Ừm... giác quan của tôi đúng thật.
Tôi đang tự đặt mình trong một tình cảnh khó khăn đối với tôi, nhưng nó có vẻ khá tuyệt đối với những người còn lại, bởi vì căn nhà của cụ già là một căn nhà thật to nằm giữa một cái nghĩa địa.
- Mấy đứa thấy sao? Tuyệt chứ? – bà cụ nhìn quanh mỉm cười.
- Vâng/ Không ạ. – tất nhiên vế sau là của tôi.
- Vậy à? Bà không biết, thật xin lỗi cháu nhé, bà cứ nghĩ giới trẻ bây giờ chỉ thích những thứ thật kinh dị. – mặt bà cụ buồn hiu.
- A... tuyệt lắm ạ! – tôi ngay lập tức sửa lại.
- Ồ, tốt quá. – bà ấy lập tức thay đổi vẻ mặt. Tôi chảy mồ hôi lạnh. Híc... đà này tôi tiêu chắc rồi!
- Tuyệt thật. – Ren cứ lầm bầm gì đó... thật là tôi tiêu chắc rồi!!!
...
- Các bạn nữ đi tắm trước nhé. – bà ấy cười hiền nói, mà khi ánh mắt chạm mặt tôi thì nụ cười ấy lại trở thành một nụ cười gian. Tôi có cảm giác ba nguời này sẽ cùng bà cụ chơi tôi một vố.
- Vâng. – Chito lấy trong balo ra bộ quần áo rồi túm tay tôi lôi đi.
Theo hướng dẫn của bà cụ thì nhà tắm là một căn phòng nhỏ ở cuối nhà. Trong phòng có một cái bồn tắm cỡ lớn, cả bốn người bọn tôi cùng nhảy vào có khi còn thừa chỗ ý. Lúc đó tôi đã ngây thơ không để ý rằng, một bà cụ sống một mình như bà ấy lại sở hữu cái bồn khủng bố ấy để làm gì??!
Tôi và Chito nhanh chóng ngâm mình trong bồn nước nóng. Ngồi xuống, nước cao hơn ngang xương quai xanh một tí.
Tôi cúi người cho nước ngập đến ngang mũi, đủ để thở, thổi mạnh cho những bọt khí bay ra... chẳng hiểu sao lúc còn bé tôi lại thích trò này đến vậy?! Bây giờ thấy nó thật nhảm nhí.
- Yuki này. – Chito rụt rè khều nhẹ tôi.
- Sao thế? – tôi mỉm cười hỏi lại.
- Thì... tớ nghĩ là... mình không muốn thích Ajita nữa. – cô nàng nói rồi cúi gằm mặt.
- Tại sao? – tôi giật thót.
Gì chứ? Tôi đã rất trông chờ Ajita thích Chito, sau đó hai cặp chúng tôi có thể đi chơi chung. Bây giờ Ajita đang bắt đầu chuyển hướng thì Chito lại bỏ cuộc?! Tôi không cam! Bao nhiêu kế hoạch của tôi đổ xuống cống hết rồi á?!
- Tớ thấy chúng tớ không hợp nhau.
- Cái gì? Hai người là đôi đẹp nhất tớ từng gặp đấy! Tớ với Ren mới đúng là kì lạ này. Gọi là gì đấy... ừm... hình như là... cái gì mà đuôi con cún này cắm vào mông con chó kia? Hình như thế!
- Haha... cái gì mà đuôi chó rồi cún loạn hết cả lên thế? Mà con cún thì khác gì con chó?! – Chito cười lớn, tốt rồi – Cảm ơn cậu đã cố gắng an ủi tớ, nhưng mà câu chuẩn của người ta là râu bà này cắm cằm ông kia mà nhỉ?
Chito nói xong thì tinh nghịch nháy mắt.
- Hừm... nhưng cậu nghĩ sao lại nói thế? – tôi nghiêng người, huých nhẹ vào tay Chito.
- Tớ cảm giác mình đang rất vô vọng. Tớ không nghĩ tớ lại mù quáng như thế trong tình yêu...
- Nghe này, thật ra tớ cũng không có quyền gì mà lên tiếng ở đây, nhưng tớ... ừm... thực chất chỉ muốn khuyên cậu cứ kiên trì một chút... tình cảm mà, nếu cứ gượng ép và không có lòng tin thì...
- Vậy tớ phải tiếp tục đau khổ sao... hy vọng và trông chờ... tớ nghĩ mình không thể.
- Thôi được rồi, nếu cậu đã nói như vậy thì tớ sẽ không can thiệp nữa. Nhưng những ngày còn ở đây, chúng ta cứ tiếp tục chơi thật vui vẻ.
- Ừ. – Chito gật nhẹ đầu, cô nàng tựa đầu ra phía sau. Tầm nhìn của tôi xuất hiện một cái gì đó thật kì lạ...
Phía sau lưng Chito vụt lên một bóng đen, rồi biến mất.
- Hơ... Chi... Chito... chúng ta... mau... ra... mau... lên... Chi... tớ....
Tôi run rẩy chộp lấy vai Chito lay mạnh, ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn về phía sau lưng cô ấy... lại một lần nữa, bóng đen đó hiện ra, nó tồn tại lâu hơn ban nãy, nhưng cũng vẫn không đủ thời gian để tôi định hình xem nó là cái gì, chỉ thấy lạnh sống lưng, sau đó nó lại biến mất. Lần này không cần chờ Chito nữa, tôi tự nắm tay kéo nhỏ ra khỏi đó, quấn một cái khăn quanh người rồi kéo nhỏ chạy thẳng, tất nhiên Chito đã nhanh chóng quấn khăn hệt tôi. Tôi không để nhỏ có thời gian đứng lại mặc quần áo.
Tôi chạy thẳng vào phòng khách nơi có Ren và Ajita đang ngồi thưởng thức tách trà nóng do bà cụ tự pha chế. Lúc chạy trên hành lang, tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích và tiếng bước chân của một người nào đó khác ngoài hai chúng tôi. Tim tôi đập mạnh.
Cố gắng lên nào! Gần đến rồi! Và tay tôi sắp với tới cánh cửa phòng khách...
- A! - tôi vấp phải cái gì đó... đúng hơn là tôi cảm giác có ai đó nắm chân mình lại. Tôi ngã ra đất, buông tay Chito ra kẻo cô ấy lại ngã giống tôi. Theo phản xạ tôi lập tức nhìn xuống xem tôi đã vướng vào cái gì, nó làm tôi khiếp đảm.
Một mớ dây nhợ trông như mái tóc dài, vương vãi khắp nền nhà, nó trói chặt chân tôi lại... xung quanh sợi tóc toát ra luồng khí đen thật đáng sợ. Màu đen sền sệt ấy đột nhiên tụ lại thành một cái bóng đen rồi nhào về phía tôi. Hơi lạnh bao trùm cả người tôi, và... tôi không còn thấy gì nữa, mọi thứ bây giờ là một màu đen u ám.
...
- Yuki... cậu có sao không? – khuôn mặt Chito lo lắng hỏi tôi, phía sau cô nàng bây giờ không còn là những vệt đen đáng sợ nữa, thay vào đó là bóng đèn trắng chói mắt.
- Ừm... tớ ổn. – tôi khẽ nhíu mắt, lật đật ngồi dậy, nhìn quanh để xác định lại chắc chắn một lần nữa, cái bóng chết tiệt ấy không đứng lặng lẽ ở một góc nhìn về phía chúng tôi cười khẩy.
- Cậu làm tớ sợ gần chết. Đang tắm thì tự nhiên lôi tớ chạy đi như ma đuổi, rồi đến trước cửa phòng thì đột nhiên lăn đùng ra ngất đi. Tớ giật mình hét toáng lên, Ren và Ajita đã đưa cậu về phòng đấy.
Tôi nhớ lại thì hình như lúc đó mình chỉ quấn mỗi cái khăn, liền đỏ mặt ánh mắt vô thức liếc xuống phía dưới. Chito hiểu ý của tôi, cô nàng nhanh chóng giải thích:
- Sau khi Ren cõng cậu về phòng, cả người cậu ta nóng như bị sốt. Hehe... thật trong sáng. Tớ cũng đã thay quần áo cho cậu... sau khi Ajita đem hết quần áo của tụi mình từ nhà tắm đến đây... ừm... anh ấy... thấy...
Trầm mặc... Tôi suy sụp tinh thần, nằm xuống úp mặt vào gối hét lớn...
Đợi tôi bình tĩnh hơn, Chito hỏi tôi:
- Nhưng mà sao tự nhiên cậu lại thế?
- K... Không có gì. – tôi thở dài, nghĩ lại thì tôi đã làm chuyện điên khùng gì thế này?! Giờ bị hỏi chẳng lẽ lại nói mình thấy ma? Chắc chắn họ sẽ không tin!! Chắc chắn sẽ bị Ren cười đến nỗi cho dù có chui xuống lỗ vẫn nghe thấy.
- Thật à?
- Ừ, xin lỗi vì lôi cậu vào chuyện này nhé, nhưng tớ đã ngủ bao lâu rồi?!
- Khuya rồi. Ajita đã đưa bà cụ về phòng ngủ. Còn Ren đang ngồi ngoài kia để chờ cậu tỉnh dậy đấy. Tớ bảo hắn vào nhé.
- Cảm ơn Chito.
- Vậy tớ về phòng luôn, cậu thật sự ổn chứ?
- Ừ.
Chito ra ngoài, tôi nghe loáng thoáng giọng nhỏ:
- Tên kia, mau vào trong đi, cô ấy tỉnh rồi.
Một vài tiếng lục đục nhỏ, cánh cửa nhẹ mở ra, tôi chầm chậm ngồi dậy, Ren bước vào, vừa nhìn thấy tôi, khuôn mặt hắn đỏ bừng. Tôi cũng bối rối không kém, liền chui vào chăn, vùi mặt vào gối.
Hắn lại gần ngồi cạnh cái nệm của tôi. Hắn khẽ tằng hắng, tay khều khều đầu tôi. Thấy tôi không có phản ứng gì thì chuyển sang cù eo tôi.
- Mau ra đây.
Tôi lắc nhẹ đầu, hắn tự lấy tay giật phăng cái chăn.
- Này anh!!
Tôi ngồi dậy gào lên. Ren đột nhiên tiến sát ôm chặt lấy tôi, hắn thì thầm:
- Sau này làm ơn đừng khiến người ta phải lo nữa.
- Xin lỗi. – tôi lí nhí.
- Thật đấy, đừng ngất xỉu đột ngột như vậy.
Tôi gật đầu, tôi không nghĩ hắn có để ý đến cái hành động cỏn con đó của mình.
- Rồi, bây giờ nói xem tại sao lại ngất?
- Không có gì.
- Không sốt, không thiếu máu, không thiếu dinh dưỡng, vậy thì tại sao lại ngất? – Ren áp bàn tay vào hai má tôi.
- Không có gì cả. Em đi ngủ đây. Buồn ngủ quá.
- Đừng đánh trống lãng! Em đã ngủ cả mấy tiếng đồng hồ rồi bây giờ còn muốn ngủ?
- Em buồn ngủ mà.
- Vậy để anh ngủ cạnh em. – Ren nói rồi tỉnh bơ chui vào chăn tôi – Yên tâm, anh đã bảo với bà cụ cho anh và em một phòng đôi, hai người kia phòng còn lại.
- Cái gì? – tôi trợn mắt. Chito liệu có ổn không đây? Không phải tôi không tin vào Ajita, nhưng mà thật tình là không ổn...?!
- Yên tâm đi, họ không sao đâu. – hắn nằm ngửa ra, mắt nhắm hờ như sắp ngủ đến nơi. - Em khiến người ta lo chết được, biết không? Còn lo chuyện bao đồng của người khác à?
Tôi ngượng ngùng cúi xuống nhìn hắn. Hàng mi của Ren nhẹ nhàng đi lên, hắn mở mắt nhìn tôi chằm chằm. Hắn đưa tay lên vuốt nhẹ tóc tôi... dường như đây là thú vui của hắn thì phải.
- Không ngủ nữa à?
Tôi bĩu môi ngoan ngoãn nằm xuống cạnh hắn, tiện thể gác chân lên người hắn xem hắn là gối ôm miễn phí. Ren cũng nằm im cho tôi hoành hành... hừm... lâu lâu hiền quá cũng chán thật! Tôi muốn hắn có một cái biểu cảm gì đó thật thú vị cơ.
Thế là tôi được nước làm tới, chọt chọt eo hắn... Ren vẫn không có phản ứng gì... mắt vẫn mở to nhìn lên trần nhà.
Tôi chuyển sang bẹo má hắn... Ren vẫn không động đậy. Tôi chống khuỷu tay xuống nệm trụ người lại, nằm xoay sang một bên, tôi tiến hành quá trình hành hạ hắn.
Từ góc chếch lên về một phía như thế này, Ren đẹp... gái vô cùng... có khi còn hơn cả Chito ấy chứ. Đôi mắt sắc lẻm, khuôn mặt hoàn hảo với những đường nét hòa hợp nhau, hắn còn đang nghiêm túc suy tư gì đó, nhìn thật chững chạc.
Tôi cười cười, tay bẹo má hắn, khuôn mặt hắn biến dạng trông rất tức cười. Tôi không kìm được cười khúc khích. Có lẽ tiếng cười của tôi đã kéo Ren về từ chốn xa xăm nào đó.
Hắn liếc mắt sang nhìn tôi, tôi hỏi hắn, mà trên môi vẫn là nụ cười tươi tắn:
- Suy nghĩ gì vậy?
- Muốn thu hút sự chú ý từ anh đến thế à? – hắn hỏi thế, khuôn mặt tỉnh bơ không chút cảm xúc... ầy...
- Bớt ảo tưởng, quan tâm chút thôi. Ngủ đây. – tôi chép miệng rồi nằm xuống ôm hắn cứng ngắc. Từ người Ren lúc nào cũng toát ra một mùi thơm thật đặc biệt, lúc nào cũng thật thu hút tôi – Hôm nay anh tắm chưa vậy?
Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn khẽ nhăn lại, dù mắt tôi đã hoàn toàn đóng. Tôi khẽ mỉm cười... cuối cùng cũng có một chút cảm xúc.
- Không đợi anh trả thù đã ngủ rồi à? – câu nói của hắn khiến tôi tỉnh cả ngủ.
@by txiuqw4