Khi tôi tỉnh dậy, bầu trời bắt đầu có những vệt sáng đầu tiên, mọi thứ mờ mờ ảo ảo. Làn sương dày lạnh lẽo càng khiến mọi vật thêm huyền bí.
Ren vẫn ôm chặt tôi trong lòng, hơi thở nhè nhẹ phả trên đầu tôi, nhịp tim trầm ổn cũng thật bình yên. Bên cạnh Ren, là một bầu trời hạnh phúc!
Hắn đột ngột cúi xuống, khẽ cười hỏi:
- Tỉnh rồi à?
- Ừ.
- Đúng lúc anh định gọi em dậy mà không biết phải làm thế nào vì con heo nhà anh chỉ giỏi mỗi việc ngủ. – hắn vẫn cười, đưa mắt về phía trước.
- Cái...
- Mau đứng dậy, anh cho em xem cái này. – Ren nói rồi không để tôi kịp phản ứng đã kéo phắt tôi dậy, ánh mắt hắn để lộ rõ vẽ khó xử và không bằng lòng - Ừm... em lấy trượng ra đi.
- Để làm gì cơ?
- Thì anh bảo lấy đi mà. – hắn cứ mè nheo, tôi mới gật đầu.
- Được rồi... – sau đó, trên tay tôi xuất hiện cây quyền trượng pha lê lấp lánh.
- Vậy... bay lên thôi.
...
Chúng tôi bay lên một độ cao nhất định... tầm hai mươi mấy mét, thì mặt trời phía xa xa càng ngày càng rõ, những tia sáng nhàn nhạt như thể bầu trời có vết nứt vậy.
Mặt trời trông thật khổng lồ, từ từ nhích lên. Mãi nhìn mặt trời với mắt chữ O mồm chữ A, tôi không để ý hắn đang điều khiển cho chúng tôi rời khỏi bờ. Chúng tôi hiện tại đang ở ngay trên biển, xa bờ tầm một trăm mét gì đó.
Ren đột nhiên siết lấy eo tôi, thì thầm cùng với tiếng gió:
- Mau nhìn xuống biển.
Lúc này tôi mới để ý, cả một vùng biển rộng lớn dưới chúng tôi bị đóng băng lại. Bên dưới lớp băng là hàng triệu những cánh hoa hồng bị vùi xuống nước, kết lại với nhau tạo thành một dòng chữ khổng lồ "BÂY GIỜ EM MUỐN CƯỚI ANH HAY BAY THẲNG XUỐNG DƯỚI?"
-...
Tôi cũng không biết tâm trạng của mình lúc này như thế nào?
Hình như bản thân tôi đang được người ta cầu hôn, hơn nữa đó còn là người mà tôi yêu, tại sao tôi lại không có chút cảm xúc nào ngoài thấy buồn cười ấy chứ?
Cầu hôn mà còn dùng cái giọng điệu đấy được thì tôi hoàn toàn bái phục hắn luôn. Tôi quay sang nhìn Ren đang ở phía sau mình, trái với vẻ mặt cười không ra hơi của tôi, Ren hết sức nghiêm túc, ánh mắt của hắn xoáy tận vào lòng tôi.
- Thế nào? Cưới anh hay bay thẳng xuống dưới? Anh không nghĩ em có quyền lựa chọn đâu. – hắn cười cười, khuôn mặt lưu manh hết cỡ.
Ực... rời từ độ cao này... dù là xuống băng, nhưng chắc cũng sống không nổi.
Dù gì cũng không có lí do để từ chối, tôi liền ngẩng đầu chủ động hôn vào môi Ren một cái. Hắn giật mình loạng choạng, cây trượng đưa lên đưa xuống, đung đưa một hồi mới ổn định được.
Trên cao, tôi và Ren hôn nhau một nụ hôn thật dài. Hắn ôm siết lấy tôi trong lòng, bao nhiêu lo lắng đều qua nụ hôn này mà thể hiện hết với tôi.
Còn tôi ấy mà, bao nhiêu hạnh phúc lúc này đều trở thành hành động cả.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn mơ đến một ngày, cái ngày mà mình có một gia đình thật sự, một gia đình mà ai cũng yêu thương lẫn nhau, một gia đình sẽ luôn bên cạnh những khi tôi buồn, sẽ an ủi tôi, hay đơn giản chỉ là có mặt trên bàn ăn cùng tôi thưởng thức những món do chính tôi nấu,... một gia đình như vậy hạnh phúc biết bao.
Chỉ là bây giờ, điều ước này đã thành sự thật, tôi vẫn còn ngỡ ngàng, chưa tin vào sự thật. Có phải tôi chưa tỉnh giấc không... có phải tôi vẫn còn đang mơ hay không... đó là những câu hỏi thay nhau nhảy ra từ trong đầu tôi... nhưng đó là trước khi nụ hôn triền miên kéo dài.
Tôi đang nghĩ gì vậy chứ? Hơi ấm này không thể nào là giả được.
Trên cao, gió thổi mạnh, lạnh gần chết, vậy mà chúng tôi dây dưa trên đấy không biết bao lâu, khi mở mắt dứt khỏi nụ hôn, thì mặt trời đã ở ngang chúng tôi, từng tia nắng sớm rọi thẳng xuống mặt biển, những cánh hoa hồng hắn chuẩn bị từ trước trở nên thật rực rỡ, lung linh như một bức tranh. Băng tan dần, sóng biển rì rào khiến chúng lay động, trông đẹp đến lạ thường, giống như một cực hạn nào đó tôi chưa từng nhìn thấy.
Lúc này đây, tôi càng cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, hạnh phúc hơn cả lúc tôi và hắn bắt đầu hẹn hò, hạnh phúc hơn cả lúc, tôi tìm ra được thân phận thật sự.
Đối với tôi mà nói, cuộc sống sau này chỉ xoay quanh Ren cũng không tệ. Ren lúc nào cũng thật bình yên, hắn bảo bọc cho tôi, đem đến cho tôi niềm vui, những điều bất ngờ nhất. Tôi thậm chí còn không biết hắn đã chuẩn bị tất cả những thứ đó từ bao giờ.
Bao nhiêu lo âu buổi tối hôm qua của tôi một phát tan biến hết.
Sau đó, chúng tôi tay trong tay tản bộ về khách sạn. Ren hắn lại thể hiện ra hết sự trẻ con của mình. Đang đi thì hắn đột ngột mở miệng:
- Làm ra đến như thế này, nhưng anh vẫn còn hai điều chưa được thỏa mãn.
- Việc gì cơ? – ý hắn là hắn vẫn chưa muốn kết hôn vội?
- Thứ nhất là, anh muốn thực hiện điều này ở một cái hồ. Đóng băng cả cái hồ nhìn sẽ đẹp hơn nhiều. Anh vốn định là sẽ cầu hôn em sau chuyến đi này cơ. Chỉ là anh thấy đêm qua em buồn quá.
-... – tôi chỉ nghe mà không nói, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc... tên này thì ra lại nghĩ cho tôi nhiều đến như vậy.
- Thứ hai, phải bay lên đó bằng quyền trượng của em. Anh thấy anh lệ thuộc thế nào ấy! Tại sao DW bọn anh lại không được bay bằng trượng nhỉ? – hắn bĩu môi, giống như giận tôi cướp mất đồ chơi của hắn ấy.
- Anh đúng là đồ trẻ con. – tôi gần như phá lên cười trước biểu cảm đó, chỉ là tôi sợ hắn sẽ liếc tôi một cái rồi giở trò trừng phạt biến thái nữa thì người thiệt chỉ có tôi – Nhưng mà em rất thích! Cảm ơn anh nhé.
- Gọi anh một tiếng ông xã xem nào. – hắn cười toe toét như nghĩ ra trò chơi mới... cụ thể hơn là những phương pháp hành hạ tôi chết đi sống lại.
- Ông xã gì chứ! Anh thật là...
Tôi đỏ hết cả mặt giằng tay ra bỏ đi trước. Hắn chỉ cười cười đuổi theo.
...
Vừa về đến phòng, tôi đã thấy Chito ngồi trong đó, trừng mắt nhìn hai đứa tôi:
- Hai cái người kia đi đâu mà giờ này mới về hả?
- Tụi này...
- Dragon nó về không thấy hai người đâu lật đật chạy đi tìm còn kéo theo cả tớ và anh Ajita nữa! Hai người thật biết cách chọc tức người khác! Tụi này nháo nhào tìm hai người cả đêm hôm qua, thậm chí còn gọi cả bảo vệ nữa đấy có biết không?
- Chuyện riêng tư của người khác, cậu hỏi làm cái gì? – Ren cười khẩy, đá đểu cô bạn.
- Gì chứ... cậu...
- Chúng tôi đi đâu và làm gì không cần ba người phải quản đâu. Hai chúng tôi đi cùng nhau thì có thể xảy ra việc gì chứ? – hắn vẫn tiếp tục trêu tức nhỏ. Xem ra tâm trạng của Ren rất tốt. Hắn dù bên ngoài độc mồm độc miệng là thế nhưng ánh mắt lại không giấu nổi nụ cười.
- Hai người... đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy hả? – Chito lập tức nhìn tôi với ánh mắt đề phòng. Ngay lúc này, cửa phòng sau lưng chúng tôi lại mở, Ajita vội vã chạy vào, hớt ha hớt hải, còn lấm tấm mồ hôi.
- Nghe bảo vệ nói họ đã về rồi?
- Phải.
Dragon đứng bên cạnh không nói gì chỉ thở hồng hộc.
...
Sau đó thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi này nọ, cụ thể hơn là cả lũ chúng tôi ngủ một lèo đến chiều mới tỉnh dậy vì cái bụng nó kêu réo um sùm.
Thức giấc, trông thấy hoàng hôn ngoài cửa kính, tôi lại vùi đầu vào người Ren, hít hà hương thơm quen thuộc.
Đầu ngày hôm nay, Ren và tôi chính thức kết hôn, chỉ là ngấm ngầm mà không để ai biết. Ngủ một giấc dậy đã là cuối ngày rồi. Thời gian trôi nhanh đến nỗi, tôi còn nghĩ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi kia đơn thuần chỉ là một giấc mơ không có thực.
Nhìn sang Ren bên cạnh, khuôn mặt ngủ bình yên, trong lòng tôi lại rạo rực lên một cảm giác nhức nhối khó tả, mà là nhức theo chiều hướng tích cực, khiến người ta cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Tôi chính thức cùng hắn rồi... thật không thể tin được sẽ có ngày này xảy ra.
Lúc nhỏ, một người bạn chân thành cũng là đã hạnh phúc giản đơn của tôi rồi, bây giờ không những có một người mà còn có cả một đại gia đình.
Lúc đầu gặp Ren, tôi ghét hắn kinh khủng, cái bản tính kiêu ngạo trời đánh cũng không chừa ấy, bây giờ lại thấy nó thật đáng yêu.
Lúc đầu yêu nhau, nhất là khi tôi và hắn không cùng loại pháp sư... cứ ngỡ mọi chuyện sẽ chẳng ra đâu vào đâu, không ngờ cuối cùng chúng tôi cũng có thể hạnh phúc ở bên nhau như vậy!
Cuộc sống của tôi đúng là rất phức tạp. Đau khổ có mà hạnh phúc cũng không thiếu, chỉ là mọi thứ không bao giờ theo chiều hướng mà tôi suy nghĩ, luôn mang đến cho tôi những cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Ren đột nhiên cựa mình, chân mày rậm khẽ nhíu lại, hắn từ từ mở mắt, thấy tôi đang mở mắt thao láo nhìn mình, liền mỉm cười, kéo tôi ngã vào lòng hắn rồi lại nhắm mắt, xem ra hắn rất mệt, vẫn còn muốn ngủ:
- Tỉnh rồi à? Sao không ngủ tiếp đi?
- Em đói. – tôi làm nũng, khuôn mặt tội nghiệp hết sức.
- Vậy chúng ta đi ăn tối. – Ren ngồi bật dậy, dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ rồi bước thẳng vào nhà tắm.
...
Gọi Chito và Ajita dậy đúng là cực hình. Hai người đó ở trong nhà, mà gọi mãi không thấy ra, ngủ cái quái gì mà đến mức hai lỗ tai điếc luôn như thế kia!
Dragon bên cạnh, một tay níu vào ống quần Ren, một tay buông thõng song song đùi, mắt nhắm tịt, mặt lờ đờ. Nó vừa ngủ vừa đi, trông thảm hết sức.
- Này! Chúng ta đi ăn thôi! – tôi cố gắng thử lại lần cuối, tự nhủ nếu cô ấy không ló mặt ra thì ba chúng tôi sẽ đi ba mình.
- Đây đây. Có chuyện gì vậy? – Chito ôm con gấu bông to còn hơn mình, giọng nhè nhè, đầu tóc bù xù, khuôn mặt bơ phờ, hình như là mới ngủ dậy.
- Thay quần áo rồi đi ăn tối nào. – tôi mỉm cười, liếc mắt vào bên trong nhìn thấy Ajita đang khoác áo sơ mi lên người.
- Được rồi, hai người chờ một lát nhé. – nghe tôi nói vậy, cô nàng tỉnh cả ngủ.
...
Chúng tôi tản bộ đến một nhà hàng gần đó. Đêm xuống, dòng người ngày một tấp nập.
- Lục địa này thích thật, chẳng bù cho phía Đông chúng ta. – tôi nghe thấy Draogn lẩm bẩm.
Nhà hàng chúng tôi ăn là một nhà hàng khá nổi tiếng, chẳng biết Ren hay Ajita đã đặt trước, chúng tôi được người phục vụ đưa lên tầng hai, nơi có cảnh khá ấn tượng với bàn ghế trang trí theo lối huyền bí đỏ đen là hai màu chủ đạo, thảm lông màu đỏ và ghế được bọc bên ngoài bằng nhung êm ái.
Dùng bữa xong, tôi bảo muốn vào nhà vệ sinh nên mọi người chờ ở bên ngoài. (chị này cứ thích vào nhà vệ sinh một mình cơ, lần nào cũng có chuyện mà không biết sợ là gì)
Vừa bước vào trong, tôi đã giật mình đến mức toàn cơ thể co lại, không thể cử động... cả miệng cũng ú ớ không phát ra tiếng.
Chị ta... là chị ta... Risa...
- Yuki à,... ha ha... Yuki,...
Giọng chị ta gọi tên tôi lúc nhỏ không ngừng dội vào bộ não khiến tôi choáng váng.
Đã bảo mày như thế nào hả, chẳng phải đã nói nếu lần sau còn gặp lại chị ta thì không được yếu đuối như thế này cơ mà! Mạnh mẽ lên... nhất định phải mạnh mẽ lên. Nếu tôi không đối mặt với quá khứ thì cả đời này không bao giờ tôi có thể xóa bỏ sự sợ hãi này!
Chẳng lẽ cả đời sau này mỗi khi tình cờ gặp chị ta ngoài đường, toàn thân tôi lại run rẩy như thế này thì thật không đáng!
Risa đứng trước gương, lấy son thoa thoa, rồi bặm môi, sau đó cười khả ố. Chị ta chỉ có một mình. Tôi quay người bước vào trong. Lúc trở ra, Risa đã đi mất.
Tôi thở hắt ra, xả nước lạnh vào bàn tay. Đến giờ nó vẫn còn run cầm cập. Quá khứ của tôi và chị ta, có lẽ đã trở thành một vết sẹo thật sâu trong tim tôi, chắc chắn sẽ không bao giờ có thể lành được.
Chỉ là, khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tay tôi bị túm chặt, siết mạnh đến mức tôi có thể cảm thấy xương bên trong kêu lên cái rắc. Người đó đứng tựa sát vào tường nên từ nãy đến giờ tôi không hề phát giác.
Tôi giật mình nên không kịp phản ứng, đã bị người phụ nữ trước mặt lôi vào một góc khuất. Chị ta... Risa ép tôi vào tường, trên mặt là một nụ cười không thể nào đáng sợ hơn, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng tột độ... như thể món đồ chơi của chị ta đã trở về.
@by txiuqw4