Thứ Hai, không thấy Tống Diệm đi học. Rồi thứ Ba, thứ Tư, thứ Nam cũng vậy. Mãi đến tối thứ Năm, Hứa Thấm thu dọn xong đồ đạc trong ký túc xá, chuẩn bị đi ngủ thì nghe ngoài cửa sổ có tiếng động như ai đó đang tròe qua tường rồi leo lên cây.
Cô rón rén đến gần ban công, vén rèm lên thì thấy Tống Diệm đang ngậm điếu thuốc, ngồi chễm chệ trên cành cây, nhướng mày nhìn cô.
Hứa Thấm kéo kín rèm cửa sổ phía sau, cất tiếng hỏi: “Cô bé, có nhớ anh không?”
Hứa Thấm thành thật lắc đầu: “Không.”
Tống Diệm nghiến răng hỏi lại: “Em nghĩ kỹ lại đi!” Lúc nói lời này, ánh mắt cậu lóe lên vẻ nguy hiểm như đang uy hiếp cô vậy.
Hứa Thấm một mực im lặng. Hai người cứ nhìn nhau một lát rồi cô mới lên tiếng kết thúc thế giằng co nhàm chán này: “Tôi vào đây.”
“Đứng lại!” Tống Diệm quát một tiếng, không cho phép ai làm trái ý mình.
Hứa Thấm đứng yên, hờ hững nhìn sang.
Tống Diệm hất cầm về phía bên dưới tàn cây: “Xuống lầu đi.”
Dĩ nhiên Hứa Thấm không định nghe theo rồi.
“Cho em năm phút, nếu ngoan cố không chịu xuống toi sẽ đi lên. Cho dù em có ngủ rồi tôi cũng lôi em ra khỏi chăn đấy!” Tống Diệm già mồm uy hiếp.
Hứa Thấm đành phải đi xuống lầu. Tống Diệm đứng dưới gốc cây đa bên cạnh bậc thềm thông đến sân thể dục. Cô dừng lại cách cậu hai, ba mét, nhất quyết không chịu đến gần, chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt, thờ ơ nhìn cậu.
Tống Diệm găm chặt ánh mắt vào Hứa Thấm, cũng gan kì không nói gì cả. Lát sau, cậu lấy một điếu thuốc ra châm lửa, vừa hút vừa liếc nhìn cô. Hứa Thấm không có bất kỳ phản ứng nào khác, đôi mắt chỉ thản nhiên quan sát Tống Diệm, không hề dời đi một khắc.
Hai người cứ trầm mặc nhìn nhau như vậy, đến tận khi hút hết điếu thuốc, Tống Diệm mới lấy ra một gói đồ từ trong túi, ném cho cô.
Hứa Thấm theo phản xạ bắt lấy, đưa lên xem cho rõ hơn. Hóa ra chỉ là một gói kẹo xí muội bình thường đến không thể bình thường hơn đực nữa, nhưng thứ ấy lại khiến lòng co thảng thốt. Đó là loại kẹo xí muội của Lương Thành quê cô. Phương Bắc không bán chạy loại này. Cô không biết cậu mua được nó ở đâu, càng không rõ bằng cách nào mà cậu biết được quê cô ở Lương Thành, chỉ đành kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu.
Nhận ra vẻ sửng sốt và khó hiểu qua nét mặt của Hứa Thấm, Tống Diệm cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Ấy thế mà cậu vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý trong thoáng chốc rồi lập tức trở lại vẻ ngông nghênh thường ngày.
Chỉ vì chút biểu cảm gợn sóng trên khuôn mặt kia đã đủ để cậu thiếu niên này thấy hài lòng rồi.
Tống Diệm hất cầm ra lệnh: “Về phòng đi!”
Hứa Thấm cúi đầu nhìn gói kẹo kia rồi ngẩng lên nhìn cậu chăm chú. Rõ ràng cô đang rất tò mò nhưng cuối cùng lại không hỏi gì cả, cứ thế quay người bỏ đi.
Tống Diệm nhìn theo bóng lưng cô, vẻ mặt bất chợt trở nên cực kỳ khó coi. Cậu bước nhanh đến, túm lấy bả vai gầy gò của Hứa Thấm, xoay người cô lại, lạnh giọng ra lệnh: “Cởi áo ra!”
Hứa Thấm hoàn toàn ngẩn người.
Tống Diệm vứt đầu lọc thuốc lá xuống đất, lột phắt cái áo khoác đồng phục của cô xuống. Bấy giờ, cô mới thấy lưng áo đồng phục của mình bị người ta vẽ lên một con rùa to tướng bằng mặt đen.
Cô vốn là học sinh chuyển trường, lại không thích nói chuyện, không có bạn bè, không tránh được việc sẽ trở thành đối tượng bị mội người đem ra bắt nạt. Lớp phó học tập không thu bài tập của cô, lúc phát bài cũng sẽ vứt luôn bài cô vào thùng rác, đến lượt trực nhật thì bạn trực chung với cô đều bỏ về trước hết cả...
Làm sao Tống Diệm không nhận ra mấy trò nhảm nhí này cơ chứ! Cậu siết chặt tay, nghiêm giọng hỏi: “Ai bắt nạt em?”
Hưa Thấm không lên tiếng.
“Hỏi em đấy, em câm rồi à?” Tống Diệm có chút bực bội.
“Tôi không biết.” Cô cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Ngày hôm sau, lúc đi học, Hứa Thấm mặc chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình, sau lưng viết hai chữ “Tống Diệm” to đùng.
Còn Tống Diệm, suốt cả ngày lại nghiêm chỉnh ngồi trong lớp, theo dõi Hứa Thấm không dời mắt, thỉnh thoảng lại lành lùng liếc xéo mọi thành phần “ngoài vòng pháp luật” dám đến gần cô. Vậy là không ai dám bắt nạt cô nữa.
Hứa Thấm nghĩ, Tống Diệm sẽ không biết rằng thực ra hôm qua, cô đã cố ý mặc chiếc áo khoác đó, thậm chí vì muốn cậu nhìn thấy nên cô vẫn chần chừ chưa mang đi giặt. Mà cậu có biết hay khoog cũng khogn sao cả. Vì dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn thích cô thôi.
Vậy trong khoảng khắc bước xuống lầu ây, cô có thích Tống Diệm không?
Không hề.
***
Lễ Quốc khánh là thời điểm khoa Cấp cứu bận tối mắt tối mũi, chỉ kém mỗi dịp Tết. Giống như những ngày lễ khác, hàng loạt các ca say rượu, ngộ độc thức ăn thi nhau đưa đến bệnh viện. Tai nạn giao thông hay xây xát do đánh nhau trên phố cũng khá nhiều. Hứa Thấm điềm tĩnh giải quyết tất cả, hệt như người máy được điều khiển tự động, không mang chút cảm xúc dư thừa nào.
Tiểu Nam vừa ghen tị với mấy bác sĩ, y tá bên khoa Khám bệnh được luân phiên nghĩ phép vừa ngồi chữi rủa nhóm cảnh sát giao thông và bên 110. Chỉ có mấy vụ va chạm trầy xước chút xíu thôi, không thèm xem xét kỹ lưỡng gì cả đã tống hết cả vào bệnh viện rồi. Mấy kẻ chẳng bệnh tật hay đau ốm gì mà rên rỉ đã chẳng nói làm gì, đây còn có cả thể loại làm loạn phòng Cấp cứu vì không được bồi thường chi phí chữa trị, thậm chí la hét đổ trách nhiệm gây ra tai nạ giao thông cho nhau, vừa chửi bới vừa đánh nhau túi bụi, cứ như bệnh viện này là cái chợ vậy.
Cố lắm mới chịu đựng được đến ngày nghỉ cuối cùng trong kỳ nghỉ dài,ai ai cũng căng thẳng một cách khó hiểu, tinh thần luôn tập trung cao độ. Bởi vì giai đoạn bắt đầu và kết thúc của mỗi kỳ nghĩ dài, số vụ tai nạn trên các tuyến đường cao tốc luôn tăng đột biến. Dù phương tiện truyền thông liên tục nhắc nhở không được chạy xe quá tốc độ, không được uống rượu bia khi lái xe, không được cố lái khi đang mệt mỏi bao nhiêu lần đi nữa, người ta vẫn cứ thích tâm lý ăn may, hoặc có một sự tự tin thái quá, thậm chí là mù quáng vào khả năng khống chế của bản thân, thế là con đường này cứ như vậy đi thông đến tận cửa âm phủ.
Ngày cuos cùng, khoa Cấp cứu bệnh viện số Ba tiếp nhận ba người nạn nhân bị thương nghiêm trọng do tai nạn giao thông. Bác sĩ, y tá của mấy tổ thi nhau ra trận. Tổ của Hứa Thấm phải mổ cấp cứu đến tận bốn giờ sáng mới xong.
Hứa Thấm vừa bước ra khỏi phòng phẩu thuật đã bị người nhà nạn nhân đang kích đọng va phải, khiến eo cô đau đến mức như muốn gãy.
Nguồi nhà bệnh nhân biết được ca mổ đã thành công liền lôi lôi kéo kéo các nhóm bác sĩ, y tá, vừa khóc lóc nức nở vừa bày tỏ muôn vàn lời cảm tạ. Hứa Thấm lach sang một bên, cố thoát khỏi đám đông. Vừa trở về văn phòng, cô thấy gương mặt của y tá mới tới tên Tiểu Đông đang mang một vẻ dạt dào cảm xúc, thốt lên: “Cảm động quá!”
“Sao thế?” Hứa Thấm thắc mắc.
Tiểu Nam giải thích: “Lúc nãy, người nhà bệnh nhân kia đã quỳ xuống dập đầu với bác sĩ Lý, luôn miệng cảm ơn rối rít đấy!”
Hứa Thấm cúi xuống, tiếp tục ghi chép: “Có hơi sức như vậy, chi bằng để bác sĩ Lý trở về nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn.”
Tiểu Nam và Tiểu Bắc đã quen với thái độ này, nhưng Tiểu Đông lại không nhịn được hỏi; “Bác sĩ Hứa, người nhà bệnh nhân có lòng biết ơn bác sĩ như vậy, chị không thấy cảm động chút nào à?”
Hứa Thấm không buồn ngẩng đầu lên: “Họ sẽ quên ngay thôi.”
Tiểu Đông không thể tin nổi: “Sao thế được? Chẳng lẽ khi được cảnh sát cứu, chị cũng quên người đó ngay tắp lự hay sao?”
“Sẽ quên.” Hứa Thấm định. “Con người vốn là loài động vật mau quên mà.”
Cũng như đêm mưa hôm ấy, có một lính cứu hỏa tên Tống Diệm đã cứu cô, cô rất cảm kích. Khoảng khắc được anh lôi ra khỏi xe, anh chính là người hùng của cô. Nhưng về sau, cô cũng dần dần bỏ quên điều ấy lại đằng sau. Cuộc sống bận rộn như vậy, cô đâu thể ngày nào cũng lôi chiến công của anh ra hồi tương lại cơ chứ!
Cũng như những gì từng diễn ra trong quá khứ của họ, bao nhiêu ký ức tươi đẹp rồi cũng dễ dngf bị cô lãng quên mà thôi.
Bàn tay Hưa Thấm thoáng khựng lại rồi tiếp tục lướt trên trang giấy.
“Cô đã từng gặp bện nhân nào sau khi xuất viện rồi còn quay lại cảm tạ bác sĩ chưa?” Hứa Thấm lạnh nhạt hỏi.
Tiểu Đông á khẩu, quay đầu nhìn Tiểu Nam. Tiểu Nam nhún vai, tỏ ý làm gì có.
Tiểu Đông vẫn không phục: “Nhưng ngay lúc ấy biết cảm ơn đã quá tốt rồi còn gì. Với lại, khi nhận đươc sự biết ơn của gia đình và bệnh nhân, chị không thấy tự hào chút nào sao?”
Hứa Thấm ngẩng cao đầu lên, giọng vẫn điềm nhiên như cũ: “Đối với tôi, việc cứu mạng người là yêu cầu và chức trách của công việc, chỉ thế thôi. Tôi không phải Thượng đế, cũng không pải Chúa cứu thế.” Dứt lời, cô lại thản nhiên cúi đầu viết tiếp.
“Chị cho rằng mình chỉ là hoàn thành công việc nên không cần người khác phải mang ơn sao?” Tiểu Đông trầm ngâm, tuy thấy có phần trái ngược với suy nghĩ trước đây của mình, nhưng nghe ra cũng thấy có lý. “Bác sĩ Hứa, thái độ này của chị khiến tôi rất bội...”
“Lời này của tôi còn phần sau nữa.” Hứa Thấm gõ gõ chiếc bút lên tờ giấy, lại ngước mắt bổ sung: “Nếu không cứu được, bệnh nhân có làm sao cũng không phai trách nhiệm của tôi, không phải lỗi lầm của tôi.”
Tiểu Đông giật mình. Vị này đúng là một bác sĩ máu lạnh mà!!!
“Bác sĩ Hứa, thấy người ta chết, chị thật sự không tự trách chút nào hả?” Tiểu Đông vẫn bạo dạn hỏi tiếp.
“Làm nhân viên y tế thì phải tỉnh táo mà chấp nhận một sự thật: Y học là một ngành khoa học và cũng có hạn chế của nó. Nếu căn bệnh của bệnh nhân ngoài tầm kiểm soát của y học, tức là số mệnh của họ đã hết. Hơn nữa, tôi không phải Thượng đê, chỉ là một ngườ bình thường, tôi không có trách nhiệm với cái chết của bất kỳ ai cả.”
***
Lúc tan ca, Hứa Thấm đi qua hành lang, không ngờ lại gặp một đội đang kiểm tra công tác phòng cháy chữa cháy của bệnh viện. Lúc này, cô mới nhớ ra mấy hôm trước, bệnh viện có phát cho mỗi người, một quyển sổ tay kiến thức phòng cháy chữa cháy, bảo hôm nay có lớp học về phòng chống cháy nổ, nhưng Hứa Thấm bận trực ban nên không tham gia.
Khi tai nạn chưa xảy đến, tất cả những kiến thức mang tính nhắc nhở như thế này đều bị người ta phớt lờ.
Hứa Thấm đi đến phòng họp, quả nhiên chỉ có vài mống chịu vác xác đến, mà buổi học cũng không kéo dài bao lâu.
Người giảng bài là Lý Manh, Chính trị viên của Đại đội Phòng cháy Chữa cháy trạm Thập Lý. Mấy đồng nghiệp của cô ấy đã kiểm tra xong xuôi mọi thứ, đến tập hợp rồi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Hứa Thấm đứng ở cửa, ánh mắt dáo dác tìm quang.
Lý Manh cười cười, mở lời: “Có chuyện gì không?”
Hứa Thấm hỏi: “Mọi người thuộc trạm Thập Lý à?”
“Đúng vậy.” Lý Manh gật đầu.
“Sao không thấy Tống Diệm đến?” Hứa Thấm thắc mắc.
Lý Manh ngỡ ngàng rồi cười nói: “Chúng tôi ở Đại đội, còn anh ấy ở Trung đội.”
Giờ Hứa Thấm mới hiểu được vì sao lần trước không thấy bóng dáng Tống Diệm ở quán bar của Tiêu Diệc Kiêu. “Ra là phân công công việc khác nhau.”
Lý Manh giải thích: “Trung đội lo việc thực chiến, ví dụ như hiện trường dập lửa, cứu viện. Còn tuyên truyền kiến thức, thực hiện công tác kiểm tra là nhiệm vụ của Đại đội.”
Hứa Thấm đăm chiêu một lát rồi tổng kết ngắn gọn: “Việc nguy hiểm họ làm, còn việc nhẹ nhàng các cô làm.”
Lý Manh nghẹn họng, không khỏi cảm thái cô gái này nói chuyện thẳng thừng thật.
“Cảm ơn.” Đã có đáp án, Hứa Thấm quay người rời đi.
***
Con người là loài động vật mau quên ư? Đúng vậy đấy! Hứa Thấm nghĩ.
Cô không còn nhớ về cảnh tượng Tống Diệm cứu mình hôm nào nữa. Có lẽ trong tiềm thức, cô cho đó là một kiểu quấy nhiễu vô duyên. Cô cũng rất ít khi nhớ đến anh, bởi vì cô thường cố tình tránh xa hành lang có hộp cứu hỏa kia.
Đối với Hứa Thấm, tình cảm vốn là chuyện không quan trọng. Cô lại là người giỏi kìm nén, việc quên lãng và phủ bụi ký ức không phải là chuyện khó khăn gì. Hoa không kết qur thì dù có đẹp đến cỡ nào cũng sẽ bị mưa vùi dập mà thôi. Vậy cần nó làm gì cơ chứ!
***
Sau một, hai tuần sóng yên biển lặng, không khí lạnh từ cao nguyên Siberia tràn về, mùa thu vừa mới “chớm nở” bỗng chốc như đã bước vào những ngày cuối cùng. Hạ tuần tháng Mười, lá cây bạch quả trên phố phương Bác úa vàng từng mãnh. Bước đi trên con đường đã cảm nhận đực cái rét tiêu điều. Vào thời khác này, Hứa Thấm mới nhớ đến Tống Diệm.
Khi ấy, cô đang cầm cốc cà phê, đứng ở ngã tư phồn hoa mà lạnh lẽo chờ đèn đỏ. Dưới bầu trời xanh lam, đèn đỏ chợt sáng lên gợi cho cô nhớ đến ánh đèn báo hiệu của xe cứu hỏa.
Chỉ là vì cô đơn mà thôi! Hứa Thấm nghĩ bụng.
Hòa vào dòng người hối hả băng qua phố, chút tâm tư lạc lối cũng bị cô bỏ lại đằng sau. Hứa Thấm nhanh chống đi vào cổng bệnh viện, bắt đầu một ngày bận rộn mới. Sau Quốc Khánh họ vẫn phải đi làm như bình thường thêm hai tuần nữa mới tới đợt nghỉ luân phiên của mình. Tiểu nam châm chọc rằng: Đã thế này thì “ngởm” luôn đi, dù sao người đã ở sẵn trong phòng Cấp cứu rồi, chỉ cần ngã lăn ra đất là có người cấp cứu ngay thôi.
Hứa Thấm liếc sang cô nàng: “Đừng gây thêm phiền toái cho tôi. Tôi đang chờ tan ca đấy.”
Tiểu Nam rên rỉ: “Bác sĩ Hứa, chị vô tình quá!”
Còn mười phút nữa là kết thúc ca làm việc cuối cùng trước đợt nghỉ luân phiên, mấy người họ rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi. Hứa Thấm tranh thủ đi rửa tay.
Tiểu Nam ca thán: “Bác sĩ Hứa, em đã gặp nhiều bác sĩ ngoại khoa mắc bệnh sạch sẽ thái quá rồi nhưng chưa có ai kinh khủng đến như chị đâu đấy!”
Hứa Thấm bỏ ngoài tai. “Còn mấy phút nữa thì tan ca nhỉ”
Tiểu Bắc nhìn đồng hồ: “Tám phút.”
Hứa Thấm thở dài: “Hy vọng đừng có...”
Tiểu Nam mếu máo: “Mấy lời kiểu này nói phát linh ngay đấy, chị biết không?”
Tiểu Nam chấp tay trước ngực: “Phì, phì, phì, lời nói vừa rồi không tính nhé!”
Đúng lúc ấy, bác sĩ Lý vọt đến cửa: “Bác sĩ Hứa, đường vành đai ba vừa xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, cô đi theo xe cấp cứu đi.” Rồi nhìn đám y tá trong phòng một lượt.
Tiểu Nam: “Để em đi cho.”
Tiểu Bắc: “Em đi.”
Con đường dẫn đến hiện trường vụ tai nạn tạm coi là thông thoáng, mặc cho xe cộ rất đông nhưng khi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, họ đều nhanh chống dẹo sang hai bên nhường đường. Tai nạn xảy ra ngay bên cạnh sông. Một chiếc Ferrari vượt đèn đỏ đụng bay một chiếc xe hơi và một chiếc mô tô, bản thân thì đâm thẳng qua hàng rà bảo vệ, rơi xuống sông.
Xe cứu thương vừa chạy đến hiện trường thì xe cứu veennj của đội cứu hỏa phi tới, đỗ sát ngay bên cạnh.
Hứa Thấm một tay bỏ vào trong túi áo blouse trắng, một tay mở cửa xe nhảy xuống. Tống Diệm mặc bộ đồng phục màu cam, cũng đúng lúc nhảy xuống từ phía cửa xe cứu hộ cao cao. Hai người đụng mặt nhau cũng chỉ thờ ơ nhìn thoáng qua rồi tức thì dời mắt, nhanh chóng di chuyển về phía mục tiêu của mình. Một người đi về phía tây, nơi có nạn nhân bị đụng văng ra, ngã sõng soài trên mặt đường. Một người đi về phía đông, chỗ nạn nhân bị kẹt trong chiếc xe móp méo sau vụ tai nạn.
Đèn báo hiệu trên xe cứu thương màu trắng và xe cứu hộ màu đỏ sáng lập lòe. Hai bóng người một trắng một cam quay lưng đi về hai hướng ngược nhau, kéo ra một đường thẳng kiên định trong cơn gió hiu quạnh.
@by txiuqw4