lắm.
Trần Phương ngả người ra ghế bình thản:
- Nếu muốn người ta nghĩ khác về mình thì em nên thay đổi đi. Những gì anh nói đều muốn tốt cho em chứ không hại gì em đâu.
Khả Thư im lặng, quay nhìn nơi khác, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa ấm ức của cô làm anh buồn cười:
- Ðừng nói đến chuyện đó nữa. Trở lại chuyện lúc nãy đi, mục đích của anh đến đây em hiểu mà, đúng không?
Khả Thư nói mà không nhìn anh:
- Câu trả lời của tôi chỉ có một và tôi mong từ đây về sau sẽ không còn nghe đến vấn đề này nữa.
- Em cố chấp hơn anh tưởng rất nhiều, nhưng không sao, vì anh không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Khả Thư định nói nhưng Trần Phương đã làm cử chỉ ngăn lại rồi nói tiếp:
- Ðiều quan trọng nhất đối với anh là em, anh có thể mất tất cả nhưng không thể mất em một lần nữa. Anh chỉ thấy hối tiếc một điều là mình đã mất quá nhiều thời gian mới nhận ra điều này. Nhưng anh tin bây giờ vẫn chưa quá muộn.
Khả Thư không ngờ có lúc Trần Phương lại nói những lời này. Một cảm giác rung động đến xao xuyến mà cô không tự chủ được. Cô cố ngồi yên để trấn áp cảm giác yếu đuối trong lòng.
- Ðây là lần cuối cùng anh thuyết phục em. Em cứ suy nghĩ đi, anh hứa sẽ tôn trọng quyết định của em.
Trần Phương nhìn cô hơi lâu, cái nhìn làm cô không dám quay qua để đối diện.
- Pha cho anh tách cà phê được không?
Khả Thư chớp mắt dần dừ.
- Hôm nay anh sợ mình khó ngủ. Không hiểu sao uống cà phê em pha anh lại ngủ rất ngon.
- Anh chờ một chút!
Khả Thư quay vào, một lúc sau cô trở ra với ly cà phê thơm lừng. Cô đặt trước mặt anh.
- Lần sau anh nên uống cà phê trước khi đến đây. Tôi không có thời gian tiếp khách bằng cách pha cà phê như vậy.
Trần Phương hớp một ngụm rồi khẽ cười:
- Như thế cũng tốt. Anh không phải là khách của em và chỉ muốn em pha cà phê cho một mình anh thôi.
Khả Thư nghiêm mặt:
- Tôi không đùa, nếu đã uống xong thì anh về được rồi.
Trần Phương nói điềm đạm:
- Anh không hề đùa, anh thật sự mong muốn mỗi ngày sẽ được uống cà phê do em pha.
Khả Thư hơi bối rối, cô không nghĩ anh sẽ tấn công bằng cách này. Trần Phương đúng là đáng sợ, khi đã thuyết phục thì anh sẽ không bỏ qua cơ hội nào để có thể lung lạc cô.
- Khuya rồi, anh về đây để em nghỉ ngơi.
Nói rồi, Trần Phương đặt ly cà phê vừa uống xong xuống bàn. Anh đứng lên mỉm cười:
- Mai ở với em à?
Khả Thư cũng đứng lên:
- Vâng.
Trần Phương nói nhẹ nhàng:
- Không cần tiễn anh, Mai chưa về chỉ cần khép cổng thôi phải không?
Nhưng Khả Thư vẫn đưa anh ra tận cổng. Cả hai im lặng cho đến khi anh dừng lại bên cánh cửa:
- Ở nhà một mình nhớ khóa cửa cẩn thận sẽ tốt hơn. Mai về khuya không?
Khả Thư đáp miễn cưỡng:
- Không khuya lắm.
Trần Phương quay lại nhìn cô rồi bất chợt kéo mạnh cô vào lòng. Không đề phòng nên cô nằm gọn trong vòng tay anh.
- Em có thể bằng lòng một cuộc sống thế này sao? Anh không muốn về chút nào khi để em một mình ở đây.
Khả Thư bần thần mất mấy giây, cử chỉ không kềm chế của anh làm cô vừa rung động vừa không dám tin Trần Phương lại có lúc yếu đuối như vậy.
- Anh đừng làm vậy, buông tôi ra.
Nhưng Trần Phương chẳng những không buông mà càng siết chặt cô hơn.
- Anh rất nhớ em, về nhà lại càng nhớ đến chịu không nổi. Thời gian qua anh cứ sống bằng kỷ niệm của hai đứa, hình ảnh của em để lại không gì có thể bôi xóa được, Thư ạ.
Một cảm giác yếu đuối đến rã rời làm cô chỉ muốn đứng yên, muốn ngoan ngoãn và nghe Trần Phương nói nhiều hơn thế nữa.
- Về nhà mình đi em, hãy tin anh, anh sẽ không bao giờ để cho em phải khổ nữa.
Khả Thư nhắm mắt, một sự yêu thương dâng lên mãnh liệt như nhấn chìm tất cả những muộn phiền, day dứt còn sót lại trong cô. Trước lúc cả hai không còn kềm chế nữa thì điện thoại của Trần Phương reo. Anh nhìn số máy trên màn hình rồi mỉm cười:
- Anh xin lỗi.
Khả Thư như chợt tỉnh, cô vội lách khỏi vòng tay anh. Cô nghe tiếng Trần Phương dịu dàng:
- Có chuyện gì không Hân? Sao lại gọi anh vào giờ này?
Cô thấy Trần Phương nghe rất chăm chú, một lúc sau anh tắt máy và quay qua cô:
- Những gì anh nói đều rất thật lòng, nếu em cần thời gian, anh sẽ chờ em.
Trần Phương chợt bước đến hôn nhẹ lên môi cô:
- Anh về đây. Em vào nhà đi, nhớ khóa cửa cẩn thận đó.
Khả Thư gật đầu, cô mỉm cười tiễn anh một cách lặng lẽ. Một cái gì đó như giằng xé trong cô. Cô có quá chủ quan không khi mới vừa rồi đã thấy tin anh? Khi mà Trần Phương cứ luôn tạo cho cô cảm giác chông chênh chứ không bình yên như mong muốn.
Một tuần trôi qua, Trần Phương cũng không gọi điện hay đến tìm cô. Khả Thư có cảm giác như anh đang bỡn cợt mình. Có thể Trần Phương hiểu cô như đọc một trang sách và anh hiểu mình đã thành công khi đánh vào sự yếu đuối để lung lạc cô. Khả Thư ứa nước mắt. Sao cô căm ghét bản thân mình đến thế chứ?
Hôm nay trên đường đi làm về cô vô tình gặp anh và Thúy Hân bước ra từ một nhà hàng. Cả hai cười nói rất vui vẻ, một cử chỉ rất hiếm bắt gặp ở Trần Phương. Khả Thư có cảm giác như mình vừa bị tát một cái thật mạnh để có thể tỉnh táo. Cô chạy xe về nhà trong sự lạnh giá của tâm hồn mình. Thật lạ là cô không đau đớn như mình tưởng hay nói đúng hơn là cô thấy đây là lúc tỉnh táo nhất trong cuộc đời mình.
Hai ngày sau thì Trần Phương đến, cô tiếp anh một cách bình thản và lịch sự cố ý chứ không gay gắt như những lần trước.
- Pha cho anh tách cà phê đi
Khả Thư mỉm cười nhưng giọng nói thì không chút cảm xúc:
- Tôi không thích uống cà phê nên không mua nữa. Xin lỗi nhé, để tôi lấy thứ khác cho anh.
Trần Phương nhìn cô khoát tay:
- Không cần đâu
Khả Thư ngồi trở lại ghế, Trần Phương nhìn cô như quan sát rồi nói nhẹ nhàng:
- Em đang có chuyện muốn nói với anh phải không?
Cô thầm phục sự nhạy bén của Trần Phương, cô định nói nhưng anh đã ngăn lại:
- Nhìn thái độ của em anh cũng đoán được. Nhưng anh thích sự thẳng thắn, em nói đi.
Khả Thư mím môi, đúng là Trần Phương không bao giờ để mình ở thế bị động, nhưng chuyện đó không làm cô bận tâm, điều quan trọng là cô muốn kết thúc mọi chuyện càng nhanh càng tốt
- Nếu anh hiểu thì tôi nghĩ mình không cần phải nói nhiều. Hôm nay chúng ta nên dứt khoát mọi chuyện và tôi mong muốn sẽ không ai còn làm phiền nhau nữa.
Trần Phương trầm tĩnh nhìn cô:
- Tôi đã nói là sẽ tôn trọng quyết định của em, vì vậy em yên tâm đi.
Khả Thư quay nhìn nơi khác, Trần Phương cười nhẹ nói tiếp:
- Cũng không còn lý do gì để tôi ở lại đây, tôi về nhé.
Nói xong Trần Phương bình thản đứng lên.
- Nếu quyết định như thế thì hãy sống cho tốt. Tôi thật lòng mong em có cuộc sống vui vẻ.
Khả Thư chớp mắt, gương mặt nhợt nhạt của cô soi rõ dưới ánh đèn và Trần Phương nhìn không biểu lộ gì:
- Tôi không dửng dưng như em nghĩ đâu. Chuyện này đối với tôi là sự mất mát lớn không gì bù đắp được. Nhưng tôi không hề hối hận vì những gì cần làm tôi đã làm hết rồi.
Khả Thư vẫn im lặng, cô không muốn nói gì trong giờ phút này. Có nói cũng bằng thừa vì bây giờ điều đó đâu có ý nghĩa gì nữa.
- Tôi về đây, em khỏi tiễn.
Một kết thúc nhẹ nhàng hơn cô tưởng. Thái độ trầm tĩnh của Trần Phương như chứng tỏ anh không ngạc nhiên về quyết định của cô. Dù không muốn cô cũng thấy đau khổ tột cùng. Ước chi cô có thể nói hết những uất ức, những dằn vặt mà mình phải chịu đựng bấy lâu nay một lần thôi dù hậu quả có ra sao cô cũng cam lòng. Cô muốn nhìn thẳng vào mắt của Trần Phương để vạch trần sự dối trá của anh hoặc ít nhất cũng cho anh biết rằng cô không phải là một con ngốc.
@by txiuqw4