Nàng Dâu Cực PhẩmChương 334: Lão tang xem trọng, vinh dự vô cùng
Mọi người bị sốc bởi những nhận xét của Đàm Hi.
Đó không phải là một họa sĩ hạng ba, cũng không phải là một nghệ sĩ graffiti đầu đường chợ nào đó, mà là Lê Diệp đấy! Là người năm đó đứng ngang hàng với đại sư Tỉnh Tuần, có thể nói họa sĩ cấp quốc gia cũng xứng đáng. Người tôn quý như vậy lại bị một con nhỏ hỷ mũi chưa sạch chỉ mũi phê bình, đám đông phát cáu vì Đàm Hi đồng thời thấy bất công cho Lê Diệp.
“Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ? Sao lại có thể nói những điều này?”
“Đến phá hay sao?”
“Ai đi gọi bảo vệ đi?”
“...”
Không nghi ngờ gì cả, hầu hết những người hò hét là những người trẻ, còn những người từng trải đều nhận thức được không nên manh động trong những lúc như vậy. Một là, Lê Diệp không thể hiện thái độ. Hai là, đứng về góc độ chuyên gia thì những điểm Đàm Hi đưa ra đích thực phải xem xét, không phải lời nhận xét tùy tiện.
Các họa sĩ lớn đều ngăn các học trò của mình lại, hiện trường rơi vào bầu không khí yên lặng lần nữa.
Điều Lê Diệp để ý không phải ở bức tranh, mà là dáng vẻ biện luận của Đàm Hi lúc đó, khiến bà thấy rất đỗi quen thuộc, bỗng nhớ đến hội nghị ở đại học T, lúc kết thúc bà tính tìm Phạm Trung Dương, rốt cuộc lại nhìn thấy cô gái đứng trên bục giảng nói không ngớt, còn khiến Hề Đình không biết phải làm sao.
Sau đó, bà cũng không nói thêm lời nào trước mặt con trai. Dù sao thì Hề Đình cũng chỉ làm tạm thời thôi, không cần thiết phải dìm người như thế. Dù sao, bà chưa từng để mắt đến cô gái bề ngoài mềm yếu nhưng tâm kế quá nhiều này. Còn với Đàm Hi với tính cách thẳng thắng như thế lại khiến người khác yêu thích...
Đâu ngờ, hôm nay một lần nữa bắt gặp cái miệng lợi hại ấy, nhưng lần này lại là nhắm đến mình. Đời người thật là, lúc nào cũng có thể rải cẩu huyết.
“Bà Lê, tôi nói xong rồi. Bà có gì dạy bảo không ạ?” Đàm Hi thấy ánh mắt bà chằm chằm nhìn mình nhưng không nói gì, cô liền mở lời nhắc khéo.
“Không.”
Đám đông bắt đầu dỏng tai nghe.
Đàm Hi nhướng mày, chờ đợi. Cho dù Lê Diệp có thừa nhận hay không thì cô cũng vào thế sẵn sàng lùi bước, nhưng nếu là vế trước thì đôi bên đều giữ được thể diện, còn vế sau thì sẽ phải đổ máu rách mặt. Dù sao cô không sợ, quyền quyết định trong tay Lê Diệp, dù kết quả thế nào cô cũng chấp nhận hết.
Dưới ánh mắt của đám đông, Lê Diệp tiếp tục nói: “Bởi vì cô ấy nói rất đúng, đây là một bức vẽ graffiti bình thường.”
Ồ~~~
Bầu không khí hiện trường vỡ òa, tiếng chê trách, tiếng bình luận không ngớt.
Thật ra, đây đúng là là chỗ để đặt “Thu Thực”, nhưng vì sự sơ xuất của nhân viên treo lên một bức khác, vì vậy nên mới thành ra sự việc hiểu lầm này. Lúc Đàm Hi đưa ra nhận xét, Lê Diệp đang bận tiếp khách, không kịp để ý đến, đáng lẽ không phải việc gì lớn, chỉ cần kịp đổi lại là không có gì cả. Chỉ không ngờ đôi mắt của Đàm Hi tinh tường đến thế.
Lê Diệp tường thuật lại sự tình, đám đông đều sửng sốt, thì ra cô gái này đã đúng...
Lông mày Đàm Hi cong lên, nụ cười rất đậm.
“Ha ha... Được lắm!” Phan Hải cười to vỗ tay, “Cô bé này rất thành thật, một là một, hai là hai, phân tích vấn đề có đầu có đuôi, có lý luận dẫn chứng, tốt! Tốt! Lão Phạm quả nhiên không nhìn lầm người!” Giờ đây ông cũng cảm thấy đố kỵ rồi.
Một người máu mặt khác vuốt râu đi ra từ trong đám đông, nhìn Đàm Hi với ánh mắt hài lòng và đánh giá cao: “Giới thư họa phải có một lớp trẻ dám đặt vấn đề như vậy, dám nghĩ dám nói như vậy! Chúng ta già rồi, người mới thay người cũ, nhưng cái gánh trên vai không hề nhẹ, cần phải có người có năng lực tiếp nối mới được. Tôi từng có một khoảng thời gian rất bi quan, có thể nói trước khi sự việc này xảy ra thì tôi vẫn còn luẩn quẩn trong sự bi quan đó, nhưng cô đã khiến tôi cảm thấy lớp họa sĩ trẻ có hy vọng! Đứa trẻ ngoan, cô dũng cảm lắm.”
“Lão Tang! Là lão Tang kìa!”
Đàm Hi ngẩn người ra, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù lão tiền bối này trông có vẻ rất đáng nể, nhưng không ngờ lại đáng nể như vậy!
Lão Tang là ai? Đó là họa sĩ lớn hơn lớp họa sĩ Lê Diệp với Tỉnh Tuần, đây là quốc bảo của quốc bảo, không ngờ lại được gặp trong hoàn cảnh này. E là không hết hôm nay, sự việc này sẽ trở thành giai thoại lan đẹp trong giới, và cái tên Đàm Hi cũng được người ta nhắc đến. Ai bảo những người tham dự buổi triển lãm hôm nay toàn VIP cơ chứ?
“Lão Tang, sao ngài lại đến đây ạ?” Lê Diệp tỏ vẻ vui mừng, liền lên trước đỡ lấy ông.
“Sao, không muốn tôi đến sao?”
“Sao có thể chứ ạ? Tôi lo cho sức khỏe của ngài nên mới...”
Ông cụ thở dài: “Có lòng rồi, không sao cả.”
Lão Tang đã 80 tuổi, dạo trước còn bị trúng gió, phải điều dưỡng trong bệnh viện nửa năm mới xong, hôm nay đến được buổi triển lãm này thật sự đã là rất nể mặt Lê Diệp rồi, xem xong một vở kịch hay cũng đến lúc về rồi. Trước lúc về, còn vỗ nhẹ lên vai của Đàm Hi và cảm thán “Hậu sinh khả úy”, lại còn kêu trợ lý đưa danh thiếp nữa.
Đàm Hi không làm bộ, một câu “ông” ngọt đến chết người, nhận danh thiếp liền để vào trong túi áo, động tác nhanh gọn lẹ, đám đông tính nhìm trộm nhưng đều bất thành.
Lê Diệp không biểu hiện gì cả, nhưng trong lòng đã gợn sóng nổi bão trong lòng.
Đừng tưởng lão Tang lớn tuổi, nhưng không phải kiểu ông cụ hiền hòa. Là người làm nghệ thuật, dù sao cũng có chút tính khí chứ? Nhớ năm xưa, ông nổi tiếng khó hầu hạ, đến bà cũng phải cả nửa năm trời mới được ông xem trọng. Vậy mà cô gái trẻ Đàm Hi này lại...
Số phận con người lạ lùng vậy đó, Lê Diệp lắc đầu, cong miệng cảm thán, không biết là khen thưởng hay tâm trạng gì nữa, tóm lại là rất phức tạp.
Có người cố gắng cả đời cũng chưa chắc có thể nói được lời nào với lão Tang, có người thì không cần tốn công sức gì đã nhận được tán dương, vì vậy, người so với người chỉ có ôm cục tức thôi.
Điều này, Lê Diệp bày tỏ ý tán đồng sâu sắc.
Lão Tang được trợ lý dìu ra khỏi triển lãm, Đàm Hi và Lê Diệp lại trở thành tiêu điểm của hiện trường.
“Cô gái, cô rất giỏi.” Lê Diệp mở lời trước, ánh mắt cũng không còn dữ tợn như lúc nãy.
Đàm Hi cười cười, không tính nói gì. Phạm Trung Dương lúc này đứng bên cô, nói với Lê Diệp: “Đương nhiên, đây là học trò của tôi mà.”
Lê Diệp: “...”
Đàm Hi: “...” Ông đừng có đắc ý vậy được không?
Sau khi kết thúc buổi triển lãm, rất nhiều người muốn có tấm danh thiếp trong túi của Đàm Hi, nhưng vì mặt mũi mà không dám hỏi. Nhìn thấy người ta sắp rời khỏi, ai ai cũng không yên trong lòng!
Sau cùng, có một cô gái trẻ can đảm bước ra, thật ra tuổi tác thì cũng không trẻ lắm, chỉ là giữa một đám nghệ sĩ già thì trông có vẻ non hơn, đương nhiên là không thể so sánh với những bông hoa còn trên giảng đường đại học như Đàm Hi rồi.
“Xin chào...”
“Có gì không?” Đàm Hi không biến sắc.
“Cô là học trò của thầy Phạm phải không?” Không vội, bắt chuyện trước đã.
“Cho là vậy.”
“Ồ, cô trông trẻ thật.” Lời khen ngợi thích hợp sẽ rất có ích.
“Cảm ơn.” Đàm Hi là người biết lắng nghe, được người khác khen cô cũng rất vui vẻ.
“Tôi chưa thấy cô trong triển lãm bao giờ, lần đầu cô tham gia phải không?” Cứ nói hàn huyên là được.
“Vâng.” Kiếp trước cô xem qua không biết bao nhiêu buổi triển lãm, lúc đó có Cố Miên đi cùng cô. Mặc dù cậu ta không phải người trong giới, cũng không có hứng thú gì, nhưng chỉ cần là Đàm Hi muốn đi xem, cậu sẽ đi theo.
“Vậy cô...”
“Xin lỗi, số điện thoại của lão Tang, tôi không thể cho cô được.” Đột nhiên cô không muốn nói tiếp nữa, trong đầu cứ hiện bóng dáng của người thiếu niên áo trắng, trong lòng ngực như bị nghẹn lại, vô cùng khó chịu.
Cô gái trẻ nghe thấy vậy, liền đỏ bừng hai má, chỉ muốn tìm ngay một cái khe để chui xuống.
Đàm Hi không muốn nhìn thấy cô ta, liền quay lưng đi theo Phạm Trung Dương.
Vốn dĩ buổi tối có party, đơn thuần chỉ là giao lưu tình cảm những người trong giới, không mang chút tính nghệ thuật gì nhưng Phạm Trung Dương không hứng thú. Ông còn phải vội về khách sạn để chuẩn bị một bài luận. Đàm Hi thì càng không hứng thú, một cô gái trẻ xinh tươi giữa đám người già, tưởng tượng cái cảnh ấy đã thấy rợn người. Cô thấy mình về ôm Lục Chinh ngủ còn thực tế hơn.
“Về nhá?”
“Thì về thôi!”
Suy nghĩ của cả hai giống hệt nhau.
Đến bãi đậu xe thì gặp Lê Diệp và Phan Hải, hai bên chào hỏi nhau, chuẩn bị về thì Phan Hải đột nhiên đưa ra đề nghị hai bên cùng đi ăn, Lê Diệp liền bảo bà sẽ mời.
Đàm Hi và Phạm Trung Dương hai mắt nhìn nhau.
Đi không?
Tôi không biết, cô quyết định đi.
Vậy đi thôi!
Đàm Hi rất dứt khoát. Lê Diệp để mắt đến sự tương tác của hai người, nụ cười hằn sâu. Cô bé này thật thú vị, cũng rất bản lĩnh, có thể khiến Phạm Trung Dương, một kẻ độc đoán vậy nghe lời người khác, xem ra EQ cũng không thấp tí nào.
Kỳ thực, Lê Diệp đã hiểu lầm, Đàm Hi chẳng qua chỉ là được lòng thôi, lão Phạm muốn khoe học trò mới của ông, được thôi, cô đã đưa tay lên cái thang này thì lão già đây cũng theo thôi.
Trèo cây, đi thang, lão Phạm đều quá rành.
Vẫn là quán ăn vừa nãy, nhưng đây không phải chủ ý của Đàm Hi mà là do Lê Diệp đề xuất.
Lê Diệp và Phan Hải ngồi một chiếc xe, Đàm Hi đương nhiên là chở ông thầy của mình rồi.
Lúc vào cửa, Lê Diệp nói chuyện với Đàm Hi, cô vâng vâng dạ dạ.
“Tính tình cô bé cũng không vừa nhỉ.”
“Có hả?” Đàm Hi ôm mặt, giả ngây ngô.
“Tôi biết trong lòng em không vui, nhưng tôi đã nói trước, tôi không muốn làm khó em.”
Đàm Hi vẫy vẫy tay không quan tâm nhiều: “Tôi hiểu.”
“Ồ, em hiểu gì?”
Đàm Hi nói: “Lão Phan cố ý gây khó tôi, đừng tưởng ông ta giả bộ giỏi vậy thì tôi không biết nhé.” Nói xong, liền hứ một tiếng.
Lê Diệp mỉm cười: “Con người lão Phan thích gây khó dễ cho đàn em vậy đó, sau này em tiếp xúc với ông ta nhiều sẽ quen thôi.”
Trong lòng Đàm Hi thầm nghĩ: Ai mà thèm tiếp xúc với ông ta chứ?
Thật vậy, Phan Hải là người đầu tiên phát hiện ra bức tranh có vấn đề, vừa lúc đó bắt gặp Phạm Trung Dương đưa Đàm Hi qua nên liền thử cô luôn.
“ Ắt xì...”
“Lão Phan, ông không sao chứ?” Phạm Trung Dương đỡ lấy ông, “Cảm hả?” Con người này khỏe như trâu, chắc không sao đâu nhỉ?
Phan Hải chà chà mũi: “Có lẽ ai đó nhớ đến tôi quá cũng nên.”
Phạm Trung Dương im lặng.
“ À, một lão già chăn đơn gối chiếc như anh thì sao mà hiểu được niềm hạnh phúc có vợ có con là thế nào chứ?”
Mẹ, muốn đánh ông ta quá.
“Ông gây rắc rối cho học trò của tôi thì tính sao?”
“Gây rắc rối? Sao mà tính gây rối được? Tôi là muốn kiểm tra xem thôi mà!”
“Thôi đi! Ông cố ý chọc tôi chứ gì?”
“Hi hi, huynh đệ già chúng ta cần gì phải làm thế chứ?”
“Đó là học trò của tôi!” Không những cố ý gây rối, giờ còn bày đặt làm màu nữa chứ!
“Được rồi, được rồi, ông có học trò ông hay lắm, còn chạy Maserati nữa...”
“Biết ngay là ông đố kỵ mà!”
Mẹ, ông cũng muốn đánh người lắm
@by txiuqw4