Một tuần của Hứa Thấm trôi qua trong bình yên. Công việc vẫn như thường lệ, cuộc sống cũng không có gì thay đổi. Lúc toàn thành phố nghỉ lễ thì khoa Khám bệnh cũng thay phiên nhau nghỉ, chỉ có khoa Cấp cứu vẫn đi làm bình thường.
Cứ mỗi dịp tết là đủ loại tai nạn bất ngờ xảy ra do say xỉn, rượu chè bê tha đưa đến, cả khu Cấp cứu không có giây phút nào được nghỉ ngơi.
Có một nam một nữ nhập viện vào đêm khuya. Lúc Hứa Thấm đi vào vòng theo dõi, thấy hai người đang nằm trên giường cạnh nhau nhỏ to trò chuyện. Cô bèn gọi y tá đến đo huyết áp cho cả hai. Lúc này, chàng trai đang nói dở câu chuyện với cô gái, vừa nhìn thấy Hứa Thấm liền cười hì hì dẻo mỏ: “Chị thiên sứ, chị đẹp quá!”
Cô gái chỉ vào chàng trai, cười khanh khách: “Đồ đần, say quá rồi đấy! Tôi mới là thiên sứ đây này.”
Cậu ta tỏ vẻ không phục: “Thôi đi, bà mới say đó. Ông đây nghìn chén không say nhé!”
Cô gái lớn tiếng doạ nạt: “Im mồm! Có tin tôi hôn cậu một sẽ biến cậu thành tảng đá luôn không?”
Nghe thấy vậy, cậu ta bèn vén chăn lên, nhảy uống giường: “Nào, hôn đi, ai không hôn là con chó đấy!”
Mấy y tá phải tốn rất nhiều hơi sức mới tách họ ra, “ai về giường nấy”.
Hứa Thấm nhìn thoáng qua tình trạng cả hai, thầm đánh giá một lát rồi căn dặn y tá: “Cứ theo dõi và truyền dịch như thường lệ là được.” Nói xong, cô đóng sổ khám bệnh, cất bút, ra khỏi phòng.
Tiểu Nam đi theo ngay phía sau.
Hứa Thấm nghĩ nghĩ một chút, quay sang hỏi: “Hai người này biết nhau à?”
Tiểu Nam bật cười, lắc đầu: “Không ạ, được đưa đến từ hai nơi khác nhau đấy chứ!”
Hứa Thấm nhướng mày: “... Thế mà thân thiết nhỉ!”
Tiểu Nam tặc lưỡi kể: “Hai người này còn đỡ ấy! Hôm qua có đám người ôm dính lấy nhau đưa đến. Sau cùng, trên giường toàn là nước tiểu.”
Hứa Thấm thản nhiên bỏ lại một câu: “Chính phủ không nên cho nghỉ lễ mới phải. Loài người vừa thoát khỏi trói buộc sẽ không biết tiết chế là gì cả.”
Tiểu Nam lẳng lặng nhắc chở: “Bác sĩ Hứa, cứ như vậy, chúng ta sẽ không có ngày nghỉ đâu, sau đó mệt chết mất thôi.”
Hứa Thấm nghĩ ngợi: “...Ờ nhỉ...”
Mấy giờ sau, Tiểu Nam lại có cơ hội được nhận thức sâu sắc ý nghĩa của việc “Không biết tiết chế” là gì. Vào khoảng hai giờ sáng, Hứa Thấm và mấy bác sĩ khoa ngoại khác, cộng thêm nhóm y tá đứng dưới ánh đèn chói loại của phòng hội chẩn, cùng nhìn về một hướng, mi tâm người nào người nấy đều cau chặt.
Một bệnh nhân nam đang nằm trên giường khám, mặt đỏ gay, hai chân cong lên, hạ bộ cậu ta đang “yên vị” trong một ống tuýp nho nhỏ.
Hội chẩn sơ bộ cho thấy bệnh nhân này lên cơn hứng tính, bèn nhét “cậu em” mình vào ống tuýp nhằm tìm kiếm kích thích, nhưng kết cục lại bị mắc kẹt. Chỗ ấy vì bị tụ máu nên không cách nào mềm xuống được nữa, cứ thế cương cứng mấy giờ liền, đau đến mức kiệt sức. Anh ta sống dở chết dở, không ngừng khóc lóc cầu xin: “Nhất định phải cứu tôi, các bác sĩ ơi! Tôi còn chưa sinh con nữa. Nhà tôi chín đời độc đinh, cái này không thể mất được đâu.”
“Chín đời độc đinh mà cậu không biết kiềm chế chút à?” Mọi người vừa tức vừa buồn cười, cũng chẳng thể làm được gì, chỉ đành mắng vốn một câu.
Sau khi Hứa Thám bàn bạc với cả nhóm, quyết định thử tiêm vào mũi cho cậu ta xem sau. Thế nhưng “thằng nhỏ” kia vẫn không chịu mềm xuống, muốn rút cái ống kia ra cũng không có khả năng, vì vừa động vào thì “thằng lớn” đã lập tức kêu khóc inh ỏi.
Hết cách xoay sở, Hứa Thấm đành nói: “Gọi lính cứu hoả đến đi.” Thấy mọi người đều ngơ ngác, cô giải thích: “Họ có dụng cụ chuyên nghiệp. Mấy ca trẻ con bị kẹt tay trong đồ chơi, người lớn kẹt chân vào cửa xoay, ngón tay bị kẹt vào nhẫn cỡ nhỏ ấy, họ đều xử lý được hết. Đôi khi, họ còn bắt được rắn hay một vài loài động vật hoang dã nữa.”
Mọi người tỏ vẻ đã hiểu. Vậy mà đồng chí bệnh nhân nam kia vẫn còn có tâm tư xen mồm chế giễu: “Tôi khinh. Thằng ngu nào mà lại kẹt chân vào cửa xoay chứ?”
Hứa Thâm chậm rãi liếc nhìn anh ta một.
Tiểu Nam đi gọi 119.
Bác sĩ Lý cảm thán: “Tôi không biết lính cứu hoả còn có thể làm những việc này cơ đấy!”
Hứa Thấm nhận xét: “Lính cứu hoả là một nghề nghiệp lạ đời...” Nhìn thấy ánh mắt mọi người hướng về phía mình đầy dò hỏi, cô liền đổi cách dùng từ: “...À quên, là nghề nghiệp khiến người ta được mở mang tầm mắt.”
Không lâu sau, xe cứu hoả đã đến. Hứa Thấm nhìn qua cửa sổ văn phòng, thấy mấy người đàn ông xuống khỏi xe. Lần này, họ mặc đồng phục màu cam, không phải màu xanh lạnh lùng như khi đi cứu hoả. Màu xam này trông vô cùng rực rỡ giữa cảnh đêm nơi đây.
Cô không nhận ra ai là Tống Diệm. Có lẽ do tất cả đều mặc đồng phục như nhau chăng? Đến khi nhóm lính cứu hoả vào phòng hội chẩn, cô mới nhận ra không có anh giữa những khuôn mặt xa lạ kia.
Hứa Thấm giải thích sơ qua tình huống rồi hỏi thêm một câu không liên quan lắm: “Các anh bên đội phòng cháy chữa cháy nào thế?”
“Trạm Thật Lý.” Một người trong số đó lên tiếng.
Thuộc đội của Tống Diệm, xem ra họ cũng là thay phiên nhau nghỉ lễ rồi. Cũng đúng thôi, ai mà phục vụ 24/24 cho nổi cơ chứ!
Hứa Thấm lặng lẽ lùi sang một bên, nhìn chiếc xe cứu hoả qua khung cửa sổ. Ở đó cũng không có anh.
Dùng hết kìm mỏ nhọn, kìm cắt, máy mài điện... mất nửa giờ, cuối cùng, lính cứu hoả cũng rút được ống tuýp kia ra rồi giao người cho bác sĩ xử lý các bước sau.
Khi sự việc xong xuôi, lúc bệnh nhân định quay sang cảm ơn thì họ đã rủ đi từ lâu rồi. Bên ngoài, trời cũng sáng choang.
***
Trong doanh trại, Tống Diệm đang huấn luyện đám lính. Người xưa từng nói, có rèn giũa mới thành tài, mải vui chơi sẽ thui chột. Dù tài hoa đến đâu nhưng bỏ bê tám, mười ngày không rèn giũa cũng sẽ trở nên xa lạ. Nghề cứu hoả vốn nguy hiểm, một chút sai sót nhỏ nhặt thôi cũng có thể tước đoạt tính mạng con người.
Khoá huấn luyện của đội phòng cháy chữa cháy rẩ gắt gao. Huấn luyện thể lực, huấn luyện kỹ năng, huấn luyện kiến thức và tâm lý... đủ mọi thể loại. Tống Diệm là một đội trưởng cực kỳ nghiêm khắc, bình thường có thể vui đùa cợt nhả, nhưng lúc huấn luyện nhất quyết không cho phép ai được lơ đãng, lười biếng.
Các đội viên từ lâu đã quen với kiểu dẫn đội của anh, biết phải tự thương tiếc tính mạng bản thân, nên ai ai cũng gắng sức luyện tập nghiêm túc. Cách một khoảng thời gian, Chi đội sẽ tổ chức thi đấu, không hề bất ngờ khi lính cứu hoả của trạm Thập Lý đều đứng nhất ở mọi hạng mục.
Hôm nay, chương trình huấn luyện là trèo tường và trượt xuống.
Toàn đội được chia thành các cặp, tập trung dưới sân huấn luyện. Trước tiên, một người trèo lên bằng tay không, hoặc vịn vào ống thoát nước, hoặc vịn vào thùng máy điều hoà, gờ xi măng để trèo lên mái nhà, cố định và ném dây an toàn xuống. Người còn lại nắm sợi dây cấp tốc trèo lên. Hai người chia ra buộc chặt hai hình nộm giả, mỗi cái nặng chừng năm mươi cân vào người, sau đó nhanh chóng trượt xuống mặt đất. Cứ thế, mỗi cặp luyện tập lặp đi lặp lại mười lần.
Một cặp tập xong sẽ được nghỉ ngơi mười phút, theo dõi tổ tiếp theo.
Tống Diệm và Dương Trì bắt cặp với nhau. Dương Trì trèo lên tầng trước, ném sợi dây xuống. Tống Diệm nắm lấy, chống chân vào mặt tường, trèo lên trong mười giây. Anh mới trèo qua lan can đã thấy Dương Trì bắt chuyện: “Anh Diệm, nghe Tiêu Phi nói sáng nay, họ đến bệnh viện Quân y số Ba để cứu viện đấy.”
Chuyện thằng cha quái đản nhét của quý vào ống tuýp kia đừng nói là trên dưới toàn bộ Trung đội này, e rằng mấy Trung đội “hàng xóm” cũng biết hết cả rồi. Dù sao đều là thanh niên trai tráng thích chuyện mới lạ, khó mà ngăn được họ bàn tán với nhau.
“Thì sao?” Tống Diệm không ngẩng đầu, vừa nói vừa thoăn thoắt buộc hình nộm vào eo mình.
Đây đã là lần tập luyện thứ ba, đầu Tống Diệm mướt mát mồ hôi, áo T-shirt ướt đẫm dán sát vào người.
Mặt Dương Trì cũng đầm đìa mồ hôi, cõng hình nộm trên lưng, kế tiếp: “Còn nói là gặp được một nữ bác sĩ xinh đẹp, lạh lùng nữa. Mấy thằng cha đều hớn hở báo sau này bị thương, nhất định sẽ tìm cô ấy chữa trị.”
“Hay là bây giờ, tôi táng cho cậu bị thương luôn nhé?” Tống Diệm liếc xéo Dương Trì, cười nhạt.
“Đừng mà!” Dương Trì đùa cợt.
Tống Diệm quay lại chỗ lan can, bắt lấy sợi dây, tung mình nhảy xuống.
Dương Trì cũng nối gót trèo qua, chân đạp trên mặt tường: “Anh, anh quen cô bác sĩ kia hả? Lần trước, em nhìn thấy cứ sai sai ở đâu ấy..”
Tống Diệm mím môi, đưa lưỡi liếm răng, ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Không phải là gấu... “ Lời nói còn chưa dứt, Dương Trì đã bị Tống Diệm đạp luôn một cú vào tay đau điếng. Cậu ta gào lên, trượt thẳng xuống nửa mét mới nắm lại được sợi dây, đung đưa trên tường như miếng vải rách.
“Em sai rồi!” Dương Trì rên rỉ.
Tống Diệm lại đạp thêm một cú nữa, khiến cậu ta la hét: “Em sai rồi. Em sai thật rồi à!”
Tống Diệm quyết không buông tha, cúi đầu hăng hái đạp tiếp. Kết cục, Dương Trì rơi rầm xuống tấm niệm bên dưới. Anh liếc nhìn cậu ta rồi nắm chặt sợi dây, nhẹ nhàng tiếp đất sau vài ba cú đạp tường
***
Thấm thoát đã đến đầu tháng Tám. Khí trời không còn nóng bức, mùa hè đã trôi qua hơn nửa, thể loại bệnh nhân vì nóng trong người mà kéo nhau đi đánh lộn, ăn cay uống rượu mạnh khiến dạ dày xuất huyết đã có khuynh hướng giảm đi.
Hứa Thấm làm việc, về nhà thăm bố mẹ, gặp gỡ bạn bè như một trình tự lập sẵn. Có lần cô đi uống trà với mẹ, gặp gỡ một quý bà cũng tao nhã không kém gì mẹ mình, đi cũng với một anh chàng mặt mũi sáng sủa, xấp xỉ tuổi mình.
Biểu hiện của Hứa Thấm đạt đúng tiêu chuẩn con gái hoàn mỹ trong lòng Phó Văn Anh: xinh đẹp, tao nhã, ôn hoà, lế phép.
Thế giới của mấy quý bà như họ luôn tồn tại một quy tắc rất đơn giản. Yêu đương và tình cảm, trái tim và tình dục ra sao cũng được, nhưng chỉ có hôn nhân là phải môn đăng hộ đối, cứoi xin linh đình, tuyệt đối không thể chọn người khác giai cấp và vượt ra khỏi phạm vi giao tiếp của họ.
Mạnh Yến Thần cũng thế, Tiêu Diệc Kiêu cũng vậy, ai cũng bị ghim sâu tư tưởng này từ khi còn bé.
Hứa Thấm bình thản đón nhận quan niệm giáo dục của bề trên. Từ nhỏ, cô đã được hưởng thụ sự tự do và lợi ích của thân phận con ông cháu cha. Điều này như một hũ mật khổng lồ khiến cô cứ đắm chìm trong đó, không tài nào thoát ra được.
Hôm ấy, anh chàng kia không hề có chút biểu hiện nào là có cảm tình với Hứa Thấm cả, vậy mà hai ngày sau lại nhắn tin hẹn gặp riêng. Tuy nhiên, Hứa Thấm còn chưa kịp yên vị thì lại bị bệnh viện gọi đi tham dự một cuộc họp đột xuất. Kể từ đó, hai người cũng không liên lạc gì thêm.
Chắc hẳn đối phương có điều kiện rất tốt, nên lựa chọn cũng khá nhiều.
Hứa Thấm chẳng chút để tâm đến chuyện này, nhanh chóng xoá khỏi bộ nhớ. Trái lại, mỗi ngày đi làm hay tan ca, nhìn thấy hộp cứu hoả trên hành lang, dòng suy nghĩ của cô luôn bị đình trệ mất một giây.
Nhưng bản tính vốn hờ hững nên cô cũng không nghĩ quá nhiều.
Một hôm sắp tan ca, Tiêu Diệc Kiêu gọi điện rủ cô đi chơi, nói là kỷ niệm một năm khai trương quán bar Mị Sắc của anh ta. Hứa Thấm đến sớm hơn Mạnh Yến Thần. Lúc tìm được Tiêu Diệc Kiêu, anh ta đang ngồi trên sô pha nói cười với một người đàn ông, thấy Hứa Thấm đến liền giơ tay chào. Người đàn ông kia quay đầu nhìn theo. Thật trùng hợp, đối phương chính là anh chàng từng được phụ huynh mai mối cho Hứa Thấm: Tưởng Dụ.
Thấy cô, Tưởng Dụ cũng có phần ngạc nhiên. Hai người nhìn nhau một giây, đạt thành giao ước ngầm, vờ như không hề quen biết.
Tiêu Diệc Kiêu không biết chuyện giữa hai người họ, còn nhiệt tình giới thiệu: “Đây là em gái ruột của tôi, Mạnh Thấm. Còn đây là anh em của anh, Tưởng Dụ.”
Tưởng Dụ ra vẻ khách sao, bắt vai rất ngọt: “Em làm nghề gì?”
Hứa Thấm liếc nhìn anh ta, đáp ngắn gọn: “Bác sĩ.”
“Bác sĩ chắc bận lắm nhỉ? Đến đây chơi sẽ không bị gọi đi đột xuất chứ?” Lời này có phần sâu xa.
Hứa Thấm nhìn anh ta lần nữa, Tưởng Dụ vẫn mỉm cười lịch sự.
Tiêu Diệc Kiêu nói xen vào: “Hồi trước tôi cũng nói thế, làm bác sĩ cực lắm. bảo em ấy vào Đại học Y làm việc, nhẹ nhàng hơn bao nhiêu nhưng em ấy nhất quyết không nghe.”
Hứa Thấm vặn nắp chai nước khoáng, trả lời: “Ngoại trừ cầm dao mổ ra, em không thích làm việc gì khác cả.” Nói xong, vừa định rót nước vào ly thủy tinh đế cao thì cô khẽ cau mày, vì đáy ly có một nước đọng nho nhỏ.
Hứa Thấm gọi nhân viên phục vụ đến: “Làm phiền đổi ly khác giúp tôi.”
Tưởng Dụ không hiểu ra sao. Còn Tiêu Diệc Kiêu thì tò mò hỏi cho rõ: “Khoan đã, ly này không ổn chỗ nào à?”
Hứa Thấm chỉ cho anh xem. Tiêu Diệc Kiêu kề sát tới, căng mắt nhìn hồi lâu mới thấy rõ giọt nước trên ly, liền than thở: “Anh bó tay với cái tính cuồng sạch của em rồi. Mắt em là kính hiển vi à? Sao thứ gì bày ở trước mặt em cũng đều bẩn cả vậy?”
Cô làm ngơ, cầm lấy chiếc ly đã được đổi kiểm tra một lần, vẫn không hài lòng như cái trước, thế là bảo nhân viên phục vụ cho mình thêm một ống hút. Nhận lấy ống hút, chà lau hết một lượt, cô mới chịu cắm vào chai nước, không rót ra ly nữa mà hút trực tiếp.
Tưởng Dụ để ý hết mọi hành động của cô, có vẻ không thể tin nổi, giấy lát sau lại cúi đầu mỉm cười.
Tiêu Diệc Kiêu hớn hở hỏi chuyện: “Nghe mẹ anh nói, mẹ em sắp xếp cho em một đối tượng xem mắt à?”
Tưởng Dụ nâng ly rượu lên uống.
Hứa Thấm nhàn nhạt: “Ừm.”
‘Vừa ý không?” Tiêu Diệc Kiêu tò mò hết sức.
Tưởng Dụ nghiêng cốc rượu trong tay, từ từ thưởng thức.
“Chỉ gặp mặt có một lần thôi, không có ấn tượng gì mấy.” Hứa Thấm trả lời trung thực.
Tưởng Dụ thoáng nhìn cô. Lúc này, Mạnh Yến Thần đến, đi thẳng về phía Hứa Thấm, khẽ vỗ vai cô ra hiệu. Cô vô cùng tự nhiên nhích vào trong, chừa chỗ cho anh. Tưởng Dụ nhìn Hứa Thấm, lại nhìn Mạnh Yến Thần, cuối cùng tươi cười thản nhiên trò chuyện với anh ấy.
Hóa ra hai người họ cũng biết nhau, vốn là người quen, chỉ có mỗi Hứa Thấm là xa lạ.
Ba người đàn ông trò chuyện về công việc, Hứa Thấm cắn ống hút uống nước, không có tâm tư lắng nghe, đầu óc cũng treo lửng lơ tận mây xanh. Phải đến tận khi Tiêu Diệc Kiêu nghe điện thoại, nói cái gì mà “kiểm tra phòng cháy chữa cháy đột xuất”, cô mới hoàn hồn lại, phát hiện khung cảnh xung quanh hết sức náo nhiệt, tiếng hát của ca sĩ ngay sát bên tai: “Chim nhạn rimd chốn cũ, sau lưng là biển rộng, một lòng hướng về phương Bắc, xuyên qua những đám mây…”
Hứa Thấm hiếm khi bộc lộc cảm xúc: “bài này hay đấy!”
Thấy Tiêu Diệc Kiêu đã đi về phía cửa, cô liền bỏ chai nước xuống, đứng dậy đuổi theo: “Em qua đó xem thế nào.”
Mạnh Yến Thần và Tưởng Dụ ở lại uống rượu, không có hứng thú đi theo góp vui.
Hứa Thấm nhìn thấy Tiêu Diệc Kiêu chạy nhanh ra khỏi khu sô pha, băng qua sàn nhảy rồi mất dạng.
Cô bám sát theo sau, lách mình qua những nam thanh nữ tú đang chậm rãi lắc lư theo điệu nhạc trên sàn. Người ca sĩ để tóc dài đang ôm đàn guitar, giọng hát trầm ấm như tiếng đàn: “Người tôi yêu đang chờ tôi nơi thảo nguyên, thầm lặng ngóng trông ánh nắng xuyên qua màn đêm tăm tối…”
Vào khoảnh khắc không hề báo trước, qua khe hở của đám người, Hứa Thấm chợt thấy một nhóm lính cứu hỏa mặc thường phục màu xanh lá thông ở đối diện sàn nhảy, từng người một chậm rãi đi qua hành lang.
Cô không kịp nghĩ ngợi đã lao thẳng qua đám người đang nhảy nhót và ánh đèn sân khấu nhập nhòe mờ ảo, hướng về phía bên kia.
Những bóng người không ngừng đung đưa trong tầm mắt cô, nhảy múa theo tiếng hát: “Mũi tên thời gian đốt cháy xuyên thủng bầu trời, thắp lên hy vọng, nhưng không thể nào chạm tới…”
Hứa Thấm cứ thế gạt hết người này đến người khác chắn lối đi của mình ra, lao về phía đối diện, rẽ vào hành lang.
Quản lý quán bar đang tiếp đón đoàn kiểm tra đột xuất và mấy người lính cứu hỏa đi xem xét xung quanh một vòng. Một nhân viên lao đến từ phía sau Hứa Thấm, chạy về phía bóng dáng cao cao kia, cất tiếng gọi: “Đội trưởng!”
Quán bar ồn ào, cô không nghe thấy câu tiếp theo, bên tai vang vọng giọng hát của người ca sĩ: “Trọng trái tim hướng về nơi ấy, nơi quê hương thương nhớ, nơi chôn giấu những ước mơ, co khi nào hoa nở thành đại dương...”
Hứa Thấm đứng yên tại chỗ, nhịp tim đập rộn ràng, theo tiếng ca. Thấy họ sắp sửa rời đi, cô vội vã bước nhanh đến, níu mạnh tay áo đối phương. Anh ta khựng lại một giây, chậm rãi quay đầu.
“Có chuyện gì không?” Vẻ mặt anh ta đầy nghi ngờ.
Cô nhận nhầm rồi. Gương mặt anh ta thậm chí còn chẳng có nét đẹp trai nào giống Tống Diệm cả.
Hứa Thấm buông tay ra, cười giải thích: “Là tôi nhận nhầm người.”
Đáy lòng Hứa Thấm lúc này tĩnh lặng đến lạ. Cô đi về theo lối cũ, thất thểu và cô đơn như một chiếc bóng. Khi bị ai đó trên sàn nhảy va phải, Hứa Thấm mới hoàn hồn, đúng lúc dội vào tai tiếng hát như muốn bùng nổ: “Trở về bên cạnh anh...”
Lời hát kết thúc, tiếng nhạc cũng im bặt. Cả thế giới hoàn tàon chìm trong yên tĩnh. Ngay giây phút ấy, Hứa Thấm đã nghe rõ từng chút một âm thanh nơi đáy lòng mình.
Cô muốn đi tìm Tống Diệm
@by txiuqw4