sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mùa Trăng Của Người Thợ Săn - Chương 08

Mùa Trăng Của Người Thợ SănChương 8: Trăng giữa hạ

Tôi bị những nghi ngờ dày vò, ám ảnh suốt, và cảm thấy khó mà ngủ nổi. Tại sao chiếc bông tai lại rơi ở chỗ này, cạnh ao nước? Có phải chỉ vì chủ nhân của nó đã đến đây?

Chị ta có thể đi dạo quanh đây, nó cũng không cách nhà của Quạ bao xa, nhưng mà tôi chưa từng thấy chị ta đi dạo, chị không phải là loại người thích đi dạo loanh quanh ở vùng nông thôn.

Hãy giả thuyết rằng chị đã chết. Chị đã bị giết. Còn Maissie thì sao? Bà ta đi đâu? Liệu những kẻ thích phao tin đồn nhảm có nghĩ bà này cũng bị giết nốt? Có lẽ ý kiến của một cái xác chết bị ném xuống đầm nghe còn khả dĩ. Nhưng còn hai cái chết? Tôi nhớ rằng Jasson đã kể cho tôi nghe một ông tổ mấy đời của anh đã từng thủ tiêu một trong những kẻ tình địch bằng cách đập vào đầu rồi ném xác xuống đầm. “Sông chảy xiết ở đoạn này và chỉ vài dặm là ra đến biển”.

Vậy còn đứa bé? Nó đang được bà Gittings chăm nom ở Dartmoor, nhưng nó không thể ở đấy mà không có sự chuẩn bị trước.

Có quá nhiều điều nghe thật vô lý. Nó bắt rễ từ trạm bưu điện và lớn dần lên cùng những người buôn chuyện khác. Nhưng Jason Verringer rất tàn nhẫn. Anh đã chứng minh rõ cho tôi thấy: Người khác chỉ quan trọng đối với anh khi có thể cho anh cái mà anh cần. Anh có khả năng cưỡng hiếp. Tại sao không có thể giết người? Anh đã từng yêu thích Marcia Martindale bởi vì anh mời chị ta đến nhà Quạ. Lại còn chuyện đứa bé, nhất định anh có quan tâm đến nó, ít nhất thì anh cũng đã cho mẹ con họ một mái nhà. Tôi cứ nghĩ về nó bao nhiêu tôi càng quyết tâm phải tìm hiểu mọi chuyện bấy nhiêu. Rằng nếu tôi có gặp bà Gittings - một người có vẻ rất đáng tin và thực tế - tôi sẽ biết được nhiều điều. Nếu tôi biết là tất cả những điều này là vô lý tôi sẽ làm sao cho mọi người trong vùng đều biết điều đó và chặn đứng những lời đồn đại độc địa.

Tôi không tránh khỏi những băn khoăn thắc mắc về vấn đề này. Tôi đã biết nơi ở của chị bà Gittings. Có lẽ có một cái gì đó sâu thẳm trong kí ức của tôi có khả năng ghi nhớ cái tên. Chị của bà Gittings tên là Ada Whalley sống ở Bristonleigh Darmoor, cách đây không xa lắm chỉ chừng 15 dặm.

Tại sao lại không đến đây chứ? Thế là tôi thưa với bà Daisy: “Chủ nhật này, cháu muốn đến thăm một người bạn sống ở Dartmoor, nhưng cháu không biết rõ đường đến đấy”.

“Dạ được ạ. Cháu không biết cô có bản đồ không. Cháu muốn biết rõ nó ở đâu.”

“Có một vài tấm bản đồ. Tôi sẽ cho cháu mượn.”

Bristonleigh không phải là một địa điểm dễ nhìn thấy trên bản đồ, nhưng Daisy có cả một tấm bản đồ chi tiết về Dartmoor và vùng lân cận của nó - và cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy Brstonleigh. Rõ ràng nó chỉ là một xóm nhỏ, ngay ngoài rìa đầm lầy. Tôi đánh dấu một số địa điểm cần ghi nhớ.

Tôi cũng cần tính đến phương tiện để đi đến đấy.

“Có một chuyến tàu đến đấy xuất phát từ đây vào lúc 10 giờ 30. Cũng chuyến tàu ấy sẽ quay về đây lúc 4 giờ, như vậy cháu sẽ có thời gian tâm sự với bạn”.

“Cháu sẽ thử xem. Cũng là một cuộc thử nghiệm”. Và như thế cuối cùng tôi cũng ngồi trên một con tàu băng băng phóng qua vùng Devon trù phú một sáng chủ nhật nọ.

Nửa giờ sau tôi đã đến một ga xép, hỏi một nhân viên nhà ga phương tiện đưa tôi đến Bristonleigh. Ông ta ngơ ngác nhưng chỉ một lát: “Cách đây ba dặm, phải lên dốc một chút. Nhưng tôi nghĩ Dick Gramm sẽ không phiền lòng khi có thể kiếm thêm chút đỉnh vào ngày chủ nhật. Ông ta chỉ loanh quanh đâu đây. Cũng thích nằm dài vào ngày chủ nhật đấy. Nhưng ông ta sẽ sẵn sàng nếu chúng tôi gọi, cũng chả mấy khi đâu.”

“Tôi có thể tìm ông ấy ở đâu?”

“Đi qua sân ga, quẹo phải, cô sẽ thấy nhà ông ta, nhà Táo dại, có một cây táo dại rất lớn mọc bên cạnh đó là lí do tại sao nó có cái tên ấy.”

Tôi cảm ơn người chỉ đường rồi đi tìm Dick Gramm, may thay đã thức dậy và tươi tỉnh sau một giấc ngủ nướng ngày chủ nhật nên sẵn sàng đưa tôi đến Bristonleigh.

“Tôi muốn gặp Miss Ada Whalley,” tôi nói.

“Ồ đó là một phụ nữ đáng mến.”

“Ông biết bà ấy?”

“Biết cô ấy? Có ai mà không biết cô ấy trong cả vùng này cơ chứ. Đó là người trồng rau giỏi nhất ở đây mà. Bà xã tôi cũng trồng rau, cũng gần như là nổi tiếng nhưng không bằng. Một số người đi từ tận Lodon lặn lội xuống đây gặp cô Ada. Tôi làm con thoi giữa cô ấy và nhà ga. Ồ phải, tôi biết Ada Whalley!”

Thật may mắn. Thế mà tôi đã hình dung mình phải lục cả Bristonleingh lên để tìm Ada.

“Cô ấy có người em gái đến sống chung”, bác xà ích tiếp tục, Ada chỉ có ước mơ bấy nhiêu đó thôi. Chính cô đã nói thế cách đây mấy ngày lúc tôi đến chở rau mà.” Thật sung sướng khi cô em Jane lại về sống với tôi. Tội nghiệp. Tôi đoán cô ấy chắc cảm thấy cô đơn.

Chúng tôi đến Bristonleigh. Đó là một làng quê tươi đẹp, điển hình cho nước Anh, đặc biệt là vùng Devon, nơi rau trái dường như tươi tốt hơn bất cứ nơi nào trên đất Anh. Có một ngôi nhà thờ cổ, nhà kính trồng rau, lác đác một vài ngôi nhà hầu hết được xây từ thế kỉ 18 và có một biệt thự thời Elizabeth. Đồng hồ nhà thờ điểm 12 tiếng ngay khi xe chúng tôi vào làng.

“Cô Whalley ở hơi tách biệt một chút. Chả là cô ấy có một ít đất đai để trồng cây như cô đã thấy. Chúng ta sẽ đến nơi trong vòng ít phút nữa.”

“Tôi sẽ đón chuyến tàu quay về. Có phải vào lúc 3 giờ rưỡi không?”

“Đúng thế, thưa cô”

“Vậy bác vui lòng đến đón tôi ở đây và đưa ra ga chứ?”

“Chắc rồi. Tôi có thể đến đây sau 3 giờ, như vậy có được không?”

“Thế thì rất hợp ý tôi. Cảm ơn bác nhiều. Tôi rất mừng là đã tìm được bác.”

Bác xà ích gãi đầu sồn sột, nhìn thẳng về phía trước nhưng tôi biết bác rất hài lòng.

“Kia, nhà kia kìa. Tôi sẽ đợi đưa cô về. Chắc chắn là họ ở đó. Không có chuyện họ đi đâu mà lại không cho chúng tôi biết.”

Tôi nghĩ ở làng quê mọi người đều biết nhau rất rõ. Tất nhiên trong một vài trường hợp họ chỉ dẫn sai, nhưng không ai có thể trách cứ họ bàng quang với cuộc sống của bà con chòm xóm.

Tôi trả tiền bác đánh xe có thêm một ít, làm bác vừa cảm thấy xấu hổ vừa thấy hài lòng.

“Bác giúp cho tôi được rất nhiều.”

“Chả có gì đâu. Kìa bà Gittings cùng với con bé con.”

Và kia, dường như làm cho chuyến đi của tôi còn thuận lợi hơn là tôi dám hi vọng, bà Gittings bước ra khỏi cửa tay dắt bé Miranda.

Tôi vội vàng đi về phía người phụ nữ phúc hậu này. Rồi cảm thấy bác xà ích vẫn chăm chú dõi nhìn tôi quay lại.”Cám ơn bác, tôi sẽ gặp bác vào lúc 3 giờ.”

Bac chạm roi vào mũ và đánh vòng xe lại.

“Tôi cần phải giải thích.” Tôi mở lời.

“Trời ơi cô Grant. Tôi thật ngạc nhiên khi gặp cô. Chẳng lẽ cô đi bao nhiêu đường đất chỉ để đến đây gặp tôi và Miranda ư?”

“Phải. Bà có muốn...”

“Nói chuyện với cô ư?”

“Con bé trông thật khỏe mạnh” tôi nói.

“Nơi này thích hợp với nó. Ở đây nó rất hạnh phúc.”

Chắc bà Gitttings đoán biết rằng tôi không muốn nói chuyện trước mặt đứa bé. Nó cũng đến tuổi có thể hiểu được vài điều và tôi không muốn trẻ con tham gia vào những việc của người lớn.

“Xin mời vào nhà, mời vào gặp chị tôi. Chúng tôi vừa cho Miranda ăn bữa trưa. Chị ấy ngủ trưa đã một hai tiếng rồi. Chị ấy rất vui lòng gặp cô. Rồi... chúng ta có thể nói chuyện.”

Tôi đoán bà muốn nói sau khi Miranda đi ngủ và tôi thầm cảm ơn sự tế nhị của bà.

Miss Ada Whalley xuất hiện chắc nghe thấy tiếng người nói lao xao bèn đi ra xem ai. Đó là một người đàn bà to xương với đôi vai lực lưỡng và khuôn mặt sạm màu mưa nắng.

“Đây là Miss Grant từ trường đến chơi.” Bà Gittings giới thiệu.”Ada, chị biết... trường Abbey chứ.”

“Ồ đó là một trường nữ danh giá.”

“Cô ấy đến để nói chuyện...”Bà Gittings đưa mắt về phía Miranda và Ada gật đầu ra hiệu hiểu ý.

“Em cho rằng Mis Grant sẽ vui lòng ở lại dùng cơm với chúng ta.”

“Xin lỗi vì đã đến mà không báo trước với quý vị. Tôi có một số thắc mắc và chắc là bà Gittings đây có thể giúp tôi.”

“Ồ không có gì” bà chủ nhà đon đả nói: “Chúng tôi thường có nhiều người trong vùng ghé chơi. Họ thích rau trái của chúng tôi ấy mà. Tôi cũng chả có gì phản đối, toàn cây nhà lá vườn thôi.”

“Kể cả lợn trong chuồng.”Bà Gittings nói thêm.

“Tên nó là Piggy Porker.” Bé Miranda tuyên bố, nó ủn ỉn giả làm tiếng lợn kêu và ranh mãnh nhìn tôi như thể chờ tôi tỏ ý thán phục.

“Ôi trời ơi,” Ada nói. “ nghe như là con Piggy Porker xổng chuồng chạy loanh quanh đâu đây”.

Miranda lại kêu ủn ỉn, Ada giả vờ nhìn xung quanh vẻ đầy cảnh giác. Miranda rõ ràng nghĩ đây là một trò đùa thú vị. Và một điều trở nên hiển nhiên với tôi ngay lập tức: Với hai người này, con bé chẳng có lúc nào nhớ mẹ.

“Tôi sẽ đưa Miss Grant đi rửa tay” Ada nói.

Tôi theo bà chủ nhà lên một cầu thang gỗ dẫn đến một cái phòng có một cái chậu rửa mặt và một cái bồn đựng nước.Tất cả đều sạch sẽ đến mức sáng bóng lên.

“Cô có thể nhìn bao quát được cả vườn rau từ đây” Ada nói và nhìn tôi nhìn từng luống rau chạy thành hàng thẳng tắp, xa xa là nhà kính và một nhà kho.

“Và chị làm tất cả một mình?”

“Tôi có một người làm. Còn có thêm một người nữa nếu có việc phát sinh. Bây giờ thì Jane ở đây giúp tôi một tay. Cô ấy làm hầu hết việc nhà. Hôm nay cô đến đây thăm Jane. Tôi hi vọng cô không có ý định đưa cô em tôi đi. Tôi cần có cô ấy bầu bạn và bao giờ cũng mong muốn sống có chị có em.”

“Tôi không đến đây để đưa chị ấy đi đâu. Chỉ là tôi muốn nói chuyện với bà Gittings để hiểu rõ một số điều thôi.”

Sau khi rửa tay xong, Ada đưa tôi xuống dưới nhà. Bà Gittings đang dọn bàn có Miranda lăng xăng giúp đỡ bên cạnh. Mùi thịt heo quay thơm lừng từ trong bếp lò bay ra và một không khí ấm cúng tràn ngập căn phòng nhỏ nơi chúng tôi ngồi ăn. Món rau ở đây thì còn phải nói, vừa tươi vừa ngon. “Nhổ lên một cái là nấu ngay” Ada nói: “đó là cách ăn rau của chúng tôi.”

“Nếu chị có đủ may mắn để làm thế” tôi bổ xung.

“Bây giờ thì ăn thêm một ít khoai tây đi cô, cô Grant. Năm nay được mùa mà, với lại Jane là người biết nấu nướng. Tôi nấu ăn không được chu đáo, bài bản bằng Jane đâu. Cô ấy hơi kĩ tính quá, phải vậy không cưng?”

Ada có thói quen tìm kiếm sự xác nhận từ Mirinda và con bé đáp lại bằng một cái gật đầu hiểu biết. Mirinda ngồi ở một cái ghế cao, trước ngực có quấn một chiếc yếm dài lớn trong khi nó tự xúc thức ăn để không vương vãi ra ngoài. “Ồ cái nón này lại bị lạc đường kì quá ha, chẳng hề biết nó phải đi xuống con đường đó phải không cưng?”

“Nó không biết phải không?” Mirinda gật gù theo. Sau bữa cơm chưa, nó được đưa vào phòng ngủ trưa. Ada nói khéo chị phải đi thăm qua nhà kính và để tôi ở lại với cô em gái.

“Tôi hi vọng chị không phiền lòng về việc tôi đến đây chơi. Có vẻ như là một việc không được hợp lệ cho lắm.”

“Ồ không, tôi rất mừng. Ada thích khách khứa lắm. Chị ấy hài lòng khi nhìn người khác thưởng thức những món ăn do tự tay chị ấy làm ra”

“Tôi có thể thấy chị Ada là một người phụ nữ tuyệt vời. Chị Gittings, hiện nay đang có nhiều lời đồn đại ở Colby. Ngườ ta nói toàn những chuyện động trời.”

“Đó là do bà trạm bưu điện.’

“Tôi nghĩ bà ta là đầu mối của mọi chuyện. Nhưng dù sao cũng có một cái gì đó khó hiểu, phải vậy không? Tôi muốn dập tắt những lời đồn đại nhưng không biết làm thế nào. Nếu như tôi có thể khám phá để rõ thực hư... hoặc tìm ra chỗ ở của bà Martindale, đưa bà ấy về hoặc làm một cái gì đó...”

“Cũng khó nói lắm thưa cô Grant như là chỗ tôi biết... thì tôi cũng không rõ hơn cô hiện nay bà Martindale đang ở đâu.”

“Nhưng còn đứa bé.”

“Ngài Jason chăm sóc nó.”

“Ngài Jason, vậy thì...”

“Ông ấy bao giờ cũng làm thế. Ông ấy hỏi liệu tôi có thể mang Mariranda về chỗ chị tôi để nuôi dưỡng nó không. Ông ấy trả tiền cho tôi để chăm sóc nó và nuôi dưỡng nó... chỉ có điều ông ấy muốn chúng tôi đến đây. Phải, tôi biết chị tôi cũng chỉ mong có thế. Chị ấy bao giờ cũng muốn tôi rời Colby đến đây sống với chị mà Ada thì rất yêu bé Marinda. Thế là tôi thưa với ngài Jason không hề gì, Ada rất thích chúng tôi đến ở với chị.”

“Vậy ông ấu yêu cầu chị mang đứa bé đi. Chắc là vài ngày trước khi bà Martindale biến mất.”

“Đúng thế. Tôi bao giờ cũng mang Mirinda đi khi bà ấy rời khỏi Colby. Chúng tôi đi trước Maissie một ngày.”

“Sau khi Maissie đi...”Tôi lại gặp lại.

“Phải, bà ta bỏ đi. Có một sự việc kinh khủng xảy ra... và ngày hôm sau Maissie ra đi cùng với phần lớn đồ đạc của bà chủ, quần áo và các vật dụng cá nhân. Chả còn lại gì nhiều sau khi bà ta đi. Tôi không bao giờ biết tường tận mọi chuyện và cũng không là loại người ghé tai vào lỗ khóa phòng người khác. Tất cả những điều mà tôi biết là giữa họ có chuyện gì đó, rồi Maissie bỏ đi và ngài Jason yêu cầu tôi đem Miranđa đến chỗ Ada.”

Trong tôi tràn ngập một dự cảm khủng khiếp.”Thế là Maissie đi rồi đến lượt chị.”

“Đúng thế. Vì vậy cô có thể thấy là tôi không thể nói với cô chuyện gì đã xảy ra sau đó. Tôi thật mừng là đã đi khỏi đó. Bà Martindale và Maissie thường hay cãi cọ nhau, nói những điều không tốt cho Miranda nếu nó nghe được. Ồ tôi rất mừng là đã thoát khỏi chốn đó. Bà Martindale cũng chẳng phiền lòng khi không có tôi. Bà ấy có một cô gái trong làng thường đến làm những việc nặng nhọc. Thực ra tôi cũng chẳng bao giờ làm những việc ấy. Chỉ có Miranda là làm tôi quan tâm thôi, dù tôi chỉ góp một tay việc nhà, tôi cũng không phải hạng người chỉ biết đứng lớ quớ như trời chồng và chẳng làm việc gì khi có chuyện xảy ra.”

Tôi không còn để tai nghe chuyện của bà nữa. Một ý nghĩ quay mòng mòng trong đầu tôi. Maissie ra đi trước sau đó anh yêu cầu bà Gittings mang đứa bé đi.

Tôi nghe mình lẩm bẩm: “Nhà Converdales..chị hãy nhớ là họ... đang sống ở nhà của Quạ, như thế rõ ràng là bà ta không trở về nữa.”

“Ồ, tôi nghĩ có thể có chuyện đó bởi vì ngài Jason nói tôi sẽ chăm sóc nuôi dưỡng Miranda và tiền sẽ được đưa đến đây hàng tháng cho đến khi Miranda được 5 tuổi, cũng chẳng còn bao lâu nữa. Ông ấy sẽ thu xếp chuyện học hành cho nó. Nhưng nó vẫn được đặt trong sự giám hộ và chăm sóc chủ yếu của tôi. Vâng, lúc ấy tôi đã nghĩ, thế là bà chủ lại ra đi. Điều đó có nghĩa là ông ấy đã bàn với bà chủ. Vâng có những chuyện rất tức cười diễn ra ở đấy. Ngài Jason nói với tôi: “Tôi biết bà là người đáng tin cậy, bà Gittings ạ. Không có ai có thể chăm sóc yêu thương Miranda như bà.” Một cái tát vào mặt bà chủ chắc cô nghĩ vậy. Không đâu, bà ấy không thèm quan tâm, không bao giờ biểu lộ một chút cảm xúc quan tâm nào đối với con. Không muốn có nó. Chỉ muốn chứng tỏ với ngài Jason là bà ấy có thể có con. Luôn miệng nói là ông ấy chưa có người thừa kế... hay những chuyện như vậy. Đó không phải là cách mang trẻ con đến cuộc đời này, cô Grant ạ.”

“Tôi không phải người cuối cùng quan tâm đến quyền lợi của Miranda. Tôi đồng ý rằng con bé đang trong những bàn tay ân cần chu đáo và tôi chắc rằng ngài Jason đã quyết định đúng. Nó sung sướng hơn cả khi được ở với chị và Ada lại rất yêu quý nó. Tôi cũng có thể thấy rõ như vậy.”

“Thế thì tôi mừng lắm, cô Grant ạ. Khi mới nhìn thấy cô tôi đã sợ là cô mang đến một cái lệnh bắt Miranda quay về. Cô vui lòng nói với ngài Jason là nó hạnh phúc như thế nào khi ở đây chứ ạ?”

“Nếu gặp chắc chắn tôi sẽ nói. Tôi đến đây là để hỏi bà xem bà có biết bất cứ chuyện gì liên quan đến việc bà Matindale bất thình lình ra đi như thế không?”

“Cô chẳng bao giờ nói trước được chuyện gì với bà ấy... nhất là sau khi Maissie đã nổ ra một cơn giận dữ dễ sợ với tất cả nhưng chuyện áo áo quần quần... tôi cho rằng bà ấy không chịu nổi được cuộc sống quê mùa nữa. Bà ấy bao giờ chả hướng về London.”

Tôi quyết định đánh bài ngửa.

“Có những lời đồn đại... ám chỉ. Không đúng, tất nhiên rồi, nhưng người ta tọc mạch chuyện bà Martindale bất ngờ bỏ đi. Liệu bà ấy có nói bất cứ cái gì về chuyện ra đi hay không?”

“Luôn miệng nói đến những chuyện ấy. Điều ấy chả có gì bất thường cả.”

“Bà ấy có khách khứa đến chơi không?”

“Chỉ có ngài Jason. Ô tôi nhớ ra rồi. Có một chuyện rất dễ sợ, xảy ra vài ngày trước khi Maissie ra đi. Tôi nghe tiếng bà chủ la ó còn ngài Jason thì bảo bà ta im miệng lại. Maissie đang đứng bên ngoài ghé tai nghe ngóng, tôi bắt được tại trận bèn nói: “Chị không nên làm chuyện đó.” Thế là bà ta nổi đóa: “Đừng có ngu ngốc thế. Nếu tôi không nghe thì làm sao biết được chuyện gì đang sảy ra”. Chợt bà ta cười hô hố rồi nói thêm.”Tôi cho rằng cái xó xỉnh ấm cúng này chẳng bao lâu nữa sẽ không còn là của chúng ta nữa”. Tôi bỏ đi. Một lúc sau tôi gặp ngài Jason. Ông cưỡi con ngựa tình cờ đi qua còn tôi dắt Miranda đi dạo. Ông ấy gọi tôi lại và nói: “Này bà Gittings, bà có thể đưa Miranda đến chỗ bà chị và ở đó một thời gain không hạn định không?”. Tôi bất ngờ về câu ấy đến nỗi thoạt đầu không hiểu gì cả. Thế là trong lúc ngồi trên lưng ngựa, ông ấy đưa ra cái đề nghị và tôi cũng thưa với ông ấy những dự định của mình. Tiền sẽ được gửi trước cho tôi hàng tháng. Nếu Mirianda cần gì tôi tôi cứ việc thông báo trực tiếp. Liệu chị tôi có chấp nhận không? Tôi bèn bảo ông ấy là Ada sẽ nhảy lên vì vui sướng. Ông ấy tỏ vẻ hài lòng, nói: “Cám ơn bà, bà Gittings ạ, bà đã cất cho tôi một gánh nặng.”

“Bà Martindale nói gì khi chị thưa chuyện với bà chủ?”

“Chỉ nhún vai mà không phản đối điều gì. Thế là tôi sửa soạn đồ đạc rồi chúng tôi ra đi. Cô phải chứng kiến vẻ mặt của Ada mới được, chả là tôi còn chưa có thời gian nói với chị ấy mà. Ada cứ luôn miệng nói: “Ái dà, chị không bao giờ...”. Rồi lại ôm ghì Miranda vào lòng. “Những điều kì diệu không bao giờ chấm dứt, phải vậy không bé yêu?”. Chị ấy phát khóc lên vì vui sướng, đã lâu lắm chị ấy mới sung sướng như thế, kể từ ngày cha chúng tôi qua đời.”

“Tôi cho rằng con bé thật may mắn có hai người chăm nom. Sở dĩ tôi biết như thế và bản thân tôi cũng có một người cô ruột quý báu đã trao cho tôi đúng cái điều tôi thực sự quan tâm là thực ra chuyện ấy đã sảy ra với bà Martindale.”

“Chắc bà ấy đi ngay sau khi chúng tôi đi khỏi”.

“Bà Martindale có nói mình đi đâu không? Có bất cứ một sự chuẩn bị nào không?”

“Bà chủ không bao giờ bảo với tôi sẽ đi đâu. Không nói một câu về dự định của mình”

Tôi cảm thấy mệt lả cả người vì những dự cảm đen tối. Cuộc gặp gỡ với bà Gittings chỉ làm dấy lên thêm những nghi ngờ.

“Tôi không thể nói với cô tôi cảm thấy sung sướng như thế nào khi lại ở đây, cô Grant ạ. Không có cái giường nào rải đầy cánh hoa hồng với bà Mirtindale. Nhiều khi bà ấy là một quý bà rất kì quặc. Tất cả bọn tôi đều lấy làm khó hiểu, kể cả Maissie là người có thể đương đầu với bà chủ. Nhưng lần nào thì Maissie cũng nấn ná ở lại. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi bà ta ra đi bởi vì mặc dù họ cãi nhau rất dữ dội hai người thường làm lành ngay sau đó. Tôi cho rằng lần cãi nhau cuối cùng quá quyết liệt. Maissie bao giờ cũng nhấn mạnh là họ kết hợp với nhau cho một điều tốt đẹp. Ngài Jason và tất cả những thứ mà...”

“Thật kì lạ việc bà ta ra đi bất thình lình như vậy?”

“Có thể thế mà có thể không thế. Cô sẽ không bao giờ biết chắc điều gì với bà Mirtindale hết.”

Chúng tôi tiếp tục trò chuyện nhưng tôi không thể khám phá thêm điều gì nữa. Dick Gramm đến đón tôi, Ada từ nhà kính ghé qua nhà và nói chị rất vui lòng khi được gặp tôi.

Trên đường về, tôi nghĩ về tất cả những điều đã được đề cập đến và chỉ càng thêm khắc khoải, không yên.

Tôi biết không thể tránh mặt Jason mĩa được. Anh có ý định đón đường tôi và rõ ràng là anh sẽ thực hiện cho bằng được.

Điều đó xảy ra bốn ngày sau hôm tôi đến Bristonleigh.

Tôi có được hai giờ giải lao và vào chuồng dắt một con ngựa ra.

“Em cố tình tránh mặt anh, Cordelia ạ” anh nói giọng đượm vẻ trách móc.

Sự trơ tráo của anh thật hết biết và tôi không nhịn được cười.

“Vậy ông tưởng tượng là tôi có thể làm điều gì khác?”

“Không... Sau hành vi dại dột của anh lần trước tại hang ổ của Quỷ thì không. Anh đã cố đón đường để xin em tha thứ.”

“Ông làm tôi ngạc nhiên đấy.”

“Nếu vậy tức là anh đã được tha thứ?”

“Tôi không muốn gặp ông nữa. Không biết ông có nhận ra là ông xúc phạm tôi?”

“Xúc phạm em? Trái lại anh đã đưa ra một lời đánh giá cao nhất mà một người đàn ông có thể đưa ra cho một người đàn bà.”

“Đừng nói nhảm nữa” Tôi nghiêm nghị nói và thúc ngựa chạy thật nhanh.

Nhưng tất nhiên là anh chạy sóng đôi với tôi.

“Thì hãy để anh giải thích đã. Anh đến đây để cầu hôn.”

Tôi cười nhạo.”Mà không được phép của tôi. Ông thật thảm quá.”

“Không phải như thế. Anh đã nghĩ về chuyện này thật nhiều. Anh khao khát em, Cordelia... và chỉ mình em có thể làm điều đó.”

“Vậy thì thật không may cho ông. Tạm biệt.”

“Anh không bao giờ chấp nhận lời từ chối.”

“Thế thì ông phải nhớ rằng hôn nhân cần có sự đồng ý của cả hai bên. Có lẽ tổ tiên ông tự hào vì đã lôi các cô dâu của họ đến bàn thờ với một con dao kề vào cổ buộc họ phải thốt ra lời nguyền... Nhưng bây giờ điều đó không còn xảy ra nữa.”

“Chúng tôi chưa bao giờ làm thế. Em moi ở đâu ra cái ý nghĩ ấy vậy? Chúng tôi bao giờ cũng là đối tượng danh giá nhất trong vùng và cánh phụ nữ bao giờ cũng bày mưu tính kế mới có thể dụ dỗ được chúng tôi đứng trước bàn thờ chúa.”

“Tất cả đều là những chuyện vớ vẩn. Tôi không thích ông, không tin ông. Ông đối xử với tôi một cách man rợ và cách duy nhất mà ông có thể làm cho tôi tha thứ là hãy tránh xa con đường tôi đi, đừng bao giờ để tôi gặp ông một lần nữa.”

“Chúa ơi, có vẻ như là anh buộc phải làm mà không được tha thứ của em.”

“Tôi chẳng muốn dính dáng gì đến ông hết. Tôi cũng không quan tâm gì đến chuyện đã được ông để ý hay có bất cứ một mối liên hệ nào với ông. Tôi sẽ rất cám ơn ông nếu ông để cho tôi được yên.”

“Điều đó không dễ dàng với hai lý do. Thứ nhất sắp xếp lễ hội kỉ niệm và Miss Hetherrington vô cùng quý báu cần có sự có mặt của anh. Điều thứ hai, thậm chí còn không thể vượt qua, vì anh đã bị em cầm tù mất rồi.”

“Vậy thì ông hãy nhanh chóng tìm một người khác để thể hiện lòng tận tụy của ông đi. Bà Marindale đâu rồi?”

“Ở London, chắc vậy”

“Sao ông có thể hoàn toàn vô tình như vậy? Ông có biết người ta đang nói gì về bà ấy... và về ông không?”

“Để anh đoán coi. Anh đã giết bà ấy. Phải vậy không?”

“Đó là một lời thú tội đúng không?”

Anh cất tiếng cười: “Lạy chúa lòng lành. Thật là một câu hỏi! Như vậy em nghĩ anh là một kẻ sát nhân?”

“Tôi đã nhìn thấy cái mặt xấu xa của ông cách đây không lâu.”

“Cordelia yêu quý, đấy chỉ là vì anh yêu em và muốn làm cho em hạnh phúc.”

“Ông hài hước quá nhỉ. Tôi không thấy có gì là trò đùa trong những chuyện xảy ra cả.”

“Em sẽ được vui vẻ. Chúng ta sẽ phái cô giáo nghiêm nghị kia đi thật xa. Hai ta sẽ kên kế hoạch. Mọi thứ sẽ trên cả tuyệt vời. Rồi anh sẽ giới thiệu với em một Cordelia mới mẻ.”

“Ông cứ giữ những phát kiến vĩ đại ấy cho ông thôi. Tôi không muốn dính vào mà không tin đâu.”

“Ước gì em cho mình cơ hội để hiểu anh.”

“Từ những gì mà tôi đã biết thì tôi không tin đó có thể là một điều dễ chịu.”

“Hãy nghe anh nói. Anh không biết bà ta ở đâu, Mircia đã đi khỏi, đó là tất cả những điều khiến anh quan tâm. Em quá khắc nghiệt với anh rồi. Bao giờ em cũng gán những ý nghĩ tồi tệ cho anh. Có lẽ từ lúc anh ra lệnh cho em quay xe lại.”

“Đó là một hành vi điển hình của ông cho thấy ông đối xử với tất cả mọi người như thế nào.?”

“Cordelia, để anh cố làm cho em hiểu xem sao. Anh biết anh tạo ra ấn tượng là một kể ngạo mạn và ích kỷ. Đúng, anh là thế. Nhưng với em, anh có thể thay đổi anh. Cùng nhau, chúng ta có thể trở nên khác đi. Em có thể thay đổi anh. Cùng nhau, chúng ta có thể trở nên tốt đẹp hơn... bởi vì anh cũng khiến em thay đổi. Anh đã khiến em mở mắt ra. Chỉ nói chuyện với em, anh đã cảm thấy một niềm vui sống. Anh thích cái cách em quất anh bằng những ngọn roi với cái lưỡi bén nhọn của em. Chắc chắn người ta đã dạy em nghệ thuật đấu khẩu ở Schaffenbrucken. Anh là anh bởi vì hoàn cảnh. Đó là cách anh được nuôi dạy. Anh muốn có con cái để tiếp tục tiếp quản sản nghiệp này. Đó cũng là điều tự nhiên phải không? Anh muốn tiếp tục những việc anh đang làm. Anh muốn có người giúp anh trở thành người mà anh muốn. Anh biết người đó chính là em. Anh đã kể cho em nghe những sự kiện trong thời thơ ấu. Không phải là một cái gì vui vẻ. Hai anh em anh đã được nuôi dạy theo mội lối khắc nghiệt. Em biết là anh ấy tiếp tục sống ở đây dưới mái nhà này sau khi cưới vợ - và con gái anh ấy bây giờ là những đứa trẻ được anh giám hộ. Người vợ quá cố của anh là một người đàn bà tốt, nhưng anh chưa bao giờ yêu thương cô ấy... thậm chí cả trước khi tai nạn xảy ra. Rồi sau đó, cô ấy chỉ còn là một con bệnh kinh niên. Thật ra cũng chẳng đến nỗi ghê gớm lắm bởi lẽ trong thực tế bọn anh hoàn toàn không có điểm chung... chẳng có gì để nói chuyện với nhau. Em có thể hình dung điều đó ngán ngẩm như thế nào không? Cô ấy lạnh lùng bình thản, còn anh đôi khi mất hết cả kiên nhẫn. Anh đã phẫn uất với cái số phận đi gán ghép anh với người ấy một cách vô lí. Cô ấy chưa bao giờ sống với tư cách là một người vợ mà anh cũng chẳng quan tâm. Tất nhiên là còn có vài người khác... một vài người khác. Không có một người đặc biệt nào... có thể là lí do tại sao anh lại có nhiều như vậy. Nãy giờ em có hiểu không?”

“Có tất nhiên rồi”

“Và em vẫn tiếp tục phán xét.”

“Ồ không đâu. Tôi chỉ không muốn dính dáng tới ông.”

“Cô ấy chết... vì dùng thuốc giảm đau quá liều. Cô ấy thường nói đến chuyện giã từ cuộc đời nếu sự đau đớn hành hạ đến mức không chịu đựng nổi. Đó là một người đàn bà kính Chúa và sự đau đớn hành hạ thường trở nên quá sức chịu đựng vào ban đêm. Ngoài ra cô ấy không có lí do để làm thế. Bọn anh là những người bạn tốt. Cô ấy có biết anh cũng tìm sự an ủi khuây khỏa ở đâu đó... và rồi cô ấy qua đời”

“Còn ông thì rước Marcia Martindale về Nhà của Quạ. Tại sao?”

Anh im lặng một vài giây trong lúc tôi tự hỏi tại sao tôi lại tiếp tục trò chuyện với anh. Đáng lí tôi phải thúc ngựa rẽ sang đường khác, phi nước đại bỏ đi. Tuy vậy cái thôi thúc níu chân tôi ở lại thì không thể cưỡng nổi.

Anh tiếp tục: “Mircia làm anh vui vẻ. Cô ấy là một người khác thường, bao giờ cũng đóng một vai nào đó... dù ở trên sân khấu hay ở ngoài đời. Cô ấy có thai và ở trong một tình thế khó khăn nên anh đã mời cô ấy đến Nhà của Quạ để thoát khỏi tình cảnh nan giải đó sinh ra đứa trẻ một cách an lành. Rồi cô ấy khám phá mọi chuyện đang diễn ra ở đây... tài sản kếch xù, người vợ quoặt quẹo đau ốm, tước hiệu bao đời nay mà chỉ có hai đứa con gái thừa hưởng... như vậy là chấm dứt tên tuổi hiển hách của dòng họ Verringer. Tất cả cũng giống như một vở kịch đối với Marcia. Thế là cô ấy quyết định rằng Miranda phải là con anh, rằng cô ấy phải chứng minh là mình có thừa khả năng sinh đẻ và rằng nếu anh tự do, anh sẽ cưới cô ấy. Điều này cũng thường làm anh cười no bụng. Có lẽ anh đã không nghiêm túc, cứ để cho cô ấy tưởng tượng, đóng kịch và nếu thích những ảo tưởng đó thì có thể mặc sức tin tưởng.”

“Rồi sau đó vợ ông mất.”

“Phải, và đó là lúc các khó khăn bắt đầu.”

“Tôi có thể thấy rõ.”

“Cô ấy thực lòng tin tưởng là anh sẽ cưới cô ấy. Anh bỏ đi, hi vọng cô ấy sẽ chán cuộc sống ở nhà quê đến tận cổ mà bỏ về London.”

“Thay vì thế, chị ta lại đi tìm ông và cùng đi du ngoạn với ông.”

“Không, cô ấy không đi với anh. Có thể cô ấy sẽ làm thế nếu biết anh ở đâu nhưng anh đã chủ bụng không để cho cô ấy biết.”

“Nhưng bà ta vẫn đi và nghe nói rằng...”

“Đó chỉ là những điều nghe nói! Em đã xây dựng một giả thuyết chống lại anh chỉ dựa vào những lời đồn đại.”

“Ông thực lòng nghĩ thế à? Sau những gì tôi biết về ông tôi phải lắng nghe ý kiến của người khác về ông chứ.”

“Em phải nhận ra là anh đã hành động dưới sự chi phối của những khát khao cháy bỏng dành cho em. Anh biết rằng nếu anh thành công thì anh sẽ mở ra một cánh cửa mới trong cuộc sống của em... của hai chúng ta. Thôi Cordelia, đừng làm một cô giáo đức cao vọng trọng nữa đi. Em không phải là một người như thế. Đó chỉ là cái vỏ bề ngoài mà em ẩn náu.”

Tôi quay đi nhưng anh đã đặt một tay lên yên ngựa.

“Em phải nghe anh nói. Em phải cố mà hiểu. Anh yêu em, Cordelia. Anh cần có em. Anh đang cầu hôn em đây.”

“Một vinh dự tối cao.” tôi mỉa mai.

“Đối với anh thì đúng.” Anh nói một cách sốt sắng: “Anh yêu em, Cordalia. Dù em có làm điều gì thì anh vẫn yêu em. Nếu em có giết Miss Hetherington rồi ném xác cô ấy xuống làm mồi cho cá, anh cũng vẫn yêu em. Đó là một tình yêu đích thực.”

“Nghe cảm động làm sao.” Tôi nói, cảm thấy một tình thương vô lí dành cho anhh mà chính tôi cũng không hiểu tại sao. Trông anh thật mạnh mẽ, tàn bạo, ngạo nghễ, anh là tất cả những gì mà tôi ghét nhất, tuy vậy khi anh nói về tình yêu dành cho tôi thì tôi tin là anh đang nói thật. Giống y như một cậu bé dọ dẫm sờ soạng trong bóng đêm tìm một người để yêu thương và biểu hiện rằng có chưa hề được yêu và hiểu đúng trong đoạn đời trước đó.

Tôi nói mà không hề suy nghĩ trước sau: “Nói cho tôi nghe điều ông biết về tình trạng hiện nay của Mircia Martindale.”

“Anh chẳng biết gì hết. Có lẽ đang ở London với Jack Martindale!”

“Jack Martindale! Có phải là chồng chị ấy?”

“Cũng là một loại chồng.”

“Ông ta đã chết trong chuyến vượt biển Atlanta.”

Anh cười. “Ồ em đã nghe cái tích đó rồi. Còn có một sự tích khác, anh ta đã chết trong một cuộc đấu súng danh dự của Marcia, tất nhiên. Rồi còn một truyền thuyết đầy kịch tính khác, bị chết cháy trong một vụ cháy nhà hát sau khi đã cứu sống bao nhiêu người trong đó có Marcia. Anh tin là anh ta quay lại làm con chó cưng của cô ấy. Đó là một người tình say đắm.”

“Ông muốn nói tất cả những chuyện đó đều là chuyện bịa đặt? Rằng người chồng này của chị vẫn còn sống?”

“Anh không thể khẳng định. Anh chỉ nói rằng có thể cô ta đã quay về với hắn.”

“Thế chị ta có nói sẽ quay lại không? Đó không phải là chuyện gì bất ngờ chứ?”

“Không, theo cung cách của Marcia. Hãy nghe anh, Cordelia. Anh đã thiếu suy nghĩ để cô ta đến đây. Nhưng cô ta đang gặp khó khăn... không được diễn bởi vì đang thời gian sinh con và không có nơi nương thân. Nhà của Quạ đang để không và thế anh mang cô ta đến. Lúc ấy, anh đang trong giai đoạn suy sụp tinh thần. Sylvia, vợ anh phải chịu đựng những cơn đau khủng khiếp. Anh ít gặp mặt cô ấy. Anh không nghĩ Fiona có thể điều hành quản lý sản nghiệp của cả dòng họ, mà anh thì càng ngày càng có tuổi... và nói thật lòng, anh bất mãn với những gì mà cuộc đời mang lại cho anh. Anh sống một cách mà em có thể gọi là rất phóng túng hoang đàng ở London, còn anh nghĩ thì nó làm cho anh vui thú, quên đi những vấn đề của mình... thế là trong một phút bốc đồng, anh đem cô ta đến đây. Một việc làm ngu ngốc bởi vì cô ta ngay lập tức đã gộp anh vào bộ sưu tập tưởng tượng của mình. Rồi khi Sylvia uống thuốc quá liều, anh lập tức nhận thức được hoàn cảnh của mình... Đó là ngày đưa đám vợ và anh lại gặp em. Ngay lúc đó, anh biết rằng ở đây có một người khác tất cả những người còn lại... một người kích thích anh không chỉ về mặt thể xác mà ở tất cả các phương diện và anh bắt đầu mơ ước, hoạch định cho tương lai. Với anh có vẻ như từ đây có một khởi đầu mới mẻ. Mọi thứ khác đều bị bỏ lại đằng sau. Nhưng rồi lại có người đàn bà chết tiệt ở Nhà của Quạ.”

“Phải, mời ông cứ tiếp tục.”

“Em có hiểu anh không? Em có chấp nhận tình cảm của anh không?”

“Không. Đó chỉ là vì đã quá nhiều người đàn bà trong cuộc đời ông và ông nghĩ thật là thích thú nếu cộng thêm tôi vào danh sách đó.”

“Em có thành thật với chính mình không đấy, Cordelia? Tình cảm của em bao giờ cũng được đặt trong vòng kiểm soát, anh biết, em thật là một cô giáo mẫu mực.”

“Tôi muốn ông thôi không nhạo báng các cô giáo nữa.”

“Nhạo báng họ? Đó là những người mà anh hết lòng ngưỡng mộ thán phục. Nghề sư phạm là một nghề đáng kính nhất. Nhưng anh thấy một số phận khác dành cho em.”

“Tôi là người quyết định vận mệnh của mình. Nhưng tôi rất muốn biết điều gì xảy ra cho Marcia Martindale.”

“Em có thể chắc chắn là cô ta đi London. Mircia rất tự hào về tài năng của mình. Cô ta bảo anh biến đi với quỷ vì thế mà anh nghĩ là cô ta có dự định riêng. Cô ta đã nhận ra là mơ ước nho nhỏ của mình về anh đã chấm dứt.”

“Tuy vậy ông vẫn cảm thấy có trách nhiệm đối với con chị ta... mặc dù dường như ông không dám chắc nó là con ông.”

“Anh cho rằng đó là một việc có thể làm được.”

“Tôi đến Bristonleigh và gặp bà Gittings”

Anh trố mắt nhìn tôi, kinh ngạc.

“Tôi nghĩ có thể khám phá ra một điều gì đó về bí mật mà người ta đang kháo nhau trong thành phố.”

“Ý nghĩ về việc em bỏ công làm chuyện đó thật thú vị“ Anh mỉm cười. ”Vậy thì em phát hiện được điều gì?”

“Rằng bà Gittings đã đến đó theo chỉ định của ông vài ngày trước khi Martindale đi khỏi nhà của Quạ và rằng ông đã phái bà ta đến đó cùng với lời hứa sẽ chăm nom Miranda.”

“Còn điều gì em rút ra được từ những thông tin đó?”

“Rằng ông biết Mircia sẽ đi... sẽ biến mất và ông ra tay đưa đứa bé ra khỏi vòng nguy hiểm.”

“Ồ anh biết. Em đã đoán, em của anh là thế. Bây giờ anh phải làm gì nào? Thú nhận tội ư? Anh bóp cổ cô ta... không, anh đánh vào đầu bằng một dụng cụ nặng. Anh chôn cái xác trong vườn... Không, anh kéo cái xác ra bờ ao và ném xuống nước.”

Tôi nhìn thẳng vào mặt anh.”Một chiếc bông tai của chị ta đã được tìm thấy cạnh bờ ao.’

Anh sững sờ nhìn tôi.

“Phải,” tôi dằn từng tiếng: “Chiếc bông tai của chị ấy. Tôi biết là của chị ấy bởi vì nó giống chiếc mà chị ta đánh rơi gần chuồng ngựa nhà ông và tôi đã nhặt được. Ông có thể vẫn còn nhớ rõ.”

Anh gật đầu: “Tại sao... tại sao hoa tai lại rơi ở đó được?”

“Bởi vì chị ta đã ở đó.”

“Bây giờ nó đâu?”

“Dưới ao. Teresa Hurst đã tìm thấy nó. Cô bé đưa cho tôi xem rồi sau đó lại ném xuống nước.”

“Tại sao nó lại làm thế?”

“Bởi vì nó sợ... cho tôi. Nó nghĩ rằng ông và tôi... Phải, nó không nghĩ tốt về ông, ông cũng biết đấy, thế là nó cảnh giác về ông...”

Anh cả cười. “Thật là một mớ bòng bong. Anh quý Teresa. Anh không thích kẻ thù của mình đâu nhưng nó sẽ là một cô gái ngoan và thông minh. Anh đánh giá cao tấm lòng tận tụy của nó đối với em.”

“Có lẽ ông hiểu tại sao tôi không muốn có bất cứ liên hệ với ông ngoài công việc ở trường. Nếu có khi nào chúng ta gặp nhau xin ông đừng cố chú ý đến tôi. Ông nợ tôi điều đó đấy.”

Anh tiếp tục nhìn tôi vẻ bối rối rồi nói: “Anh phải nói với em rằng anh đưa Miranda đi xa bởi vì sau những xô xát giữa anh và mẹ nó, anh đoán rằng Marci sẽ làm một việc không hay. Anh biết cô ta sẽ đi London. Cô ta không thể mang bà Gittings đến đó. Anh biết phải làm một cái gì đó cho đứa bé.”

Tôi quay đi. Tôi có thể thấy rõ anh bị sốc khi tôi tiết lộ về chiếc bông tai hồng ngọc.

Khi tôi phóng đi anh không đuổi theo.

Ở trường, người ta chẳng nói gì ngoài chuyện lễ kỉ niệm. Quỹ thời gian cành ngày càng ngắn lại. Miss Daisy quyết định dứt khoát sẽ tổ chức đêm hội diễn vào đêm trước kì nghỉ hè. Lúc này, ban đêm trời rất sáng. Nhờ vào một may mắn lớn, đêm ấy là đêm trăng rằm và Miss Daisy muốn kiểm tra việc tập rượt của chúng tôi.

Tôi quyết định chúng tôi sẽ có một bài tường thuật do ba, bốn nữ sinh lớp lớn đọc, ở chỗ này có thể đưa ra bài phác thảo. Tôi sẽ viết ra những miêu tả này dựa vào những tư liệu ban đầu về một sứ thần ở Clairvaux mang theo lệnh từ St.Bernard chọn một nơi thị tứ dân cư để xây dựng một tu viện. Chúng tôi sẽ cho nữ sinh ăn mặc như các thầy tu vừa tụng kinh vừa đi quanh những bức tường không mái hoang phế, bản tường thuật sẽ giải thích tu viện được hình thành như những hoạt động khác nhau như thế nào. Sau đó chúng tôi sẽ tái hiện lại giai đoạn giải thể và thảm họa.

Màn thứ hai sẽ là thời kì Elizabeth khi vùng đất này trở nên giàu có thịnh vượng và điền trang được xây dựng, sử dụng một số phiến đá từ tu viện bỏ hoang và sự phục hồi diễn ra như thế nào. Sẽ có các cô gái mặc trang phục thời Tudor ca hát loại nhạc madigan và nhảy múa.

Màn thứ ba là thời hiện đại với những cô gái tái hiện lại những gì họ làm ở trường, ca hát, nhảy múa, tập thể dục và tất cả kết thúc với một bài hát về nhà trường.

Daisy nghĩ rằng đó là một kế hoạch không chê vào đâu được và với tôi cũng phải công nhận rằng tôi nhanh chóng lao vào cuộc. Đó là cách khả dĩ nhất để quên đi, hoặc lẩn tránh tất cả những nghi ngờ và sợ hãi mà tôi đã cố hết sức xua đi mà không được

Daisy đến phòng sưởi ấm, nơi chúng tôi đang tụ tập một cách vui vẻ.

“Sẽ có một bữa tiệc tổ chúc ở điền trang ” bà thông báo. ”Một bữa tiệc hằng niên vẫn được tổ chức vào mùa này dù rằng có những năm nó không diễn ra. Không có nhiều tiệc tùng vui chơi trong thời gian phu nhân Verringer nằm trên gường bệnh. Phải một năm đã trôi qua sau sự kiện đáng buồn trên và bà Martindale cũng đã ra đi.Có lẽ đã đến lúc chúng ta trở lại với truyền thống cũ. Tôi đã quyết định thành phần khách mời cho lễ hội ở trường.Các bậc phụ huynh sẽ thích thưởng thức những hoạt động như thế này. Sẽ có một buổi hòa nhạc ở đây. Một vài nghệ sỹ piano và violon có tiế sẽ đến chơi đàn, cũng như ngày xưa oanh liệt. Ngài Jason mở rộng thành phần khách mời đến toàn bộ tập thể giáo viên và tôi đã vui lòng nhận lời nhân danh toàn thể các vị. Đó sẽ là buổi tối ngay sau lễ hội trường. Lẽ dĩ nhiên toàn bộ học sinh không thể đi nhưng sẽ có Fiona, Eugenie và chúng có thể mời một vài học trò nữa, những người bạn thân của chúng..mỗi đứa có đôi ba người bạn. Tôi và ngài Jason đã quyết định rồi. Tôi nghĩ đó sẽ là một đêm thú vị và bổ ích nhất”

Tôi cảm thấy xấu hổ về cảm giác hào hứng phấn khởi đang tràn ngập trong lòng nhưng đúng là tôi cảm thấy như thế thật.

Việc chuẩn bị, tập dượt vẫn tiến hành đều đặn. Các bộ trang phục cũ được đem ra kiểm tra và sửa sang lại. Có biết bao nhiêu tiếng cười trong trẻo tươi vui của thiếu nữ khi chung mặc thử những chiếc áo choàng trắng của dòng tu Bênêđich. Những cô nữ sinh cao nhất là những người đóng đạt nhất.

Fiona và Charrlotte được chọn vào dàn đồng ca của các tu sĩ. Cả hai đều có giọng ca rất tốt. Ông Crowe còn muốn chúng hát nhạc madigan nhưng bà Daisy yêu cầu tất cả các học sinh đều phải có cơ hội hội tham gia vào một tiết mục nào đó. ”Chúng ta không muốn một số cô gái chiếm tất cả mọi vinh quang. Nếu màn trình diễn này được lặp lại váo cuối năm, các ông bố bà mẹ đều muốn thấy con mình trên sân khấu... vì thế mà ai cũng có một vai trò hết.”

Chúng tôi diễn tập những hoạt cảnh về tu viện ở ngoài trời và màn biểu diễn gây một hiệu quả nghệ thuật bất ngờ khi các diễn viên đi lại, ca hát giữa những bức tường đá rêu phong, hoang phế. Có lẽ tôi rất thích phần ca từ những khi tôi nghe Gwendoline Grey hát thì tôi xúc động thạt sự và tôi chắc rằng buổi biểu diễn sẽ là một thành công vang dội. Ông Crowe cũng rất hào hứng với những bài hát thế là tôi thường xuyên nghe thấy những giọng hát cao vút ngân vang từ phòng nhạc. Các buổi diễn tập cứ tiếp diễn và ai cũng nóng lòng đợi đến ngày ấy.

Thời tiết tuyệt đẹp, mặc dầu còn ba tuần nữa mới đến ngày trình diễn nhưng bọn con gái cứ hàng ngày nóng ruột ngẩng lên quan sát bầu trời, dự đoán về thời tiết. Cứ như thể thay đổi trong vòng một nửa giờ ấy. Tuy vậy, tất cả đều làm thành bầu không khí hào hứng đầy sôi động.

Tuần đầu tiên của tháng Sáu chúng tôi có một bất ngờ không lấy gì làm dễ chịu. Vào giờ nghỉ để cưỡi ngựa chỉ có cô Barston rảnh rỗi để đi theo bọn con gái. Chúng đi tập ngựa vào lúc 2 giờ và dự định sẽ trở về vào lúc 4 giờ để dùng trà. Nhưng đã 4 giờ mà thầy trò họ vẫn chưa về. Đa số học sinh còn lại đều bị hút vào phần việc của mình - chủ yếu là có liên quan đến buổi trình diễn - và phần lớn giáo viên cũng thế vì vậy mà không ai để ý đến sự vắng mặt của họ cho đến khi một người lên tiếng hỏi cô Barton ở đâu bởi vì cô phải báo cáo lại công việc của mình ngay sau bữa tiệc trà.

“Thế Fiona và Charlotte đâu?” ông Crowe hỏi. “Tôi muốn các cô bé này tập hát lại bài đồng Cordelia tu sĩ.”

Đến lúc ấy chúng tôi mới biết nhóm nữ sinh tụ tập cưỡi ngựa vẫn chưa về.

Bốn giờ rưỡi cô Barston chạy ùa vào sảnh đường nom cô có hết sức bấn loạn và có một vài đứa con gái chạy theo cô.

“Có chuyện gì vậy?” tôi hỏi.

“Chúng tôi bị lạc mất chị em nhà Verringer và Charlotte Mackay.”

“Lạc mất chúng?”

“Bất thình lình chúng tôi phát hiện ra là chúng không có mặt trong đội hình.”

“Cô muốn nói... chúng đội nhiên biến mất.”

“Tôi không hiểu là liệu có ai biết chúng ở đâu không. Chúng chả nói gì cả.”

Kỉ luật không phải là điểm mạnh của cô Barston và thế là tôi nói. “Phải có ai nhìn thấy chúng chứ. Có em nào thấy không?”

“Không thưa cô Grant” tất cả đồng thanh đáp.

Tôi không nghĩ là chúng nói thật.

“Nếu các trò này tự ý bỏ đi, chúng sẽ bị trừng phạt”. Tôi nhấn mạnh.“Chúng biết rõ là chúng không được phép bỏ đội. Các em có chắc là không ai nhìn thấy lúc chúng đi không?”

Vẫn là câu trả lời ấy. Tất nhiên không ai muốn trở thành kẻ mách lẻo và tôi chắc đây là một trong những các trường hợp mà điều luật bất thành văn ấy được đem ra áp dụng.

“Cả ba trò đi với nhau sẽ không có gì nguy hiểm lắm.”

“Tôi nghĩ tôi phải báo cáo sự việc này với Miss Hetherington”. Cô Barston nói.

Tuy vậy, không thấy cô hiệu trưởng đâu và sự việc này còn chưa được báo cáo. Phải 5 giờ chúng mới về đến nơi.

Tôi đi ra tàu ngựa với cô Barston.

“Các em... các em...”cô Barston kích động đến nỗi nói cà lăm. ”Các em ở đâu chui ra vậy?”

Charlotte lên tiếng. “Chúng em chỉ đi vào rừng. Chỉ muốn xem hoa dạ lan hương có còn nở không.”

“Các em không được phép bỏ đội đi như thế” tôi nói.

“Không thưa cô Grant” Charlotte đáp một cách nhâng nháo.

“Nhưng em đã làm thế” tôi quặc lại.

“Chúng em chỉ muốn xem hoa dạ lan hương, thế là quên cả thời gian,” Fiona nói vẻ biết lỗi.

Tôi nhận thấy con bé có cái gì khang khác. Mặt nó ửng hồng như bông hoa mẫu đơn. Nó là một trong những nữ sinh xinh nhất trường còn bây giờ thì nó đẹp rực rỡ, không có vẻ gì ăn năn về chuyện xảy ra, một điều hơi kì lạ bởi vì nó là một cô gái nhỏ có một mình thì là một đứa bé ngoan, chuộng hòa bình.

“Các em đã làm việc sai trái.”cô Barston nói.

“Một việc làm không tốt và thiếu suy nghĩ” tôi thêm vào. Sau đó bỏ đi, đây là việc của cô Barston và tôi không muốn làm chuyện bao đồng.

Tôi không nghĩ cô Barston báo cáo lại việc này với cô hiệu trưởng bởi vì sau đó tôi không nghe thấy ai nói về chuyện đó rồi cũng quên cho đến khi có một việc khác có ý nghĩa xảy ra.

Cuối cùng, cái ngày hằng mong đợi cũng đến. Thầy trò chúng tôi sống trong một cơn sốt suốt hàng tuần lễ và có vẻ như với tất cả chúng tôi cần có thời gian trở nên kéo dài hơn. Đó là bởi vì điều mà chúng tôi cần và nuôi hi vọng thì quá cao. Các buổi biểu diễn tập đã kết thúc, tất cả diễn viên bây giờ đều thuộc nằm lòng những việc phải làm. Không khí căng thẳng, hưng phấn bao trùm khắp nơi. Cô Barston khâu những mũi cuối cùng để sửa các bộ trang phục. Từ điền trang, người ta gửi đến vài bộ trang phục thời Elizabeth nơi họ có một bộ sưu tập nhỏ và vấn đề phải tìm ra những cái cô gái mặc vừa các bộ trang phục đó. Tuy vậy cô Barston cũng tự chế ra một số kiểu trang phục và chúng có hiệu quả rất tốt.

Suốt buổi sáng chúng tôi dàn dựng chỗ ngồi. Thật may là thành một khán đài tự nhiên hoàn hảo với một khoảng trống lớn trông ra trước mặt của gian thánh đường, cánh phải là dãy phòng dành cho các tu sĩ và cánh trái là nhà dành cho khách và nhà y tế ở một bên, cuối cùng là chuồng ngựa. Tất cả hình thành một nhà hát cổ điển thật sự. Từ khán đài chính có thể bao quát toàn bộ khu nhà thờ bỏ hoang, tháp chính thời Norman và gian ngang nhà thờ phía Bắc và từ đây qua những bức tường bao phía ngoài có thể nhìn thấy một vùng quê cùng với các mảnh vườn ao cá và dòng sông uốn lượn xa xa.

Jason đến vào buổi sáng. Trong lúc tôi đang đếm ghế ngồi thì anh hiện ra từ chuồng ngựa, nơi anh cột con ngựa của mình.

“Cordelia thật may mắn làm sao.”

Tôi muốn bỏ đi để lại anh một mình nhưng chúng tôi đang ở một nơi chống trải và rộng đến nỗi tôi không biết có ai đang ở gần không. Tôi phải cố làm sao như giữa chúng tôi chưa từng có chuyện gì xảy ra ngoài mối quan hệ xã hội thông thường.

“Ông Jason tôi cho rằng ông đến đây để gặp Miss Hetherington xem mọi việc chuẩn bị cho tối nay đến đâu rồi?”

“Khi anh đích thân đến đây thì chỉ có thể là để gặp em.”

“Tôi biết ông sẽ đưa khách đến đây tối nay. Chúng tôi muốn biết là có bao nhiêu người”

“Anh nóng lòng gặp em và anh ấp ủ bao hi vọng kể từ khi Miss Daisy thân yêu mời anh và bạn bè anh đến tham dự,”

“Phụ huynh của các học sinh đến tuổi đi học sẽ được đặc biệt đón chào.”

“Có một vài người bạn và anh sẽ cố hết sức mình để đem đến một vài cơ hội làm ăn cho Miss Daisy vào tối nay. Nhưng trên tất cả là điều hi vọng được ở cùng em.”

“Lẽ tự nhiên tôi sẽ ở đây nhưng...”

“Sẽ có nhiều cơ hội. Không phải cơ hội trường sẽ nổ tung khi chúng ta tuyên bố tin đính hôn của chúng ta đêm nay sao? Em nghĩ gì về việc anh đứng đây giữa đám tu sĩ nói với khán giả rằng từ nay nhà trường và điền trang sẽ kết hợp chặt chẽ hơn bao giờ hết bởi và cô giáo Grant của họ sẽ trở thành phu nhân Virringer”

“Đầy kịch tính. Nhưng cũng là một trò lố bịch. Tôi phải tạm biệt ông thôi. Tôi có cả một núi công việc phải làm và kia Miss Hetherington đang đến. Chắc bà trông thấy ông đi vào. Thưa Miss Hetherington ngài Jason đến đây để xem xét chúng ta có thể tiếp tất cả khách mà ông ấy đem đến tối nay không?”

“Chắc chắn là đủ chỗ” Miss Hetherington nhiệt tình đáp. “Không phải là một ngày hoàn hảo sao. Đêm nay trăng tròn vành vạnh này. Tôi hi vọng chúng ta sẽ không bắt đầu trễ. Tôi không muốn các lớp bé thức quá khuya sau giờ ngủ thường lệ của chúng.”

“Một lần cũng không có gì hại” Jason nói.

“Không, tôi cho là không. Mọi thứ đâu vào đấy chứ cô Grant?”

“Tôi nghĩ thế. Ồ buổi biểu diễn tập hôm qua mọi việc đều hoàn hảo không có một lỗi nhỏ nào.”

“Bao giờ cũng có chuyện gì đó ngay cả trong trường hợp những buổi biểu diễn chuyên nghiệp nhất” Jason góp lời.”Một buổi biểu diễn tập trơn tru có thể làm đêm diễn đầu hỏng bét.”

Daisy cười gượng gạo. “Khó mà so sánh với những buổi biểu diễn chuyên nghiệp, thưa ngài Jason. Nhưng tôi hi vọng chúng tôi sẽ làm vui lòng khách cả ông và đó sẽ là một cách thú vị giúp họ qua buổi tối.”

“Họ sẽ hết lòng tán thưởng”

“Và ngày mai nghệ sĩ dương cầm của ông sẽ từ London tới đây?

“Vâng, Serge Polenski sẽ biểu diễn cho chúng ta xem. Tôi hi vọng bà và tất cả các cô giáo của bà sẽ cùng tham gia. Sẽ có một bữa tiệc buffet, sau đó... là tiết mục khiêu vũ.”

“Tôi biết họ rất sung sướng chấp nhận lời mời của ông. Một hai người sẽ phải ở lại trường để chăm nom bọn trẻ. Tôi vẫn còn nhớ những buổi biểu diễn như thế này vào những năm qua. Một dịp để mời những nghệ sĩ lớn xuống tới đây để biểu diễn cho mọi người xem.’’

“Một truyền thống kể từ ngày chúng tôi có những người chơi violon trong những đoàn nghệ sĩ hát rong.”

“Phải. Dòng họ Verringer bao giờ cũng là những Mạnh Thường Quân cho âm nhạc.”

“Chúng tôi đã cố gắng làm tốt mọi chuyện mặc dù chúng tôi không bao giờ thành công trong việc tạo ra một thiên tài âm nhạc trong dòng họ.”

“Fiona có giọng hát trời cho còn Eugennie thì có khiếu hội họa thật sự. Cô Eccles bảo con bé rất giỏi. Xin mời đến phòng tôi, ngài Jason chúng ta có thể thảo luận về chỗ ngồi ở đây. Cô Grant, cô Barston nói có việc cần gặp cô. Một chuyện gì đó về áo choàng tu sĩ. Có một cái gì đó mất, tôi nghĩ vậy.”

Đó là một cớ để rút lui vì thế tôi nói: “Tôi sẽ đến gặp cô ấy ngay.”

Jason nhìn tôi một cách luyến tiếc, tôi quay đi để họ ở lại với nhau.

Tôi thấy cô Barston đang thực sự thất vọng.

“Một chiếc áo thầy tu bị mất.”

“Chắc ở đâu đó thôi.”

“Không tôi tìm khắp nơi. Tôi đã hỏi tất cả bọn trẻ. Không đứa nào biết bất cứ chuyện gì về nó hết.”

“Chị có 12 cái phải không?”

“Đúng thế, bây giờ chỉ còn 11 cái. Chị tự đếm đi.”

Cô Barston nói đúng chỉ còn 11 cái.

“Tôi cũng không biết phải làm sao nữa. Có tất cả 12 tu sĩ. Mà lại vào giờ chót...”

“Chắc ở đâu đấy thôi. Nó không thể không cánh mà bay được.”

“Nhưng mà đúng đấy. Tôi không thể hiểu nổi.”

“Cô có suy nghĩ có ai đó đùa cợt không?”

“Đùa à? Vào giờ chót ư? Nếu tôi không thể tìm ra thì chỉ có 11 tu sĩ đóng trò thôi.”

“Cũng chẳng có gì khác nhau lắm.”

“Như thế có nghĩa là một cô gái phải ra ngoài. Ai nào? tất nhiên, Janet Mill hát không hay lắm... tôi chỉ xếp nó vào vì chiều cao mà các bộ trang phục lại làm cho đàn ông.”

“Tốt nhất chúng ta hãy thử xem có thể tìm ra cái áo bị mất không?”

“Không thể tìm ra được đâu, chỉ có 11 cái mà thôi. Chúng ta phải chấp nhận điều đó.”

“Ôi trời, thật là đáng buồn”

Tôi để cô Barston lại với nỗi thất vọng của cô, trở về làm nhiêm vụ của mình.

Sau đó cô Daisy cho gọi tôi đến phòng làm việc của cô để thảo luận một số kế hoạnh khác.

“Đây là chuyện liên quan đến buổi tối ở điền trang. Fiona và Eugennie có thể lựa chọn mới thêm bạn bè. Miss Hetherington và Miss Parker sẽ ở lại đây làm nhiệm vụ. Họ không quan tâm đến các mối quan hệ xã hội dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Cordelia, vẫn còn những lời đồn đại xấu xa quanh đây. Những điều không hay ho gì về việc bà Martindale biến mất. Tôi biết không cần phải nhắc nhở cháu cần phải thận trọng đặc biệt đôi với ngài Jason.”

“Cháu hiểu.”

“Thật đáng tiếc là ông ấy lại bị mang tiếng xấu. Một nhà quý tộc lớn tuổi hơn điềm đạm hơn sẽ có ích hơn cho nhà trường. Cháu có vẻ như không còn thân thiện với ông ấy nữa. Tôi cũng rất mừng vì chuyện đó. Quả là tôi có một vài nghi hoặc rồi sau đó là chuyện cháu đấm tay vào cửa kính.”

“Cháu rất tiếc thưa cô Hethetington.”

Bà ấy xua tay đi. Bà không muốn nghe thêm bất cứ một lời tiết lộ nào có thể là không mấy dễ chịu. Tất cả những điều bà muốn biết là mọi thứ đều diễn ra một cách suôn sẻ và trong một cách thức tốt đẹp nhất đối với nhà trường.

“Cháu xin hứa với cô, thưa cô Hetherington, rằng sẽ không làm một chuyện gì có thể khiến cô phải bận tâm nếu cháu có thể tránh được.”

Chúng tôi gặp may. Thời tiết thật hoàn hảo. Mọi thứ dường như đều diễn ra suôn sẻ hỗ trợ cho một buổi biểu diễn ra dưới ánh trăng rằm giữa những bức tường đã cổ xưa hoang phế. Tất cả tạo nên một bầu không khí huyền diệu đặc biệt. Giọng hát của các thiếu nữ vang lên khỏe khoắn trẻ trung và mới ngây thơ làm sao trong bóng tối, chúng làm sống dậy cảnh tượng xây dựng, sự vươn lên của tu viện, bước chân tàn phá dữ dội bắt đầu bằng việc nhà vua cắt đứt quan hệ với Roma, nhu cầu cần tiền bạc của đức vua, sự cám dỗ của các tu viện và cuối cùng dẫn đến việc giải thể các tu viện.

Tôi nhìn một lượt bao quát khán giả. Một cảnh tượng đáng ghi nhớ. Các quý bà điền trang đến trong những chiếc áo dạ hội sáng lấp lánh, các quý ông đường bệ trong bộ đồ đen trắng. Jason ngồi lẫn trong đám khán giả có thể phân biệt với tất cả những người còn lại. Cánh cô giáo chúng tôi mặc những chiếc áo được may cho dịp này trông có nét duyên dáng hơn. Ngồi giữa hàng ghế đầu - với Jason bên tay phải và phu nhân Sowerby bên tay trái (bà phu nhân này có hai cô con gái đến tuổi đi học và trường Abbey sẽ là nơi lí tưởng dành cho chúng) - là Miss Daisy trong bộ dạ hội sa tanh màu xanh lá cây nhặt cắt rất khéo, cổ đeo kiềng vàng, một chiếc đồng hồ nhỏ bằng ngọc đính trước ngực; toàn thân cô toát ra một vẻ uy nghiêm đường bệ và hoàn toàn tự chủ.

Ngồi trên những chiếc ghế sếp đặt trên cỏ là lớp học sinh nhỏ bởi vì không có đủ chỗ ngồi chính thức cho tất cả mọi người và dù sao thì chúng cũng nhìn xa hơn và chúng còn quá trẻ để không màng đến những chuyện tiện nghi hay không. Tôi rất cảm động khi quan sát vẻ mặt đầy ngạc nhiên của chúng khi lắng nghe bài hát dạo đầu về những ngày đầu tiên ở tu viện và tôi thấy chúng nín thở ra sao khi thấy các tu sĩ bước ra từ gian giữa nhà thờ.

Trong lúc quan sát các diễn viên chậm rãi đi qua những cảnh tượng đổ nát, bất thình lình tôi nhớ đến vụ mất một chiếc áo choàng và bắt đầu đếm. Có 12 cái. Như vậy cô Barston đã tìm thấy cái bị mất.

Thật là một màn trình diễn đầy ấn tượng mà cũng hết sức hiện thực.Cứ như thể quá khứ thực sự đã quay trở lại và đây những cư dân của nó đang tiến hành làm lễ. Kể cả những người khách thờ ơ nhất của Jason cũng bị tác động và tiếng vỗ tay sau màn đầu tiên là hoàn toàn thực lòng.

Sau đó là màn về thời Elizabeth trong đó có ông Crowe thổi sáo, các thiếu nữ nhảy múa theo các vũ điệu thời Tudor và bài hát nhạc madigan. Tiếng hát giải thích tại sao đây là thế kỉ hồi sinh. Tòa nhà chính ở điền trang được xây dựng trong đó có sự góp sức góp của các phiến đá từ tu viện. Từ đó có sự hợp nhất giữa điền trang và tu viện và cứ như thế trải qua bao thời đại, như nó được minh chứng rõ ràng trong đêm nay.

Có nhiều tiếng vỗ tay hơn.

Cảnh cuối cùng. Tái thiết lại một phần tu viện và trường học được dựng lên. Trong màn này có những điệu vũ-của ngài Roger de Coverley và Jenny Pluck Pears - trong đó có những nữ sinh không tham gia vào hai màn trước có điều kiện biểu diễn. Cuối cùng là bài hát viết về nhà trường...

Chợt tôi nhận ra Jenet Mills đang ngồi trên cỏ. Tôi nhìn cô bé chằm chằm. Trong lúc đó các tu sĩ vẫn trong chiếc áo choàng trắng chờ đến lúc hạ màn để cúi chào khán giả. Lúc nãy tôi đếm được 12. Chắc là tôi nhầm. Không có ai thay thế Janet trong thời gian ngắn ngủi như thế. Nó bị gạt ra ngoài và không có áo cho nó mặc. Có lẽ tôi nhầm chỉ có 11 tu sĩ mà thôi.

Bài hát về nhà trường chấm dứt. Tiếng vỗ tay vang dậy và tất cả các diến viên ùa ra sân khấu cúi chào khán giả. Đầu tiên là diễn viên thời Elizabeth - 8 người cả thảy. Rồi đến các tu sĩ đi ra từ gian giữa vừa đi vừa tụng niệm như họ vẫn làm trong suốt quá trình biểu diễn. Bây giờ thì các thầy tu bước ra, đứng trên cỏ quay mặt về phía chúng tôi. Chỉ có 11 người. Sao thế! Lúc trình diễn tôi đếm được 12 người cơ mà. Chắc là một ảo ảnh. Không có gì phải nghi ngờ về thành công của đêm diễn. Rượu được phục vụ dưới ánh trăng khi mờ khi tỏ, khách khứa đi qua đi lại trong cảnh hoang tàn lẫn vào các tu sĩ và những người thời Elizabeth, tất cả đều vui vẻ phấn khích với thành công mới mẻ, tất cả đều ríu rít khoe với nhau rằng chưa có hôm nào đẹp như tối hôm ấy.

Tôi nghe một quý bà đeo đầy đồ trang sức tuyên bố bằng một giọng rành rọt rằng buổi biểu diễn thật vui và hấp dẫn. Bà chưa từng chứng kiến một cái gì như thế và Jason chẳng phải là một thiên thần sau khi thu xếp để dành cho mọi người một bất ngờ dễ chịu như thế.

Daisy là người sung sướng nhất. Buổi tối thành công ngoài mức mong đợi của bà; ngoài ra bà còn thích khi có được nhiều người hâm mộ mà bà chắc chắn nó sẽ thể hiện ở việc bà sẽ có nhiều học sinh hơn bởi Jason đã nói với bà rằng anh đã mời một số khách triển vọng và sẽ gửi con vào trường, mà những người này chính Daisy cũng chứng kiến khuôn mặt hân hoan và sự tán thưởng nồng nhiệt của họ với những gì đang diễn ra.

Daisy đến chúc mừng tôi giữa tiếng lao xao khen ngợi: “Cảm động quá. Thật sự hào hứng” bà nói luôn miệng. Cả tôi cũng nở nang mặt mày vì sung sướng, hãnh diện.” Tôi muốn tập hợp bọn con gái lại. Tôi không muốn chúng chạy lang thang trong đám khách khứa. Cháu chưa biết đấy thôi. Chúng đang ở một giai đoạn khó dạy. Tôi nghĩ sẽ là một ý hay nếu cháu và một vài cô giáo khác tập hợp học sinh lại, thông báo cho chúng biết là tôi muốn chúng lặng lẽ quay về phòng riêng. Tất nhiên không có gì phải nghi ngờ, bọn con gái sẽ đứng túm tụm bên cửa sổ phòng chúng, nhưng chúng ta sẽ vờ như không biết. Tôi đã cho tất cả học sinh bé đi ngủ, giờ chỉ còn lớp đóng vai tu sĩ và những người thời Elizabeth thôi.”

“Cháu sẽ làm tốt việc này.”

Tôi tìm được ba cô gái thời Elizabeth và chúng ngoan ngoãn theo lệnh tôi về phòng. Vài tu sĩ là những cô gái lớn hơn không dễ gì tìm ra chúng. Tôi nhìn thấy hai nữ sinh đang nói chuyện với khách và quyết định cứ để mặc chúng. Rồi tôi nhìn thấy một tu sĩ đang bươn bả đi về phía gian giữa giáo đường. Tôi bước nhanh theo cô bé nhưng vừa vừa ra khỏi đám đông bắt đầu chạy nhanh về phía điện thờ và nhà nguyện có năm bàn thờ.

Tôi bước chạy theo. Bây giờ thì cái bóng thận trọng lướt qua các cột cờ tiến vào nhà nguyện và trong lúc đó làm thế một bóng người cao lớn mặc đồ tu sĩ bước ra gặp nó.

Tôi kêu to: “Này hai em. Các em phải về ngay phòng ngủ theo lệnh của Miss Hetherington.”

Trong một vài giây, chúng đứng im phăng phắc như hóa đá. Chúng đứng bất động đến nỗi có thể nghĩ chúng đã biến thành một phần của những tảng đá chung quanh. Rồi bất thình lình, bóng người cao hơn chộp lấy cánh tay người kia và lôi nó chạy. Chúng không cần phải chạy qua mặt tôi bởi vì nhà nguyện không có tường, vì thế hai đứa nắm tay nhau chạy vừa tìm đường len lỏi qua các phiến đá.

“Lại đây mau,” tôi kêu to.

Nhưng hai cái bóng bỏ chạy thục mạng như thể mạng sống của chúng đang tùy thuộc vào chuyện đó. Chợt nhận một cái mũ chùm đầu rơi xuống để lộ mái tóc vàng lộng lẫy của Fiona Verringer.

“Fiona” tôi kêu to. “Quay lại ngay. Cả hai em quay lại ngay.”

Nhưng chúng vẫn chạy như điên, qua nhà bếp và dãy hành lang ngoắt nghéo làm tôi lúc nào cũng có cảm giác gần bắt kịp bọn chúng.

Tôi thở dài. Fiona đã thay đổi thật nhanh. Trước đây nó là một trò ngoan. Có phải người đi với nó là Charlottte Mackay không? Có vẻ như người này còn cao hơn mặc dù Charlotte là một người thiếu nữ rất cao và thường mang dày cao gót.

Tôi quay lại sân khấu tìm xem còn diễn viên nào có thể đưa về giường ngủ không.

Sau nửa đêm tiệc mới tàn và những người có trách nhiệm tổ chức đứng cạnh Miss Hetherington để nhận lời cảm ơn và chúc tụng từ đám khách khứa ssang lục tục ra về. Các cỗ xe được đánh đến để đón họ về điền trang.

Tôi lại làm một vòng kiểm tra các phòng ngủ như thường lệ. Khi đến phòng Fiona tôi nhớ rằng nó đã bỏ chạy khi tôi gọi nó quay lại..., nó và một người nữa.

Nó nằm trên giường có lẽ đã ngủ say, suối tóc vàng óng ả đổ trên gối. Khuôn mặt diễm lệ hiếm thấy của một thiên thần. “Các em ngủ chưa?” tôi hỏi.

Không có câu trả lời từ giường của Fiona. Chỉ có Eugenie lên tiếng.”Em chưa ngủ, nhưng Fiona ngủ rồi chị ấy rất mệt.”

Tôi có thể đánh thức nó dậy, tất nhiên, để mắng nó, nhưng tôi quyết định để chuyện đó đến sáng hôm sau. Nó thật là ngang bướng, sao lại dám bỏ chạy như thế.

Tuy vậy tất cả đều an lành. Hầu hết bọn trẻ vẫn còn thức, thì thào trao đổi với nhau về buổi tối đáng ghi nhớ đó.

Đó là điều người ta có thể chờ đợi vào một đêm như thế.

Ngày hôm sau mọi người đều chỉ nói chuyện về buổi dạ hội tuyệt vời như thời cô ở Paris.

“Chúng ta không thể so sánh như thế.” Eileen bình luận. “Plymuoth là nơi gần nhất tôi có thể tiếp thu được mốt thời trang cao cấp nhất.”

“Chúng ta sẽ có một vài lời cảnh báo.” Cô giáo người Đức góp lời.

“Một lời mời đến một cách ngoài dự đoán sẽ thú vị hơn nhiều”, cô giáo người Pháp đáp.

Miss Parker và Miss Barston hoàn toàn vui vẻ khi họ được cử ở lại trông coi học sinh trong trường, thế là tất cả mọi người có thể hài lòng với sự sắp đặt. Tôi phải băn khoăn mãi về việc tôi sẽ mặc cái gì. Cô Patty đã khuyên tôi mang đến trường hai chiếc áo dài dạ hội. Có nói bao giờ cũng có những buổi tiệc tùng bất ngờ và tôi không bao giờ biết trước tôi cần mặc gì. “Một cái nhã nhặn, còn một cái thật ấn tượng cháu yêu ạ. Như thế cháu sẽ không bao giờ sai lầm.”

Tôi không bị chìm nghỉm đi thế là tôi chọn chiếc áo độc đáo có đường xẻ rất thấp và một sự pha màu độc đáo giữa màu xanh lá cây và sắc biếc của da trời. Nó được may bằng sa, phần trên bó sát lấy người, phần dưới xòe rộng từ thắt lưng trở xuống.

“Một cái áo rất đơn giản,” cô Patty bình phẩm: “ Nhưng thật kì lạ, chính sự đơn giản ấy lại gây ấn tượng. Cháu sẽ là một hoa khôi của đêm vũ hội, bất kể là dạ hội có tổ chức ở đâu.”

Một nhận xét có sức động viên lớn trong trường hợp này vì tôi biết là tôi sẽ đến dạ hội gồm những người sang trọng.

Chiếc áo của tôi được tất cả mọi người ở phòng sưởi ấm tán thưởng, thậm chí cả Daisy - trong bộ đồ nhung màu hoa cà - cũng tấm tắc khen tôi khéo chọn. Emmet chở một số người đến điền trang, Jason phái người đưa xe của anh đến rước một số người khác nữa; vẫn còn lại hai chuyến xe nữa vì có vẻ như không phải phép lắm nếu chũng tôi ngồi chen chúc trong hai cỗ xe.

Fiona và Eugenie về điền trang từ chiều. Theo Miss Daisy đó là nhà của chúng và chúng cũng chính là người chủ. Đây là một dịp thực hành thật tốt cho tương lai. Tôi và một vài cô giáo khác đi theo xe của Emmet. Khoảng nửa tiếng trước khi Emmet đưa chúng tôi đi, tôi đang chăm chú trang điểm thì Elsa bước vào. Cô ta nhìn tôi với nụ cười bí ẩn mà cô ta thường tặng tôi, một cái gì gợi cho tôi nhớ lại những ngày xa xưa ở Schaffenbrucken.

“Trông cô thật tuyệt. Tôi có cái này cho cô.”

Elsa rút một lá thư.

“Đến vào lúc này ư?” tôi nói hơi lấy làm ngạc nhiên.

“Bưu tá đến như thường lệ nhưng trong không khí chộn rộn thế này nó bị bỏ quên. Tôi cũng chỉ vừa phát thư thôi.”

“Mọi thứ đều gấp gáp trong ngày hôm nay.”

Tôi cầm lá thư và Elsa tò mò nhìn vào địa chỉ. Với người khác chắc chắn tôi sẽ lạnh lùng xua đi nhưng với Elsa thì khác. Bao giờ cũng bởi vì những kỉ niệm đã qua.

“Tôi hi vọng cô có một đêm thật vui.”

Có vẻ như là cô ta chờ tôi bóc thư. Nhưng tôi đặt xuống bàn và quay lại với chiếc gương.

“Phải... chúc chị vui vẻ...”

Ngay khi cô ta quay đi tôi bèn nhặt lá thư lên. Tôi chăm chăm nhìn phong bì vì tên tôi và chỉ được viết bằng lối chữ in. Dấu bưu điện ở Colby. Ở đây ai có thể viết cho tôi? Tôi xé bì thư. Chỉ có một mẩu giấy và cũng cái tuồng in như vậy. Từ ngữ vang lên đập vào đầu tôi như những nhát búa.

BÀ MARTINDALE Ở ĐU?

ĐỪNG NGĨ RẰNG CÓ THỂ TRỐN THOÁT VỚI KẺ GIẾT NGƯỜI.

NGƯƠI ĐANG Ở TRONG TẦM NGẮM.

Tôi có cảm giác nình đang mơ. Lật đi lật lại mẩu giấy đơn giản. Tôi nhìn vào cái chữ cái in hoa. Bất cứ ai cũng có thể làm điều này. Rõ ràng kẻ nào đó có dụng ý che giấu tuồng chữ viết tay của mình. Tôi xem lại phong bì lần nữa tên và đụa chỉ cũng viết chữ in, dấu bưu điện ở Colby. Điều này có nghĩa gì? Có một kẻ độc ác nào đó cho rằng nếu tôi không giết Marcia Martindale thì cũng có nhúng tay vào tội ác đó.

Tại sao lại có chuyện này? Tôi có động cơ gì kia cơ chứ? Ồ tất nhiên... Mặc cho quyết tâm của tôi tỏ ra bàng quang vô sự, tôi cũng đã bị dính dáng vào chuyện này. Sự theo đuổi của Jason khó có thể là một bí mật và người ta đã nhận ra. Những suy nghĩ vần cụ trong đầu tôi. Tác giả của lá thư này tin rằng Mircia Martindale là tình địch của tôi và cả hai người phụ nữ chúng tôi đều muốn lấy Jason.

“Ngươi đang trong tầm ngắm”. Những lời lẽ độc địa này mới kinh khủng làm sao.

Bất giác tôi nhìn ra sau lưng. Hầu như tôi có thể cảm thấy có những ánh mắt đang tọc mạch nhìn vào ngay cả trong phòng riêng của tôi.

Và như cái máy, tôi đọc đi đọc lại lá thư.

Buổi tối như thế là đã bị hỏng mất rồi. Tôi càng ngày càng bị lôi kéo sâu hơn vào mớ bòng bong những điều lừa mị rối trá ở đây. Mircia Martindanle ở đâu? Nếu như chị ta có thể quay lại xuất hiện trước mặt mọi người! Chẳng có gì có thể chấm dứt những lời đồn đại ác nghiệt kia.

Tôi lại nhìn vào mẩu giấy trên tay. Có thể nào là bà Baddicombe? Không. Chắc chắn là bà ta không đi xa thế. Nghề của bà ta là chỉ thầm thì đưa chuyện qua quầy tính tiền. Đó không phải là loại người viết thư nặc danh. Vậy là ai? Không ai có thể biết chắc được chuyện này. Đó là cái gốc của toàn bộ một âm mưu bẩn thỉu. Không ai có thể biết chính xác được. Tôi nhét lá thư vào trong áo. Tôi có thể nghe thấy tiếng xe và người xôn xao phía dưới. Xe ngựa đang đợi đón khách.

Hầu như tôi không có ý niệm gì về chuyến xe ngựa đến điền trang.

“Em đang mơ à.” Eileen hỏi. “Thật sung sướng được đến đây phải không?”

Tôi choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ rối bời, cố gắng mở một nụ cười.

Jason đứng bên ngoài đón khách, Anh cầm tay tôi đưa lên môi hôn.

Chẳng có gì bất bình thường trong chuyện này đó là cách thức anh chào đón tất cả các quý bà.

“Cordelia,” anh thì thầm “thật tuyệt vời là lại có em ở đây.”

Tôi chỉ muốn hét lên, tôi có một lá thư... một lá thư đáng ghê tởm... mà tất cả là tại anh. Nhưng tôi chẳng nói gì và nghe thấy người ta giới thiệu mình với một quý ông mà tôi qua bối rối đến nỗi không nhớ nổi tên tuổi. Người ta chỉ nói chuyện về buổi biểu diễn tối hôm qua và sự tuyệt vời của nó.

“Tôi nghe qua Jason rằng cô là người tổ chức trong chương trình ngày hôm qua” một thiếu phụ trẻ nói. “Chắc cô phải thông minh lắm.”

Tôi nói một điều gì đó cám ơn, và cái ông mà tôi không nhớ nổi tên nói rằng giây phút hấp dẫn nhất là lúc các tu sĩ bất thình lình hiện ra vừa đi vừa tụng niệm.

“Khiếp, tôi nổi da gà lên” một quý bà nói.

“Tôi cho rằng chi tiết đó có chủ ý” người đàn ông đáp.

“Dù sao thì các cô cũng dựng nên được một bầu không khí sống động như thật.”

“Gớm làm tôi rợn cả người. Nhìn kìa, Serge Polenski đang tới. Người ta nói ông ấy là một trong những nghệ sĩ dương cầm vĩ đại nhất thời nay.”

“Đó là lý do Jason mời ông ấy tới đây. Ông ấy chỉ ghé qua London và tôi nghe đâu rằng ông ấy vừa từ Paris đến nơi ông ấy gặt hái được những thành công vang rội.”

“Sao trông ông ấy nhỏ con thế. Tôi hình dung ông ấy cao lớn hơn kia đấy. Nhưng có lẽ nom ông ta nhỏ hơn khi đứng cạnh Jason.”

“Khi nào ông ấy bắt đầu biểu diễn ạ” Tôi hỏi, cảm thấy mình cũng phải lên tiếng.

“Rất nhanh thôi, tôi nghĩ vậy. Jason đưa ông ta đến thính phòng bây giờ đấy. Chúng ta đi theo chứ?”

Tôi đi cùng cả nhóm tới một căn phòng nhỏ hơn có một cây đàn Piano lớn đặt trên một cái bục. Căn phòng được trang trí bằng hai ga màu trắng và đỏ. Có một bình cao cắm đầy hoa hồng đỏ thắm đặt trên một cái bàn có những thanh đỡ bằng đá cẩm thạch. Hương hoa hồng tràn ngập căn phòng. Các cánh cửa sổ để mở mời ánh sáng chiếu vào. Tôi có thể nhìn thấy vòi phun nước, các luống hoa và các thân cây mọc thành từng cụm phía xa xa. Tất cả tạo nên một bầu không khí hoàn toàn thanh bình đối lập với trạng thái tinh thần bấn loạn của tôi.

Tôi nhận ra một tốp thiếu nữ. Có tám đứa tất cả. Fiona và Eugennie mỗi đứa có quyền mời ba bạn, trong số này có Charlotte Mackay, Patricia Cartwright và Gwendoline Grey. Teresa bảo tôi rằng nó không được mời nhưng nó cũng chẳng quan tâm.

Charlotte nhìn lên và mỉm cười với tôi, những đứa khác cũng làm theo. Tôi đến gần chúng, nói: “Chắc buổi biểu diễn sẽ tuyệt vời lắm.”

“Vâng, thưa cô Grant. Tất cả chúng em đang nóng lòng chờ đợi ạ” Gwendoline nhanh nhảu đáp, nó là đứa nuôi mơ ước trở thành người biểu diễn đàn dương cầm chuyên nghiệp, một khát vọng mà ông thầy dạy nhạc Crowe tỏ ra không mấy tin tưởng.

“Các em có thể tự mắt chứng kiến buổi biểu diễn được thực hiện như thế nào.”

“Vâng thưa cô Grant.”

Tôi bỏ chúng ở lại, đi về ghế của mình.

Buổi hòa nhạc thật tuyệt vời và đó là khoảng thời gian tôi quên bẵng lời lẽ đe dọa của lá thư nặc danh, tôi đắm mình trong dòng suối âm thanh tuôn chảy trên các phím ngà dưới bàn tay của Chopin và Schumann.

Tiếc là nó kết thúc quá nhanh. Ông cúi mình trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Jason cảm ơn nghệ sĩ rồi tiễn ông ra ngoài.

Tiếng trò chuyện rào lên. Ai cũng tranh nhau nói. “Tuyệt diệu làm sao!”. “Thật hay hết chỗ nói.”

Rồi chúng tôi kéo nhau đi sang phòng khiêu vũ. Tôi vẫn đi cạnh người phụ nữ và một người đàn ông không quen biết giờ lại có thêm một người đàn ông khác. Ông này nói chuyện với vẻ hiểu biết về tài nghệ của Polenski. Chúng tôi ngồi gần của sổ. Hoa từ nhà kính được mang vào trang trí trong phòng và mùa này là lúc các loại hoa đang nở rực rỡ nhất. Các gia nhân nam trong bộ đồng phục màu xanh da trời và trắng bạc mang đồ ăn, ý tứ đi vào đi ra, phần lớn bọn họ đi qua cái cửa mà tôi cho là dẫn tới phòng ăn.

Tôi không thấy Jason và cho rằng anh vẫn đang ở bên nghệ sĩ dương cầm. Nhạc từ dàn nhạc bắt đầu nổi lên và một người trong tốp bốn người chúng tôi mời tôi nhảy.

Chúng tôi vừa đi theo nhạc vừa trò chuyện. Người bạn nhảy của tôi đến Cornwall. “Cách đây chừng 50 dặm. Chúng tôi đến Colby này suốt ấy mà. Cả anh tôi cũng có mặt ở đây. Tất nhiên mấy năm trước, lúc Sylvia Verringer đang nằm bệnh thì mọi chuyện cũng không dễ dàng. Bà ấy ốm liệt giường.”

“Phải tôi biết.”

“Jason đã có một thời vất vả. Có lẽ bây giờ cũng thế. Slyvia mất được một năm thôi mà. Thật đáng thương.”

Tôi muốn nói cho Jason về lá thư. Tôi muốn cho anh biết những hành động vô lối của anh đã làm hại tôi như thế nào. Gần đến giờ ăn tối, anh đến bên tôi.

“Cordelia, thật tuyệt vời là lại có em ở đây. Anh sẽ cố gắng để có thể ở bên em suốt tối nay. Ta nhảy nhé.”

Lại là một bản valse khác. Người ta chú trọng dạy chúng tôi môn khiêu vũ ở Schaffenbrucken nên tôi nhảy rất khá.

‘Em nghĩ thế nào về điền trang?”

“Lớn lắm. Tôi đã đến đây rồi mà.”

“Em còn chưa thấy hết. Anh muốn chỉ cho em xem. Không phải tối nay mà là ngày mai.”

“Tôi có một lá thư” tôi nói gần như giật giọng.

“Một lá thư?”

“Rất kinh khủng. Nó buộc tội tôi... ’”

“Về cái gì?”

“Giết chết Marcia Martindale.”

“Lạy chúa lòng thành. Chắc phải có một kẻ điên loạn nào đấy. Tại sao... tại sao lại là em?”

“Điều đó không rõ như ban ngày sao? Người ta chỉ nghĩ chị ta là tình địch của tôi. Tất cả những chuyện này thật đáng ghê tởm.”

“Em có mang lá thư đó không?”

“Có, tôi có mang theo người.”

“Em có ý nghĩ về người gửi không?”

“Không. Nó được viết bằng kiểu chữ in.”

“Để anh coi xem sao.” Jason xoay tôi đến một góc hơi khuất trong phòng bị che chắn bởi một chậu cây cảnh khá cao.

Anh chăm chú đọc thư.

“Thật ghê tởm” anh nhăn mặt.

“Tôi tự hỏi không biết có phải là bà chủ bưu điện không. Bà ta hay tung những tin đồn thất thiệt.”

“Lá thư này có thể là do bất cứ ai. Rõ ràng nó có dụng ý che giấu nét chữ viết tay. Liệu có phải cô bé đã tìm thất chiếc hoa tai không?”

“Teresa! Nó không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến tôi phải phiền lòng. Nó làm mọi chuyện chỉ để bảo vệ tôi.”

“Tuy vậy nhưng nó có ý này ý nọ.”

“Chỉ bởi bì nó sợ cho tôi. Nó sẽ không đời nào làm tôi đau khổ.”

“Bọn con gái có thể có những hành vi kì quặc. Rõ ràng họ có ý nói đến hai ta. Điều tốt nhất có thể ngăn chuyện này lại là công bố việc đính hôn của chúng ta.”

“Những vụ xì căng đan không thể dập tắt bằng tuyên bố đính hôn. Việc duy nhất có thể làm là tìm cho ra cô Marcia Martindale”

Có một tiếng ho ở phía sau, tôi quay lại nhìn thấy con bé Charlotte đang đứng đó.

“Charlotte!” tôi kêu lên giọng thất thanh.

“Em đi tìm cô hoặc một cô giáo nào đó, thưa cô Grant.”

Nó đưa mắt nhìn Jason và tôi, không giấu vẻ khoái trá.

Tôi nghĩ chắc chắn chuyện về chúng tôi đã được bon trẻ kháo nhau trong trường học mặc dù điều đó là không được phép, và vì lẽ đó, Jason có những phản ứng quá khích.

“À,” tôi sẵng giọng: “ Có chuyện gì vậy Charlotte?”.

“Đó là chuyện Fiona. Bạn ấy bị đau đầu và muốn quay về trường ạ.”

“Nó có thể nằm nghỉ ở đây,” Jason xen vào. “Trong phòng riêng của nó.”

“Bạn ấy nói chẳng có gì nghiêm trọng, tất cả sẽ đâu vào đấy sáng mai nhưng bạn ấy muốn quay về trường ngay bây giờ.”

“Emmet đang đợi. Ông ta có thể đưa Fiona trở về.”

‘Em sẽ đi với bạn ấy và cả Eugennie nữa, thưa cô Grant.”

“Đúng nhưng Miss Hetherington nói em có thể dùng bữa tối nếu em đi ngay.”

“Chúng em chẳng muốn ăn uống gì còn Fiona nói bạn ấy càng nhức đầu thêm với tiếng nhạc và mọi thứ xung quanh.”

“Bây giờ Fiona ở đâu?”

‘Đang ở dưới lầu cùng với Eugennie ạ”

Có lẽ tốt hơn cả em hãy xin phép Miss Hetherington đang ngồi với vị đại tá già và hai người xem ra rất hợp chuyện. Tôi bảo bà, Fiona muốn quay về trường và lí do tại sao.

“Được thôi,” bà nói. “Emmet đang ở đây. Ai sẽ về cùng với con bé.”

‘Con thưa cô Hetherington” Charlotte đáp tức thì “và Eugennie cũng muốn đi. Chúng con không cần ai khác. Chúng con không muốn làm hỏng buổi tối vui vẻ của bất cứ ai.”

“Hừm, thôi được. Nhưng hãy lạng lẽ bỏ ra ngoài. Sau cùng, Fiona và Eugennie cũng là những người chủ theo một cách nào đó. Không sao. Ba em hãy lặng lẽ đi về, nghe chưa?”

Bọn con gái ra về còn tôi ở lại với Miss Hetherington và ông đại tá của bà. Có một ai đó mời tôi khiêu vũ và đó là điệu nhảy cuối cùng trước giờ ăn tiệc. Jason dành cho tôi một chỗ trên bàn ăn cùng và chúng tôi không có dịp nói chuyện riêng. Tôi thực sự vui sướng vì điều đó. Tôi có cảm tưởng anh không coi lá thư nặc danh là chuyện gì nghiêm trọng.

Buổi tối tôi mong đợi ấy lại là một cái gì như là một cơn ác mộng. Tôi thật nhẹ người khi buổi tối rồi cũng kết thúc. Có lẽ tôi khá yên lặng suốt dọc đường về. Tất cả những người khác đều hào hứng nói chuyện và điều đó cũng không phiền tới tôi. Tôi chỉ hi vọng là không có ai nhận thấy sự im hơi lặng tiếng của mình.

Mấy đứa con gái khách mời của Fiona và Eugennie vẫn ở lại sai khi hai đứa đã quay về trường, nhưng cũng rời dạ hội ngay sau khi bữa tiệc vì thế vào lúc tôi làm một vòng kiểm tra như thường lệ thì chắc chúng cũng đã đi ngủ.

Khi tới phòng ngủ của Fiona và Eugennie tôi chợt nhớ ra mọi chuyện và tự hỏi không biết Fiona đã hết đau đầu chưa.Tôi nhìn vào, phát hiện ngay lập tức Eugennie vẫn còn thức mặc dầu lúc tôi mở cửa, nó vội vã nhắm mắt vờ ngủ - nhưng không đủ nhanh nên vẫn bị tôi phát hiện.

“Thế em vẫn còn thức hả Eugennie?” Tôi hỏi?

Nó mở mắt. “Vâng thưa cô Grant.”

“Fiona sao rồi?”

Nó nhìn sang giường bên kia. “Chị ấy mệt. Về một cái là ngủ ngay và sẽ ổn vào sáng mai ạ.”

“Tốt chúc ngủ ngon.”

Tất cả những trò khác đều đã ngon giấc. Tôi ghen tị với chúng, tôi biết tôi lại phải chịu đựng một đêm không ngủ. Dù là tôi nghĩ đến chuyện gì thì suy nghĩ của tôi cũng quay về với câu hỏi. “ Marcia Martindale ở đâu và Jason có biết chuyện gì đang diễn ra không?”

Sáng ngày hôm sau có một chuyện động trời xảy ra, một chuyện mà tôi cho rằng nghiêm trọng hơn bất cứ vụ xì-căng-đan nào trong lịch sử trường Academy Abbey.

Tôi dậy sớm hơn thường lệ sau một đêm mất ngủ và biết có chuyện gì đang làm bọn con gái sáo động bởi vì tiếng rì rầm, lào xào phát ra từ phong ngủ của chúng.

Eugennie đến gặp tôi với vể mặt đắc thắng của một con khỉ bầy trò quậy phá.

“Fiona biến mất rồi.”

“Biến! Biến đi đâu?”

“Đi lấy chồng.”

“Em đang nói chuyện gì vậy?”

“Chị ấy đi tối hôm qua... đi thẳng từ điền trang. Không bao giờ quay lại nữa.”

Tôi lao vào phòng hai đứa. Thấy một đóng quần áo dưới tầm chăn trên giường nó, cái đống chăn mà đêm qua tôi tưởng nhầm là Fiona.

Tôi nói. “Em đi với tôi xuống chỗ Miss Hetherington ngay bây giờ.”

Tôi chưa bao giờ chứng kiến cảnh Miss Hetherington ngồi như hóa đá không thốt lên được một lời nào, khuôn mặt bà xám lại, hai môi mín chặt. Bà hết nhìn Eugennie lại chuyển sang nhìn tôi như thể van nài chúng tôi bảo với bà rằng chúng tôi đang đùa.

Cuối cùng thì bà cũng thốt ra mấy tiếng ngắn ngủi. “Đi! Fiona theo trai...”

Tôi nói với vẻ dịu dàng. “Tôi nghĩ là đúng như vậy thưa Miss Hetherington. Nó không còn ở trong phòng.”

“Nhưng nó quay về đây đêm qua. Nó bị đau đầu.”

“Chuyện nhức đầu rõ ràng là trò lừa gạt. Tôi cho rằng nó bỏ trốn từ điền trang, Chắc là người yêu nó đang chờ sẵn.’

“Nhân tình!” Daisy kêu lên thoảng thốt. “Một trong những học trò của tôi!”

Tôi cảm thấy tội nghiệp thay cho bà. Nỗi tuyệt vọng của bà không biết đâu là bến bờ và tôi có thể thấy rõ bà đang cố gắng chối bỏ hiện thực cùng lúc đó đang tự hỏi tác động của nó đến danh tiếng của trường ra sao. Nhưng bà sẽ không còn là Daisy nữa nếu không nhanh chóng phục hồi sau cú sốc.

“Hai người hãy lập tức cho tối biết tất cả mọi chi tiết.”

Tôi lên tiếng trước, nói rằng khi tôi đi kiểm tra lần cuối vào buổi tối hôm trước Fiona dường như đã ngủ ngon giấc. Chỉ sáng nay tôi mới khám phá ra là cái mà tôi nghĩ là Fiona thực chất chỉ là một đống quần áo và Eugennie đã nói với tôi cũng những điều nó nói đã với Miss Hetherington.

“Con thừa nhận chuyện đó hả Eugennie?”

“Vâng, thưa Miss Hetherington.”

“Con biết Fiona bỏ chốn và con không nói gì hết?”

“Dạ vâng.”

“Thật là vô lối. Con phải đến gặp tôi hoặc Miss Hetherington ngay chứ.”

Eugennie lặng thinh.

“Người đàn ông này là ai?”

“Chàng là một người đẹp trai và lãng mạn.”

“Tên là gì?”

“Carl ạ.”

“Con không biết chỉ biết là Carl.”

“Các con gặp hắn ở đâu?”

“Trong rừng ạ”

“Bao giờ?”

“Vào lúc chúng con đi dạo.”

“Dạo một mình trong rừng?”

“Còn có những người bạn khác ạ.”

“Ai?”

“Charlotte Mackay.”

“Vào hôm nào?”

“Tháng năm ạ.”

“Con muốn nói các con nói chuyện với người lạ?”

“Dạ, cũng không hẳn như vậy, Chàng ta hỏi đường và chúng con nói chuyện.”

“Rồi sau đó.”

“Hỏi về lớp học, các bạn học về tất cả và chàng ta đặc biệt thích Fiona. Sau đó tụi còn gặp chàng lần nữa, bao giờ cũng trong rừng. Chàng ta thích cây cối và miền thôn dã. Chàng ta đến đây để nghiên cứu về thực vật.”

“Con muốn nói hắn không phải là người Anh?”

“Có vẻ như vậy. Chàng ta đến từ một nơi nào đó... con cũng không rõ ạ.”

“Con chỉ biết hắn là Carl. Con không biết hắn từ đâu tới và Fiona bỏ chốn cùng với hắn.”

“Đó là thứ tình yêu từ cái nhìn đầu tiên ạ, Chị Fiona vô cùng hạnh phúc.”

“Và con âm mưu.”

“Vâng, Fiona là chị con.Chúng con phải giúp chị ấy.”

“Nó muốn nói có cả Charlotte Mackay cùng tiếp tay “Tôi nói.

“Ôi trời ơi” Daisy kêu lên vỗ tay lên đầu.” Phải có người đến điền trang báo cho ngài Jason về tai họa khủng khiếp này. Có lẽ vẫn còn chưa quá muộn.”

Rõ ràng chúng tôi không thể moi thêm điều gì từ Eugennie. Có lẽ ngài Jason sẽ làm được gì hơn chúng tôi. Tôi chỉ muốn đánh cho con bé một cái bạt tai. Nó đứng đối diện với chúng tôi, vẻ nhâng nháo khiêu khích cà cái cách nó mím chặt đôi môi cho biết nó sẽ không tiết lộ thêm điều gì.

Daisy cho nó về phòng với chỉ thị nó phải ở nguyên tại đó cho đến khi có lệnh mới và bà giao cho nó cho Miss Hetherington theo dõi. Bà nói chuyện một cách nhảy cóc trong lúc chúng tôi ngồi đợi. “Chúng bỏ đi vào tối hôm qua... đó là lúc chúng rời điền trang. Đau đầu! Chúng cố tình lừa rối! Chẳng lẽ chúng không học được điều gì ở đây sao? Trước bữa tiệc tối... vào lúc 10h. Chúng có thể đi đâu? Không biết bây giờ chúng đã làm đám cưới chưa? Không có ai dám mong có một ngày hôm nay... Một trong những trò yêu của tôi! Ngài Jason hẳn biết phải làm gì. Ông ấy sẽ bắt nó trở về tôi dám chắc thế. Tôi phải hi vọng không ai nói gì...”

Tất cả như một cơn ác mộng. Ngày hôm qua là lá thư. Ngày hôm nay Fiona bỏ chốn theo người yêu. Điều gì sảy ra tiếp theo đây.”

Jason đến ngay lập tức, Daisy vội vã giải thích mọi chuyện, anh tỏ vẻ khó tin những việc đang diễn ra.

Anh cho gọi Eugennie tới, tra vấn nó. Đầu tiên nó có vẻ thách thức tồi sau chịu thua và tuyên bố rằng Fiona đang yêu, nó hoàn toàn có quyền lấy người ấy mà nó thích. Carl là một người hoàn hảo, anh yêu Fiona và được Fiona yêu lại. Hai người ấy rất hạnh phúc. Phải, nó biết chuyện Fi bỏ trốn. Charlotte cũng giúp nó. Fi không lên xe với chúng trở về trường mà đi với Carl đang chờ Fiona. Phải,chính nó, Eugennie này đã để đống quần áo trên giường Fiona để đánh lừa tôi khi đi kiểm tra.

Charlotte cũng được gọi tới, cũng với thái độ thách thức như Eugennie. Tất cả rõ như ban ngày là có một âm mưu giữa ba đứa... và cái người tình giấu mặt kia... và cái tên Carl nào đó đã ngang nhiên hưởng lợi.

Mặc cho những câu hỏi moi móc thông tin, cùng những lời cầu khẩn đe dọa, chúng tôi không biết gì thêm ngoài việc chúng gặp Carl ở trong rừng, hắn hởi đường và chúng nói chuyện sau đó hắn còn gặp chúng nữa. Có một lần chúng phóng ngựa đi gặp hắn bởi vì chúng đang âm mưu cho vụ bỏ chốn. Tôi nhớ trường hợp này rất rõ và việc Miss Hetherington đã sợ hãi như thế nào. Jason nói: “ Phải có một ai đó nhìn thấy chúng ra ga. Tôi sẽ đến đấy ngay bây giờ. Nếu chúng ta có thể tìm ra nơi chúng đi có thể chúng ta sẽ có một đầu mối lần theo.”

Nói rồi Jason tất tả đi luôn.

Không thể tập trung vào bài học, cả thầy lẫn trò. Ai cũng chỉ nói về vụ Fiona bỏ chốn. Rõ ràng bọn con gái rất hào hứng. Chúng nghĩ đây là câu chuyện lãng mạn nhất từng xảy ra trong trường tư thục Colby Abbey Academy dành cho nữ sinh. Tôi không thể chấn tĩnh tâm trí được. Tôi đã gần như quên mất lá thư trong vụ lộn xộn về việc Fiona bỏ chốn, nhưng thỉnh thoảng ý nghĩ về nó lại quay về là tôi phát ốm. Mọi chuyện dường như đều thay đổi. Tôi nghĩ lại sự thanh bình của những khóa học trước mà không thể tin được một tai họa tày trời lại xảy ra trong một thời gian ngắn như thế.

Có một cái gì đó vướng vất trong đầu tôi thế là tôi lại đi tìm Eugennie. Bữa ăn trưa đã xong được nửa giờ và giờ học bắt đầu vào lúc 2 giờ chiều, tôi đoán Eugennie ra ngoài đi dạo. Tôi tìm thấy nó và Charlotte cạnh ao cá.

“Eugennie, tôi muốn nói chuyện với em.”

“Với em? “nó có vẻ xấc xược.

“Có lẽ cả hai em có thể giúp tôi.”

Có một cái gì đó trong cử chỉ của hai đứa mà tôi thấy có vẻ thù địch. Có lẽ chúng không bao giờ quên được việc tôi đã chia rẽ chúng khi tôi mới đến. Đó có vẻ là một thắng lợi đối với tôi nhưng bao giờ tôi cũng cảm thấy lấn cấn với hai đứa này và đôi khi tôi nghĩ về việc chúng đã nhắm mắt làm ngơ thậm chí còn bày mưu tính kế với đôi tình nhân thì tôi cảm thấy chúng là một mối lo ngại lớn.

“Tôi đang nghĩ về đêm hội biểu diễn. Các em có nhớ là Miss Barthon mất một chiếc áo choàng không?”

“Có ạ” Charlotte đáp với một tiếng cười cụt lủn.

“Có lẽ em phải cho tôi biết vì sao em lấy thế làm khoái chá.”

Cả hai đứa đều im lặng.

‘Nói đi. Giờ học sắp bắt đầu tồi. Các em có biết bất cứ chuyện gì về cái áo không?”

Eugennie nhìn Charlotte, con bé này nói một cách ngang ngược: “ Fiona đã lấy.”

“Tôi biết trong lúc biểu diễn có người mặc cái áo đó. Có phải chàng Carl lãng mạn không?”

Hai đứa cười khúc khích.

“Đây là một chuyện hết sức nghiêm trọng.”Tôi nghiêm giọng nói. “Có phải Carl đã mặc chiếc áo đó?”

Hai đứa vẫn đứng im, cố nén cười.

“Có phải không?”tôi cao giọng.

“Vâng thưa cô Grant” Charlotte đáp.

“Hắn có âm mưu xuất hiện giữa các tu sĩ.”

“Anh ấy muốn gặp Fiona, cần phải báo cho bạn ấy biết về kế hoạch bỏ trốn.”

“Phải và tất cả các em giữ bí mật?”

Hai đứa lại làm thinh. Tôi nhớ lại cái lúc suýt nữa thì tôi bắt được Fiona và người yêu của nó. Giá mà tôi làm được điều đó. Nếu tôi vạch mặt được người đàn ông này tôi có thể ngăn chặn được vụ bỏ chốn tai họa này.

“Tất cả các em đều ngu ngốc hết sức.”

“Tại sao?” Eugennie gặng hỏi. “Tình yêu là một điều tốt lành và cái chính là Fiona rất hạnh phúc.”

“Fiona còn rất trẻ”

“Chị ấy đã 18. Tại sao tình yêu lại là đúng với người này mà lại là sai trái đối với người khác?”

Có một sự thách đố trực diện trong ánh mắt của chúng khi nhìn tôi.

“Tôi nói rằng đây là một việc làm ô nhục, rõ chưa? Bây giờ thì về lớp học.”

Chúng bỏ chạy qua bãi cỏ và tôi đi theo chúng. Jason đến trường vào buổi tối. Daisy mời tất cả giáo viên đến phòng làm việc của bà nghe Jason thông báo.

Anh phát hiện được rằng hai kể yêu nhau đã đi đến ga lúc 9 giờ, đúng lúc tàu Exeter chuyển bánh. Người đàn ông là một kẻ lạ mặt và người quan sát vé không nhìn rõ mặt người đàn bà đi cùng. Cô ta bận một chiếc áo khoác, đầu chùm mũ kín mít. Ngoài ra còn có hai hành khách nữa... là đàn ông. Đó là tất cả những gì mà ông này có thể nhớ được.

“Chúng có thể đi Exeter... hoặc Lodon... bất cứ nơi nào: “ Jason nói. “Dường như chúng ta có thể lần ra dấu vết chúng.”

Bầu không khí trầm tư ảm đạm bao trùm trong phòng. Tôi nghĩ tất cả mọi người đều cho rằng Fiona đã thành công trong vụ này.

Ngày hôm sau anh đi Exeter. Tôi tin là anh đã làm những cuộc điều tra ở diện rộng nhưng tất nhiên anh tiến hành một cách lặng lẽ.

Chúng tôi cố gắng ổn định lại nếp sống thường ngày nhưng điều đó không dễ dàng chút nào. Tôi chưa bao giờ thấy Daisy tuyệt vọng đến thế. Bà hết sức lo sợ cho ảnh hưởng của vụ xì-căng-đan này đối với nhà trường.

“Dù sao thì cũng còn may là con bé là người của điền trang. Ngài Jason biết chính xác chuyện gì đã diễn ra và chính là nó đã chốn từ điền trang chứ không phảo từ đây. Ông ấy không thể đổ lỗi cho chúng ta. Trong các câu chuyện của bọn con gái cũng vậy. Tôi chỉ không biết phản ứng của các bậc phụ huynh đối với vụ bỏ chốn theo người yêu ở trường trung học là như thế nào.” Có lần Miss Daisy đã nói thế.

Bốn ngày sau khi vụ bỏ chốn, Eugennie nhận được một tấm bưu thiếp từ Fiona. Đó là một tấm bưu ảnh về quảng trường Trafalgar và có dấu bưu điện ở London.

“Chị đang sống những ngày hết sức tuyệt vời và hạnh phúc.” Fiona viết.

Chiếc bưu ảnh bị giữ lại xem xét và người ta mời ngài Jason đến xem xét. Thực ra nó chẳng cho chúng tôi thêm thông tin gì ngoài chuyện Fiona đang rất hạnh phúc và có thể đang sống ở London. “Như vậy” Eileen lí luận: “Việc làm của chúng ta cũng như chuyện đáy biển mò kim. Hoàn toàn uổng công, Fiona đã bỏ đi. Có thể nó đã làm đám cưới. Tôi cho rằng nó sẽ được thừ hưởng một gia tài kha khá. Có thể đó là mấu chốt của vấn đề. Mặc dù vậy, Fiona là một cô gái duyên dáng,... thật là một việc báng bổ thánh thần khi so sánh nó với con em và con bé Charlotte đáng ghét. Tôi thật tiếc, lẽ ra người ra đi phải là Eugennie hoặc con bé Charlotte kia.”

Đó cũng là một điều mà nhiều người phải suy nghĩ.

Ai cũng đa trở nên mệt mỏi với chủ đề về cuộc chạy chốn của Fiona. Có một điều rõ như ban ngày là nó đã ra đi và không bao giờ quay về đây nữa. “Cứ để mọi chuyện dừng lại ở đây.” Eileen nói. “Với lại tôi cũng không cho rằng nó là đứa con gái đầu tiên bỏ trốn. Tôi nghĩ có khối người đã làm thừa tự kếch xù, điều mà tôi cho là nguyên nhân chính trong những chuyện như thế này. Chuyện xưa như trái đất mà.”

Khi tôi tìm đến trạm bưu điện tôi thất bà Baddicombe trố mắt ra vì tò mò.

“Tôi đã nói mà, chúng ta cứ việc đứng mà trông cuộc đời trôi đi. Cô nghĩ gì về việc một thiếu nữ trẻ người non dạ làm điều đó. Trời ơi, thế giới này rồi sẽ đi đây đến đâu?”. Người ta đồn rằng tay đó phải đẹp trai hết sức. Không có dấu vết gì của cô bé. Phải. cô biết bọn con gái trẻ là thế nào rồi. Không ngăn cấm bọn chúng được đâu. Tôi đoán rằng rôì còn có nhiều sự lạ xảy ra ở trường và điền trang.”

Có vẻ như là không khí kích động từ vụ Fiona bỏ chốn đã lấn át vụ mà Marcia Martindale biến mất. Tôi gửi một bưu phẩm cho cô Patty. Cũng chẳng cần thiết lắm. Chỉ là mấy bông hoa giả tôi tình cờ nhìn thấy nó thích hợp để đính vào mũ. Cô sẽ ngạc nhiên khi nhận được nhưng tôi sẽ giả thích cho cô rõ khi cô cháu tôi gặp nhau.

“Xin bà vui lòng viết biên nhận bằng chữ in cho tôi.”

“Chữ in à! Là cái giống gì vậy?”

“Giống chữ in hoa ấy”

“Ôi trời. Tôi có làm thế bao giờ đâu. Tôi bao giờ cũng viết lên hàng biên nhận bằng chữ thường như thế này.”

“Viết thế dễ đọc hơn.”

Bà chủ trạm bưu điện nhìn tôi một cách ngờ vực, nhưng rồi cũng cặm cụi viết theo yêu cầu của tôi. Bà đưa chô tôi tờ biên nhận rồi nói: “Tôi cho rằng chúng ta sẽ có những tin mới. Con bé ngoan hiền làm sao. Tôi có thể nói thế về nó đấy. Ai chả nghĩ nó là một đứa bé lặng lẽ. Nhưng mà như tôi đã nói với Baddicombe, cô không bao giờ biết những người ít lời hóa ra là nhưng kẻ làm ta ngạc nhiên đến thế nào đâu.”

Bà già nháy mắt với tôi đầy vẻ hiểu biết. Tôi chào bà ta, bước ra ngoài của tay vẫn giữ lấy biên nhận. Chẳng có nét chữ nào giống với tuồng chữ in trên lá thư mà tôi nhận được.

Năm học trôi qua chẳng dễ dàng chút nào. Thời tiết trở nên oi ả và cứ mưa suốt. Trong giảng đường lớn Miss Hetherington đã có buổi nói chuyện với tất cả các nữ sinh thông báo với chúng là học sinh không có bổn phận trao đổi bất cứ điều gì về vấn đề mà chúng không biết rõ với bất cứ người lạ nào và nếu có ai nói gì thì chúng phải báo cáo lại ngay lập tức thì hoặc với bà hoặc với một cô giáo nào đó.

Bọn con gái có một vẻ buồn bã thích hợp nhưng tôi biết chúng đều nghĩ là chuyện xảy ra với Fiona mới tuyệt làm sao và chắc không có niềm vui nào lớn hơn là được trở thành một nhân vật nữ chính trong một câu chuyện tình đầy lãng mạn.

Tôi tránh mặt Jason hơn lúc nào hết. Các suy nghĩ rối bời trong một mớ hỗn loạn. Tôi không thể quên lá thư bà không thể gạt bỏ cảm giác rằng việc tìm ra Marcia Martindale quan trọng hơn tìm Fiona. Tôi chỉ mong đến ngày được nghỉ hè và không thể bình tâm đợi đến ngày 20 tháng bảy.

Chỉ còn hai ngày nữa là chấm rứt niên học bà chúng tôi chuẩn bị về nhà nghỉ hè. Chợt Jason đến trường. Tôi đang ngồi với Daisy thì anh bước vào, mang theo một lá thư của Fiona. Nó đóng dấu bưu điện Thụy Sĩ.

“Ông biết chỗ này không?” Daisy hỏi.

“Tôi biết khá rõ là khác” Jason đáp. Nó cách Zurich vài dặm. Con bé nói nó tất hạnh phúc, không có gì phải lo lắng cho nó. Nó đã làm đám cưới và đang tận hưởng cuộc đời. Hai người tự đọc đi.”

Chúng tôi cùng xem thư, không có gì phải nghi ngờ về hạnh phúc của Fiona, nó trào dâng từng lời lẽ trong thư. Nó đang yêu và đang sống với chồng của nó những ngày chỉ có tình yêu với tiếng cười. Có lẽ chúng tôi đã quá lo lắng cho Fiona chăng?

Tôi nhìn dấu bưu điện và dòng chữ. “Carl hứa sẽ dạy con trượt tuyết.” Tôi ngước nhìn Jason nói. “Phải xem ra con bé rất mãn nguyện.”

“Com bé không cho chúng ta biết gì thêm ngoài cái tên Carl” Jason nói. “Có thể đó là một cái tên họ nước ngoài. Tôi nghĩ tôi phải đích thân đến Werthenfeld. Nó là một đứa cháu dưới quyền bao trợ của tôi và là một trong những người thừa kế. Nếu tôi có thể khám phá ra chú rể là ai có lẽ tôi sẽ hài lòng. Có thể điều tốt đẹp nhất đã sảy với cháu tôi. Nó bao giờ cũng có vẻ uể oải và thu động. Rất khác với Eugennie... tôi đã nuôi dạy chúng lớn lên đại loại như vậy. Nếu hắn ta là người tử tế còn Fiona thì hạnh phúc, vậy cớ gì chúng ta phải lo lắng.”

“Tôi không thích cách chim chuột của hắn” Daisy nhận xét.

Jason nhún vai “Chăc chắn là hắn còn rất trẻ và nghĩ chuyện bỏ chốn cũng có cái gì đó ngồ ngộ, lãng mạn vậy thôi.”

“Vậy tại sao chúng không xuất đầu lộ diện?” Daisy hỏi.

“Chắc chắn là có nhiều thủ tục, lễ nghĩa đối với một cô gái như Fiona. Cứ giả thuyết rằng hắn bị kích động...”

“Một cô thừa tự, phải...”

“Điều này cũng nảy ra đôi điều nghi vấn. Đó là một trong những lí do tôi cần theo dõi, tìm hiểu cái tên Carl này.”

“Ông nói đúng. Thôi thì chúng tôi chỉ còn biết chúc ông may mắn.”

Ngày 20 rồi cũng đến... một ngày nắng chói chang và nóng nực. Tôi đứng nhìn bọn con gái kéo nhau đi rồi quay về sửa soạn hành lý ra đi với Teresa. Daisy đứng ngoài sân tạm biệt.

“Tất cả chúng ta đều cần nghỉ ngơi một thời gian” bà nói. “Cảm ơn chúa là năm học này cũng kết thúc. Suốt đời tôi chưa bao giờ biết đến một năm học như thế này. Năm học mới sẽ là một sự khở đầu mới mẻ, cứ hi vọng thế.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx