(số chap đẹp ghê <3)
Trên đường từ Tiffa về nhà, tôi xụ mặt xuống, trông đáng thương hết sức. Ren ra sức năn nỉ, nhưng tôi chẳng thèm quan tâm. Cuối cùng hắn xốc người tôi lên:
- Có chịu nói chuyện với anh không thì bảo?
- Không!
- Anh đã nói trước rồi còn gì? Hôm nay có một bài kiểm tra mà! – hắn đặt tôi xuống trước mặt mình, cười khẩy.
- Nhưng anh chơi đểu quá! Cho toàn câu khó.
- Chỉ là đề thi chuyên thôi mà. – hắn nhún vai như thể đó là chuyện không đáng để ngạc nhiên.
- Vẫn tính là ăn gian, em đâu thông minh đến thế.
- Anh lại không ngờ em lại ngốc nghếch đến thế. - Ren đá đểu tôi.
Tôi bặm môi liếc hắn. Ren cười nhẹ nhàng rồi đột nhiên cõng tôi lên:
- Đền bù này nhé.
- Hừ... anh là đồ phát xít. – tôi nói, nhưng vẫn bối rối đến mặt đỏ ửng lên. Tay tôi vòng qua siết lấy cổ hắn... ý nhầm! Là ôm lấy cổ hắn.
- Vì em ngốc quá thôi. Không thể trách anh được.
- Vì em ngốc nên mới thích anh. – tôi nói nhỏ hết sức có thể, hy vọng hắn sẽ không nghe, nhưng tôi quên mất miệng mình đang kề tai hắn, và Ren rất là thính!
Ren im bặt. Câu nói của tôi làm hắn bối rối... cả khuôn mặt hình như cũng đỏ lên.
Tôi và hắn cứ như hai kẻ ngốc... im lặng. Hắn cõng tôi về đến tận kí túc... mà không tốn một giọt mồ hôi nào...
...
Sáng, tôi tỉnh dậy, đã thấy Ren bị đá lọt xuống giường. Người hắn phía dưới, hai chân phía trên giường, vậy mà vẫn có thể ngủ ngon lành.
Nhưng cũng tội hắn thật. Tối hôm qua thức khuya cùng tôi làm bài tập, hắn ôn lại cho tôi từng dạng một. Có lẽ mệt lắm.
Từ cái ngày Kurai đến buổi học nhóm, Chito chẳng đi học cùng chúng tôi nữa, nhỏ gần như phát khóc khi thông báo điều đó cho tôi. Vậy nên từ dạo đó, tôi và Ren đều thức khuya ở kí túc để học. Ren thường xuyên mất ngủ, trưa nào cũng mò sang chỗ tôi và Chito ngồi ăn để gối đầu lên đùi tôi ngủ.
Việc ăn uống của tôi và Chito vẫn bình thường. Nhỏ vẫn tươi cười kể cho tôi nghe về những câu chuyện thật buồn cười nhỏ đã nghe hay tận mắt trông thấy. Có vẻ nhỏ rất buồn... sao bình thường tôi lại không thể nhận ra, cho tới khi gặp Kurai.
Hôm nay là ngày thi đầu tiên.
Ngày đầu tiên tôi cảm nhận được địa ngục của học sinh. Xung quanh tôi ai cũng thật đáng sợ với khuôn mặt gầy gò hốc hác tưởng như sắp chết ấy. Tôi liếc qua liếc lại, thấy ai cũng như xác chết biết đi, chỉ có mình là da dẻ vẫn hồng hào. Giờ tôi đã hiểu công dụng của cái lịch ăn dinh dưỡng gì đó Ren bắt tôi tuân theo.
...
Ngày đầu tiên, thi xong vài môn phụ... tôi chẳng gặp mấy khó khăn... bởi vì tôi toàn để giấy trắng. Trước đến nay toàn ôn môn chính, mấy môn này tôi hoàn toán vứt đi. Thôi kệ đi vậy.
Ren vừa thi xong đã cùng Chito chạy sang phòng thi của tôi... hỏi thăm đủ thứ. Tôi chỉ trả lời qua loa, vì nội dung thi môn phụ của tôi và họ khác nhau, nên họ cũng chẳng rành gì mấy.
Nhưng tự nhiên tôi thấy tội lỗi quá đi mất, sao họ lại quan tâm tôi đến thế làm gì chứ?
Sau khi thi xong các môn, trường tôi cho nghỉ, học sinh có thể ra về... ít ra cũng có cái gì đó thật tuyệt trong mớ hỗn độn lúc này.
Chito được Kurai đến tận trường rước về, bằng một chiếc limo vừa dài vừa sang. Anh ta cứ làm như chúng tôi sẽ bắt cóc Chito đi mất ấy...! Một vừa hai phải thôi chứ! Nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Chito lúc đó càng khiến lửa giận của tôi ngùn ngụt mà... chỉ muốn đấm cho anh ta một cái... Tuy nhiên, anh ta lại là anh trai của Chito. Tôi đành kiềm chế bản thân một chút...!
Tôi và Ren sau đó cũng thả bộ về nhà... trời chưa tới trưa, tôi còn cả ngày để ăn chơi.
Nhìn tôi một chút, Ren thở dài:
- Có phải em đã bỏ trắng hết?
Tôi nuốt nước bọt nhìn Ren, chẳng lẽ hắn có thể đọc được suy nghĩ của người khác?
Lại như có thể đọc được suy nghĩ của tôi, hắn tiếp lời:
- Yên tâm đi, anh không có khả năng đọc được suy nghĩ.
- Anh... nói thế ai tin?
- Mấy cô ngốc như em. – Ren bẹo má tôi, hắn kéo tôi đi bên trong, khi thấy tôi càng ngày càng ra đường.
Tôi tủi thân im ỉm đi cạnh Ren, hắn mỉm cười dịu dàng nắm lấy tay tôi... nụ cười ấy khiến toàn thể hoạt động trên đường dường như đứng lại hết mà tập trung mọi ánh nhìn vào tôi và Ren.
Tôi cười:
- Ừ, em bỏ hết rồi.
- Cái gì?!! Em không được học hè!! Nhất định anh sẽ không để em học hè!! – Ren lầm bầm, sát khí ngùn ngụt, hình như tôi lại sắp bị vắt kiệt sức lao động nữa rồi.
Tôi thầm than trách mình ngu quá... Hắn ngay lập tức lôi tôi về nhà bắt tay vào học bài.
Vậy là cả tuần đó, tôi bị vắt đến tận cùng sức lực...
Ngày thi cuối cùng chấm dứt, cũng là lúc tôi phờ phạc... thi xong tôi nằm ngủ luôn ở bàn.
Ren sang phòng thi của tôi, thấy tôi nằm gục vậy thì cười mỉm, hắn đưa tay dịu dàng vuốt nhẹ vài lọn tóc vướng trên mặt tôi. Hắn đeo cả hai cái ba lô trước ngực rồi cõng tôi lên vai, đem tôi về tận kí túc xá.
Tôi ngủ li bì đến tận chiều thì bừng tỉnh. Nhìn quanh thấy mình đang ở kí túc, tất nhiên tôi biết ai là người đã vất vả đem con heo như tôi về đây. Tim tôi rung mạnh... cảm xúc dành cho hắn hình như lại tăng thêm một bậc.
Tôi mỉm cười theo hương thơm của thức ăn vào trong bếp. Căn phòng ấm áp giờ đang ngập tràn mùi đồ ăn tuyệt hảo của Ren.
Hắn đang hí hoáy cái gì đó bên bàn bếp. Tôi luồn tay qua ôm lấy eo Ren. Hắn giật mình làm con dao suýt lấy đi miếng thịt của hắn, tôi hoảng hốt vội buông hắn ra:
- Em xin lỗi.
Ren buông con dao xuống, đi rửa lại tay. Chẳng những không giận tôi còn ân cần quay lại nói chuyện trực diện với tôi. Ren dù bây giờ đang mặc cái tạp dề màu xanh tôi đã mua cho hắn nhưng vẫn không hết vẻ nam tính a. Hắn dịu dàng vuốt tóc tôi, lại còn cười nhẹ:
- Dậy rồi à?
- À... ừ. – tôi đáp qua loa, lướt qua hắn nhìn đống thức ăn. Tay hắn đơ ra trong không khí... mặt hắn tức cười chết được... đấy xem như hình phạt của tôi cho hắn vì dám bắt tôi thừa sống thiếu chết tuần vừa rồi.
Tôi lượm một miếng thơm cho vào miệng, quay sang hắn:
- Canh chua...
Tôi chưa kịp nói hết câu, hắn đã chặn môi tôi bằng một nụ hôn... dài... dài... rất dài... thật dài. Hắn dạo gần đây thật thích kiểu hôn táo bạo, là quấn lấy lưỡi tôi.
Sau mỗi nụ hôn như vậy, tâm trí tôi lúc nào cũng bay bay đi đâu, đi đứng cũng lảo đảo không vững.
Tôi khó thở liền đẩy hắn ra, Ren chống hai tay xuống bàn bếp, tạo thành hàng rào xung quanh tôi, hắn cúi xuống kề sát mặt tôi, nhếch mép, đôi môi hắn tạo thành đường cong hoàn mĩ:
- Cái đó là phí ột tuần làm gia sư. – thấy tôi chớp chớp mắt ngây ngốc chẳng hiểu gì hết, hắn phủ đầu tôi tiếp bằng một trận mưa những nụ hôn nữa, rồi vô cùng thản nhiên xoa đầu tôi – Còn cái này là phí xe ôm cao cấp.
Hắn nói xong, hôn cũng xong rồi, thì cầm con dao tiếp tục giáng xuống những nhát nhanh nhẹn và chuẩn xác. Tôi chạy nhanh vào nhà vệ sinh, ngồi bệt xuống nền. Tim đập thùm thụp trong lồng ngực, mặt tôi nóng rực đến khó chịu. Cả người tôi run lên... dù đã quá quen với những nụ hôn của Ren, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn không thể kiềm chế những xúc cảm này.
Không những không thể thích nghi với những hành động của Ren, mà hình như tôi ngày càng... nhạy cảm?! Chỉ cần hắn chạm nhẹ cũng đủ khiến tim tôi nhảy hip hop.
Thật là càng ngày càng không ổn. Tôi có nên tránh mặt hắn một thời gian không nhỉ? Cũng không được. Thế nào hắn cũng viện cớ đó là lỗi của tôi mà ban hành 'hình phạt' nữa... Không vui chút nào!
Ầy... Tôi đang bứt rứt, bức xúc, bức bối,... trong nhà vệ sinh thì nghe tiếng của Ren vang lên:
- Mau ra ngoài ăn đi, đừng trong đó vì ngượng ngùng mà suy nghĩ lung tung.
Tôi nhanh chóng đẩy cửa ra, thấy hắn đang tựa vai vào bức tường cạnh cửa phòng tắm, hai tay đút túi quần nhìn men vô đối. Tôi nuốt nước bọt, đưa ra khuôn mặt nghiêm túc hỏi hắn.
- Anh... anh có thể đọc suy nghĩ người ta à?
- Không. Nhưng anh đoán đúng rồi sao? – hắn tỉnh bơ đáp lại... và tôi phát hiện mình đã hỏi một câu rất ngu.
- Đi ăn thôi. Em đói quá. – tôi vừa đánh trống lãng vừa cười trừ bỏ chạy ra ngoài.
Ren nhếch mép, lẳng lặng đi cạnh tôi.
- Ăn nhiều vào, em nhẹ hơn lúc trước đấy.
- Đó là điều đáng mừng mà? – tôi mỉm cười, bị hắn lườm ột phát không dám hé răng nữa.
Hắn gắp vào chén tôi cơ man thức ăn khiến tôi muốn rơi luôn tròng đen ra ngoài... hắn đang nuôi lợn chắc?!
- Ăn đi, nhìn gì? – hắn cười khẩy – Nếu em không mau ăn đi thì...
Tôi nhận ra mùi nguy hiểm, chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự gắp miếng cá bỏ vào miệng... hình như nghe lời hắn đã trở thành phản xạ tự nhiên?
Tôi nhai lép nhép, còn hắn phì cười, tiếp tục gắp cho tôi. Chén cơm cứ đầy... đầy... và đầy hoài... tôi khóc không ra nước mắt.
Rõ ràng luôn miệng bảo tôi ú, tôi mập, tôi nặng! Vậy mà lần nào ăn cùng hắn cũng bồi bổ cho tôi như thể tôi suy dinh dưỡng ấy... thật chẳng hiểu nỗi suy nghĩ của hắn nữa... Ren đẹp trai thế, không lẽ mặc hội chứng yêu thích người mập...?! Thôi... chẳng dám tưởng tượng nữa.
Tôi ngước nhìn Ren với ánh mắt thù hằn... nhận ra lửa giận của tôi, hay gì đấy, Ren phì cười... hắn buông đũa xuống bàn... Haha! Thế là khỏe, đỡ phải ăn thêm nữa...
Đôi khi cái khả năng đọc được suy nghĩ người khác của hắn cũng thật là hữu dụng a. Hắn hơi chồm người về phía tôi... ấy ấy... đừng nói là hắn sẽ đánh tôi nhé? Dù sao tôi cũng là con gái cơ mà...!
Một tay hắn chống lên bàn làm điểm tựa, một tay vươn đến chỗ tôi. Aaa!! Không lẽ là định đánh tôi thật?! Tôi hơi ngửa người về phía sau, né bàn tay hắn. Ren chỉ lẳng lặng buông một câu khiến người tôi cứng đơ:
- Yên nào.
Hắn vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng hành động thì bí ẩn không ai đoán ra được. Ren áp tay vào má tôi, ngón cái quẹt một đường ngay môi của tôi. Nhanh... gọn... lẹ, hắn ngồi xuống chỗ của mình, thản nhiên... liếm sơ qua ngón tay cái vừa rồi.
Tim tôi đập mạnh một cái, rồi nhịp nhanh dần như chạy đua, mặt cũng đỏ hết lên. Tay tôi vô thức đặt lên má... nơi hơi ấm của tay hắn vừa biến mất. Tôi nhìn hắn lắp bắp:
- Dính... s... sốt sao?
Ren không đáp chỉ nhếch mép, hắn bắt đầu ăn.
Tôi chỉ biết ngượng ngùng nhìn hắn, có lẽ mặt vẫn còn đỏ, cho đến khi hắn ngước nhìn tôi, thì tôi mới bối rối ăn.
Bữa tối cứ giữ nguyên bầu không khí kì lạ đó. Khi ăn xong, chúng tôi cũng chỉ lẳng lặng người làm việc này, người dọn thứ kia... cho đến khi có tiếng gõ cửa.
@by txiuqw4