sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chap 154: *Nô Ti Tồ*

- Thì là... em đem em tặng cho anh là được rồi.

Còn câu nào bá đạo hơn một chút hay không?? Ren nhà tôi đúng là rất giỏi khiến người khác chết không kịp nói, nhưng thật không ngờ trình độ lại cao cấp đến mức không thể lường trước được như thế này.

- Tặng... cái gì hả?? - tôi đỏ mặt gần như gào thét.

- Haha... Anh chỉ đ...

- Được thôi.

- Ùa thôi... Cái gì? - lần này là hắn bị tôi làm cho bất ngờ, ngạc nhiên đến nỗi khuôn mặt đẹp trai kia ngơ ngác. Khoảnh khắc này thật thiêng liêng a. Phải chi ở đây có camera, tôi mà chụp được nhất định sẽ đem đi rửa ra với bản to nhất rồi nhét vào lồng kính treo cạnh bức tranh chúng tôi hôn nhau trên cầu trong phòng ngủ.

- Em nói là được thôi. Chẳng phải dạo gần đây rất gần với chuyện đó rồi sao? Dù sao bây giờ chúng ta cũng là cặp đôi chính thức yêu nhau đã công bố cho toàn cầu biết, tại sao lại phải lo lắng làm cái gì. Dù sao em cũng...

- Không được. Nhất định không được. - hắn phản ứng lại câu nói của tôi bằng cái lắc đầu nguầy nguậy.

- Tại sao??

Bây giờ hình như vai trò bị đảo ngược, tình hình ban nãy và bây giờ hoàn toàn ngược nhau.

Cơ mà nói gì thì nói, cái tình huống này cũng thật là quái dị. Tại sao tôi lại là người muốn, trong khi hắn liên tục từ chối như thể chỉ cần đụng vào tôi hắn sẽ nhiễm virus!!

Hình như chúng tôi đổi vao cho nhau rồi.

- Anh sợ cái gì? Sợ em cướp sắc của anh chắc?? - tôi trợn mắt hỏi hắn, rồi iếng thịt bò vào miệng cật lực nhai.

- Chúng ta đang ăn, hãy bỏ qua đi. Vấn đề này rất không ổn. - hắn thở dài một hơi rồi mấp môi ly rượu vang sóng sánh.

- Xùy... ai là người đề cập đến trước hả? - tôi bĩu môi cúi xuống tiếp tục ngấu nghiến.

Cơ mà quả thật, trong khi đang dùng bữa thì tốt nhất đừng nên nhắc đến những thứ đó.

Ăn xong đã là đầu giờ chiều. Ren bảo tôi nhắm mắt lại. Hắn kéo tôi dịch chuyển. Chân đã chạm đất, nhưng hắn vẫn bắt tôi phải nhắm mắt.

Gì mà kì bí thế? Có khi nào hắn muốn bán người...?!?!!

Ầy, dạo gần đây trí tưởng tượng của tôi thật sự rất phong phú a...

Hắn đang kéo tôi đi thì đột ngột dừng lại, hắn cúi người làm gì đó, miệng ra lệnh:

- Vẫn phải nhắm mắt cho anh, không được vì bất ngờ hay tò mò gì đó mà mở mắt ra nghe chưa.

- Ừ, ừ. Biết rồi. Mà anh đang làm cái gì vậy?

- Bí mật.

Tôi lại thở dài a,... hắn lại kì công chuẩn bị cái gì nữa vậy??

Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay vừa là sinh nhật tôi vừa là sinh nhật hắn, tại sao người phải làm hết mọi việc lại là Ren cơ chứ?

Chân tôi có cảm giác bị nhấc lên, cổ chân tôi được một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, vô cùng dịu dàng, vô cùng chu đáo, nhưng tôi bị giật mình, không lẽ là lột sạch... rồi đem bán nội tạng a:

- Ren... anh đang làm cái gì vậy??

- Không được mở mắt nha. - Ren nói, đã lột xong một chiếc giày. Chân tôi chạm xuống đất, làn da tiếp xúc với thứ gì đó cứng cứng chỉa chỉa, rất nhột... ực... này là cái chi...??? Một làn gió bất ngờ thổi qua, tôi nghe thấy mùi cỏ... mùi hoa... rất dễ chịu, rất trong lành và bình yên. Xung quanh không một tiếng động ngoài tiếng xột soạt kì lạ. Ren bắt đầu nâng chân còn lại của tôi lên.

- Anh định bán em thật à?? - tôi hoang mang mếu máo.

- Em suy nghĩ cái gì vậy? Còn nói bừa nữa anh sẽ cướp môi em. - giọng hắn có hơi phì cười.

-... - tôi lập tức im bặt, bởi vì tôi biết, cướp môi của hắn là một cái hành động gì đó rất chi là nguy hiểm. Tôi chỉ có thể lo lắng trong lòng. Nếu như... nếu như hắn có thay lòng đổi dạ bán tôi đi thật... hức... nếu như tôi có chết đi... thì hức...

Nhất định sẽ mò lên lại nắm giò hắn kéo theo.

Hắn đột nhiên rùng mình không hiểu vì sao, lại còn ngây thơ suy nghĩ "Phải cẩn thận một chút nếu không trúng gió nằm liệt một chỗ lại khổ cho Yuki."

Bàn chân còn lại của tôi cũng bắt đầu có cái cảm giác nhột nhột cứng cứng đó. Rốt cuộc là tôi đang ở đâu chứ?

- Không được ti hí nhé. - giọng hắn lại vang lên đều đều. Tôi trong phút chốc không có cảm giác hắn chạm vào mình nữa, đột nhiên cảm thấy rất hoang mang, còn định mở mắt thì bàn tay mình bị một bàn tay ấm áp quen thuộc nắm lấy. Ren vô cùng thản nhiên cười với tôi - Có phải lúc bị anh buông ra thấy rất sợ không?

- Tất nhiên! Nhỡ như anh dắt em vào rừng rồi bỏ em một mình thì sao.

- Đồ ngốc, anh chỉ cởi giày của mình thôi. - hắn nói rồi dùng tay kia xoa đầu tôi - Nói cho em biết, em đang bước trên cỏ đấy, cẩn thận một chút.

- Có anh nắm tay em sẽ không ngã đâu. - lòng tôi tràn đấy ấm áp khi hắn quan tâm mình như vậy.

- Anh không có ý như vậy, chỉ là anh sợ em sẽ đạp chết cỏ của người ta mà thôi. - giọng hắn đều đều, vô cùng nghiêm túc.

-...

Tôi tức điên mất a!!! Tôi thế là siết chặt tay Ren, mà hắn chẳng có vẻ gì là đau đớn, thậm chí còn cười khe khẽ. Xấu hổ quá đi!!

Hình như tôi rất ngốc, tại sao suốt ngày cứ bị đem ra trêu đùa chứ!!!

Đang lầm bầm chửi rủa Ren thì đột nhiên có một hơi thở ấm áp phả vào tai tôi nóng hổi. Tôi giật mình suýt mở mắt, liền đưa hai tay lên che lại, nhưng hơi nóng đó phả mạnh một cái, thắt lưng tôi bị siết lại, sau lưng truyền đến một hơi ấm, giọng nói quen thuộc cất lên:

- Em có thể mở mắt rồi.

Tôi răm rắp làm theo lời hắn, trước mặt tôi lúc này là một khoảng trời mênh mông bất tận, những tia nắng nhè nhẹ rãi đều khắp nơi.

Tôi đang cùng Ren đứng trên cánh đồng cỏ xanh mướt, tràn ngập hoa dại, những cơn gió thổi vi vu khiến chúng nghiêng ngả tuyệt đẹp. Đường chân trời thẳng tắp trải dài đến nơi tôi đang đứng những đám mây bồng bềnh êm ái hệt kẹo bông gòn. Nắng vàng nhạt rọi rõ những cơn gió tự do. Xung quanh hoàn toàn không có gì ngoài thiên nhiên, ngọn núi xa xa cũng như đang vẫy gọi. Bên trái tôi phóng tầm mắt ra xa chính là một cái hồ rộng lớn, mặt hồ phẳng lặng yên bình, bên phải tôi... những chùm bóng bay lủng lẳng chắn ngang tầm nhìn của tôi. Cả một vùng chỉ toàn bóng bay. Hơn nữa, không chỉ có bóng bay, dưới nền cỏ xanh cũng toàn bong bóng đủ thứ màu, kết hợp với nhau trông thật rối con mắt. Nhưng quả thật khung cảnh nơi đây rất thơ mộng.

Tôi nhìn sang Ren, hắn chỉ đang cười tít mắt. Tôi chờ mãi không thấy hắn giải thích liền nghiêm mặt:

- Cái này là sao?

- Ờ thì... em không thích sao?

- Tất nhiên là thích, nhưng anh đang làm cái trò gì...

- Em không cần biết, chỉ cần thích là được rồi. - hắn gật đầu đáp, một câu chẳng hề liên quan gì đến vấn đề tôi đang nói.

- Được rồi. Em thích lắm. Chỉ cần anh không bán em thì em rất thích.

- Suy nghĩ lung tung. - hắn dùng ngón giữa búng trán tôi một cái.

- Ấy! Đau. Em chỉ nói ra những gì em nghĩ, bởi vì mặt anh rất gian.

Hắn không nói gì nữa, chỉ biết cười khổ. Ren lồng tay hắn vào tay tôi, kéo tôi đi xuyên qua những chùm bong bóng. Những quả bóng bay đủ màu sắc liên tục xuất hiện rồi biến mất trước mắt tôi... Hừ... nếu còn đi nữa không khéo tôi mù màu mất!

Một quả bóng đột nhiên nổ, tôi hét toáng lên, vô thức bám dính vào người Ren. Hắn ngẩn ra một chút, cả người cứng đờ, rồi một bóng đèn sáng tự nhiên xuất hiện trên đầu Ren. Hắn quay sang tôi nở nụ cười gian, móc đâu ra một thanh kim loại cực mỏng cực sắc bén.

Ren cười khẩy, chưa bao giờ tôi thấy ghét nó như hôm nay. Hắn đột nhiên choàng tay qua người tôi, tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn Ren. Chưa kịp ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, nụ cười gian kia đã trở nên hết sức sinh động. Một tiếng nổ lớn vang lên phía sau lưng tôi.

Tôi hoảng hốt theo phản xạ tránh xa cái vùng sau lưng mình ra, bằng cách nhảy cẫng về phía trước... nhưng mà trước mặt tôi lại là Ren, thế là tôi ôm chặt lấy hắn, cả thân hình tôi như áp sát vào Ren.

Một vài tiếng nổ nữa vang lên, tôi liên tục khóc thét túm chặt lấy Ren, thật tình lúc này tôi rất giống mấy con đĩa đeo bám người khác không buông. Nhưng mà cớ sao cái đối tượng bị đeo bám lại tỏ ra đầy thích thú thế kia.

Hắn tiếp tục chọc nổ thêm mấy quả nữa, thấy tôi gần khóc đến nơi mới buông tha cho tôi. Hắn cúi xuống nhìn tôi yên vị trong lòng mình, mà còn với một cái tư thế rất là... quái dị, vô cùng hài lòng cười "Haha" mấy tiếng rồi vòng tay ôm chặt tôi. Cơ mà tôi tức giận đẩy hắn ra, đẩy thế nào đó, tôi mất đà té ngửa, vô thức túm lấy Ren.

Hắn không kịp phản ứng, tôi và hắn cùng ngã lăn quay ra cỏ. Những quả bóng ở dưới cả thảy đỡ cho tôi đỡ chấn thương, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền dạt ra hai bên, chạy tứ tung về các phía.

Hắn ngã lên trên tôi, cũng còn nhanh nhẹn lấy phần cánh tay từ khuỷu tay đến bàn tay mà chống đỡ, ngăn mình không đè cho tôi bẹp dí, nhưng tình hình bây giờ thì hắn đang ở rất gần tôi.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt chới với không biết nên nhìn đi đâu, chỉ có thể thấy trước mặt mình là một khuôn mặt hết sức quen thuộc, hết sức quyến rũ, nền sau hắn là một bầu trời nhuộm sắc màu từ những quả bóng bay.

Ở góc độ này, nắng rọi vào khiến vỏ bóng trông rất mỏng, lại thấp thoáng màu xanh màu trắng của trời và mây, khiến tôi có cảm giác hôm nay bầu trời tự tô thêm sắc ình bằng những màu sắc rực rỡ khác. Những tia nắng nhẹ nhàng rọi xuống mái tóc của Ren khiến nó thật tỏa sáng, thậm chí đến đôi mắt của Ren cũng trở nên thật quyến rũ. Hắn hệt như một nam thần.

- Nhìn gì mà kinh thế, như thể em muốn nuốt luôn cả anh vào bụng không bằng. - hắn vẫn giữ nguyên tư thế, không hề nhúc nhích mà nói đều đều.

- Em nhìn vì anh rất đẹp trai. - tôi thành thật trả lời.

Hắn ngẩng ra một hồi bỗng chuyển vị trí hai bàn tay mình áp vào cổ tôi, ngón cái xoa xoa nhè nhẹ lên gò má tôi. Tất nhiên tôi cũng đang ngẩng ra nhìn hắn. Tôi bây giờ đang rất hoang mang rốt cuộc hắn đem tôi đến đây để làm cái gì... để hù dọa tôi chắc?

Ren từ từ nhắm hờ mắt, hắn chậm rãi cúi xuống, đồng thời tay hơi nâng đầu tôi đối thẳng mặt hắn. Ren rướn người hôn nhẹ lên trán tôi. Một cảm giác dịu dàng ấm áp lan tỏa, tôi thích thú để hắn hôn. Tim tôi như vừa có một dòng nước ấm áp êm ái chảy qua.

Đôi môi hắn áp lên trán tôi vẫn chưa rời, ngón tay cái hắn vẫn tiếp tục chạm vào má tôi, tuy là càng ngày càng dịch chuyển sang môi tôi.

Những ngón tay dài khô ráp đột nhiên hơi chuyển động nơi cổ tôi khiến cảm giác nhồn nhột xuất hiện, tôi rùng mình một cái. Nhột thì nhột thật, mặt cũng nóng thật, nhưng tôi không hề ghét cái cảm giác này.

Hắn sau khi kéo dài nụ hôn trán đầy trân trọng trong vòng vài phút mới ngẩng mặt lên.

Không biết là vì ánh sáng ở đây gây hiệu ứng như thế, hay quả thật là tên Ren lạnh lùng kia đang đỏ mặt... hắn bối rối liếm môi. Ôm tôi xoay người một cái. Vị trí đã thay đổi tôi nằm trên người Ren, vốn định chống tay đứng dậy thì eo bị hắn giữ chặt. Tôi thế là đè lên người hắn... không thấy nặng sao...

- Nhìn sang bên phải của em. - giọng nói chậm rãi phủ đầy đỉnh đầu tôi. Hai tai tôi tự dưng nóng ran lên.

Tôi theo phản xạ làm theo lời Ren, mà vừa ngóc đầu quay sang, má tôi tức thời cảm nhận được một hơi ấm, thứ gì đó mềm mềm ấm ấm lại hơi ươn ướt đặt lên má tôi... cảm giác này quen quen.

Tôi lại theo phản xạ mà quay đầu nhìn xem rốt cuộc đó là cái gì thì môi tôi lại chạm phải thứ đó... mà cái thứ đó hình như là môi của Ren...

Ặc...

- Này! Anh... - tôi đỏ mặt gào lên.

- Anh chỉ đùa thôi mà... haha... bây giờ thì nhìn bên trái đi. - hắn lại đùa??

- Không thích.

- Thật đấy, anh sẽ không lén lút hôn em nữa đâu. Nhìn đi nhìn đi. - hắn trả lời đầy thích thú.

- Xùy,... - tôi nhíu mày - Không thể tin được anh. Không nhìn.

- Thật mà. Anh thề, không lừa em nữa mà. Hôm nay anh đưa em đến đây là vì nó. - hắn đột ngột nghiêm túc làm tôi không kịp thích nghi với ánh mắt đó.

- Thật sao?

- Ừ.

- Thật chứ?

- Còn không nhìn thì anh sẽ hôn em.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx