sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mưa nhỏ hồng trần - Chương 13 - Phần 1

Chương 13

Tương tư như thể nhớ ai

Nghiêu Vũ xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng hoan hỉ vui tươi chưa từng có, cô to tiếng nói cười với Tiêu Dương, khi nhảy điệu Cha Cha Cha trông cô bốc lửa như một người khác hẳn. Hứa Dực Trung hơi ghen tị, Nghiêu Vũ xưa nay luôn giữ khoảng cách với anh. Lúc này anh bỗng thấy ngưỡng mộ Tiêu Dương, sự thân mật bạn bè đó Nghiêu Vũ cũng chưa từng dành cho anh.

Thiên Trần bị cảm nặng, loại bệnh dễ gặp nhất vào mùa thu. Mũi tắc, chảy nước, ho, sốt nhẹ, đầy đủ các triệu chứng. Cơ quan cho nghỉ mấy ngày. Thiên Trần không nói với mẹ, chỉ nói nhiều việc, cần đến cơ quan.

Mới sáng sớm Tiêu Dương đã thấy tiếng gõ cửa, vừa mở, Thiên Trần mỉm cười nhìn anh, trời bắt đầu trở lạnh, cửa vừa hé, gió từ hành lang thốc vào, Thiên Trần khép chặt áo khoác. Mũi sụt sịt, chưa kịp nói đã ho. Tiêu Dương xót xa, vội kéo cô vào, “Sao không ở nhà? Chạy ra ngoài, bao giờ mới khỏi?”.

“Không muốn ở nhà”. Thiên Trần nói giọng mũi. Ngoan ngoãn lên giường nằm. Ở nhà có bố mẹ chăm sóc, nhưng lại phải nghe mẹ phàn nàn, cô không muốn tranh luận với mẹ, cũng không có sức, chỉ muốn gặp Tiêu Dương.

Thấy Thiên Trần như vậy, Tiêu Dương rất buồn, cô không nói, anh cũng biết. Không hiểu sao anh luôn cảm giác mỗi lần ở bên nhau, mỗi lần gặp mặt đều như bớt đi một phần trong quỹ thời gian hữu hạn của họ, gạt đi nỗi bất an trong lòng vội đun nước để cô uống thuốc.

Tiêu Dương hớn hở khoe: “Sư huynh cuối tháng mười hai là về nước, công ti của bọn anh đã đăng kí rồi, địa điểm cũng tìm được rồi, đang sửa chữa lại”.

Thiên Trần cười đôn hậu dựa vào đầu giường nghe anh nói. A Dương luôn tỏ ra sôi nổi vào những lúc cô buồn. Cô mơ hồ mỉm cười, “A Dương, em buồn ngủ”.

“Ừ, ngủ đi, có anh ở đây, mấy ngày nay cũng không có việc, anh sẽ chăm sóc em”. Tiêu Dương đỡ cô nằm xuống, đắp chăn, hôn nhẹ vào má.

Thiên Trần nhắm mắt, yên tâm ngủ.

Tiêu Dương lên mạng, ở chỗ Đồng Tư Thành là hai giờ sáng, anh vẫn còn trên mạng: “Sư huynh, ở đây mọi đã việc đâu vào đấy, chỉ đợi huynh về”.

“Anh đã được thay đổi chương trình, có thể sẽ về sớm hơn, không đón Giáng sinh ở đây. Đồng Tư Thành cho biết, anh trở về nước sớm sẽ có thêm thời gian hai tháng chuẩn bị mở công ti, sau tết Nguyên đán mới đến cơ quan. Em và Thiên Trần vẫn khỏe chứ”?

Tiêu Dương ngoái nhìn Thiên Trần ngủ say, cười: “Vẫn khỏe”.

“Định khi nào kết hôn? Hai người yêu nhau cũng lâu rồi, không nên trì hoãn quá lâu”.

“Đợi công ti hoạt động ổn định rồi tính”.

“Nhiều nhất một năm, công ti chắc chắc sẽ tốt”. Đồng Tư Thành rất tự tin trả lời.

Tiêu Dương cười sung sướng, do dự một lát gõ hàng chữ: “Còn anh? Nghe nói anh viết thư cho Nghiêu Vũ”.

“Ừ, mỗi tuần một bức, cô ấy có đọc hay không, không quan trọng”.

Tiêu Dương ngạc nhiên, châm thuốc hút. Thiên Trần bảo anh không nên nói với Đồng Tư Thành thái độ của Nghiêu Vũ. Nhưng anh cảm thấy nói ra có lẽ sẽ giúp họ hòa giải, lại nhớ tới những ngày bốn người vui vẻ dạo xưa. Anh liếc nhìn Thiên Trần như có lỗi, tiết lộ thái độ của Nghiêu Vũ: “Năm xưa có phải anh hơi tuyệt tình”.

“A Dương, em cũng biết, hồi đó anh cũng không biết tương lai thế nào. Nếu không trở về, anh đã không viết thư cho cô ấy. Anh định về nước sẽ theo đuổi lại”.

Tiêu Dương cười: “Phải đấy!”.

“Cho dù trước đây hai người có chuyện gì, cho dù Đồng Tư Thành làm tổn thương Nghiêu Vũ, nhưng trở về nước anh sẽ theo đuổi lại, chỉ còn xem cảm xúc của hai người bây giờ thế nào. Chúc anh thành công. Nghiêu Vũ thực ra rất mềm lòng”.

Sau khi out nick, Tiêu Dương đi đến bên giường nhìn Thiên Trần. Mặt cô đỏ hồng, anh khẽ chạm tay vào, hơi nóng. Thiên Trần bị ốm cũng đến với anh, khiến anh rất xót xa. Nhìn đồng hồ, vội đi lấy nước, gọi cô dậy uống thuốc.

Thiên Trần mơ màng mở mắt, nhìn thấy Tiêu Dương ngồi bên giường mặt lo âu, lại thấy buồn cười. Cô nắm tay anh, bàn tay hơi lạnh, rất dễ chịu.

“Mấy giờ rồi?”.

“Bốn giờ chiều”.

Thiên Trần sực nhớ mẹ đang đợi ở nhà, không nên về quá muộn, nếu không mẹ sốt ruột, gọi điện đến cơ quan thì hỏng việc. Cô thở dài, ngồi dậy, uống thuốc xong, ngồi dịch sang bên, “A Dương, anh lại đây cho em dựa một lát”.

Tiêu Dương ngồi dựa đầu giường, Thiên Trần thỏa mãn gục vào vai anh, “A Dương, cứ dựa vào anh là em muốn ngủ”.

“Vậy thì ngủ thêm lát nữa, năm giờ anh gọi”.

Thiên Trần người thả lỏng, lại ngủ, Tiêu Dương nhìn cô, định châm thuốc hút, thấy cô đang ốm, lại thôi. Anh nhắm mắt nhớ lại những kỉ niệm của hai người, dần dần cũng ngủ thiếp.

“Ding” Điện thoại của Thiên Trần điểm một tiếng, anh giật mình tỉnh giấc, “Thiên Trần, dậy thôi!”.

Thiên Trần mở mắt, Tiêu Dương đưa máy, cô đón lấy, ấn nút, giật mình, “Mẹ! Con... con đang trên đường về nhà, hôm nay bận viết bài hơi muộn... vâng, về ngay đây, biết rồi!”.

Tắt máy, vội vàng trở dậy. Tiêu Dương ái ngại nhìn cô, cuối cùng lại thở dài, “Thiên Trần, ngày mai em nghỉ ở nhà được không, đừng ra ngoài, mấy ngày nay trời lại trở lạnh”.

Thiên Trần thu dọn đồ, nghe Tiêu Dương nói vậy, bước đến ôm anh, “Em muốn đến, ở nhà buồn lắm. Em muốn gặp anh”.

Tiêu Dương ôm cô, cầm túi xách của cô lên, “Nào, anh đưa em về”.

Thiên Trần xuống xe, vẫy tay với Tiêu Dương, quay người đi vào cổng khu. Bố mẹ cô ngồi trong phòng khách xem tivi, thấy con gái, giáo sư Đào đứng lên, “Để tôi hâm lại thức ăn, Thiên Trần về rồi”.

Thiên Trần lắc đầu, “Bố, con không đói, không muốn ăn”.

“Sao lại không ăn? Đỡ chút nào chưa? Hôm nay con đi cũng không mang theo tuốc, lại không uống thuốc hả?”.

“Bộp!”. Mẹ cô đấm tay lên đi văng, đứng lên, “Ông khỏi cần lo cho nó, nó đã có người mua thuốc, có người nấu ăn, ông còn lo nó ốm vẫn đi làm, không được ăn ngon? Cơm canh làm sẵn để phần, thấy muộn còn lo lắng, Thiên Trần, con”.

Thiên Trần sững người, mẹ cô ngồi xụp xuống đi văng lau nước mắt. “Mẹ!” Cô mệt mỏi nói, xem ra mẹ đã gọi điện đến cơ quan, đã biết cô không đi làm.

Giáo sư Đào ái ngại nhìn con gái, lại nhìn vợ, thở dài, “Thiên Trần vẫn đang ốm...”.

Mẹ cô nghẹn giọng, “Phải rồi! Ốm! Ốm mà vẫn đi làm, nó ốm vẫn đi tìm Tiêu Dương... nếu tôi không yên tâm gọi điện đến cơ quan, làm sao biết nó lại giấu tôi, lừa tôi...”.

Đầu nhức buốt từng cơn, Thiên Trần khẽ nói, “Mẹ à, Tiêu Dương sắp khai trương công ti, anh ấy thực sự rất tốt...”.

“Mở công ti? Công ti bán túi à?”. Mẹ thấy Thiên Trần thừa nhận đến nhà Tiêu Dương, lại tức sôi, “Thiên Trần, con trở nên như vậy từ bao giờ? Lén lút đi lại với nó, lại còn nói dối? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, khoan nói Tiêu Dương, nhìn gia đình xem, nếu con lấy nó, con có sống chung với cả nhà đó được không? Bố mẹ nghỉ hưu non, nhà lại còn bà ngoại... mẹ nhất quyết không thông gia với người như vậy!”.

Thiên Trần nghẹn họng, không nhịn được đối lại mấy câu, “Không phải con lấy bố mẹ anh ấy!”.

“Hôn nhân không phải chuyện của hai người, mà là chuyện của hai nhà, mẹ tuyệt đối không tán thành! Con phải chấm dứt với nó!”. Mẹ cô nói như đinh đóng cột.

“Thôi... thôi…”. Giáo sư Đào thấy hai mẹ con bắt đầu gay gắt, vội can, “Thiên Trần đang ốm, không muốn ăn thì đi ngủ đi”.

Thiên Trần cũng không muốn nói, quay người đi lên gác. Bước chân nặng như như đeo đá. Thiên Trần không biết do cô ốm mệt hay do thái độ cương quyết của mẹ, mệt lả lê từng bước, cầu thang gỗ đã cũ cót két dưới chân, từng tiếng gõ vào lòng, ngực cô tức nặng, khó thở như bị đè, cô vào phòng, chui trong chăn, hai hàng nước mắt túa ra.

Không lâu sau, mẹ đi vào vặn sáng đèn, khẽ gọi: “Thiên Trần, mẹ đã nấu canh, ăn một chút rồi hãy ngủ”.

Thiên Trần mở mắt nhìn mẹ: “Con không muốn ăn, không đói”.

“Thiên Trần, con trách mẹ phải không?”. Mẹ ngồi xuống mép giường thở dài, “Con chưa từng trải, không biết những điều vụn vặt trong cuộc sống gia đình, không phải chỉ cần có tình cảm là được, tình cảm nhiều lúc còn bị ảnh hưởng bởi hai bên gia đình. Bây giờ nói gì con cũng không bỏ vào tai, mẹ tuyệt đối không tán thành con và Tiêu Dương lấy nhau... thà để bây giờ con trách mẹ, còn hơn thấy con sau này đau khổ hối hận!”. Nói xong bà lại nghẹn ngào.

Thiên Trần ngoan hiền, chất phác như vậy, từ nhỏ chưa bao giờ chịu khổ, chưa trải qua những phức tạp, đen tối của xã hội, không hiểu nỗi khổ ở đời, cho rằng chỉ cần có tình yêu là có thể sống với nhau. Nhưng bà nhìn con, thầm quyết tâm, nhất định không để con gái vào gia đình Tiêu Dương, chịu khổ. Bà cũng nhất quyết không thông gia với người như vậy! “Thiên Trần, mẹ đã báo với cơ quan con rồi, mấy ngày nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi, mẹ cũng không bận, mẹ sẽ nấu ăn cho con. Ngủ sớm đi”. Bà đắp chăn, tắt đèn, đóng cửa đi ra.

Mẹ đi khỏi, Thiên Trần lặng lẽ khóc. Mũi tắc không thở được, đầu nặng trịch, thầm nghĩ, có phải mình sắp chết? Cô lần tìm điện thoại dưới gối, nhắn tin cho Tiêu Dương: “Em nhớ anh, A Dương, em rất khó chịu, có lẽ em sắp chết, không cần nhắn lại, em ngủ đây!”.

Nghiêu Vũ ở nhà đang lên mạng, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Muộn thế này không biết còn ai đến? Cô lẩm bẩm ra mở cửa, khuôn mặt thanh tuấn của Tiêu Dương đầy lo âu, cô giật mình, “Tiêu Dương? Sao thế?”.

Tiêu Dương thở gấp, anh chạy một mạch bảy tầng lầu, tim đập thình thịch, cố trấn tĩnh, nói: “Nghiêu Vũ, Thiên Trần ốm rồi”.

Nghiêu Vũ gật đầu, để anh vào phòng, đi rót cốc nước: “Biết rồi, Thiên Trần bị cảm”.

“Không phải”. Tiêu Dương lo lắng nhìn Nghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ chợt hiểu, thở dài, “Anh không định nói bây giờ muốn gặp Thiên Trần chứ? Đã sắp chín giờ, bố mẹ cậu ấy đều ở nhà, Thiên Trần lại ốm, làm sao ra ngoài?”.

Tiêu Dương uống ngụm nước, yên lặng một lát, nói: “Anh chỉ lo cho cô ấy, muốn em đến xem thế nào, Thiên Trần tắt máy rồi”. Nói xong chìa cho cô xem tin nhắn của Thiên Trần.

Nghiêu Vũ nhìn, cũng hơi sốt ruột, “Có phải Thiên Trần về nhà, xảy ra chuyện gì?”.

Tiêu Dương không nói, ánh mắt nhìn Nghiêu Vũ vừa e ngại vừa cầu khẩn. Nghiêu Vũ nhìn anh, dường như hiểu ra, quay người cầm túi xách, nói: “Đi thôi”.

Hai người đi taxi đến nhà Thiên Trần. Qua quán cháo, Tiêu Dương nhớ ra Thiên Trần thích ăn cháo cá ở đây, liền bảo dừng xe mua một suất, Tiêu Dương thận trọng bê hộp cháo, tay nóng rẫy, sốt ruột giục tài xế đi nhanh.

Nghiêu Vũ ngồi ghế sau, lòng chợt cay đắng, nhớ lại lần cô bị cảm, Đồng Tư Thành ngày nào cũng mua đồ ăn ngon, nhờ Thiên Trần mang đến phòng cho cô. Nghiêu Vũ nhận được, liền chạy ra cửa sổ nhìn, anh đứng dưới tầng giơ tay ra hiệu bảo cô vào, Nghiêu Vũ không chịu, chỉ ngây người nhìn anh, anh cau mày nhắn tin bảo vào cô quay vào nằm nghỉ...

Anh yêu cô như vậy, sao có thể lạnh lùng nói chia tay? Chớp hai mắt cay cay, nhìn ra ngoài. Đột nhiên thấy sợ, cô sợ Đồng Tư Thành trở về, lại khấy đảo cuộc sống, khiến cô không có lựa chọn nào khác.

Gần đến nơi, Tiêu Dương đưa hộp cháo cho Nghiêu Vũ, lặng lẽ đứng đợi dưới gốc cây bên ngoài. Từ đây có thể nhìn thấy cửa sổ phòng Thiên Trần, bây giờ chỗ đó âm u, tối như lòng anh lúc này.

Anh đứng dưới gốc cây nhìn Nghiêu Vũ đi qua, mắt không rời cửa sổ tầng hai, chờ đợi chỗ đó sáng đèn, ánh đèn có thể chiếu sáng lòng anh.

Nghiêu Vũ tươi cười gõ cửa nhà Thiên Trần, giáo sư Đào ra mở, “Ô, Nghiêu Vũ? Cháu tìm Thiên Trần?”.

“Vâng, bác Đào, nghe nói Thiên Trần bị ốm, ngày mai phải đi làm, cho nên bây giờ cháu đến thăm, nhân tiện mang cho Thiên Trần ít cháo”.

Giáo sư Đào để cô vào nhà, “Bây giờ có lẽ Thiên Trần đã ngủ, con bé này”.

“Nghiêu Vũ à? Buổi tối Thiên Trần không ăn, bị cảm khá nặng”. Mẹ Thiên Trần nói.

“Cô ạ, cháu đến thăm Thiên Trần”.

Mẹ Thiên Trần nói: “Cháu và Thiên Trần thân nhau như vậy, cô cũng không giấu, cháu phải khuyên Thiên Trần không được đi lại với Tiêu Dương, chuyện này cô không đồng ý”.

Nghiêu Vũ ngớ người, đoán chắc vẫn lại chuyện cũ. Bỗng thấy buồn cười, lúc này Tiêu Dương đang đứng bên ngoài, nếu bố mẹ Thiên Trần biết... Cô cúi đầu, giọng ngần ngại: “Cô à, đợi Thiên Trần khỏi đã, bây giờ nói chuyện này... cậu ấy vẫn đang đau đầu. Cháu lên gác đây”.

Mẹ Thiên Trần thở dài, đưa mắt nhìn theo.

Vừa bật đèn, Nghiêu Vũ khóa trái cửa, đi đến bên giường, mặt Thiên Trần hơi đỏ, vẫn còn sốt nhẹ, “Thiên Trần, Tiểu Vũ đây! Dậy đi!”.

Thiên Trần mở mắt nhìn Nghiêu Vũ, cổ nghèn nghẹn, muốn khóc, “Tiểu Vũ!”.

“Ôi, bà cô của tôi, phục cậu quá đấy, mau mặc thêm áo ngồi dậy! Tiêu Dương đang ở dưới kia!”. Nghiêu Vũ nói khẽ.

Thiên Trần như tỉnh lại,“A Dương, anh ấy đến ư? Sao anh ấy lại đến?”.

Nghiêu Vũ sốt ruột, “Cậu mau mặc thêm áo, kẻo lại ốm nặng thì khốn!”.

Thiên Trần vội mặc thêm áo chạy đến cửa sổ ngó xuống. Có đốm lửa đầu thuốc lá lập lòe dưới gốc cây phía xa, nước mắt cô trào ra, há miệng định gọi.

Nghiêu Vũ nhanh tay kéo cô, “Thiên Trần cậu sốt cao hoảng loạn hả? Bố mẹ cậu đang ở dưới nhà”.

Thiên Trần quay lại lao đến giường lấy di động, di động không biết bị ai tắt máy, cô hấp tấp mở máy. Nghiêu Vũ vội đưa điện thoại của mình.

Tiêu Dương nhìn cửa sổ sáng đèn, trong đêm thu, ánh đèn đó ấm và sáng như vậy. Lòng anh cũng sáng lên, mọi phiền não được gột sạch trơn. Anh ngây người nhìn bóng dáng quen thuộc hiện ra trên cửa sổ, bỗng thấy yên lòng, điện thoại đổ chuông, anh vội áp vào tai.

“A Dương!”.

Thiên Trần cố kiềm chế, không bật khóc, cô hít một hơi, mắt đẫm nước lại nhìn về phía Tiêu Dương. Anh không đứng dưới đèn, cô nhìn không thấy, nhưng biết anh ở đó.

“Em ăn một chút gì rồi ngủ đi, nha?”. Giọng Tiêu Dương khe khẽ.

Nghiêu Vũ chỉ bát cháo trên bàn, “Anh ấy mua trên đường”.

Lòng nhói đau, Thiên Trần đột nhiên nói: “A Dương, hãy chờ em!”. Sau đó tắt máy, quay lại bảo Nghiêu Vũ, “Mình phải gặp anh ấy, Tiểu Vũ!”.

Nghiêu Vũ sững người, “Làm thế nào cậu ra được?”.

Thiên Trần nghiến răng, “Mình nhảy xuống!”.

Nghiêu Vũ hoảng hốt, “Cậu điên rồi!” Cô chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, lại ngoái đầu nhìn Thiên Trần, “Chẳng phải cậu tiễn mình ra cổng là được sao?”.

Thiên Trần cười “khạch” một tiếng, mặt thiểu não, “Mình lú lẫn rồi”.

Thiên Trần ăn xong cháo, chép miệng: “Ngon quá!”.

Nghiêu Vũ thấy vậy bật cười, kéo cô xuống nhà, bố mẹ Thiên Trần đang xem ti vi, thấy cô đi xuống, hỏi, “Nghiêu Vũ về hả? Muộn rồi, hay là ngủ ở đây một tối”.

“Không ạ, sáng mai công ti cháu có việc, cô à, cháu sẽ nhớ lời cô!”. Nghiêu Vũ ý tứ nói.

Mẹ Thiên Trần tươi cười, “Tốt quá, lúc nào rảnh lại đến chơi!”.

“Mẹ, con tiễn Tiểu Vũ ra cửa!”. Thiên Trần thận trọng nói.

“Về ngay nhé, mặc thêm áo chưa?”. Mẹ nhìn ái ngại.

“Dạ, đủ ấm rồi”. Thiên Trần trả lời, cả hai bước ra, Nghiêu Vũ cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi, bíu chặt Thiên Trần.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx