sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mùa Mận Chín - Chương 02

07. Gửi thư

Anh theo đội tuyển đi thi học sinh giỏi cấp quốc gia, tôi đến trường một mình. Anh đi một tuần, đến ngày thứ ba thì có chị lớp trên hơn tôi một tuổi tìm gặp tôi nhờ chuyển giúp thư.

Tôi đứng giữa sân trường, nắng lọt qua kẽ lá chiếu thẳng vào mắt, gió thổi đưa tóc quét ngang mặt, tôi nắm chặt lá thư được gấp hình trái tim trong tay, đôi mắt chần chừ nhìn thùng rác trước mặt, cuối cùng cất vào cặp chờ anh trở về.

Anh về, tôi quên bẵng lá thư, đến hôm cần tìm đồ, lật tung cặp mới nhìn thấy. Lúc tôi đưa lá thư cho anh, đôi mắt anh có tia cười, tôi bặm môi hậm hực:

- Có chị lớp trên nhờ em gửi cho anh.

Anh nhíu mày rồi cầm lấy, miệng nở nụ cười nhẹ:

- Cảm ơn em.

Tôi quay lưng đi thẳng vào nhà, nụ cười của anh càng rực rỡ hơn cả đám sao đang lung linh trên bầu trời tối.

Sáng hôm sau, lúc tôi vừa dắt xe ra khỏi nhà chuẩn bị tự đến trường thì anh sang, anh lấy cặp từ giỏ xe đeo lên cổ rồi bảo:

- Em cất xe đi, anh chở đi học.

Tôi trừng mắt:

- Không cần, mấy nay em tự đi quen rồi.

Tôi nói xong thì giật thót, ngậm hẳn miệng, anh bỗng cười lên:

- Em giận anh hả?

- Tránh ra cho em đi học, ai giận anh cái gì chứ.

- Không để anh chở?

Tôi nhìn cái cặp mình đang nằm trên cổ anh rồi đạp xe đi thẳng. Anh níu xe tôi rồi nhảy lên ngồi sau.

- Không cho anh chở thì em chở cũng chẳng sao.

Tôi mím môi không lên tiếng, cố gắng đạp xe nhưng đến con dốc thì bỏ cuộc, tôi bóp thắng rồi leo xuống xe.

- Anh lên chở.

Anh cười rộ lên vò tóc tôi rồi chở tôi đến trường. Lúc đưa cặp cho tôi vào lớp, anh níu tay áo dài dặn dò:

- Lần sau ai gửi cho anh cái gì cũng đều không nhận, biết chưa?

Tôi chẳng nói gì, quay đầu đi nhanh vào lớp để giấu đi nụ cười trên mặt.

08. Bạn trai

Mẫu bạn trai của tôi nói đơn giản chính là giống ba: cao ráo, học giỏi, ưa nhìn. Lúc tôi học lớp bảy thì tìm thấy con người đó.

Một ngày, anh và tôi đi bộ từ trường về nhà. Tháng mười trời gay gắt nắng, tôi đội nón tai bèo, đầu cúi thấp đếm từng bước chân, đi qua gốc bàng xanh um lá, tôi nhỏ giọng.

- Em đang thích một người.

Bước chân anh dừng lại, tôi ngạc nhiên nhìn anh. Anh nhíu mày, đôi mắt dưới nắng rực sâu hun hút.

- Đó là người ra sao?

- Rất giống ba em.

- Ba em?

Mặt tôi nóng lên, mắt xa xăm.

- Dạ, cậu ấy học giỏi hay chỉ bài cho em, cao hơn em, lại dịu dàng, em thích cậu ấy lắm.

Anh nhích về phía tôi, đôi mắt anh nhìn vào đôi mắt đang xa dần của tôi. Giọng anh cao vút, chất vấn nặng nề:

- Bạn cùng lớp?

- Dạ, lớp phó học tập.

Tôi vừa dứt lời thì mây kéo đến, gió thổi tung đầy bụi, nón tai bèo theo gió trôi đi, anh quay ngược đi nhặt. Mưa cuối mùa bất chợt đổ xuống, tôi mím môi dịch chân, cả con đường trơ trọi.

Anh nhét nón tôi vào cặp, gỡ chiếc cặp của tôi đeo vào cổ, sau đó cởi chiếc áo sơ mi duy nhất phủ nhanh lên đầu tôi rồi kéo tôi chạy nhanh về nhà.

Không lời từ biệt, anh đi thẳng về nhà sau khi trả cặp cho tôi. Tôi nhìn anh mình trần chạy dưới mưa, nhìn áo khoác dày trên người, nhìn áo sơ mi ướt đẫm trên tay của anh rồi òa lên khóc lớn.

Vài năm sau mới hiểu, lúc đó khóc vì nhận ra mình ngu ngốc, ích kỉ và vì thương anh. Anh, không phải anh trai.

09. Chuyện thư

Tôi biết mình thích anh khi thi xong vào lớp mười. Đó là lúc trái tim chính thức loạn nhịp vì anh, cả người tôi bối rối khi bên anh, đôi mắt vô thức ngắm nhìn anh cho thỏa nhớ.

Tình cảm thân thiết thưở ấu thơ vô thức biến thành tình yêu đầu đời lúc nào tôi không hay biết.

Mẹ cấm tôi yêu sớm, tôi tự nhiên thuận theo.

Lên cấp ba, quá nhiều thứ thay đổi, tôi làm quen với bạn mới, quen dần với tình cảm dần lớn lên và tự nhiên che giấu nó.

Sau lần anh dặn tôi không nhận thư tình giúp, tôi vui vẻ làm theo. Tôi nhận thư, nhớ tên người gửi sau đó xé vụn bỏ vào thùng rác. Vài lần như vậy thì một chị lớp trên phát hiện.

Tan học, chị ấy chặn đường kéo tôi đến góc khuất giữa nhà xe và WC. Tôi đưa lưng về phía WC, mắt nhìn sân trường trơ trọi lá phượng rụng, bóng anh từ cổng trường dáo dác tìm tôi. Chị ấy nói gì tôi đều ngoan ngoãn gật, đưa thư tôi cũng thành thật nhận lấy, chờ anh đến gần thì bật khóc to.

Anh hốt hoảng chạy đến rồi kéo tôi ra sau lưng, trừng mắt với cô gái trước mặt:

- Làm gì vậy?

Chị ấy chỉ ngón tay vào tôi:

- Hỏi thăm em ấy có khỏe không mà nhận thư rồi không gửi giúp.

- Gửi ai?

- Gửi cho anh.

Anh bóp nhẹ tay tôi, lạnh tanh:

- Đừng gửi nữa, tôi bảo em ấy làm vậy đó.

Nói xong thì kéo tôi đi, chị ấy hét lên:

- Anh thích nó phải không?

Anh đi chậm lại, nhìn tôi một chút rồi trả lời:

- Không liên quan đến em.

Sau lần ấy tôi không gặp chuyện tương tự. Tin đồn chúng tôi là một cặp cứ thế phát triển đến khi tôi rời khỏi ghế nhà trường.

Là anh đã dạy tôi biết làm một cô gái ngốc nghếch và yếu đuối đúng lúc trước người mình yêu mới là thông minh.

10. Kẹp tóc

Tôi nuôi tóc dài đến năm học lớp ba thì cắt ngắn. Lúc đó kênh ti vi đang phát sóng bộ phim hoạt hình Maruko, quá yêu thích mái tóc ngắn ngủn và bộ tóc mái có phần lởm chởm trên chân mày của cô bạn hoạt hình, tôi buộc mẹ cắt cho mình. Thuở còn nhỏ, tiệm cắt tóc chưa thịnh hành và mọc lên như nấm sau mưa như ngày nay, được mẹ - thợ cắt tóc nghiệp dư học nghề khi có con, cầm kéo cẩn thận cắt tóc là một điều vô cùng hạnh phúc.

Sau khi cắt tóc, tôi được ba cho đi học võ để rèn luyện sức khỏe, mẹ tôi phản đối, cuối cùng tôi phải theo anh đến lớp học nhạc để lớn lên làm một thục nữ như ý mẹ. Tôi bắt chước anh, chọn ghita và bỏ qua chiếc đàn organ dịu dàng mẹ chọn.

Tôi chăm chỉ học thuộc từng nốt nhạc, làm quen dần với từng khuôn nhạc lí, tập đánh đàn bằng cách đọc lên từng nốt trong bài hát. Bài đầu tiên tôi đánh được là "Con kênh xanh xanh", ngày đó tôi còn khá nhỏ, bàn tay với những ngón tay còn mềm oặt, tôi chăm chỉ đến nỗi năm đầu ngón tay của bàn tay trái bè hẳn ra còn ngón tay ở bàn tay phải thì trật cả móng, chăm đến nỗi đến giờ tôi vẫn còn thuộc những nốt nhạc trong bài hát mặc dù đã hơn mười năm không chạm đến ghita và bản nhạc.

Người thầy đầu tiên của tôi không phải là thầy giáo dạy nhạc mà là anh. Lúc bé chưa thân thiết với anh nhiều bởi vì anh vừa chuyển đến gần nhà chưa được nửa năm. Khi nhìn thấy đầu tóc ngắn ngủn có phần kì dị của tôi, anh chỉ nhìn, cười một lát rồi nắm tay dắt tôi vào lớp học theo sự gửi gắm của ba.

Kí ức khi ấy đang tập lớn, tôi lại là người vô tư nên chỉ nhớ được những gì có nhiều ấn tượng sâu sắc. Tôi không nhớ mình từng suy nghĩ như thế nào, tôi không nhớ anh từng nói điều chi. Tôi nhớ mình bị thương vì học đàn, nhớ được bản nhạc đầu tiên và nhớ anh từng tặng tôi kẹp tóc hình con bướm trong một buổi chiều tan học. Chỉ đơn giản là nhớ như vậy.

Chiếc kẹp đó bây giờ đã mất, mất trong một lần lụt lớn, nước cuốn trôi, chỉ riêng ý nghĩa của kẹp thì tận sau này mới biết. Khi đó, chúng tôi đã có với nhau đứa con thứ hai, anh không cho tôi giúp con gái nuôi tóc dài, quà sinh nhật hai tuổi của con lại mua về một lốc kẹp tóc hình con bướm để tặng. Khi ấy, tôi đã nổi cáu và lớn tiếng tranh cãi với anh về chuyện định hướng cho con phát triển. Anh lẳng lặng nhìn tôi thật lâu rồi ôm tôi vào lòng, những ngón tay luồn vào mái tóc ngang vai đen thẫm.

- Anh thích con gái tóc ngắn, thích từ lúc nhỏ. Em nhớ, ngày xưa anh tặng em kẹp tóc hình con bướm không, thật ra khi đó anh cũng chẳng biết mình nghĩ gì, chỉ là rất thích mái tóc của em, sau đó là nghĩ chiếc kẹp đó cũng rất hợp với em.

Tôi mím môi nhìn con gái đang ngủ rồi thì thầm.

- Hóa ra anh yêu tóc em chứ không phải là em.

Anh gõ đầu tôi.

- Nói bậy, lúc bé đó phải thích tóc trước, biết gì mà yêu với đương.

Tôi cười.

- Vậy được, nuôi con gái tóc ngắn đến khi nào con bé tự mình muốn nuôi tóc dài.

Chuyện cũ cứ như nhân duyên. Kẹp tóc hình con bướm lạc vào kí ức lại trở thành món quà đầu tiên anh từng tặng tôi.

11. Đánh nhau

Dù cho nghịch ngợm đến phá làng phá xóm, nhổ trộm khoai, bẻ trộm ngô hay thậm chí là đốt trụi cây rạ của xóm chỉ để thui chín một con chim sẻ thì bọn trẻ chúng tôi đều rất lễ phép và chưa bao giờ đánh nhau ở xóm.

Tôi nghịch ngợm vì được ba nuông chiều như một đứa con trai trong mái nhà chỉ có mỗi ông là đẹp trai nhất.

Lần duy nhất tôi đánh nhau là khi đang học lớp bảy. Đánh nhau với một cô bạn cùng lớp bằng lí do không thể chấp nhận nổi.

Mọi chuyện vốn dĩ rất bình thường, tôi được ba chở đi học, anh đón về, tôi tự đi học, anh về cùng tôi. Tôi và anh đi học và về chung đã trở thành thông lệ, không chỉ với nhà tôi hay nhà anh mà còn là ở trường trung học cơ sở.

Tính tôi thân thiện nhưng lại nhút nhát, không thân thiết nhiều với ai để tâm sự khi bị mọi người trong lớp học thêm trêu chọc tôi và anh. Nhiều lần nhìn tôi ra khỏi lớp học với khuôn mặt có phần cau có anh đều dò hỏi để rồi nhận được từ tôi cái lắc đầu cười xòa cho qua. Có lẽ tâm sự tích tụ lâu ngày không được giải tỏa, buổi học hôm ấy, khi cô bạn mở đầu cuộc trêu chọc tôi và anh thì tôi cáu lên. Cây bút bi đang nằm trong tay được tôi ném thẳng về phía Thương, cô bạn òa lên khóc khi ngỡ ngàng trước cây bút bi găm vào lớp da rồi dựng thẳng trước trán.

Không khí lớp học im phăng phắc, Thương lấy bút rồi ngừng khóc quát lên:

- Chứ gì nữa, mày với ông Tiến yêu nhau rõ ràng, không biết chừng mày còn có bầu rồi đó.

Tôi hét lên với đôi mắt đỏ quạch của Thương:

- Mày nói cái gì?

- Chứ gì nữa, hôm trước tao thấy mày với ổng đi với nhau, ổng còn nắm tay mày nữa, chị tao nói con trai với con gái nắm tay nhau là có bầu rồi đẻ con đó.

- Mày im đi, mày biết gì mà nói.

Không biết ai lao vào nhau trước, tôi và Thương đánh nhau, giữa hai đứa con gái, đánh nhau bao giờ cũng là cào cấu, cắn xé và nắm tóc... Thương để móng tay dài, cô ấy cào lên mặt tôi, một lớp da ngay mũi dính vào móng tay cô ấy, tôi đau đến nín thở. Cơn tức xông lên tận não, tôi chùi máu rồi xông vào nắm lên đầu tóc dài của Thương giằng mạnh rồi xô cô ấy ngã thẳng xuống đất, sau đó...

Sau đó thì cô giáo chủ nhiệm xuất hiện, cô ấy tách hai chúng tôi ra rồi dắt tôi lên phòng y tế của trường để chăm sóc vết thương.

Khi tan học, tôi ôm cặp cúi đầu rồi ngồi lên yên sau xe đạp, không dám nhìn vào mặt anh. Anh xuống xe nhìn vào đỉnh đầu tôi giận dữ:

- Mặt em bị làm sao đó Sương?

- Em... em...

- Em em cái gì? Em đánh nhau với đứa con gái nào trong lớp phải không? Em giải thích đi.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh:

- Sao anh biết em đánh nhau với con gái?

Anh đưa tay bóp mũi dí mắt vào sát mặt quan sát vết thương bên mũi tôi.

- Hừ, mặt mũi bị cào như thế chỉ có thể là đánh nhau với tụi con gái, em ngẫm xem, ba em cho em đi học võ bốn năm nay làm gì, học để bảo vệ cái thân mình em còn làm không xong. Tại sao lại đánh nhau?

Tôi cúi đầu lúng túng.

- Dạ... dạ...

- Em dạ cái gì?

Tôi gần như nấc lên, nói không kịp thở:

- Hu hu, đều tại anh đều tại anh cả tại đi với anh em mới bị mọi người trêu chọc đi với anh mới bị ghép đôi bị nói là yêu đương bị anh nắm tay nên con nhỏ đó mới nói em có bầu... Hu hu.

Anh sững sờ nhìn tôi, hai bàn tay để bên hông co lại rồi leo lên xe chở tôi về nhà.

Sau hôm ấy, anh thôi đi học cùng tôi nữa.

Được một tuần thì mẹ tôi thấy lạ mới kéo tôi đến hỏi chuyện, tôi mếu máo kể lại. Bà đưa ngón tay dài dí thẳng vào trán tôi rồi mắng.

- Nắm tay mà có bầu thì mẹ với ba chỉ có hai chị em cô thôi chắc, người ta hầu hạ đến vậy còn dỗi nữa, cô sướng quá nên làm kiêu phải không?

Tôi bị mắng vừa đau vừa xót nhưng vẫn cố chấp không chịu nhận lỗi, đến cuối cùng người làm hòa vẫn là anh.

Đó là lần đầu tiên tôi và anh cãi nhau, cũng là lần duy nhất anh giận tôi lâu đến như vậy.

Tình yêu, thì ra đơn giản như vậy, chỉ cần biết nhường nhịn là đủ để yêu thương.

12. Nguyên nhân lấy chồng sớm

Tôi là đứa thẹn thùng, với bạn bè có thể đùa giỡn thản nhiên nhưng đối diện với những người mình thật lòng yêu thương lại chẳng thể nào mở miệng bày tỏ tình cảm.

Có một Tết sau khi chúng tôi đã xác nhận quan hệ yêu đương, tôi đi họp lớp cấp ba có uống vài ly bia, mặc dù không say nhưng đủ kích thích máu trong người nóng lên. Chờ anh đến đón, tôi nghe lời đám bạn thân xúi giục kéo áo anh bày tỏ tình cảm của mình. Tôi đã nói thế này:

- Mặc dù khuôn mặt anh không hài hòa nhưng mắt anh rất sâu, mặc dù mũi anh không thẳng nhưng nó rất cao, mặc dù môi anh không đẹp nhưng nó không mỏng, đàn ông môi mỏng thường bạc tình, dáng người anh lại cao ráo, chắc khỏe, khi ôm rất thoải mái, vậy nên em rất thích.

Ngày Tết hôm đó trời rất lạnh, lại có mưa phùn nên mặt trời yếu ớt, anh đứng ngược sáng làm tôi không thấy rõ mặt nhưng nét cười trên đôi mắt sâu dày đặc hằn rõ bóng hình tôi, anh cười rất đẹp, giọng rất thản nhiên:

- Ôm rất thoải mái? Em cũng ôm anh từ nhỏ còn chi. Môi không mỏng? Hình như lúc em hôn anh rất hưởng thụ thì phải. Ừ, anh sẽ vì lời tỏ tình này của em mà đem lễ qua nhà em sớm.

Tôi nhướng mày nghe anh nói, cái hiểu cái không, cười rộ lên không cho là phải, quay đầu đưa tay lên vẫy đám bạn chen chúc phía sau rồi theo anh ra về. Lúc ngủ dậy thì quên hẳn chuyện này đi, cho đến khi ăn tết Nguyên tiêu xong, cả nhà anh bưng đồ qua nhà tôi hỏi lễ mới làm tôi tá hỏa.

Chỉ vì vài li bia mà tôi phải lấy chồng thật sớm. Cũng đáng đời!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx