sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Một đời - Chương 13 - 16

Vê quê Giang Tô, tâm tình tôi lại trở nên phức tạp.Cha vừa thấy tôi, liều cười thật vui vẻ, người ôm tôi yêu thương mà nói, “Sơ Sơ, con đã trưởng thành rồi!”Còn tôi thì nghĩ, cha đã già rồi.So với ba năm trước, cha tôi đã già hơn, những sợi tóc bạc không đều xen lẫn trong mái tóc đen, trông vô cùng bắt mắt, những nếp nhăn tinh tế dịu dàng trải trên mặt ông, trở thành kiệt tác của tháng năm, dường như mỗi một rãnh đều cất giấu bí mật của thời gian, khiến tôi không cầm lòng được mà quan sát tỉ mỉ.“Cha, Tập Lãng người không có nhiều thời gian tới thăm cha, có lòng mua đồ bổ để con mang tới, đây là tấm lòng của người.” Tôi vào cửa, đem túi lớn túi nhỏ quà đặt trên mặt đất, thoải mái mà ngả mình trên sô pha, nhón một miếng thịt vịt Giai Hoa vào miệng, vừa mới vào trong miệng, đã vội nhè ra, thay bằng một miếng bánh nho chanh chua chua ngọt ngọt, vừa ăn vừa báo cáo thành quả kinh thiên động địa ba năm nay của Tập Lãng, “Công ty phát triển rất nhanh, đầu năm nay lại còn đầu tư dự án mới ở thành phố C nữa, khá có tiếng tăm, con đồ rằng, chẳng mấy năm nữa, là đã có thể đưa ra thị trường rồi ạ.”Công ty này, đã từng là sự nghiệp mà cha tôi rất tự hào, tôi thiết nghĩ dẫu cho ông có rời khỏi thương trường, thì cũng vẫn cứ nóng ruột nóng gan vậy, nào ngờ cha nghe xong, chỉ thản nhiên mà nói một chữ, “Tốt!”“Cha, cha chọn đúng người rồi, Tập Lãng là một thiên tài!” Tôi nói, đem toàn bộ bánh ngọt còn lại bỏ vào trong miệng, ăn ngấu ăn nghiến.Cha gật đầu, nói, “Đúng vậy, cha chọn đúng người rồi. Sơ Sơ, vậy còn con?”Nghe xong câu này, tôi thoáng nghẹn, nhưng những chiếc bánh ngọt kia, lại dường như ứ đầy trong tim tôi.Cha lắc đầu, đưa cho tôi một ly nước, dịu dàng vỗ vỗ lưng tôi.“Con y như mẹ con vậy, thật là ngốc quá!” Cha bỗng thở dài, nói mấy câu chẳng hiểu làm sao, “Hết thảy đều là tại cha, tại cha tự cho mình là đúng, mới có thể mắc thêm lỗi lầm... Sơ Sơ, cha đã phụ mẹ con, không kịp cứu vãn, cha không muốn con làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, chớp mắt ba năm đã trôi qua, thế mà con vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, tỉnh tỉnh lại đi...”“Không, cha, con nghĩ là cha hiểu, đây không phải ngốc nghếch, mà là yêu, con yêu Tập Lãng lắm, con không rời xa anh ấy đâu, con không rời xa anh ấy đâu...” Tôi ra sức ngọ nguậy đầu, nước mắt chẳng kềm được mà rơi xuống.Cha vuốt tóc tôi, ôm tôi vào trong lòng ông, tôi nghe ngữ khí ông nỉ non bi thương, “Đối với con, đây là yêu; nhưng đối với nó, đây là tội!”Nghĩa trang của mẹ tôi, là do cha bỏ số tiền lớn ra mua, trong vườn mộ trồng đủ loại quái liễu.Trong ấn tượng của tôi, quái liễu, là một loài thực vật kỳ lạ, nó trông không giống liễu thông thường, mà là một loài cây có hoa, hoa nhỏ sắc tím kết thành một chùm, đong đưa triu trĩu, hương lan khắp vườn.Thuở còn rất nhỏ, tôi từng hỏi cha, “Mẹ thích quái liễu ạ?”Cha lắc đầu, trầm ngâm trông những đóa hoa nhỏ sắc tím, ngây người một hồi, mới lẩm bẩm, “Xin lỗi, anh biết làm thế này là vô ích... Kiếp sau, hãy để anh yêu em!”Tôi chỉ nán lại Giang Tô khoảng bốn ngày, thậm chí còn chưa tới một tuần, đã vội vàng trở về thành phố A.Cha tiễn tôi ra trạm xe lửa, cười nói, “Con gái lớn không còn theo mình nữa, muốn đi thì đi đi, cha còn ở nơi này, nếu có một ngày mỏi mệt thấy uất ức, thì về bên cha.”Tôi gật đầu, lau nước mắt lên xe lửa.Cha từng nói, địa vị của người cha trong mắt con gái, cuối cùng sẽ được thay thế bởi một người đàn ông khác, đây là quy luật.Mà tôi cũng biết, trong lòng người con gái, luôn luôn có một góc nhỏ cho người cha, đấy là quan hệ huyết thống.Tôi chỉ nán lại bốn ngày, là do sợ cha nhìn ra bệnh của tôi. Tôi giấu ông, tựa như bao nhiêu năm nay tôi vẫn giấu ông.Ngày đó khi tôi được xác nhận là bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu, bác sĩ có nói với tôi rằng, “Ung thư dạ dày, ngoại trừ do thói quen ăn uống không tốt, yếu tố điều kiện môi trường xung quanh, còn có thể là do di truyền có tính tương quan nhất định.” Sau đó ông lại hỏi tôi, “Người nhà cô có bệnh án ung thư dạ dày không? Tỉ như cha mẹ, anh chị em.”Tôi lắc đầu nói, “Không có.”Thế nhưng vừa ra khỏi bệnh viện, tôi liền lén đi kiểm tra cái chết của mẹ, mặt trên đề rõ bốn chữ lớn đã cuồng quay vô số lần trong ác mộng của tôi, ung thư dạ dày!Hai mươi ba năm trước, mẹ sinh ra tôi; nhưng chỉ mới được bốn năm, mẹ đã chết vì ung thư dạ dày.Mười bốn,Tới trạm xe lửa thành phố A, Tiểu Vũ lái xe qua đón tôi.“Vé máy bay tao đã giúp mày đặt rồi, một tháng sau, từ Bắc Kinh bay đi Los Angeles.” Tiểu Vũ đưa vé máy bay cho tôi, bất mãn bĩu môi, “Mộng Sơ, mày thực sự không tính nói cho Tập Lãng hay? Mày là người vợ hợp tình hợp pháp, danh chính ngôn thuận của hắn, chuyện lớn thế này, đau đớn thế này, vì cớ gì chỉ một mình mày phải gánh vác hả?”Tôi nắm lấy tay Tiểu Vũ, nói với nó, “Tiểu Vũ, tao không tiêu cực đâu, nhưng tao chung quy cũng là kẻ sắp chết rồi, khác mày, khác cả Tập Lãng nữa, có một số thứ, hai người có đứng ở lập trường của tao, mới có thể hiểu được. Nếu như tao đã được định trước chỉ có thể là kẻ qua đường trong đời anh ấy, tao chỉ hy vọng lúc tao rời đi, có thể mang theo mình hết thảy, hận của anh ấy, yêu của tao đối với anh ấy, để khi hai người chúng tao gặp lại vẻ như chưa từng có gì, chẳng hề liên can.”“Mộng Sơ, mày đừng nói thế, tao sợ...” Tiểu Vũ nhoài người lên vô-lăng mà khóc thút thít, tôi càng an ủi nó, nó lại càng khóc to hơn nữa.Có điều, lúc nó đưa xe vào nhà xe, thì thấy một chiếc xe lớn sắc bạc phong cách nằm ngang ngược bên trong, Tiểu Vũ nổi giận đùng đùng nhảy xuống khỏi chỗ ngồi lái xe, đá vào săm lốp của chiếc xe lớn sắc bạc kia một cái, mắng, “Tập Lãng, anh mẹ nó đúng là cực phẩm ha, ngay cả dừng xe cũng ngang ngược như thế, anh mẹ nó đúng là tự xem mình là báu vật!”Thấy Tiểu Vũ hóa đau buồn phẫn nộ ra sức lực chửi ầm lên, tôi nhịn không được mà cười ha ha.“Cười! Cười cái gì mà cười!” Tiểu Vũ lập tức xoay người trỏ mũi tôi, nói to, “Kiều Mộng Sơ, là phụ nữ, tao không nỡ nói mày, mày xem mày đã im hơi lặng tiếng thế này, cho dù hắn ta có là hoàng đế, thì mày cũng là hoàng hậu đấy, mau thể hiện đi! Cũng may Tập Lãng không trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn mà xem mày như hoa như cỏ, mày còn không để một đứa phi tần ất ơ hỗn xược leo lên đầu đái ỉa đi!”Tôi cười lớn hơn nữa, phía sau đã lấy hành lý khỏi cốp xe, đi vào phòng. Tiểu Vũ vẫn đang đá bánh xe lớn của Tập Lãng thêm mấy cái nữa, mới theo tới.Nhưng mà, khi tôi lại gần cửa phòng, tôi cười không nổi nữa.Tôi nghe thấy thanh âm của Ngô Tư Tư.Đúng vậy, quả nhiên Tiểu Vũ nói đúng, phi tử đã leo lên đầu hoàng hậu đái ỉa rồi, bởi vì có hoàng đế cho nàng ta chỗ dựa.“Anh chỉ biết vì cớ gì mà em rời đi, thế nhưng anh có biết vì cớ gì em trở về không?” Tôi nghe tiếng khóc kích động của Ngô Tư Tư.Có người nói, phụ nữ kiêu hãnh chẳng hay khóc, một khi khóc liền khiến lòng người đau. Quả thực, tiếng khóc của Ngô Tư Tư lọt vào tai tôi, lại lan tràn cắt lòng cắt dạ tôi.“Lãng, anh chẳng lừa được em đâu, anh vốn có yêu phụ nữ kia đâu, giống như em đối với người đàn ông kia vậy, cùng là hư tình giả ý cả, cùng là đang giày vò chính bản thân mình cả. Lãng, chỉ có em mới cùng loại người với anh, chúng ta bán đứng tình yêu của chính mình, trói buộc cơ thể của chính mình, nhưng chúng ta làm như thế, cũng chẳng phải bởi vì tham lam, mà là do thế gian vốn không công bằng với chúng ta, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác, mà chỉ có bằng hôn nhân, một loại giao dịch tàn nhẫn như thế, mới đổi lấy được cái gọi là công bằng kia, đổi lấy giàu sang, danh dự, địa vị, cùng quyền lực... Thế nhưng, bọn họ nào có hiểu được đâu!”“Lãng, em yêu anh...”Tôi nín thở đứng ngoài cửa, chỉ vì đợi câu trả lời của Tập Lãng, nhưng Tập Lãng lại chẳng buông tiếng nào, mãi cho đến khi Tiểu Vũ phẫn nộ một cước đá mở cửa, tôi vội ngăn Tiểu Vũ, tiếc là không kịp.Tập Lãng quay đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt tựa hồ có thoáng hoảng loạn.Người chỉ nhìn tôi, không mở miệng, cũng không giải thích gì. Mà tôi cũng là lần đầu tiên, không kiêng dè nhận lấy ánh mắt của người.“Gian, phu, dâm, phụ!” Tiểu Vũ xông vào, tóm lấy cốc nước trên bàn, đi tới trước mặt Tập Lãng cùng Ngô Tư Tư, hất cho mỗi người một cốc, xong nó còn đập bể một cốc thủy tinh dưới chân Tập Lãng, hừ lạnh một tiếng, mắng, “Tập Lãng, tôi vốn tưởng anh là một thằng khốn, giờ tôi mới biết được, anh chính là một thằng ngu!”Lời này của Tiểu Vũ, người thường nghe hẳn là sẽ phát ốm, có điều tôi hiểu được, thằng khốn là một người rất xấu xa, còn thằng ngu, là một người quá ngốc!Tập Lãng không xấu, nhưng người lại quá ngốc!Tiểu Vũ đi tới, kéo lấy tay tôi, căm hận nói, “Mộng Sơ, chúng ta đi thôi, hắn ta loại đàn ông như thế, không đáng dể mày như vậy!”Tôi lại gắt gao nhìn chằm chằm Tập Lãng, Tập Lãng cũng không chớp mắt nhìn tôi, con ngươi người cùng con ngươi tôi có phần ươn ướt, tựa như hai mảnh ao hồ trong veo, dẫu cho không có núi cao ngăn cách, cũng không cách nào hợp dòng được, bởi vì chúng ta quá lặng lòng với nhau.“Còn nhìn gì nữa, đi thôi!” Tiểu Vũ dùng sức lôi tôi đi, sau đó, tôi máy móc mà theo nó rời đi.Xoay người, tôi mới để nước mắt rơi.Mười lăm,Ngồi trên xe, tôi trông vườn trồng đầy lan hồ điệp rực rỡ, ngơ ngác nói, “Tới lúc rồi, cuối cùng cũng đã tới lúc rồi...”“Cái gì? Tới lúc gì?” Tiểu Vũ hỏi tôi.“Ly —— hôn ——” Hai chữ này, tôi thế mà lại có thể nói đặc biệt rõ ràng như vậy.Tiểu Vũ bắt lấy cánh tay tôi, la lên, “Mày điên rồi hả? Mộng Sơ! Mày giờ mà ly hôn, chẳng những không chiếm được gì, lại còn dâng cả công ty của cha mày cho hắn! Mày không thể cứ làm lợi không công cho hắn thế được, mày yêu hắn yêu đến sâu đậm như vậy, cuối cùng lại muốn chấm dứt tác thành cho hắn cùng với người phụ nữ kia, mày tính thế này là thế nào, giúp người giúp đến chót, tiễn Phật tiễn đến Tây?”Tôi lắc đầu, đáp Tiểu Vũ, “Tao về quê, nói với cha, ông đã chọn đúng người rồi, Tập Lãng là một thiên tài; cha tao lại hỏi tao, thế con đã chọn đúng người chưa? Lúc đó, tao không có trả lời, có điều, Tiểu Vũ ạ, trong lòng tao đã có đáp án rồi, huống chi, tao giờ phải bệnh nan y, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi anh ấy! Nếu đã như thế, chi bằng bọn tao tách nhau ra sớm một chút, cùng tìm lối thoát, mày nói có phải không?”Nước mắt Tiểu Vũ lại rơi, nó cúi người sang ôm lấy tôi, vụng về mà nói, “Mộng Sơ, mày cái gì cũng rõ, lại muốn bức chính mình đến đường cùng, mày tội gì phải thế!”Tôi không nói lời nào, trông hai con bươm bướm quấn lấy nhau trong vườn hoa, nhẹ nhàng bay lượn.Tôi nán lại nhà Tiểu Vũ trọn một tuần, Tập Lãng chưa từng tới tìm tôi, người chỉ gọi một cuộc, lại là vào khoảng hai giờ sáng.Tôi nhìn chằm chằm hai chữ Hán nảy lên sáng ngời trong đêm đen kia, nhìn thật lâu, cuối cùng cũng ấn phim nghe, đưa điện thoại di động kề bên tai.Tiêng hoan hô cười nói xuyên qua điện thoại mỏng mảnh, vang vọng giữa không trung vắng lặng, tôi nghe thấy có người đang lớn tiếng ca, có người đang lớn tiếng giỡn, có giọng đàn ông xấc xược lỗ mãng, có tiếng rên rỉ phóng đãng của phụ nữ...“Không... không về... uống...”Thanh âm quen thuộc như nói mớ, trầm trầm xuyên qua màn đêm đen ngòm, dồn về phía tôi.Đương nhiên, đây là lầm số.Người uống say rồi.Rốt cuộc, tôi nghe cũng thấy mệt, lấy tàn sức cuối, cúp điện thoại, uể oải cuộn mình nơi góc giường, trông cảnh tịch liêu ngoài cửa sổ lác đác mấy vì sao, mãi cho đến khi bình mình nơi chân trời ló ra một mảnh màu máu đỏ phi thường.Tôi rời giường đứng dậy, tự mình dọn xong mấy thứ đồ này nọ, mặc áo khoác, lại sang phòng bên trông buồng nhỏ vẫn ngủ say như cũ, mới chạy xuống lầu.Mười sáu,Vê đến nhà, mở cửa ra, tôi thấy một đôi giày da cáu bẩn, là của Tập Lãng, trên mặt giầy còn dính đồ ăn, trên sô pha trong phòng khách cũng rất lộn xộn, bày bừa áo sơmi cùng quần tây của người, dúm dó nhăn nhúm, trên bàn trà bày cà-vạt, còn dính chút khói bụi.Mọi thứ trước mắt này, giờ xem ra, chắc chỉ là sau cú điện thoại đêm qua.Tôi đi tới, dọn quần áo người, nghe mùi cồn, tôi bỗng thấy đau đầu.Ngồi trên sôpha, tôi vừa lấy ta xoa bóp huyệt Thái Dương, vừa lén nhìn phòng ngủ. Cửa phòng ngủ khóa chặt, ngay cả ánh đèn cũng chẳng lọt ra.Ngồi được một lúc, tôi lại đứng dậy, nhẹ bước đi tới, mở cửa, trong phòng ngủ lại chẳng có ai, ngay cả đệm chăn trên giường cũng gọn gàng sạch sẽ, chẳng có lấy một nếp nhăn không ngay ngắn.“Rầm”, trong không trung bỗng vang một tiếng rõ lớn, từ phía sau tôi.Tôi mở to hai mắt, quay đầu, thấy Tập Lãng đứng góc khác của phòng khách.Người vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng còn nhỏ nước, áo tắm dài dán trước ngực, quấn quanh cơ bắp hơi nhấp nhô.Tập Lãng chẳng giải thích với tôi chuyện người cùng Ngô Tư Tư, thậm chí cũng chẳng nói với tôi một câu “Cô đã về”, lại còn cú điện thoại đêm qua, vốn là lầm số, chắc người chẳng nhớ được.Người chỉ là nhìn tôi, ánh mắt ngơ ngác có phần hốc hác.Tôi cũng nhìn người, lúc thấy con mắt mình có phần ươn ướt, tôi vội cúi đầu, trông theo cốc thủy tinh đã vỡ nát dưới chân người, nói, “Anh đi thay cốc đi, để em dọn sàn nhà cho sạch sẽ.”“Được.” Tập Lãng gật đầu, nhưng lại đứng bất động, mãi đến khi tôi cầm giẻ lau với thùng rác ngồi xổm dưới chân người, người mới dịch bước rời đi.Dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ xong, tôi đem thùng rác đi đổ, trong chớp mắt cánh cửa khép lại, tôi loáng thoáng nghe được tiếng người nói “Xin lỗi”, thanh âm rất nhỏ rất nhẹ, trong chất giọng khàn khàn có mất mát, có dịu dàng, có thành ý sâu đậm.“Phải đi làm sao?” Tôi cả người bụi bặm, lúc ra khỏi phòng tắm, thấy Tập Lãng đã thay áo sơmi cùng quần tây mới tinh, đang đứng đối diện gương đeo cà-vạt.“Ừ.” Người gật đầu, quay lại trực tiếp nhìn tôi, không cần thông qua tấm gương trước mặt.“Em đến đây.” Tôi lau khô tay, đón lấy cà-vạt trong tay người.Cà-vạt có đường vân xiên sắc xám nhạt này, khiến tôi nhớ tới món quà thượng hạng mà tôi tặng người. Cùng màu sắc, cùng hoa văn, tôi nghìn chọn vạn chọn, tìm xong rồi đến một buổi sáng, đưa tới trước mặt người, người thoáng nhìn nhãn hiệu danh giá trên mặt bao, lạnh lùng mà nói câu cảm ơn, tôi khi ấy vui mừng lắm, cũng chẳng để ý rằng người thực ra có bao giờ đeo đâu, mãi cho đến một ngày, tôi vô tình thấy trong thùng rác có một cái cà-vạt y như thế, cháy bốc khói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx