Chúng tôi ngồi nói chuyện cười đùa, phần lớn chủ đề liên quan đến cái bụng béo của ông thầy hiệu trưởng cùng với cái đầu hói của ông ta. Tiếng cười khúc khích của chúng tôi có thể nói là vang vọng cả một khúc suối nhỏ.
Khi nhảy xuống đất mới giật mình thản thốt khi thấy hai người con trai kia... ặc...!!! May mà chúng tôi không chửi rủa gì nhiều hai người họ... cơ mà... đoạn đầu của cuộc nói chuyện, Ren hắn có nghe thấy không đấy? Thôi rồi...!!! Hức!!!
Ren và Ajita ngồi bệt dưới đất, tựa người vào gốc của cái cây mà chúng tôi leo lên ngồi, với khoảng cách gần như thế, thì mọi điều chúng tôi nói, không phải họ đã nghe thấy hết rồi sao? Ực... Hai cái người này rốt cuộc đã nghe thấy từ đoạn nào rồi?!
- Này...! Hai người ngồi đây không lên tiếng, chẳng phải là nghe lén sao?
- Nghe lén? Hai người nói xấu người khác sao mà sợ? – Ajita cười cười, đôi mắt tịt lại chẳng thấy được anh đang nghĩ gì, nhưng nụ cười này chẳng phải là đang chế giễu chúng tôi à?
- Hừ. Không phản đối à? – Chito trề môi nom rất đáng yêu. Tôi cũng chỉ đưa mắt lườm Ren một cái.
- Được rồi, được rồi, về thôi. – Ren tươi cười sảng khoái, hắn choàng tay qua ôm lấy vai tôi kéo đi, tôi vùng vẫy, thì hắn lại chặn miệng tôi bằng câu nói – Em hôm nay dễ thương quá.
Tôi im bặt với khuôn mặt ngày càng đỏ còn cả người thì đơ ra. Ơ... lại bị hắn quay mòng mòng. Đúng là... Ren vô sĩ thật.
- A! – tiếng của Chito ở sau lưng làm tôi giật mình, quay phắt lại theo phản xạ.
Cảnh tượng này khiến tôi rùng mình.
Chito nằm dưới cỏ, đầu được Ajita kéo lên, nhỏ tựa đầu vào ngực anh, đôi mắt nhỏ trở nên mơ hồ, hàng chân mày nhíu lại, đôi môi màu anh đào mọng nước mím chặt lại, hai gò ma hồng hào bắt đầu trắng bệt dưới bắp chân trắng nỏn xuất hiện dấu vết gì đó.
Khuôn mặt Ajita phút chốc cũng chuyển thành màu xanh, anh duỗi thẳng chân nhỏ ra, liên tục gọi tên Chito:
- Chito! Chito! Có nghe anh nói gì không? Chito! Bình tĩnh lại. Anh sẽ nhanh chóng đưa em về trại. Tuyệt đối em đừng cử động mạnh. Nghe chưa.
Ajita nói một lượt, xong cả hai cùng biến mất.
- Có chuyện gì vậy??
- Chito bị rắn cắn rồi, chúng ta cũng phải mau chóng trở về đi. – khuôn mặt Ren từ cười cười đùa đùa đã trở nên nghiêm túc hơn, từ đáy mắt toát ra vẻ lo lắng.
Tôi không nói mà dịch chuyển đi trước... không ngờ khi đến nơi hắn đã ở đó từ khi nào, còn vô cùng bình thản đứng đó khoanh hai tay trước ngực.
Từ đầu truyện đến giờ, hình như tôi chưa giải thích cho các bạn về phép thuật dịch chuyển nhỉ?!! Để dịch chuyển được, ta phải xác định được hướng và tọa độ hoặc cự li của điểm ta cần tới, vì vậy khi dịch chuyển từ những nơi thân quen như nhà hay trường học,... đến những nơi hoàn toạn lạ lẫm, rất có thể bạn sẽ nhận định sai tọa độ dẫn đến nhầm lẫn rồi lạc từ khi nào không hay. Chính vì vậy, dịch chuyển đến nơi mình chưa đến bao giờ là việc vô cùng liều mạng.
Về tốc độ dịch chuyển, nó phụ thuộc vào thể lực của pháp sư, vậy nên tôi mới đến đây sau Ren... làm sao thể lực của tôi bằng được cái tên vô sĩ là hắn?
Ầy... lại lạc đề đi đâu mất. Phải nhanh chóng đi tìm Ajita và Chito.
- Ren, họ đang ở đâu?
Vấn đề ở đây là gì? Chúng tôi cùng dịch chuyển đến khu trung tâm của cả trại, cơ mà nói về phòng y tế thì cái trại này có tận ba cái, ở ba góc khác nhau, chúng tôi hoàn toàn không biết hai người kia đã đi đâu...??
- Đi thôi.
Đang hoang mang thì Ren đột nhiên nói, rồi hắn vô cùng thản nhiên nắm lấy tay tôi chạy đi.
Hắn kéo tôi đến một cái lều có dấu thập màu đỏ thể hiện đó là phòng y tế, quả nhiên hai người kia đang ở đó.
Nhìn một y tá WW chăm sóc cho Chito tôi đã yên tâm hơn nhiều, bên cạnh là Ajita nhìn nhỏ chăm chú. Tôi thì thầm hỏi Ren:
- Sao anh biết họ ở đây?
- Ngoài việc biết họ ở đây, thì anh còn biết em sẽ không biết điều đó. – hắn im lặng một chút nhìn phản ứng của tôi... tôi hoàn toàn không nhận thức được điều này nhưng Ren thì trông thấy tất cả... khuôn mặt tôi đang đen lại bởi vì quá nhục nhã – Vậy nên anh đã đứng đó chờ em.
- Đồ ngạo mạn! – tôi bĩu môi.
- Nhưng đó là điều khiến anh thật đáng yêu đúng chứ? – hắn hỏi... như khẳng định... tôi chết lâm sàng!!
Tôi chỉ có thể hừ giọng rồi lặng lẽ gục đầu xuống lặng lẽ đỏ mặt. Vậy là xong... hắn nghe thấy hết rồi. Tôi nhìn chằm chằm Chito đang từ từ mở mắt, sắc mặt cô nàng cũng đã tốt hơn.
- Chito, cậu ổn chứ? – tôi đẩy Ren qua một bên chạy lại gần nhỏ.
- Ừ. Chỉ hơi chóng mặt thôi.
- Con bé không sao rồi, chỉ là hơi sốt. Hãy để Chito nghỉ ngơi. May là độc chưa lan rộng, nhưng yên tâm là tôi đã lấy ra hết rồi. – cô y tá nói vậy rồi bỏ ra ngoài.
Ajita thở dài một tiếng rồi bỏ ra ngoài. Ren tiến lại cái ghế nhựa đặt ở một góc phòng nhìn hai đứa tôi. Tôi ngồi xuống chiếc đệm trắng nơi Chito đang nằm.
- Có sao không?
-... – Chito khẽ lắc đầu mỉm cười – Làm phiền mọi người rồi.
- Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé. – tôi cười cười với Chito rồi quay sang Ren, khuôn mặt hắn bây giờ đang lạnh hết cỡ - Anh ở đây với Chito nhé.
Tôi nói xong thì bỏ ra ngoài. Vừa lò mặt khỏi lều, tôi đã trông thấy Ajita trầm mặc ngồi trên một tảng đá lớn. Khuôn mặt anh lạnh lẽo hệt một tảng băng mỏng.
- Anh sao vậy, tại sao không ở trong đó chăm sóc Chito? – tôi lên tiếng... chất giọng dịu nhẹ. Tôi không ngờ bản thân mình cũng có một giọng nói dịu dàng như vậy.
- Ừ. – anh chỉ nói vậy, rồi bản thân lại rơi vào trầm mặc.
- Ừ là sao? Vào đó đi, em và Ren đi thu dọn quần áo cho cả bốn người chúng ta. – tôi lại gần, ngồi lên tảng đá cạnh anh.
- Lúc Chito bị rắn cắn, anh đã ở ngay bên cạnh cô ấy... vậy mà không thể làm gì được. Anh đúng là rất vô dụng. Khi thấy cô ấy la lên một tiếng, tim của anh như bị bóp chặt. Cảm giác mình không thể phát giác sớm hơn để cứu Chito... thật sự rất khó chịu, khó chịu đến mức cả người muốn nổ tung ra. – anh nói, giọng càng ngày càng cao như thể nỗi tức giận cũng theo tiếng nói mà phát ra ngoài. Hai bàn tay anh đặt trên gối cũng vô thức cuộn chặt lại.
- Anh đừng nói như thể cô ấy bị rắn cắn là lỗi của anh. – tôi ngay lập tức đáp lời – Cô ấy cũng đâu bị gì, sự việc cũng không hề nghiêm trọng như những gì anh đã nói.
-... – Ajita chỉ im lặng nghe tôi nói.
- Dù... có lỗi hay không thì, anh cũng mau mau vào đó đi. Lúc nãy không bảo vệ được, thì sau này hãy ở bên cạnh để bảo vệ Chito cho tốt. Anh cứ tự dằn vặt mình ngồi ở đây mà trầm mặc, lỡ như trong kia Ren đang tấn công Chito yếu đuối của anh thì phải làm sao chứ? – tôi vừa dứt câu, anh đã đứng dậy. Ajita quay sang mỉm cười với tôi.
- Cảm ơn em.
Anh nói xong liền sải bước dài vào trong lều y tế. Tôi mỉm cười.
- Ngọt ngào rồi nhé, Chito.
Tôi ngồi bên ngoài chờ Ren, ngước mặt lên nhìn mây, những tia nắng cũng vô tình lọt qua kẽ lá đáp lên mặt tôi mang lại cảm giác nhồn nhột. Tôi ngửa mặt nhắm mắt cảm nhận thiên nhiên, làn gió mát rượi trượt qua má tôi, nhưng đột nhiên, chóp mũi tôi chạm phải cái gì đó.
Tôi mở mắt theo phản xạ. Khuôn mặt ở cự ly gần của Ren khiến tôi giật mình, còn mặt lại đỏ ửng lên.
Tôi chợt nhận ra, mũi hắn đang chạm vào mũi tôi... chính xác hơn là chóp mũi.
Tôi không đẩy hắn ra, cũng không ngã người ra sau tránh né, chỉ giữ nguyên tư thế cười khẩy:
- Anh đang làm gì thế?
- Khuôn mặt em ban nãy... trông như cầu xin một nụ hôn ấy. – hắn nói xong thì hôn lên môi tôi một cái cực nhanh như không có... mũi hắn vẫn yên vị trên mũi tôi.
- Ai... anh nói cái...
Hắn cười thành tiếng nhẹ một cái. Eo tôi đột nhiên bị siết chặt, hắn kéo tôi đứng dậy. Một tay ôm lấy lưng tôi, một tay hắn siết eo tôi. Ren lại cúi xuống hôn tôi một hồi dài. Dài đến nỗi, tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không thể nhận thức được, chúng tôi đang ở nơi công cộng... cũng không biết Chito đang trên tay của Ajita đứng đó cười đểu nhìn chúng tôi bao lâu... và... thực tế thì... tôi bị hôn đến choáng váng, kĩ thuật của hắn thì ngày càng tốt, còn tôi thì sao... gez... càng nhắc đến tôi càng thấy bản thân thảm hại. Tôi không tài nào quen được với những hành vi bất thình lình của Ren... càng không thể thích nghi được với con người ngày càng tiến lên, hoàn toàn không chịu ngồi yên một chỗ như hắn.
Ren đúng là có khả năng thích nghi nhanh chóng đến đáng sợ.
Khi chân tôi không còn cảm giác gì nữa, tức là không thể đứng vững được, tôi nhanh chóng đẩy Ren ra, nhưng hắn không buông, còn kéo tôi sát người hắn. Tôi phải đưa tay ra níu lấy vai hắn. Ren nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Chito khẽ tằng hắng:
- Hai người... e hèm...
Tôi đá hắn sang một bên, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt phảng phất chút gì đó, khuôn mặt phờ phạc đáng thương.
- Chito, cậu đã ổn thật sự rồi chứ? – cố tình bơ hắn, tôi quay sang hỏi thăm Chito. Sắc hồng đã trở lại trên khuôn mặt khả ái của cô nàng.
- Ừ. Cậu biết đấy... – Chito ngượng ngùng cười cười nhìn tôi. Ajita bế nhỏ trên tay cũng có một khuôn mặt đỏ ửng, với một vẻ mặt khó coi.
Ách... thì ra... mặt Chito hồng hào trở lại là do tôi và Ren...
Một cảm xúc gì đó nổ tung trong người tôi. Xấu hổ chết mất...!!! Chết mất!!!
...
Cuối cùng cả trường cũng đã hoàn thành một chiều tắm thác, chúng tôi lên đường trở về The East. Ren hắn bắt tôi mặc lại cái áo sơ mi đôi với hắn... như để đánh dấu chủ quyền... nên lại một lần nữa chúng tôi trở thành trung tâm của sự chú ý.
Vừa hay lúc chúng tôi thu dọn quần áo trong lều chuẩn bị ra về thì trời bắt đầu mưa.
Ban đầu chỉ là mưa lất phất, nhưng sau đó là nặng hạt dần rồi trở thành mưa tầm tả. Không khí lành lạnh gặp hơi nước khiến mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo. Làn sương mỏng xuất hiện, khung cảnh đột ngột trở nên thật ảm đạm. Cái mát mẻ cũng phút chốc trở thành lạnh lẽo.
Chúng tôi nhanh chóng đem đồ lên xe.
Phân xe như nào...? Ren và Chito kéo tôi lên xe của DW A1. Kết quả là, hàng ghế sau cùng của chiếc xe lúc này gồm Ren cạnh cửa sổ, tôi ngồi cạnh bên, đến Chito, Ajita, và một cậu bạn khá điềm tĩnh. Cậu này có vẻ rất im lặng, khoảng thời gian tôi học ở DW A1 cũng không thấy cậu ta có hoạt động gì với lớp.
Khi chúng tôi đã lên xe, bên ngoài màn mưa trắng xóa.
- Yuki, tớ bảo này, ban nãy Ren hôn cậu ấy...
- Ặc... – tôi bịt miệng Chito... dù biết là cô nàng đã nói rất nhỏ, nhưng tôi vẫn thấy giật mình.
Không phải tôi sợ những người bạn ở lớp sẽ có ý kiến gì với chuyện đó, nhưng cái tôi sợ chính là... Ren sẽ nghe thấy và cái bộ mặt của hắn khi người ta lấy hành động âu yếm của hắn bàn ra bàn vào.
Bên ngoài, trời đột nhiên ngừng mưa, khiến cho không gian càng trở nên yên tĩnh, từng từ Chito nói như vang dội khắp ngọn núi này.
Nắng cũng đột ngột nối tiếp mưa mà tràn ngập... thời tiết ở đây... lạ thật.
- Nụ hôn của hai người ban nãy... trông rất lãng mạn a. – Chito kề sát tai tôi nói lí nhí – Nhưng mà có một vấn đề.
- Là gì? – tôi ngay lập tức quay sang theo phản xạ để có thể nhìn thẳng vào Chito.
- Tớ trông thấy Ryuu. Cậu ta đứng nhìn hai người không chớp mắt. – Chito nói... tôi cứng đờ người.
Một cảm xúc gì đó len lỏi trong tim tôi vụt thẳng ra ngoài lan tỏa khắp cơ thể... chính là cảm thấy tội lỗi và bất lực khi không thể giúp gì được. Tình cảm của Ryuu có lẽ là dành cho tôi, nhưng thật sự... tôi không thể đáp trả bởi trong tim tôi đã có một người bành trướng ích kỉ chẳng để lại chỗ cho ai vào thêm được nữa.
Hai bàn tay tôi để trên đùi vô thức nắm chặt. Bên tai trái tôi đột nhiên xuất hiện một luồng khí nóng. Luồng khí ấy lan tỏa khắp người tôi. Một giọng nói quen thuộc cất lên:
- Nhìn này Yuki.
Ren nói, hắn đưa tay kéo đầu tôi nhìn sang hắn, chính xác hơn là nhìn ra cửa sổ.
Một cầu vồng cong cong đủ màu sắc xuất hiện trên nền trời, trông thật lấp lánh.
- Tuyệt thật.
Thế này thì trái tim tôi làm sao còn chỗ cho người khác đây?
@by txiuqw4