Sau khi xuống xe bus, tôi hằn hộc nhìn Ren với ánh mắt theo tôi thấy là đáng sợ nhất.
- Làm gì lườm anh ghê thế?! - Ren cười khẩy. Bình thường khi hắn cười thế nhìn rất đẹp trai, sao hôm nay nhìn thấy chỉ muốn ột bạt tay thế này...!
Nhớ lại ban nãy, sau khi nghe câu hắn phát ngôn, tôi đứng như trời trồng, không biết nên phản ứng sao cho phải khi tất cả mọi ánh mắt trên xe đều nhìn mình, chẳng lẽ phang cho hắn một cái văng ra khỏi xe?!
Tôi đến khổ với hắn, càng cãi với Ren chỉ tổ đem lại nhục nhã cho bản thân, tôi biết hắn đam mê và sau này sẽ theo ngành luật (chém đấy =]), làm sao một người ngây thơ đơn giản như tôi lại là đối thủ của cậu ta. Tôi chỉ biết lườm hắn một cái rồi lúng túng ngồi xuống. Bà cụ kế bên bồi cho tôi thêm một câu nữa khiến tôi mém ngả ngửa, à nhầm, ngã ngang:
- Chồng cháu tốt thật đấy!
- Dạ... Anh ấy không phải chồng cháu. - tôi thở hắt ra.
- Ồ... thế à...? Vậy... là bồ nhí sao?! - bà ấy lại hỏi. Ôi... tôi phải làm sao mới được...? Tôi chưa kịp trả lời đã nghe bà ấy nói tiếp - Nhìn thế nào cũng thấy hai đứa yêu nhau sâu đậm.
Tôi chỉ nhìn bà chăm chú... không nói gì nữa... Chúng tôi thể hiện rõ ràng đến thế sao?!
Tôi cứ suy nghĩ mãi đến khi xuống xe, tình cờ, bà cụ xuống cùng trạm với chúng tôi. Hắn nhanh chóng xách hết mấy túi đồ của bà xuống trước. Tôi dìu bà đi xuống chậm rãi. Cả hai chúng tôi tạm biệt bà và mọi chuyện dẫn đến hiện tại.
- Cái gì mà có thai hả?
- Anh chỉ đang bảo vệ cho em bé thôi mà. - hắn cợt nhả, lồng tay vào tay tôi.
- Buông ra coi! Ai cho nắm mà nắm! Em có từ hồi nào mà anh... - tôi giằn ra, nhưng hắn cứ nắm lấy, giận quá hét lên, rồi phát hiện mình đang đi trên đường, tức chốn công cộng... người đi đường ai cũng ngoái lại nhìn tôi như thể thần tượng siêu sao gì đó.
- Đêm qua dữ dội thế mà không có gì à? - hắn thì thầm vào tai tôi, rồi kề mặt sát mặt tôi, cười hiền một cái.
Tôi thấy mặt mình nóng rực như đang sốt, chỉ biết căm phẫn nhìn Ren.
- Về thôi. - hắn xoa đầu tôi rồi nắm tay bước đi. Tôi thở dài, rốt cuộc tên này có biết hai từ nghiêm túc đánh vần thế nào không? Suốt ngày lí la lí lắc... cứ bị cuốn vào trò đùa của hắn thế này, tôi lên bàn thờ khi nào không hay.
Về tới kí túc cũng đã đến giờ ăn chiều, tôi với hắn bắt tay vào nấu ăn... nói thì nói thế, chứ mà Ren chẳng chịu động tay động chân! Đã lười thì thôi đi, đi tắm hay nằm xem ti vi gì đấy, hắn cứ ôm lấy tôi, làm tay chân tôi không thể hoạt động gì đột ngột... thật tức chết mà! Cái tên ăn hại này...!
- Ren à... Anh phắn ngay ra ngoài phòng khách cho em!
Ren làm mặt cún con đáng thương lủi thủi bỏ ra phòng khách ôm con gấu bông của tôi nằm trên ghế sofa mở ti vi xem. Hắn mấy tuổi thế không biết!
Tôi liếc sang hắn đang xem phim hoạt hình thì phì cười. Sau đó phải lắc đầu cúi xuống tiếp tục công việc. Mùi hành hăng quá xộc lên làm nước mắt tôi chảy tèm lem... đưa tay dụi không biết bao lần...
Sau bao nhiêu mồ hôi nước mắt ấy cuối cùng tôi cũng cho ra một bàn ăn thịnh soạn:
- Ren à, đi tắm rồi vào ăn tối. - tôi nói, dứt lời thì mặt tôi đỏ lên. Nói thế này nghe thật giống vợ gọi chồng ấy.
- Ừ... mà em tắm trước đi, anh đang xem phim. - hắn nói lớn.
- Ôi... sao mà con nít thế này?! Mau đi tắm đi... - tôi chán nản lên phòng khách kéo tay hắn.
- Phim đang hay. - hắn tỏ vẻ cún con.
- Phim gì mà hay?! - tôi vừa làu bàu vừa quay sang nhìn ti vi - A! Phim em thích!
Tôi cũng hân hoan reo lên rồi giật luôn con gấu bông hắn đang ôm, ngồi xuống thảm, tựa lưng vào cái ghế hắn đang nằm, thích thú thưởng thức bộ phim.
Ngồi được một lát, Ren lại táy máy tay chân. Hắn cứ vuốt vuốt tóc tôi, làm tôi mất tập trung... những nơi ngón tay hắn chạm vào như nóng rực. Tôi quay sang tặng cho hắn cái lườm rồi quay lại bộ phim.
Ren lại chạm vào tóc tôi, tôi điên tiết quay lại định mắng cho hắn một trận thì tôi chạm ngay khuôn mặt dịu dàng của hắn... Ren nâng niu lọn tóc của tôi như thể nó quý giá lắm, hắn khẽ cười, hơi lộ cái răng khểnh cực kì duyên... Sao mà hắn đẹp trai thế này!
Ánh mắt của hắn vẫn dán vào mấy sợi tóc đen. Tôi nhìn hắn chằm chằm, mặt đột nhiên nóng lên.
Ren đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn tôi. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tim tôi như đứng lại. Ren dời tay sang má tôi, hắn đặt nhẹ tay, bàn tay ấm áp của hắn chạm vào má tôi như có luồng điện.
Tôi hồi hộp chớp chớp mắt. Ren đột ngột ngồi dậy làm tôi giật cả mình. Hắn lắp bắp:
- Anh... Anh đi... đi tắm. - còn vế sau hắn lí nhí tôi không nghe được - Vừa rồi nguy hiểm quá, phải làm nguội cái đầu thôi.
Tôi bình thản nhún vai quay sang xem tiếp bộ phim ưa thích.
...
Hôm sau đến trường, tôi bàng hoàng ngỡ ngàng vì phần lớn học sinh đều tụ tập, bu vào một cái... thứ gì đó. Thấy tôi có vẻ hiểu kì, Ren nói:
- Đừng dại dột vào đấy làm gì, lát nữa tan học rồi xem.
- Cậu có biết đó là gì không? - tôi ngước lên hỏi.
- Lịch thi. - hắn đáp gọn rồi đẩy tôi đi về lớp học.
- Thi gì?! Thi đấu hả? Hehe, trò này vui, tôi phải đi đăng k... - tôi hào hứng.
- Ngốc! - hắn đột nhiên bịt miệng tôi lại - Cô đang khoe cái ngốc của mình à? Đừng nói với tôi cô không biết thi cử là gì.
- Thi cử là gì? - tôi cười toe toét.
- Hừm... trước khi học ở đây, cô không học ở trường dành cho con người?
- Ừ, thì sao?
- Thật à? Không ngờ còn tồn tại một người như cô, hèn gì chẳng biết thi cử là gì? Dù có là pháp sư thì khi đến tuổi phù hợp cô vẫn phải học trường bình thường đến 16 mới chuyển sang học ở trường phép thuật.
- Thế pháp sư thì học gì ở trường của con người?
- Những môn tự nhiên... cô... điểm toán của cô thế nào? - hắn đưa ra một vẻ mặt phức tạp.
- Hầu hết là dưới trung bình, hehe, sao thế? - tôi cười khì.
- Không ổn... - mặt hắn đen lại, rồi nghiêm mặt nói như ra lệnh - Tôi phải kèm cô học. Chuẩn bị tinh thần đi. Rồi... giờ thì vào lớp ngoan ngoãn học.
- Ơ... cảm ơn. - tôi mỉm cười. Tên này đôi khi tốt bụng chán. Chuyện của tôi mà hắn lo lắng như thế... thật là dễ thương quá!
Tôi đâu hay biết suy nghĩ của hắn thật ra là "Nếu lần này em không đậu, hè này không khéo phải học thêm ở trường, vậy thời gian em ở bên cạnh anh sẽ bị rút ngắn à?! Không được! Học chính thức thế này khác lớp, phải xa em đã rất khó chịu rồi, nếu cả hè cũng vậy thì anh biết làm sao?"
...
"Keng... keng... keng..." _ tiếng chuông báo hết giờ, tôi uể oải ngáp dài.
Bằng một cách thần kì nào đó, Chito đã xuất hiện trước cửa lớp tôi ngay lập tức. Cô ấy mỉm cười thật tươi vẫy tay chào tôi. Tôi cười khẽ, trong lòng cũng tự nhiên thấy thật hạnh phúc. Có lẽ hôm qua vui lắm. Nhỏ và tôi xuống sân sau dùng bữa trưa.
- Ren bảo hôm nay hắn nhường cậu cho tớ ấy... con nít chết được haha. Cứ như cậu là của hắn không bằng. - cô ấy vừa cười vừa nói.
- Thế hôm qua cậu và anh ấy thế nào? - tôi cười gian nhìn cô ấy. Chito im bặt, mặt cô ấy bắt đầu đỏ lên.
- Thế nào chứ? Có phải gạt chân tớ là cậu không? - cô ấy hơi lườm tôi.
- Hì hì, chỉ muốn tạo tình huống thôi mà. - tôi cũng chỉ biết cười trừ mà nhoẻn miệng.
- Hừ. Hôm qua rất vui.
- Thật chứ? Cậu vui thì tốt rồi.
- Nhưng thật sự... khi Ajita ở cạnh tớ, tớ có cảm giác anh ấy đang nghĩ về một cô gái khác. - cô ấy nói, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười.
- Tớ... - tôi giật thót, rồi lắp bắp không biết nói gì nữa.
- Yuki à... tớ... có lẽ nên... tỏ tình dứt khoát, rồi từ bỏ luôn thì tốt hơn... nhỉ? - cô ấy nói ra câu đau lòng này mà vẫn cố gượng cười. Giả tạo thế có gì tốt chứ?!
- Thôi nào, tự tin lên, có gì phải buồn chứ? Tớ luôn luôn ủng hộ cậu! Còn Ajita nếu anh ấy từ chối cậu chứng tỏ anh ta quá ngu ngốc không nhìn thấy thiên thần đứng trước mặt mình. Nhưng mọi chuyện cũng sẽ thành công tốt đẹp thôi, cậu xinh thế này, đáng yêu thế này, giỏi giang đến vậy cơ mà.
- Tớ biết cậu đang cố an ủi tớ. Cảm ơn vì những câu nịnh nọt quá đáng như thế! Haha... - nhỏ cười sặc sụa.
- Này... cậu hiểu cảm giác đó mà đúng chứ... khi thấy cậu buồn, tớ cũng chẳng thể vui được đâu, cảm giác như có viên đá nhỏ nhưng nặng vài tấn đang đặt trên trái tim vậy.
- Ừ, tất nhiên tớ hiểu điều đó, vậy tớ sẽ thật tươi tắn đi tỏ tình và tươi tắn quay trở về với thành công vĩ đại nhé! - cô ấy nói, rồi bắt đầu ăn...
Lòng của Chito thì nhẹ nhàng rồi, nhưng tôi thì sao đây? Tôi phải làm gì?
Chẳng lẽ bảo cô ấy đừng tỏ tình, chẳng lẽ chạy đến Ajita bảo anh ấy chấp nhận lời tỏ tình đó... Tôi bối rối quá... điều tôi cần nhất lúc này là... Ren.
Không! Không được! Tôi đang nghĩ gì thế, đây là chuyện riêng của mình, sao lại tọc mạch cho hắn như thế được! Từ khi nào tôi đã có những suy nghĩ vô thức xem hắn như một điểm tựa, chạy đến bên hắn mỗi khi khó khăn như một thói quen như vậy...!
Thấy tôi cứ lắc đầu như một con bệnh, Chito căng tròn mắt nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng ăn lấy ăn để.
Thôi thì nếu không biết làm gì, cứ thuận theo thời cuộc, tôi lười biếng suy nghĩ quá...!
- Ơ này... điểm toán của cậu thế nào? - tôi đánh trống lảng, cô ấy không trả lời mà cả khuôn mặt đen lại.
...
- Cái này có vẻ vui à... - tôi nhìn lịch thi chồng chất tổng thảy 10 môn được sắp xếp thi trong một tuần, cười tươi nói ra một câu mà nếu lúc đó tôi để ý xung quanh, thì tất cả mọi người đều đang nhìn tôi và Ren như thú lạ.
- Cô be bé cái miệng cho tôi. - hắn nheo mày.
- Nhưng mà phải thi toán này, tôi ghét môn này. - tôi lèm bèm.
- Thế nên tôi mới bảo để tôi dạy kèm cho cô. - Ren nói - Xin nghỉ làm ở Tiffa một thời gian đi cô nương à.
- Hửm? Không được đâu, bà chủ quán mắng tôi chết. Ơ mà dạy kèm ư...? - tôi lầm bầm rồi chợt nhoẻn miệng cười, đến Ren còn phải rùng mình vì mức độ lưu manh của nó.
@by txiuqw4