sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

Reacher đi thang máy lên tầng trên cùng của tòa cao ốc kính đen và tìm thấy một cầu thang bảo trì dẫn lên sân thượng. Ông chui ra qua một căn buồng bé tí bằng kim loại hình tam giác bên cạnh bồn nước và thiết bị vận hành thang máy. Sân thượng bằng giấy dầu màu xám rải đá dăm. Nó là tầng thứ mười lăm, chiều cao không đáng kể nếu so với các thành phố khác. Nhưng nó cho cảm giác như thể đây là điểm cao nhất Indiana. Ông có thể thấy con sông ở phía Nam. Về phía Nam và phía Tây, ông có thể thấy nơi đường xa lộ tách ra. Ông bước đến góc Tây Bắc, gió tạt vào mặt ông, thổi cho chiếc áo dán sát vào thân thể ông, và chiếc quần dán sát vào đôi chân. Ngay bên dưới ông, nhánh rẽ của xa lộ uốn cong phía sau thư viện và tòa nhà cao tầng rồi chạy về hướng Đông. Xa hơn nữa là đường xa lộ chạy về hướng Bắc khoảng hai dặm rồi tới một giao lộ bốn vòng xuyến trong đám sương mù. Một nhánh đường thẳng và dài tách khỏi giao lộ và chạy thẳng về hướng ông. Ông ghi nhớ vị trí của nó trong đầu, vì đó là con đường mà ông cần.

Ông đi thang máy xuống khách sảnh rồi bắt đầu đi bộ. Dưới đường không khí ấm áp và yên lặng. Ông đi về hướng Bắc rồi Tây, có nghĩa là ông còn cách quán bar thể thao một khối nhà. Con đường mà ông cần hiện ra ở một góc hẹp phía Nam quán bar và dẫn ông qua hướng khác. Nó thẳng và rộng. Bốn làn đường. Ở phía gần khu thương mại nhất, nó có những cơ sở kinh doanh nhỏ xuống cấp. Một tiệm bán súng có giăng lưới mắt cáo dày trên các cửa sổ. Một tiệm cắt tóc có tấm bảng: Mọi kiểu, chỉ 7 đô la. Một khu phòng trọ kiểu xưa trên một khoảng đất ngày xưa chắc ở ngay rìa thành phố. Rồi đến một con đường xấu băng ngang và phía bên kia con đường, những lô đất trở nên lớn rộng hơn và các tòa nhà cũng mới hơn. Khu vực thương mại mới toanh. Không còn nhà chưa cho thuê, không có gì cần giật sập. Xưa là vùng đất trinh nguyên, giờ thì đã lấp kín rồi.

Ông tiếp tục đi và sau một dặm thì đi qua một tiệm bán thức ăn nhanh cho lái xe. Rồi đến một cửa hàng bán lốp xe. Bốn lốp 99 đô la! Rồi đến một tiệm thay dầu nhớt xe và một đại lý các xe loại nhỏ của Hàn Quốc. Bảo đảm tốt nhất nước Mỹ! Ông nhìn lên phía trước mặt, vì đoán rằng mình đang đến gần rồi.

Cô là gái gọi à?

Đừng hòng. Em làm ở chỗ cửa hàng bán phụ tùng xe.

Không phải là một cửa hàng bán phụ tùng xe. Mà là chỗ cửa hàng bán phụ tùng xe. Có lẽ chỉ có một hàng duy nhất, hay ít ra cũng là cửa hàng chính trong vùng. Cửa hàng lớn nhất. Trong bất cứ thành phố nào, đó cũng là cửa hàng nằm ngay trên cùng một con đường có các tiệm bán lốp xe và đại lý xe và tiệm thay dầu nhớt. Và trong bất cứ thành phố nào, đó cũng là con đường lớn và mới, nằm gần giao lộ bốn vòng xuyến. Không thành phố nào giống nhau cả, nhưng chúng vẫn giống hệt nhau.

Ông mất mười phút để đi ngang qua bãi bán xe Ford có khoảng một nghìn chiếc xe tải hạng nhẹ mới tinh nằm thẳng hàng kề bên nhau, bánh trước gác lên những thang dốc. Phía sau chúng là một con khỉ đột bơm hơi khổng lồ được cột xuống bằng những dây cáp để neo hình nộm. Những sợi cáp được cột các lá cờ đuôi nheo gắn kim tuyến trang trí. Đằng sau những chiếc xe mới là những chiếc xe cũ. Hàng mang đến đổi bù tiền, Reacher nghĩ, đang chờ chủ mới. Đằng sau lô đất đã có chủ là một con đường cách hỏa.

Và rồi đến một cửa hàng bán phụ tùng xe.

Nó là một cửa hàng đại lý ủy quyền, dài và thấp, sạch sẽ gọn gàng. Trên lô đất có rải nhựa đường mới, những thông báo hàng hạ giá dán trên các cửa sổ. Đồ lọc nhớt giá rẻ, hóa chất chống đông giá rẻ, bộ phận phanh được bảo hành, ắc quy xe tải tuổi thọ cao. Trong bãi, xe đậu kín một phần tư. Có những chiếc xe Honda móp méo có ống khói to và bóng đèn trước màu xanh và lốp xe cao su trên bánh bằng crôm. Có những chiếc xe tải nhẹ nghiêng sang một bên vì gãy lò xo. Có những chiếc xe tã đã chạy quá mức hai trăm rưởi nghìn dặm. Hai chiếc xe nằm cô độc bên nhau ở cuối bãi. Reacher đoán rằng chúng là xe của nhân viên cửa hàng. Họ không được phép đậu xe ở những chỗ quan trọng nằm ở mặt tiền và trung tâm, nhưng họ muốn xe của mình nằm trong tầm mắt nhìn được qua cửa sổ. Một chiếc là chiếc Chevy bốn máy, còn chiếc kia là một chiếc Toyota thể thao nhỏ. Chiếc Chevy có hình những ả đàn bà nằm ngửa bằng crôm trên tấm chắn bùn, vì thế chiếc Toyota còn lại là xe của cô tóc đỏ. Đó là kết luận của Reacher.

Ông bước vào cửa hàng. Máy điều hòa được để rất lạnh và không khí nồng mùi hóa chất. Có chừng nửa tá khách hàng đang xem hàng loanh quanh. Ở mặt trước tiệm bày những kệ chất đầy đồ vật bằng kính và crôm. Mấy thứ trang sức, Reacher nghĩ vậy. Phía sau là những kệ chứa hàng đựng trong các hộp bìa cứng màu đỏ. Đĩa côn, má phanh, ống bộ tản nhiệt, những thứ đại loại như thế, ông nghĩ. Đồ phụ tùng. Ông chưa bao giờ thay phụ tùng xe. Trong quân đội có người làm việc đó cho ông, và từ khi rời quân đội ông chưa từng có xe riêng.

Ở giữa những món hào nhoáng và những món chán ngắt là một khu phục vụ do bốn cái bàn gắn lại với nhau. Có máy tính tiền, máy vi tính và những cuốn sách chỉ dẫn dày cộp. Một tên thanh niên cao khòng đứng sau một trong những chiếc máy vi tính, gã chừng độ trên hai mươi. Không phải một trong đám Reacher đã gặp. Không thuộc số năm tên trong quán bar thể thao. Chỉ là một tên thanh niên bình thường. Gã trông có vẻ là sếp ở đây. Gã đánh chiếc quần yếm màu đỏ. Đồng phục, Reacher nghĩ, nửa thực tiễn, nửa gợi nhắc tới thứ trang phục dành cho một kỹ thuật viên chính trên đường đua Indy 500. Như là một biểu tượng. Như một hứa hẹn ngầm về sự phục vụ nhanh chóng và hiệu quả về mọi vấn đề máy móc xe cộ. Reacher nghĩ gã là tay quản lý. Không phải là chủ cửa hàng. Nếu không đã chẳng lái chiếc Chevy bốn máy. Tên gã được thêu trên ngực trái: Gary. Nhìn gần, gã trông cộc cằn và không sốt sắng.

Reacher nói, "Tôi cần gặp Sandy, cô nhỏ tóc đỏ."

Gary đáp, "Giờ nó đang làm việc bên trong."

"Tôi đi vào trong gặp hay cậu sẽ gọi cô ấy cho tôi?"

"Chuyện gì vậy?"

"Chuyện riêng."

"Nó tới đây để làm việc."

"Đây là vấn đề pháp lý."

"Ông không phải là cớm."

"Tôi làm việc cho một luật sư."

"Tôi cần xem giấy tờ tùy thân của ông."

"Cậu không cần đâu, Gary. Cậu cần đi gọi Sandy kìa."

"Tôi không đi được. Hôm nay tôi thiếu người."

"Cậu có thể gọi điện cho cô ấy. Hay nhắn tin."

Gã Gary chỉ đứng yên. Không làm gì cả. Reacher nhún vai, đi băng qua quầy và tiến thẳng đến cánh cửa phía sau có đề chữ Không phận sự miễn vào. Nó có thể là một phòng làm việc hay một phòng ăn, ông đoán vậy. Không phải là nhà kho. Với một cửa hàng như thế này, hàng hóa được chất thẳng lên các kệ. Không có nhà kho ẩn. Reacher biết các cửa hàng bán lẻ hiện đại hoạt động ra sao. Ông đọc hết những tờ báo người ta để lại trên xe buýt và trong các quán ăn.

Nó là một phòng làm việc, khá nhỏ, có lẽ mỗi chiều mười thước, một cái bàn to, bằng ván ép màu trắng choán gần hết phòng, dính đầy những dấu tay dầu mỡ. Sandy đang ngồi sau bàn, cũng vận quần yếm đỏ. Đồ của cô trông khá hơn bộ đồ của Gary. Một sợi dây nịt thắt chặt ngang eo cô. Dây kéo để hở khoảng hai chục phân. Tên cô được thêu bên ngực trái, trông bắt mắt hơn tên của Gary nhiều. Reacher nghĩ nếu ông làm chủ cửa hàng này, ông sẽ để Sandy đứng quầy và đổi chỗ cho Gary ngồi trong phòng sau, chuyện đó khỏi bàn.

Ông nói, "Chúng ta lại gặp nhau."

Sandy không đáp. Chỉ ngước nhìn ông. Cô ta đang tính toán các hóa đơn. Có một chồng hóa đơn để bên tay trái cô, và một chồng khác bên tay phải. Tay cô cầm một tờ, nó khựng lại nửa chừng trên đường từ chồng này qua chồng kia. Cô trông nhỏ nhắn hơn là Reacher nhớ được, ít lời hơn, bớt hưng phấn hơn, buồn tẻ hơn. Xẹp lép.

Ông nói, "Chúng ta cần nói chuyện, đúng không nhỉ?"

Cô đáp, "Tôi xin lỗi về chuyện đã xảy ra."

"Đừng xin lỗi. Tôi không giận đâu. Tôi chỉ muốn biết đầu đuôi chuyện như thế nào thôi."

"Tôi không biết gì cả."

"Cô biết đấy, Sandy à. Cô có mặt ở đó mà."

Cô ta không nói gì. Chỉ đặt tờ hóa đơn lên chồng ở bên tay phải rồi dùng các ngón tay vuốt nó lại ngay ngắn.

Reacher hỏi, "Ai đã dàn xếp vụ này?"

"Tôi không biết."

"Cô phải biết người nói với cô về nó."

Cô đáp, "Jeb."

"Jeb?"

Cô nói, "Jeb Oliver. Anh ta làm việc ở đây. Đôi khi chúng tôi đi chơi với nhau."

"Hôm nay hắn có ở đây không?"

"Không, anh ta không đến."

Reacher gật đầu. Anh chàng Gary đã nói: Hôm nay tôi thiếu người.

"Tối qua cô có gặp lại hắn không? Sau chuyện đó?"

"Không, tôi chỉ chuồn đi thôi."

"Hắn ở đâu?"

"Tôi không biết. Ở đâu đó với mẹ của anh ta. Tôi không thân với anh ta đến thế."

"Hắn nói với cô thế nào?"

"Anh ấy nói tôi có thể giúp anh ấy một chuyện gì đó anh ta buộc phải làm."

"Chuyện đó vui đến thế à?"

"Tối thứ Hai ở thành phố này thì chuyện gì cũng vui hết. Đi nói chuyện với cái đầu gối cũng vui lắm."

"Hắn trả cho cô bao nhiêu?"

Sandy không trả lời.

Reacher nói, "Một trò như thế, không ai làm không công cả."

Cô đáp, "Một trăm đô la."

"Còn bốn tên kia thì thế nào?"

"Cũng vậy."

"Bọn nó là ai vậy?"

"Chiến hữu của anh ta."

"Ai là người nghĩ ra kế hoạch? Cái vụ anh em với nhau?"

"Đó là ý của Jeb. Lẽ ra ông phải vồ lấy tôi. Nhưng ông đã không làm thế."

"Cô ứng biến giỏi lắm."

Cô ta hơi mỉm cười, như thể vụ này là một thành công nho nhỏ bất ngờ trong đời sống vốn rất ít biến cố.

Reacher hỏi, "Làm sao bọn cô biết tôi ở đâu mà tìm?"

"Chúng tôi ngồi xe của Jeb, chạy lòng vòng. Kiểu như túc trực sẵn. Rồi thì anh ta nhận lệnh qua di động."

"Ai gọi cho hắn?"

"Tôi không biết."

"Chiến hữu của hắn có biết không?"

"Tôi nghĩ là không. Jeb thích biết những chuyện mà không có ai khác biết."

"Cô cho tôi mượn chiếc xe nhé?"

"Xe của tôi?"

"Tôi cần đi tìm Jeb."

"Tôi không biết anh ta sống ở đâu?"

"Cái đó để tôi lo. Nhưng tôi cần phương tiện."

"Tôi không biết."

Reacher nói, "Tôi đủ tuổi lái xe mà. Tôi đủ tuổi làm nhiều chuyện lắm. Và một số chuyện tôi rất cừ đấy."

Cô lại thoáng mỉm cười, vì ông đang lặp lại lời cô đã nói trong đêm trước. Cô nhìn lảng đi, rồi quay lại nhìn ông, bẽn lẽn, nhưng tò mò.

Cô hỏi, "Tôi có khá không? Ông biết đấy, tối hôm qua, màn kịch ấy?"

Ông đáp, "Cô rất tuyệt. Tôi đã bận tâm chuyện khác rồi, nếu không chắc tôi đã bỏ rơi trận đấu trong nháy mắt."

"Ông cần dùng xe tôi trong bao lâu?"

"Thành phố này lớn cỡ nào?"

"Không lớn lắm."

"Vậy thì không lâu đâu."

"Vụ này có lớn không?"

"Cô kiếm được một trăm đô. Bốn gã kia cũng vậy. Thế là đã có năm trăm đô. Tôi đoán Jeb có giữ lại năm trăm cho phần mình. Vậy là có ai đó đã bỏ ra một nghìn đô để cho tôi vào nhà thương. Một món cũng lớn đấy chứ. Ít ra là với tôi."

"Bây giờ tôi ước mình đã không dính vào vụ này."

"Cũng ổn rồi mà."

"Tôi có bị rắc rối không?"

Reacher đáp, "Có lẽ có. Nhưng cũng có lẽ không. Chúng ta có thể thỏa thuận. Cô có thể cho tôi mượn chiếc xe và tôi có thể quên hết mọi chuyện về cô."

"Hứa đấy nhé."

Reacher đáp, "Không hậu quả, không trừng phạt."

Cô ta cúi xuống nhặt chiếc ví dưới sàn lên. Lục tìm và lấy ra xâu chìa khóa.

Cô nói, "Chiếc Toyota."

Reacher nói, "Tôi biết. Ở cuối dãy kế chiếc Chevy của Gary."

"Làm sao ông biết điều đó?"

Ông đáp, "Trực giác."

Ông lấy xâu chìa khóa rồi bước ra, đóng cửa lại và quay lại quầy tính tiền. Gary đang nhập sổ cho một gã vừa mua món gì đó không rõ. Reacher đứng vào hàng chờ. Đến được quầy tính tiền sau khoảng hai phút.

Ông nói, "Tôi cần địa chỉ của Jeb Oliver."

Gary hỏi, "Tại sao?"

"Chuyện pháp luật."

"Tôi muốn xem giấy tờ tùy thân của ông."

"Có một âm mưu tội phạm đang xảy ra trong cửa hàng của cậu. Nếu tôi là cậu thì biết càng ít về chuyện đó càng tốt."

"Tôi muốn xem một thứ gì đó."

"Xem nội thất xe cứu thương được hẳn? Cậu sẽ được xem thứ đó lập tức Gary à, trừ phi đưa tôi địa chỉ của Jeb Oliver."

Gã thanh niên im lặng giây lát. Liếc qua vai Reacher, nhìn dòng người đang xếp hàng sau lưng ông. Có vẻ như quyết định không muốn rơi vào cuộc chiến gã tự biết không thắng nổi trong khi có cả đám người đang nhìn. Vì thế, gã kéo ngăn tủ lấy ra một tập hồ sơ và ghi lại địa chỉ lên một mảnh giấy xé ra từ một tập ghi chép có lôgô một công ty sản xuất bộ phận lọc dầu.

Gã nói, "Từ đây chạy về phía Bắc chừng năm dặm."

Reacher nói, "Cám ơn," và nhận lấy mảnh giấy.

Chiếc Toyota của cô nàng tóc đỏ nổ máy ngay khi ông vừa vặn khóa. Reacher cứ để máy nổ và đẩy chiếc ghế ra sau, chỉnh kính chiếu hậu.

Cài dây an toàn và để mảnh giấy dán vào bảng đồng hồ chỉ dẫn trước mặt. Làm thế ông không nhìn thấy đồng hồ đo tốc độ, nhưng ông không quan tâm đến bất kỳ thông tin gì nó có thể cung cấp. Ông chỉ quan tâm mỗi một điều là còn bao nhiêu xăng ở trong bình, và có vẻ như thừa xăng cho năm dặm đi và năm dặm về.

Địa chỉ của Jeb Oliver chỉ là một số nhà trên một tuyến thư nông thôn. Dễ tìm hơn là một con đường có tên, như là đường Cây Du hay đại lộ Cây Thích. Theo kinh nghiệm của Reacher, ở một số thành phố số đường được đặt theo tên cây còn nhiều hơn cả số cây nữa.

Ông lái ra khỏi bãi đậu xe và đi về hướng Bắc đến giao lộ. Có cả rừng bảng hiệu chỉ dẫn như thường lệ. Ông thấy số hiệu tuyến mình đang cần tìm. Nó sẽ là một khúc quanh gắt, về phía phải rồi qua trái. Hướng Đông, rồi qua hướng Bắc. Chiếc xe nhỏ chạy rất ổn. Nó hơi cao so với bề ngang, điều này làm nó hơi chông chênh khi gặp những khúc cua. Nhưng nó không lật. Có một bộ máy nhỏ làm việc rất chuyên cần. Bên trong xe nồng mùi nước hoa.

Đoạn rẽ từ Đông sang Tây của khúc quanh có vẻ là một con đường xuyên hạt chính. Nhưng sau lối rẽ về phía Bắc thì mặt đường hẹp lại và lề đường trở nên gập ghềnh. Hai bên đường là đất trồng trọt. Một vụ đông gì đó được trồng thành những khoảng tròn khổng lồ. Những vòi tưới cây xoay từ từ. Những góc xa, nơi những vòi tưới không tưới đến thì không trồng gì và còn đầy sỏi đá. So những khoảng tròn trồng được với mỗi luống vuông thì diện tích bỏ phí là nhiều hơn hai mươi mốt phần trăm, nhưng Reacher đoán rằng đó có thể là cách xử lý hiệu quả ở những nơi mà đất thì có quá nhiều mà dụng cụ tiêu tưới thì không nhiều như vậy.

Ông lái thêm bốn dặm đi xuyên qua những khoảnh ruộng và chạy ngang nửa chục những nhánh đường đất ở đầu có đặt thùng thư. Những thùng thư được sơn số và những con đường đất dẫn về phía Tây và phía Đông đến những nông trại nhỏ nằm tít bên trong, có khi cách đường chính tới hai trăm thước. Ông đọc những con số và giảm tốc độ trước khi đến nhà Oliver. Nó cũng có một thùng thư như những ngôi nhà khác, đặt trên một cột trụ làm bằng hai khối bê tông hình số 8 chồng lên nhau. Con số được sơn màu trắng lên một tấm ván hình chữ nhật đã bạc màu nắng mưa, được cột vào khối bê tông. Con đường đất rất hẹp với hai rãnh bùn ôm lấy sống đường phủ cỏ gồ lên ở giữa. Có những dấu bánh xe rất rõ trong bùn. Những dấu mới nguyên, rộng, đầy đe dọa, của một chiếc xe tải lớn. Không phải loại lốp xe mua ở chỗ 99 đô la cho bốn chiếc.

Reacher rẽ chiếc Toyota vào và chạy xuôi xuống con đường đất. Ở cuối đường, ông thấy một nông trại bằng ván ghép với một nhà kho phía sau và một chiếc xe tải nhỏ màu đỏ, sạch sẽ đậu kế bên. Đầu xe tải quay ra ngoài và nó có cái lưới hút khí cho bộ tản nhiệt bằng crôm đồ sộ. Reacher đoán rằng đó là một chiếc Dodge Ram. Ông đậu xe lại trước chiếc xe tải và xuống xe. Ngôi nhà và cái nhà kho đã có khoảng trăm năm, còn chiếc xe tải thì chỉ chừng một tháng. Nó có động cơ Hemi rất to, và một buồng lái rộng, bốn cầu bánh, và những bánh xe rất lớn. Chắc hẳn nó có giá trị hơn cái nhà được bảo trì thật tệ kia, chỉ thêm một mùa đông nữa chắc sẽ biết thế nào là nguy cấp. Cái nhà kho cũng không khá gì hơn. Nhưng nó có những móc sắt mới trên các cánh cửa với một chiếc khóa xe đạp hình chữ U xỏ qua.

Không có tiếng động nào cả ngoài tiếng rít xa xa của làn nước được phun ra từ những vòi tưới xoay từ từ trên các khoảnh ruộng. Không một hoạt động nào hết. Không có xe cộ trên đường. Không có tiếng chó sủa. Không gian vắng lặng và nồng mùi phân bón và đất. Reacher bước đến cửa trước và đập hai lần bằng lòng bàn tay. Không hồi đáp. Ông thử đập lần nữa. Không hồi đáp. Ông đi vòng ra sau nhà và thấy một người đàn bà đang ngồi trên một chiếc ghế đu bên hiên. Bà ta gầy và nhăn nheo, mặc một chiếc váy hoa bạc màu, tay cầm một cái chai đựng một thứ nước gì đó màu vàng. Bà có lẽ khoảng năm mươi, nhưng trông bà có thể coi là bảy mươi, hay chỉ bốn mươi nếu chịu tắm táp và ngủ một giấc ngon. Bà co một chân ngồi khoanh lại và dùng chân kia đẩy chiếc ghế lắc nhè nhẹ. Bà không mang giày.

Bà ta hỏi, "Ông muốn gì?"

Reacher đáp, "Jeb."

"Không có ở đây."

"Cũng không có mặt ở chỗ làm."

"Tôi biết rồi."

"Vậy hắn đâu rồi?"

"Làm sao tôi biết được?"

"Bà là mẹ của hắn à?"

"Phải. Ông nghĩ là tôi giấu nó ở đây à? Cứ việc đi tìm đi."

Reacher không nói gì. Người đàn bà nhìn ông và chân đẩy cái ghế đung đưa, đung đưa. Cái chai nằm yên trên đùi bà ta.

Bà nói, "Tôi bảo thật đấy. Lục soát cái nhà khốn kiếp này đi."

"Tôi tin lời bà rồi."

"Tại sao tin?"

"Vì nếu bà mời tôi soát nhà thì có nghĩa là hắn không có ở trong đó."

"Như tôi đã nói rồi. Jeb không có ở đây."

"Còn cái nhà kho kia thì sao?"

"Kho được khóa từ bên ngoài. Chỉ có một chìa thôi và nó cầm."

Reacher không nói gì.

Bà ta nói tiếp, "Nó đi mất rồi. Biến mất rồi."

"Biến mất?"

"Chỉ tạm thời thôi, hy vọng thế."

"Đó có phải là xe của hắn không?"

Người đàn bà gật đầu. Nhắp một ngụm nhỏ từ cái chai.

Reacher nói, "Vậy hắn đi bộ à?"

"Có người đến đón. Một người bạn."

"Khi nào?"

"Khuya qua."

"Đi đâu vậy?"

"Tôi không biết."

"Bà đoán thử xem."

Người đàn bà nhún vai, đẩy ghế, nhắp rượu.

Bà nói, "Đi xa lắm, chắc vậy. Nó có bạn bè khắp nơi. California, có lẽ vậy. Hay Arizona. Hay Texas. Hay Mexico."

Reacher hỏi, "Chuyến đi có được định trước không?"

Người đàn bà lau cái cổ chai vào gấu váy rồi giơ chai rượu ra cho ông. Ông lắc đầu. Ngồi xuống bậc cấp của hiên nhà. Lớp gỗ cũ nghiến cọt kẹt một tiếng dưới sức nặng của ông. Chiếc ghế tiếp tục đong đưa. Không gian gần như im ắng. Gần như thôi, chứ không hoàn toàn. Có một tiếng động nhỏ vang lên từ chiếc ghế mỗi khi xong một vòng đu, và một tiếng rắc nhỏ từ ván sàn khi nó bắt đầu quay trở lại. Reacher có thể ngửi thấy mùi mốc meo từ những tấm đệm, và mùi rượu mạnh từ cái chai.

Người đàn bà nói, "Lật tẩy luôn cho rồi, mặc xác anh là ai. Tối qua Jeb đi khập khiễng về nhà, mũi thì bị gãy. Và tôi nghĩ rằng anh là người đập gãy mũi nó."

"Tại sao?"

"Còn ai khác đến tìm nó đây? Tôi đoán nó đã làm một chuyện gì đó nhưng không thành."

Reacher không nói gì.

Người đàn bà nói tiếp, "Nên nó bỏ trốn. Thằng chết nhát."

"Tối qua hắn có gọi cho ai không? Hay có ai đó gọi cho hắn?"

"Làm sao tôi biết được? Nó gọi cả nghìn cú mỗi ngày, nó nhận cả nghìn cú mỗi ngày. Cái điện thoại di động là vật quý báu nhất trong đời nó. Chỉ sau mỗi chiếc xe thôi."

"Bà có thấy người đến đón hắn không?"

"Một người nào đó ngồi trong xe. Hắn chờ trên đường chính. Không đi xuống đường mòn. Tôi không thấy được gì nhiều. Trời tối quá. Đèn trắng đằng trước, đèn đỏ đằng sau, xe nào chả vậy."

Reacher gật đầu. Ông đã thấy chỉ có một kiểu lốp xe in trên bùn, của chiếc xe tải lớn. Chiếc xe đã chờ trên đường chắc hẳn là một chiếc xe con, quá thấp nên không thể chạy xuống con đường đất của nông trại.

"Hắn có nói là sẽ đi trong bao lâu không?"

Người đàn bà chỉ lắc đầu.

"Hắn có sợ hãi điều gì không?"

"Nó kiểu như xìu hẳn xuống. Xẹp lép."

Xẹp lép. Như em tóc đỏ trong cửa hàng phụ tùng xe hơi vậy.

Reacher nói, "Được rồi. Cám ơn bà."

"Anh đi à?"

Reacher đáp, "Vâng." Ông quay trở lại lối cũ, nghe tiếng chiếc ghế di chuyển, nghe tiếng rít của vòi tưới. Ông lùi chiếc Toyota ra đến con đường, bẻ lái chạy về hướng Nam.

Ông đậu chiếc Toyota kế chiếc Chevy rồi đi vào cửa hàng. Gary vẫn đứng sau máy tính tiền. Reacher mặc kệ gã và đi thẳng đến cánh cửa Không phận sự miễn vào. Cô nàng tóc đỏ vẫn ngồi sau bàn.

Cô ta gần như đã làm xong mớ hóa đơn. Chồng bên tay phải cô vun cao, và chồng bên tay trái chỉ còn có một tờ thôi. Cô không làm gì với nó hết. Cô đang ngồi dựa ra sau lưng ghế, không muốn làm cho xong, không muốn trở lại với mọi người. Hay với Gary.

Reacher đặt chùm chìa khóa xe lên bàn.

Ông nói, "Cám ơn đã cho tôi mượn xe."

Cô ta hỏi, "Ông có tìm thấy anh ta không?"

"Hắn chuồn rồi."

Cô không nói gì.

"Trông cô mệt mỏi quá."

Cô không nói gì.

"Có vẻ như cô hết hơi rồi vậy. Hết lanh lợi. Hết hào hứng."

"Thì sao?"

"Tối qua cô hăng hái lắm."

"Tôi đang làm việc."

"Tối qua cô cũng làm việc cơ mà. Cô được trả công còn gì nữa."

"Ông đã nói sẽ quên hết mọi chuyện mà."

"Tôi quên hết rồi. Vui sống nhé, Sandy."

Cô nhìn ông một thoáng.

Cô nói, "Chúc ông cũng vậy, Jimmy Reese."

Ông quay ra, đóng cửa lại rồi bước ra ngoài. Cuốc bộ về hướng Nam, trở lại thị trấn.

Có bốn người trong văn phòng của Helen Rodin khi ông đến đó. Helen và ba người lạ. Một người trong đám họ mặc một bộ đồ đắt tiền. Ông ta ngồi ở ghế của Helen, sau chiếc bàn. Cô đang đứng nói cạnh ông ta, đầu cô cúi xuống. Không khí như một cuộc họp khẩn. Hai người lạ kia đang đứng gần cửa sổ, như thể họ đang chờ, như thể họ sắp đến phiên. Một người đàn ông, một người phụ nữ. Người đàn bà có mái tóc đen dài và mang kính. Người đàn ông không mang kính mà cũng không có tóc. Cả hai ăn vận bình thường. Cả hai có mang bảng tên thật lớn trên ve áo. Người đàn bà tên Mary Mason, theo sau là một lô chữ cái hẳn là chức vị trong y khoa. Người đàn ông tên Warren Niebuhr với những chữ y như thế. Họ là các bác sĩ, Reacher đoán vậy, chắc là bác sĩ tâm thần. Những cái bảng tên làm họ trông giống như vừa bị lôi ra khỏi một phòng hội nghị. Nhưng họ không có vẻ gì là buồn phiền về chuyện đó.

Helen ngước lên nhìn.

Cô nói, "Thưa quý vị, đây là ông Jack Reacher. Điều tra viên của tôi bỏ việc và ông Reacher đồng ý thế chân ông ta."

Reacher nghĩ, Giờ tôi mới hay đấy. Nhưng ông không nói gì. Rồi Helen chỉ tay vào người ngồi trên ghế của mình, hãnh diện nói.

"Đây là Alan Danuta. Ông là một luật sư chuyên lo về những vấn đề của cựu chiến binh. Đến từ Washington. Có lẽ là người giỏi nhất ở đó."

Reacher nói với ông ta, "Ông đến đây nhanh nhỉ."

Ông ta đáp, "Tôi phải làm thế thôi. Hôm nay là ngày quyết định đối với ông Barr."

Helen nói, "Chúng ta sẽ cùng đến bệnh viện. Các bác sĩ cho biết anh ta đã sẵn sàng. Tôi cứ hy vọng rằng ông Alan sẽ cho ý kiến qua điện thoại hay e-mail, nhưng ông đã bay đến ngay."

Danuta nói, "Như thế tiện hơn cho tôi."

Helen nói, "Không, tôi gặp may. Rồi còn may hơn nữa, vì có một cuộc hội thảo về tâm thần ở Bloomington trong suốt tuần. Bác sĩ Mason và bác sĩ Niebuhr lái xe đến ngay."

Bác sĩ Mason nói, "Tôi chuyên về tình trạng mất trí nhớ."

Bác sĩ Niebuhr nói, "Tôi thì chuyên về tình trạng cưỡng bức. Những vấn đề về sự lệ thuộc trong tâm trí của tội phạm, và vân vân."

Helen nói, "Vậy đây là đội hình của chúng ta."

Reacher hỏi, "Em gái anh ta thế nào rồi?"

"Cô ấy đã ở đó rồi."

"Chúng ta cần thảo luận."

"Nói riêng với tôi?"

"Chỉ một lát thôi."

Cô ra dấu xin phép với mọi người và dẫn Reacher ra phòng ngoài.

Cô hỏi, "Ông có tin gì mới không?"

"Cô nàng đó và bốn tên kia được một gã bạn của họ tên là Jeb Oliver điều động. Hắn trả cho mỗi người một trăm đô la. Tôi nghĩ là hắn được năm trăm cho riêng phần mình. Tôi đến nhà của hắn, nhưng hắn đã chuồn mất."

"Chuồn đi đâu?"

"Không ai biết. Hắn được một tên lái xe đến đón."

"Hắn là ai?"

"Hắn làm việc cùng cửa hàng với cô nàng kia. Nhưng hắn còn là một tay bán ma túy cò con."

"Thật à?"

Reacher gật đầu. "Có một cái nhà kho nằm sau căn nhà khóa bằng một ổ khóa đắt tiền. Có lẽ đó là nơi điều chế, hay là nơi chứa đồ. Hắn lúc nào cũng gọi điện thoại di động. Hắn có một chiếc xe tải giá trị gấp đôi tiền lương một năm của một nhân viên bán hàng. Và hắn đang sống với mẹ hắn."

"Điều đó chứng minh được gì?"

"Những tay buôn ma túy thường sống với mẹ nhiều hơn những người bình thường. Tôi đọc điều này trên báo."

"Tại sao?"

"Chúng thường có tiền án vặt. Chúng không thể thoát khỏi những cuộc kiểm tra lý lịch mà các chủ nhà thường làm trước khi cho thuê nhà."

Helen không nói gì.

Reacher nói, "Tối qua cả bọn đều phê. Cả sáu đứa. Chắc hẳn là phê Speed [21], xét bộ dạng của con bé đó hôm nay thì biết. Nó khác hẳn. Xuống sắc lắm, như tình trạng sau khi dùng amphetamine."

"Tụi nó dùng thuốc à? Vậy thì ông may mắn đấy."

Reacher lắc đầu. "Muốn nện nhau với tôi, thì tốt nhất nên chọn thuốc giảm đau."

"Chuyện này sẽ dẫn chúng ta đến đâu?"

"Hãy nhìn nó theo quan điểm của Jeb Oliver. Hắn làm một chuyện gì đó cho một người nào đó. Một phần vì công việc, phần thì vì ơn nghĩa. Có giá một nghìn đô. Hắn hẳn phải làm cho một ai đó có vị trí rất cao ở một trong những mối làm ăn của hắn. Và chắc chắn không phải cho tay quản lý cửa hàng phụ tùng xe hơi."

"Thế ông nghĩ là James Barr có dính líu với một tay buôn ma túy à?"

"Chưa chắc đã dính líu. Nhưng có lẽ hắn bị một tên ép buộc vì lý do nào đó không rõ."

Helen nói, "Điều này làm tăng thêm độ rủi ro."

Reacher đáp, "Chút thôi."

"Chúng ta nên làm gì đây?"

"Chúng ta nên đến bệnh viện. Để bác sĩ Mason tìm hiểu xem Barr có giả vờ mất trí không. Nếu có, thì cách nhanh nhất để giải quyết mọi chuyện là nện hắn cho đến khi nào chịu nói ra sự thật."

"Nếu anh ta không giả vờ thì sao?"

"Thì sẽ có những biện pháp khác."

"Chẳng hạn?"

Reacher đáp, "Sẽ nói sau. Hãy nghe các bác sĩ tâm lý nói gì đã."

Helen Rodin đến bệnh viện bằng chiếc Saturn của cô, luật sư Alan Danuta ngồi bên cạnh ở ghế trước và Reacher nằm ườn ra ở băng ghế sau. Mason và Niebuhr theo sau cô trong chiếc Taurus mà họ thuê buổi sáng hôm đó ở Bloomington. Họ đậu kế bên nhau trong bãi đậu xe lớn dành cho khách thăm, và năm người ra khỏi xe, đứng giây lát rồi cùng đi về phía cửa chính của tòa nhà.

Grigor Linsky nhìn theo họ đi vào. Gã ở đầu bên kia bãi đậu xe, cách năm mươi bộ, ngồi trong chiếc Cadillac mà bà mẹ của Jeb Oliver đã thấy trong bóng đêm hôm trước. Gã để máy xe nổ và bấm điện thoại di động. The Zec trả lời ngay ở hồi chuông đầu tiên.

Lão hỏi, "Gì vậy?"

Linsky đáp, "Thằng lính rất khá. Hắn đã đến nhà thằng nhóc rồi."

"Rồi sao?"

"Không có chuyện gì cả. Thằng nhóc không còn ở đó."

"Vậy nó ở đâu?"

"Phân phối rồi."

"Cụ thể?"

"Đầu và hai tay của nó nằm dưới sông. Phần còn lại nằm dưới tám thước đá nghiền trên đoạn đường số Một mới."

"Giờ tình hình ra sao?"

"Thằng lính và con luật sư đang ở bệnh viện. Với ba đứa khác. Một luật sư và hai bác sĩ, em nghĩ vậy. Để kiếm luật sư chuyên biệt và các nhân chứng chuyên ngành."

"Chúng ta có dễ thở không?"

"Chúng ta êm mà. Tụi nó sẽ phải cố gắng. Như anh biết đó, hệ thống ở đây là thế. Nhưng tụi nó sẽ không làm nên cơm cháo gì đâu."

The Zec nói, "Nhớ đảm bảo cho điều đó."

Bệnh viện nằm ở rìa ngoài của thành phố và do đó tương đối rộng rãi. Rõ ràng là không có hạn chế gì về đất đai. Reacher nghĩ, chỉ có sự hạn chế ngân sách của hạt đã giới hạn tòa nhà chỉ còn là bê tông thô và cao sáu tầng. Bê tông được sơn trắng bên trong và ngoài, và các tầng lầu khá thấp. Nhưng ngoài những điều đó ra, nó cũng giống với mọi bệnh viện khác. Và nó cũng có mùi giống mọi bệnh viện khác. Suy rã, tẩy uế, bệnh hoạn. Reacher rất ghét bệnh viện. Ông đi theo bốn người kia xuống một hành lang sáng và dài dẫn đến thang máy. Hai vị bác sĩ tâm lý dẫn đường. Trông họ thoải mái như ở nhà vậy. Helen Rodin và Alan Danuta theo sát họ. Họ bước cạnh nhau và trò chuyện. Hai vị bác sĩ tâm lý đến cửa thang máy và Niebuhr bấm nút. Những người kia bước vào đứng sau lưng ông. Helen Rodin quay ra và ngăn Reacher lại trước khi ông bắt kịp họ. Cô bước đến gần ông và nói thầm.

"Cái tên Eileen Hutton có ý nghĩa gì với ông không?"

"Sao vậy?"

"Cha tôi gửi fax danh sách nhân chứng mới. Ông ấy có thêm tên bà này vào."

Reacher không nói gì.

Helen nói, "Hình như bà ta là người trong quân đội. Ông có biết bà ta không?"

"Tôi biết được ư?"

Helen bước tới gần hơn và quay lưng lại với những người khác.

Cô nói nhỏ, "Tôi cần biết những gì bà ta biết."

Reacher nghĩ, Cái này chỉ làm rắc rối thêm.

Ông nói, "Hồi đó bà ấy là công tố viên."

"Hồi nào? Mười bốn năm trước à?"

"Đúng vậy."

"Vậy bà ta biết đến đâu?"

"Tôi nghĩ hiện giờ bà ta đang làm việc ở Lầu năm góc."

"Bà ta biết đến đâu, hả ông Reacher?"

Ông nhìn lảng đi.

"Bà ta biết hết," ông nói.

"Làm sao mà biết? Ông chưa bao giờ léng phéng đến gần tòa án mà."

"Quả có thế."

"Thế thì làm sao bà ta biết?"

"Bởi vì tôi ngủ với bà ấy."

Cô trợn mắt nhìn ông. "Hy vọng là ông đang đùa."

"Tôi không đùa."

"Ông đã kể cho bà ta nghe tất cả à?"

"Lúc ấy chúng tôi đang cặp với nhau. Tôi kể cho bà ấy nghe mọi chuyện là điều tự nhiên. Chúng tôi cùng một phe mà."

"Chỉ là hai người cô đơn trong sa mạc."

"Chúng tôi trải qua một thời gian rất tuyệt. Ba tháng. Hồi đó bà ấy là một người dễ thương. Chắc hẳn lúc này vẫn vậy. Ngày đó tôi rất thích bà ấy."

"Như thế là hơi nhiều so với những gì tôi cần biết, Reacher à."

Ông không nói gì.

Helen nói, "Giờ thì việc này vượt khỏi tầm kiểm soát quá nhiều rồi."

"Bà ta không thể sử dụng những điều bà ta có được. Thậm chí ít hơn cả tôi. Nó vẫn là thông tin mật và bà ta vẫn còn trong quân đội."

Helen Rodin không nói gì.

Reacher nói, "Tin điều đó đi."

"Vậy thì tại sao bà ta lại có tên trong cái danh sách khốn khiếp ấy?"

Reacher nói, "Đó là lỗi của tôi. Tôi nhắc đến Lầu năm góc khi nói chuyện với cha cô. Lúc tôi không thể hiểu vì sao tên tôi lại được nhắc đến. Chắc hẳn ông ta đã truy hỏi loanh quanh. Tôi cũng đã nghĩ ông ta có thể làm thế."

"Nếu bà ta nói thì mọi chuyện sẽ chấm dứt trước khi nó bắt đầu."

"Bà ta không thể nói."

"Có lẽ bà ta có thể nói. Có lẽ bà ta sẽ nói. Đâu ai biết được quân đội sẽ làm cái khỉ gì?"

Chuông thang máy reo lên và đám người dồn đến cánh cửa gần hơn.

Helen nói, "Ông sẽ phải nói chuyện với bà ta. Bà ta sẽ đến đây để cung khai. Ông sẽ phải tìm hiểu những gì bà ta định nói."

"Chắc giờ bà ta là tướng một sao. Tôi không thể bắt bà ta nói với mình bất cứ điều gì."

Helen nói, "Tìm cách đi. Hãy khai thác những kỷ niệm ngày xưa."

"Có lẽ tôi không muốn làm điều đó. Bà ấy và tôi vẫn cùng phe, nhớ đấy. Trong những chuyện dính đến chuyên viên E-4 James Barr."

Helen quay đi, rồi bước vào thang máy.

Thang máy mở ra ở khách sảnh tầng sáu bằng xi măng sơn, một cánh cửa kim loại và kính dẫn vào một buồng nén khí an ninh. Đằng sau cánh cửa, Reacher có thể thấy những bảng chỉ dẫn đến một khu chăm sóc đặc biệt và hai phòng cách ly, một của nam và một của nữ, hai phòng bệnh thường và một phòng hộ sinh. Reacher đoán toàn bộ tầng sáu được chính phủ tài trợ. Nó không phải một nơi thoải mái gì. Nó là một sự kết hợp hoàn hảo giữa nhà tù và bệnh viện, mà cả hai thành tố đều không thú vị gì.

Một tay mặc đồng phục của Ủy ban trừng giới gặp cả nhóm ở bàn tiếp tân. Mọi người bị lục soát và phải ký vào giấy chịu trách nhiệm pháp lý. Sau đó một bác sĩ đến và đưa họ vào một sảnh đợi nhỏ. Anh ta là một người có vẻ mệt mỏi, trạc khoảng ba mươi, và sảnh đợi có những chiếc ghế bằng thép ống và nhựa xanh lá cây. Trông như chúng đã bị tước ra từ những chiếc Chevrolet của thập niên 50.

Tay bác sĩ nói, "Barr đã thức và khá tỉnh táo. Chúng tôi xếp hắn vào loại bệnh nhân tâm thần ổn định, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn khỏe mạnh. Vì thế, hôm nay chúng tôi giới hạn số lượng khách thăm, tối đa là hai người trong một lúc và chúng tôi muốn họ càng ngắn gọn càng tốt."

Reacher thấy Helen Rodin mỉm cười, và ông hiểu vì sao. Cảnh sát sẽ luôn đến từng cặp hai người và do đó nếu Helen có mặt với tư cách luật sư của bị cáo sẽ thành ba người một lúc. Nghĩa là lệnh cấm của bác sĩ đang giúp cô có một ngày gặp-riêng-luật-sư.

Tay bác sĩ nói, "Cô em đang ở bên hắn. Tốt hơn là quý vị chờ cho tới khi họ xong việc rồi hẵng vào."

Vị bác sĩ để họ ở lại đó và Helen nói, "Tôi sẽ vào trước, một mình. Tôi cần phải giới thiệu mình và được sự chấp thuận đại diện cho anh ta. Sau đó tôi nghĩ nên để bác sĩ Mason gặp anh ta. Rồi chúng ta sẽ quyết định làm điều gì kế tiếp tùy thuộc vào những kết luận của bà."

Cô nói nhanh. Reacher nhận thấy cô hơi lo lắng. Hơi căng thẳng. Tất cả bọn họ đều có thể, trừ ông ra. Không có ai trong bọn họ, trừ ông ra, từng gặp James Barr trước đây. Barr đã trở thành một cái đích chưa xác định đối với từng người trong bọn họ, mỗi người một cách. Hắn là thân chủ của Helen, mặc dù chưa chắc đã là một thân chủ cô ưa lắm. Hắn là một đối tượng để nghiên cứu đối với Mason và Niebuhr. Có thể là đề tài của những báo cáo khoa học sau này, thậm chí là của tiếng tăm và uy tín. Có thể hắn là một hiện tượng đang chờ được đặt tên. Hội chứng Barr. Với Alan Danuta cũng thế. Có thể đối với ông ta, toàn bộ vụ này chỉ là một tiền lệ ở cấp Tòa án Tối cao sẽ được đem ra tranh cãi. Một chương trong sách giáo khoa. Một khóa học trong trường luật. Tiểu bang Indiana kiện Barr. Barr kiện chính quyền Hoa Kỳ. Họ đều đầu tư vào một kẻ mà họ chưa từng nhìn thấy.

Mỗi người chọn một chiếc ghế nhựa màu xanh và ngồi xuống. Sảnh đợi nhỏ xíu nồng mùi chlorine tẩy trùng và im ắng. Không một tiếng động nào ngoài tiếng nước chảy yếu ớt trong ống nước và tiếng rung động xa vắng của một chiếc máy trong một căn phòng khác. Không ai nói gì nhưng dường như mọi người đều hiểu họ không tránh được một quãng thời gian chờ đợi lâu dài. Nóng lòng cũng chẳng ích gì. Reacher ngồi đối diện Mary Mason, ông quan sát bà. Bà tương đối trẻ, so với tuổi của một chuyên gia. Bà có vẻ thân thiện và cởi mở. Bà đã chọn cặp kính gọng thật to để dễ nhìn thấy mắt bà. Đôi mắt bà trông hiền từ, thân thiện và làm người đối diện yên tâm. Bao nhiêu phần trăm là do thói quen nghề nghiệp và bao nhiêu phần trăm là thật thì Reacher không biết.

Ông hỏi bà, "Bà làm việc này như thế nào?"

Bà đáp, "Việc thẩm định ư? Xuất phát điểm, tôi giả thiết rằng nó có khả năng là thật nhiều hơn. Một chấn thương não đủ để hai ngày mê man thì hầu như luôn luôn gây ra mất trí nhớ. Điều này đã được xác nhận từ lâu rồi. Sau đó tôi chỉ việc quan sát bệnh nhân. Những bệnh nhân thật sự mất trí nhớ rất bối rối vì tình trạng của mình. Họ mất định hướng và sợ hãi. Người ta có thể thấy họ thật cố gắng nhớ lại. Họ muốn nhớ lại. Những kẻ giả vờ thì khác hẳn. Ông có thể thấy họ tránh né các ngày quan trọng. Họ nhìn tránh qua những ngày ấy, trong đầu họ. Thậm chí có khi nhìn tránh đi thực sự nữa. Thường có một số ngôn ngữ cử chỉ đặc biệt dễ nhận thấy."

Reacher nói, "Nghe có vẻ rất chủ quan."

Mason gật đầu, "Nói chung là chủ quan. Rất khó chứng minh căn bệnh là giả. Người ta có thể sử dụng kỹ thuật nội soi cắt lớp não để chỉ ra hoạt động não khác nhau, nhưng diễn giải kết quả chụp ra sao vẫn là chủ quan. Nhiều khi thôi miên cũng có ích, nhưng nhìn chung thì các tòa án sợ việc thôi miên. Vì thế, vâng, đây hoàn toàn là chuyện phỏng đoán, chỉ thế thôi."

"Bên khởi tố thuê ai vậy?"

"Một ai đó giống y như tôi. Tôi đã từng làm việc cho cả hai phía."

"Vậy rốt cuộc là vấn đề quan điểm à?"

Mason lại gật đầu. "Thường thì chỉ là xem người nào có nhiều chữ cái theo sau tên của họ hơn. Đó là bên mà bồi thẩm đoàn hưởng ứng."

"Bà có rất nhiều chữ cái."

Mason đáp, "Nhiều hơn hầu hết những người khác."

"Hắn sẽ quên chừng bao nhiêu?"

"Vài ngày, ít nhất là vậy. Nếu chấn thương xảy ra vào thứ Bảy, tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu hắn nhớ bất cứ điều gì sau ngày thứ Tư. Trước đó sẽ là một khoảng mờ dài cũng chừng ấy ngày trong đó hắn nhớ một số điều và quên một số điều khác. Nhưng đó chỉ là tối thiểu. Tôi đã thấy những trường hợp quên mất nhiều tháng, đôi khi sau cả những chấn động, thậm chí chưa bị hôn mê."

"Liệu có nhớ lại điều gì không?"

"Có thể có vài điều từ khoảng mờ ban đầu. Hắn có thể lần ngược trở lại từ điều sau cùng nhớ được qua vài ngày trước đó. Hắn có thể nhớ ra được một vài sự kiện trước kia. Từ đó lần tới trước, hắn sẽ bị giới hạn nhiều hơn. Nếu hắn nhớ được bữa ăn trưa sau cùng, thì rốt cuộc hắn có thể nhớ đến cả bữa ăn tối. Nếu hắn nhớ mình đi xem phim, thì rốt cuộc hắn có thể nhớ lại việc lái xe về nhà. Nhưng sẽ có một ranh giới xác định ở đâu đó. Thường gặp nhất là đêm cuối cùng mà hắn ý thức được khi hắn đi ngủ."

"Hắn sẽ nhớ chuyện mười bốn năm về trước chứ?"

Mason gật đầu, "Trí nhớ dài hạn của hắn nói chung sẽ không bị hỏng. Có vẻ như khái niệm "dài hạn" đối với mỗi người lại khác nhau, bởi đây có vẻ hoàn toàn là chuyện trao đổi tế bào theo nghĩa đen từ một phần của não đến một phần khác của não, và không có hai bộ não nào giống y như nhau. Sinh lý con người vẫn chưa được hiểu hết. Giờ đây người ta thích so sánh với máy vi tính, nhưng điều đó hoàn toàn sai lầm. Đây không giống như ổ cứng và bộ nhớ RAM. Bộ não là hoàn toàn hữu cơ. Nó giống như việc ném một túi táo xuống cầu thang vậy. Một số trái bị giập, một số trái thì không. Nhưng tôi cho rằng mười bốn năm có thể coi là dài hạn đối với bất cứ ai."

Phòng đợi im ắng trở lại. Reacher lắng nghe tiếng máy ì ầm từ xa vẳng tới. Ông đoán đó là nhịp đập từ một cái máy đang ghi lại, hay đang kích thích cho tim đập. Nó chạy ở mức bảy mươi nhịp trong một phút. Tiếng động khá êm ả. Ông thích nó. Rồi một cánh cửa hé mở ở đoạn giữa một nhánh hành lang và Rosemary Barr bước ra. Cô đã tắm, tóc đã chải nhưng vẫn có vẻ gầy gò, mệt mỏi, mất ngủ và trông già hơn hôm trước đến chục tuổi. Cô đứng yên một thoáng rồi nhìn quanh, chậm chạp bước đến sảnh đợi. Helen Rodin đứng dậy bước đến gặp cô ở giữa đường. Họ đứng bên nhau, thấp giọng trò chuyện. Reacher không thể nghe họ nói gì với nhau. Một bản báo cáo tiến độ hai chiều, ông nghĩ, y tế trước, pháp lý sau. Rồi Helen khoác tay Rosemary và dẫn cô ra chỗ mọi người. Rosemary nhìn hai vị bác sĩ, rồi Alan Danuta và Reacher. Cô im lặng. Rồi cô bước đến bàn bảo vệ, một mình, không nhìn lại.

Niebuhr nói, "Phản xạ lảng tránh. Tất cả chúng ta đến đây để soi mói anh cô ấy, về mặt sinh lý, tâm lý, luật pháp cũng như ẩn dụ. Đó là sự xâm nhập và nó không thú vị chút nào. Và thừa nhận chúng ta có nghĩa là thừa nhận nguy cơ bị kết án của anh cô ấy."

Reacher nói, "Có lẽ chỉ vì cô ấy mệt quá thôi."

Helen nói, "Tôi sẽ vào gặp anh ta bây giờ."

Cô đi trở lại hành lang và bước vào căn phòng mà Rosemary vừa bước ra. Reacher nhìn theo cô cho đến khi cánh cửa đóng lại. Rồi ông quay sang Niebuhr.

"Ông có thấy chuyện thế này bao giờ chưa?"

"Tình trạng bị cưỡng bách? Thế ông gặp tình trạng này chưa?"

Reacher mỉm cười. Mọi chuyên gia tâm lý mà ông đã gặp đều thích trả lời bằng một câu hỏi. Có lẽ họ được dạy như thế, từ ngày đầu tiên nhập môn vào trường tâm lý.

Ông đáp, "Tôi đã gặp nhiều lần rồi."

"Nhưng?"

"Thường thì có nhiều bằng chứng về một mối đe dọa khủng khiếp hơn."

"Một mối đe dọa cho em gái mình không là khủng khiếp sao? Tôi tin là chính ông cũng đã tự đi đến giả thuyết ấy."

"Cô ấy chưa bị bắt cóc. Cô ấy không bị nhốt ở đâu cả. Anh ta có thể sắp xếp để cô ấy được bảo vệ. Hay bảo cô ấy rời khỏi thị trấn."

Niebuhr nói, "Chính xác. Chúng ta chỉ có thể kết luận rằng anh ta bị ra lệnh không được làm bất cứ chuyện gì như thế. Rõ ràng là anh ta bị sai để mặc cô ấy ở đó, không biết gì cả, có thể bị hại bất kỳ lúc nào. Điều đó đủ cho chúng ta thấy sự cưỡng bách ghê gớm đến thế nào. Và nó đã chứng tỏ cho anh ta biết nó ghê gớm như thế nào. Và cũng chứng tỏ cho anh ta biết anh ta yếu đuối như thế nào so với nó. Hằng ngày. Chắc hẳn anh ta phải sống trong sợ hãi ghê lắm, và bất lực, và cảm thấy tội lỗi vì vẫn phải tuân lời."

"Ông đã bao giờ gặp một người có lý trí bị khiếp sợ đến độ phải làm như hắn ta chưa?"

Niebuhr đáp, "Rồi."

Reacher nói, "Tôi cũng thấy rồi. Một hai lần gì đó."

"Kẻ đe dọa phải là một con quái vật ghê gớm lắm. Mặc dù tôi nghĩ sẽ thấy những nhân tố khác tham gia vào, để củng cố hay bổ sung thêm. Rất có khả năng là một mối quan hệ mới đây, một tình trạng phụ thuộc, mê đắm, một khát vọng muốn làm vui lòng, muốn gây ấn tượng, muốn được coi trọng, muốn được yêu."

"Một người đàn bà?"

"Không, người ta không giết người để tạo ấn tượng với phụ nữ. Việc đó thường gây phản ứng ngược. Đây là một người đàn ông. Cám dỗ, nhưng không phải theo kiểu nhục dục. Có sức cưỡng chế, đại loại vậy."

"Một tính nam áp đảo và một tính nam lệ thuộc."

Niebuhr nhắc lại, "Chính xác. Và chút miễn cưỡng sau cùng, nếu còn, cũng được giải quyết bởi sự đe dọa nhằm vào cô em gái. Có thể là ông Barr không bao giờ hoàn toàn biết chắc rằng sự đe dọa là đùa hay thật. Nhưng anh ta quyết định không kiểm tra nó. Động cơ của con người rất phức tạp. Phần lớn người ta không thật sự hiểu tại sao người ta làm điều này điều nọ."

"Chắc chắn rồi."

"Ông có biết vì sao ông làm điều này điều nọ không?"

Reacher đáp, "Đôi khi. Những lúc khác, tôi không biết gì hết. Có lẽ ông có thể giải thích cho tôi biết."

"Thông thường thì tôi tính tiền rất đắt. Bởi thế tôi mới có thể làm được những chuyện kiểu này không công."

"Có lẽ tôi có thể trả cho ông năm đô một tuần, như là thuê vậy."

Niebuhr ngập ngừng mỉm cười.

Ông nói, "Ô, không. Chắc là không đâu."

Rồi sảnh đợi lại trở nên im lặng trong suốt mười phút. Danuta duỗi thẳng chân ra và giở xem giấy tờ bên trong một cái cặp tài liệu mà ông đặt trên đùi. Mason nhắm mắt và có thể đã thiếp ngủ. Niebuhr nhìn đăm đăm vào khoảng không. Ba người này rõ là đã quen với việc chờ đợi. Reacher cũng vậy. Ông đã từng là quân cảnh trong mười bốn năm, và Khẩn trương lên rồi chờ đợi mới là phương châm đích thực của quân cảnh. Không phải là Giúp đỡ, Bảo vệ, Bênh vực. Ông tập trung vào nhịp tim điện tử đằng xa, và giết thì giờ.

Grigor Linsky vòng xe lại và nhìn các cánh cửa bệnh viện trong kính chiếu hậu. Tự cá với mình rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra trong ít nhất sáu mươi phút nữa. Ít nhất là sáu mươi, nhưng không quá chín mươi. Rồi gã tính nhẩm lại thứ tự ưu tiên trong trường hợp họ không ra cùng với nhau. Gã sẽ bỏ qua ai và theo ai đây? Sau cùng, gã quyết định sẽ theo bất cứ kẻ nào hành động một mình. Gã cho rằng khả năng cao nhất là thằng lính. Gã đoán là đám luật sư bác sĩ sẽ trở về văn phòng. Những người này thì dễ tiên đoán được. Thằng lính thì không.

Helen Rodin đi ra khỏi phòng của James Barr sau mười lăm phút. Cô đi thẳng đến sảnh đợi. Mọi người nhìn cô. Cô nhìn Mary Mason.

Cô nói, "Đến phiên bà." Mason đứng lên, đi xuống hành lang. Bà không cầm theo vật gì. Không cặp, không giấy tờ, không bút viết. Reacher nhìn theo bà cho đến khi cánh cửa phòng khép lại. Rồi ông dựa ngửa ra sau lưng ghế, im lặng.

Helen cất giọng, không nhằm vào ai. "Tôi thích anh ta."

Niebuhr hỏi, "Anh ta thế nào rồi?"

Helen đáp, "Yếu lắm. Bị ăn đòn te tua. Như thể bị một chiếc xe tải húc phải."

"Anh ta có tỉnh táo không?"

"Anh ta tỉnh táo. Nhưng không nhớ chuyện gì cả. Và tôi không nghĩ là anh ta giả vờ."

"Anh ta không nhớ đến đâu?"

"Tôi không xác định được. Anh ta nhớ đang nghe trận bóng chày trên radio. Có thể là tuần trước hay tháng trước."

Reacher nói, "Hay năm trước."

Danuta hỏi, "Anh ta có chấp nhận sự đại diện của cô không?"

Helen đáp, "Bằng lời thôi. Anh ta không thể ký giấy tờ gì cả. Tay anh ta bị còng vào giường."

"Cô có kể lại cho anh ta về những lời buộc tội và chứng cứ không?"

Helen nói, "Tôi buộc phải kể. Anh ta muốn biết vì sao tôi nghĩ là anh ta cần một luật sư."

"Và?"

"Anh ta cho rằng mình có tội."

Mọi người im lặng một lúc. Sau đó Alan Danuta đóng cặp lại và đặt nó xuống sàn nhà. Ngồi lên, thẳng và nhanh, toàn bộ chỉ trong một động tác gọn gàng.

Ông nói, "Xin chào mừng đến với vùng xám [22]. Đây là nơi khởi nguồn luật lệ tốt."

Helen nói, "Chuyện này không có gì là tốt cả. Cho đến lúc này thì không."

"Chúng ta tuyệt đối không thể để cho anh ta ra tòa. Chính quyền đã làm cho anh ta bị thương vì sự cẩu thả của họ, và bây giờ thì muốn đưa ra phán xử sự sống còn của anh ta? Không được đâu. Nhất là nếu anh ta thậm chí không thể nhớ cái ngày diễn ra sự kiện. Anh ta làm sao có thể biện hộ được đây?"

"Cha tôi sẽ điên lên cho xem."

"Hiển nhiên rồi. Chúng ta sẽ phải gỡ cho anh ta. Chúng ta sẽ phải đến tận Tòa Liên bang. Dù sao nó cũng là vấn đề của điều luật nhân quyền. Liên bang, rồi Tòa Phúc thẩm, rồi Tòa án tối cao. Tiến trình là vậy."

"Đó là một tiến trình rất dài."

Danuta gật đầu.

Ông nói, "Ba năm. Nếu chúng ta may mắn. Tiền lệ thích hợp nhất với trường hợp này là vụ Wilson, và vụ đó kéo dài ba năm rưỡi. Gần bốn năm."

"Và chúng ta không có gì bảo đảm sẽ thắng. Chúng ta có thể thua."

"Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ theo đuổi vụ kiện và làm hết sức mình thôi."

Helen nói, "Tôi không đủ khả năng cho việc này."

"Về mặt trí tuệ ư? Đó không phải là điều tôi được biết."

"Về mặt khôn khéo, chiến lược. Và tài chính."

"Có những hội đoàn cựu chiến binh có thể hỗ trợ tài chính. Xét cho cùng thì ông Barr đã phụng sự Tổ quốc. Và giải ngũ trong danh dự."

Helen không đáp. Chỉ liếc nhìn sang Reacher. Reacher không nói gì thêm. Ông quay đi nhìn vào bức vách. Ông đang suy nghĩ thằng cha này lại sắp thoát khỏi tội giết người nữa ư? Hai lần?

Alan Danuta xoay trở trong ghế.

Ông nói, "Có một sự lựa chọn khác. Về luật pháp thì nó không hay ho lắm đâu, nhưng nó có thật."

Helen hỏi, "Nó là gì vậy?"

"Biếu cho cha cô kẻ giật dây con rối. Trong tình hình hiện tại, được nửa ổ bánh còn hơn là không có gì. Và dù sao kẻ giật dây là nửa ổ bánh ngon hơn."

"Ông ấy có chịu như thế không?"

"Có lẽ cô hiểu ông ấy hơn là tôi hiểu mà. Nhưng ông ấy sẽ là đồ ngốc nếu không chịu điều đó. Ông ấy đang đối mặt với tiến trình phúc thẩm tối thiểu là ba năm trước khi ông ấy mang được ông Barr ra tòa, nếu được. Và bất cứ công tố viên thạo việc nào cũng muốn bắt được con cá to hơn."

Helen lại liếc nhìn Reacher.

Cô nói, "Kẻ giật dây mới chỉ là một giả thuyết. Chúng ta không có bất cứ một điều gì, dù chỉ hơi hơi giống với chứng cứ."

Danuta nói, "Tùy cô chọn thôi. Nhưng thế nào đi nữa thì cô cũng không thể để cho Barr ra tòa."

Helen nói, "Từng bước một đã. Để xem bác sĩ Mason nghĩ gì."

Hai mươi phút sau bác sĩ Mason bước ra. Reacher nhìn bà ta bước đi. Chiều dài của bước chân, cái nhìn trong mắt, và bộ dạng quai hàm của bà cho ông biết rằng bà đã có một kết luận chắc chắn. Không có gì còn ngập ngừng. Không ngần ngại, không ngờ vực. Không chút nào hết. Bà ngồi xuống và vuốt thẳng nếp váy trên gối.

Bà nói, "Chứng mất trí nhớ ngược [23] lâu dài. Hoàn toàn thật. Rõ ràng như mọi trường hợp mà tôi từng gặp."

Niebuhr hỏi, "Bao lâu?"

Bà đáp, "Giải bóng chày ngoại hạng sẽ cho chúng ta biết điều đó. Điều sau cùng mà anh ta nhớ được là một trận của đội Cardinals. Nhưng tôi thiên về kết luận một tuần hay nhiều hơn, đếm ngược lại kể từ hôm nay."

Helen nói, "Nghĩa là gồm cả ngày thứ Sáu."

"Tôi e là vậy."

Danuta nói, "Được rồi, thế đấy."

Helen nói, "Hay lắm." Cô đứng lên, mọi người đứng lên theo, cùng đi vòng quanh và rốt cuộc quay về phía lối ra, không biết là có chủ ý hay không, Reacher không chắc lắm. Nhưng rõ ràng là Barr đã ở lại sau họ, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Anh ta đã từ một con người biến thành một ca y khoa và một vụ tranh cãi pháp lý.

Ông nói, "Quý vị đi trước đi."

Helen hỏi, "Ông ở lại đây à?"

Reacher gật đầu.

Ông nói, "Tôi sẽ ghé nhìn anh bạn cũ một lát."

"Vì sao?"

"Tôi đã không gặp hắn mười bốn năm rồi."

Helen bước gần đến ông, cách xa những người khác.

Cô lặng lẽ hỏi, "Nói đi, vì sao vậy?"

Ông đáp, "Đừng lo. Tôi sẽ không tắt máy thở của hắn đâu."

"Tôi mong là như vậy."

Ông nói, "Tôi không thể. Tôi không có nhiều bằng chứng ngoại phạm phải không nào?"

Cô đứng yên một lúc, im lặng. Rồi bước lui nhập với những người kia. Họ cùng đi ra với nhau. Reacher nhìn theo họ đi đến bàn bảo vệ, và khi họ vừa bước qua cánh cửa thép vào thang máy thì ông quay lưng bước xuống hành lang đến cửa phòng của James Barr. Ông không gõ cửa. Chỉ ngừng lại một nhịp và xoay nắm cửa bước vào.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx