sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1

HIỆN TRƯỜNG SỰ VIỆC

Diệp Sơ nghĩ nghĩ một chút, rồi hỏi với giọng dò xét: "Vệ... Đông?"

Gương mặt Vệ Bắc đang ửng đỏ, thoáng chốc đã trắng bệch.

Diệp Sơ nhìn sắc mặt của anh,liền cảm thấy có điều gì đó không ổn,cô vội vàng nói lại "Vệ Nam?"

Khuôn mặt Vệ Bắc từ trắng bệch biến thành tái nhợt

Diệp Sơ buồn rầu tự nhủ: Sai nữa rồi sao? Cho nên cô nói "Vệ Tây?"

Vẻ mặt Vệ Bắc trở nên xám xịt

Anh không để Diệp Sơ tiếp tục phỏng đoán nữa, đưa tay đẩy đầu cô, hung dữ nói "Tránh ra, đồ mập, cô không biết là thân hình to lớn của cô rất cản trở lối đi lại sao?"

Nói xong, anh liền đi thẳng, không hề quay đầu lại, để lại Diệp Sơ đứng ở đó xoa xoa đầu, vô cùng tủi thân. Sao anh lại trách cô chứ? Ai bảo tên anh kì cục quá làm gì. Nếu tên anh là Vệ Hữu, thì chỉ cần hai lần là cô có thể đoán ra rồi

Nói đến Vệ Bắc, chuyện này có thể coi là một sự bi kịch. Là một kẻ ngang ngược từ nhỏ, anh bắt nạt một cô bé suốt sáu năm trời. Càng về sau, chính anh lại hoài nghi, có phải mình đã thích cô bé ấy rồi không? Nhưng ngay cả tên mình, đối phương cũng chẳng nhớ.Đây đúng là bi kịch đời người mà!

Là một hotboy tiêu chuẩn, anh coi việc bắt nạt cô là nhiệm vụ của mình, hơn nữa anh còn kiên trì thực hiện nhiều năm không thay đổi.

Là một cầm thú chất lượng cao, anh không hề mắng chửi người khác, chỉ có điều năng lực đánh nhau lại tương đối mạnh mẽ.

Nhiều năm trúc mã lộng thanh mai (*), cô không còn là một cô bé dễ bắt nạt, thế nhưng anh lại là kẻ bắt nạt biến thái!

Nhưng áp lực của cầm thú cũng rất lớn, một khi đã yêu, làm sao anh có thể dễ dàng buông tha cho cô!

(*)Đây là bài thơ Trường Can Hành của Lý Bạch, nói lên điển tích Thanh Mai Trúc Mã được bắt đầu bằng bốn câu:

Thiếp phát sơ phú trạch

Chiết hoa môn tiền kịch

Lang kỵ trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai.

Tạm dịch:

Em tóc vừa xõa trán

Ngắt hoa chơi trước nhà

Chàng cưỡi ngựa trúc đến

Quanh giường ném mơ xanh

CHƯƠNG 1

Ngày Diệp Sơ ra đời, đúng vào lúc lập xuân, tục ngữ có câu “Năm mới bắt đầu bằng mùa xuân, xuân sang vạn vật đều tái sinh”, cho nên mẹ cô liền lấy tên này đặt cho cô bé.

Lúc Diệp Sơ mới sinh, không gian vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức theo như mẹ Lưu Mỹ Lệ của cô nói thì: “Chỉ sơ suất một chút, con đã ra đời, cũng không kịp kêu lên một tiếng nào.”

Ở quê của bọn họ, mọi người có quan niệm, trẻ sơ sinh khi ra đời khóc càng to thì sẽ càng dễ nuôi.Không biết có phải trùng hợp hay không mà lúc học tiu học,Diệp Sơ lại vô cùng khó nuôi. Khi cô vừa mới ra đời đã bị ốm, hằng ngày bà nội đều phải ôm cô đến bệnh viện.Nhiều đến nỗi mà, mọi y tá trong bệnh viện đều đã quen mặt cô.Nếu mấy ngày liên tiếp không thấy cô xuất hiện, họ còn cảm thán: “Ôi, Tiểu Diệp Tử mấy ngày nay không đến nhỉ? Thật nhớ con bé quá đi.”

Bạn nhìn xem, đây là lời mà một y tá bệnh viện nên nói sao?

Có điều, người nhà Diệp Sơ cũng không để ý.Họ đều là những người hiền lành, không để tâm những câu nói của mấy y tá kia.Dù sao cuộc sống cũng vốn chẳng vui vẻ gì, không bằng cứ sống vô tư lự cho qua ngày.

Diệp Sơ cứ như vậy lấy bệnh viện làm nhà.Cho đến khi cô tròn ba tuổi,có một lần vì dùng penicillin(*)quá liều mà cô bé bị dị ứng.

Trích dẫn:(*)Penicillin là một trong một nhóm kháng sinh thu được từ nấm Penicillium hay được điều chế. Alexander Fleming đã tình cờ phát hiện ra penicillin vào năm 1928 nhưng phải 10 năm sau thì penicillin mới được nhà hoá sinh người Anh gốc Đức Ernest Chain và nhà nghiên cứu bệnh học Úc Howard Florey và một số nhà khoa học khác nghiên cứu kỹ. Penicillin sát trùng bằng cách giết vi khuẩn và hạn chế sự sinh trưởng của chúng.

Lúc đó, điều kiện gia đình không được khá giả,nếu không dùng được penicillin thì có thể đổi sang dùng thuốc khác, nhưng chi phí sẽ rất cao. Cha mẹ ông bà vô cùng lo lắng, sợ rằng bệnh tình của cô cứ tiếp tục như vậy, sẽ khiến cho gia đình lâm vào cảnh khủng hoảng kinh tế.

Nói tới là lại thấy có chút kì lạ.Bất chợt trong thâm tâm, mẹ của cô nảy sinh một suy nghĩ: ngày hôm sau, Diệp Sơ sẽ không phải tới bệnh viện nữa.

Rồi đến ngày thứ ba, ngày thứ tư…. cho đến tận một tháng sau, Diệp Sơ cũng không hề bị ốm lần nào nữa. Một thời gian sau, bà nội bắt đầu sốt ruột, không phải đứa bé này bị bệnh đến nỗi không lên tiếng nổi nữa chứ?

Cả nhà buồn rười rượi,nửa đêm ôm Diệp Sơ đi bệnh viện.Đến nơi cũng không ai nói đứa bé bị bệnh gì, để mặc bệnh viện kiểm tra tổng quát từ lớn đến nhỏ.Cuối cùng bác sĩ đưa ra kết luận: “Già trẻ nhà này định đùa giỡn với bệnh viện có phải không? Đứa bé này hoàn toàn khoẻ mạnh, chỉ là do gia đình tẩm bổ quá mức, nên hơi thừa cân.”

Từ đó về sau, Diệp Sơ có biệt danh, Diệp Siêu Nặng.

Diệp Siêu Nặng có một tật xấu,đó là không thể nhận dạng mọi người. Lúc được ba tuổi,cô bé lại đi gọi bà hàng xóm là mẹ, gọi bác đưa báo mỗi ngày là ba,khiến cho mẹ cô vô cùng buồn bực: sao mình lại sinh ra đứa con gái ngay cả ba mẹ cũng nhận lầm chứ?

Có điều, tật này của Diệp Siêu Nặng cũng không hẳn là hoàn toàn xấu. Ít ra thì dì Vương hàng xóm được cô gọi là mẹ kia,cũng rất yêu thích cô.

Dì Vương vẫn luôn ao ước có được một đứa con gái.Ba mươi tuổi dì mới có thai, lại sinh ra một thằng cu, chỉ hận không thể lấy kéo cắt thằng cu thành con gái.

Thật không ngờ, cô bé mũm mĩm hàng xóm vừa gặp mặt liền gọi mình là mẹ,khiến dì Vương vô cùng phấn khởi, âm thầm suy tính nhất định sau này phải cưới cô bé về cho con trai mình.

Cho nên, trước lúc lên bảy tuổi, Diệp Sơ là thanh mai trúc mã với con trai dì Vương nhà hàng xóm.Cậu bạn trai nhỏ của cô chính là - Thẩm Nam Thành.

Thẩm Nam Thành kia từ nhỏ đã là một tên nhóc đầu gấu nổi danh khắp trấn.Nhưng cậu nhóc này lại rất vâng lời mẹ, bị bà mẹ nhà cậu ngấm ngầm tiêm nhiễm, cuối cùng cậu cũng thật sự coi Diệp Sơ là vợ tương lai của mình.

Trước lúc bảy tuổi,xung quanh có đứa trẻ nào dám cười nhạo Diệp Sơ béo, đều bị Thẩm Nam Thành đánh cho một trận.

Điều này cũng khiến cho từ nhỏ Diệp Sơ không sao có nổi một người bạn. Bởi tất cả những đứa trẻ xung quanh đều sợ cô, rất sợ lỡ lời nói sai gì đó, sẽ bị Thẩm Nam Thành đuổi theo đánh dập mông.

Không có bạn bè, Diệp Sơ không thể làm gì khác hơn,cô đành phải chơi với Thẩm Nam Thành.Nhưng chơi cái gì đây? Hầu hết tất cả trẻ con đều thích chơi trò gia đình.

Diệp Sơ đóng vai mẹ, Thẩm Nam Thành đóng vai ba, chú chó Tiểu Hoàng nhà Thẩm Nam Thành kia là con.

Nếu tương lai sau này,Diệp Sơ thật sự sinh một cậu con trai,, để nó biết được trên nó còn có một ca ca là chó, chắc nó sẽ không kiềm nổi mà mua một khối đậu hũ về đập đầu tự tử cho xong.

Nhìn thì thấy ở ngoài cậu nhóc Thẩm Nam Thành đánh nhau có vẻ rất lợi hại, nhưng khi về đến nhà cậu nhóc liền ngoan như một chú thỏ con.Cha cậu đánh cho một trận,cậu cũng không dám lên tiếng kêu than.

Thẩm Nam Thành vừa nghe Diệp Sơ nói mình đóng vai làm ba, mặt mũi cậu nhóc liền đỏ dừ, trong thâm tâm cậu nhanh chóng xác định Diệp Sơ là bà xã của mình.

Cậu bạn nhỏ à, cậu đã biết yêu thật rồi sao?

Diệp Sơ không nhớ được tên Thẩm Nam Thành, nên bình thường khi thấy Thẩm Nam Thành, cô luôn gọi cậu là A Bảo.

Cái tên A Bảo này bắt nguồn từ một chương trình truyền hình. Lúc ấy trên tivi có một chuyên mục nấu ăn rất được yêu thích.Người dẫn chương trình tròn trịa mập mạp, tài nghệ nấu ăn lại đặc biệt xuất sắc.Đây cũng là cái tên mà cô ghi nhớ rõ nhất.Cho nên khi cô không nhớ được tên người khác, thì gọi luôn là A Bảo.

Nhưng Thẩm Nam Thành không hề hay biết, cậu còn tưởng đó là nick name riêng mà Diệp Sơ đặt cho mình.Nên mỗi lần Diệp Sơ gọi cậu là A Bảo, cậu luôn đáp lại rất hào hứng.

Thật ra cậu cũng không biết rằng. Diệp Sơ không quan tâm nhà cậu gọi chú chó kia là gì mà cô bé trực tiếp gọi luôn là A Bảo

Đây cũng là thắc mắc không sao giải thích được của Diệp Sơ.Vì sao mỗi lần cô gọi chú chó kia, lại thấy người xuất hiện? Dĩ nhiên, những điều này không thể nói với những người khác rồi.

Nhìn con trai nhà mình có được một cô bạn gái nhỏ, mẹ Thẩm Nam Thành vô cùng vui sướng, chỉ tiếc là mẹ cậu không được như ý quá lâu.

Năm Thẩm Nam Thành được 7 tuổi, trong nhà bỗng nhiên nhận được một bức điện báo gửi từ Mỹ. Là một tập giấy rất dày, trên đó vừa viết tiếng Trung vừa có cả tiếng Anh.

Trong thư viết rằng, ông cậu của Thẩm Nam Thành năm đó đầu quân giết giặc, vốn tưởng đã chết ngoài trận địa sa trường.Năm đó ông rời khỏi Trung Quốc vẫn còn rất trẻ,sau đó đã lưu lạc sang nước Mỹ rồi phát triển sự nghiệp.Nhưng đến nay tuổi tác đã cao,lại không có con cháu nối dõi, bằng cách nào đó ông biết được vẫn còn người thân đang sinh sống trong nước. Cho nên hi vọng cả nhà bọn họ sẽ dọn sang Mỹ sống cùng với ông.Ông hứa sẽ đảm bảo cho cháu mình được hưởng điều kiện giáo dục tốt nhất.

Phải biết rằng, khi đó trong nước đang thịnh hành: “Vầng trăng ở nước ngoài luôn tròn hơn”.Với quan niệm này, người người nhà nhà đều muốn tìm cách ra nước ngoài, chứ đừng nói đến có việc cả nhà có cơ hội nhập cư.

Sau một thời gian suy nghĩ thật kĩ. Một bên là con dâu, một bên là ra nước ngoài. Mẹ Thẩm Nam Thành quyết định rời đi.

Không quá ba tháng, ở đất nước Mỹ xa xôi, ông của cậu đã hoàn thành mọi thủ tục xác nhận quan hệ, thay bọn họ hoàn tất mọi giấy tờ chứng nhận có liên quan đến việc nhập cư. Ba tháng sau, Thẩm Nam Thành theo mẹ bước lên máy bay đi đến đế quốc Mỹ.

Trước khi đi, Thẩm Nam Thành khóc mếu máo.Không phải cậu làm nũng với mẹ, mà cậu muốn mang Diệp Sơ theo cùng.

Mẹ cậu cũng khó xử, đế quốc Mỹ đâu phải là chợ bán thức ăn,không phải ai muốn cũng có thể đi được.Đừng nói là mang theo một người nữa, đến cả chú chó nhà họ nuôi bao nhiêu năm kia cũng không thể mang lên máy bay.

Mẹ cậu nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Thế này đi.Con để Tiểu Hoàng lại cho Tiểu Diệp Tử.Chờ chúng ta ổn định ở bên đó xong, sẽ đón Diệp Tử cùng Tiểu Hoàng sang.”

Mẹ cậu vốn chỉ nói cho có lệ. Nhưng Thẩm Nam Thành lại tin là thật. Cậu về nhà tắm rửa cho Tiểu Hoàng thật sạch sẽ, còn thắt một cái nơ bướm lên cổ cho nó. Ngay trong ngày hôm đó, cậu liền dắt nó sang bên nhà họ Diệp.

“Diệp tử, tớ để Tiểu Hoàng ở lại đây với cậu.Mẹ tớ nói, sang năm sẽ cho máy bay quay lại đón cậu và Tiểu Hoàng sang.”

Diệp Tử nhìn nhìn con chó một lúc, lại thắc mắc với Thẩm Nam Thành: “ Máy bay lớn thế, thật sự có thể bay lên trời sao?”

“Đương nhiên rồi! Đến lúc ấy, cậu và tiểu Hoàng sẽ ngồi trên máy bay,bay một lúc hạ cánh là có thể đến Mỹ được rồi.”

“Đi nước Mỹ để làm gì?”

Thẩm Nam Thành đỏ mặt: “Đi nước Mỹ…để…chúng ta có thể ở cạnh nhau….”

“Mình cũng có nhà để ở mà.”

“Cái đó… Cái đó không giống…”

“Không giống chỗ nào cơ?”

“Chính là…..” Thẩm Nam Thành lí nhí, nói không nên lời, nghĩ rất lâu mới thốt ra được: “Mẹ tớ nói, nước Mỹ rất lạnh, Bánh kem dâu tây của Mỹ là số một đấy.”

Bánh kem dâu tây sao? Vừa nhắc đến đồ ăn, mắt Diệp Sơ loé sáng. Cô bé gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy cậu nhớ đừng quên quay lại đón mình.”

“Được, mình hứa!” Thẩm Thành Nam cười híp mắt, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như vừa ăn kẹo.

Sau đó, xe đón nhà cậu cũng đến.Mẹ Thẩm Nam Thành gần như phải lôi cậu lên xe.

“Tạm biệt,cậu nhớ đừng quên lời hứa của chúng ta nhé!” Ngồi phía sau xe, Thẩm Nam Thành cố gắng vẫy vẫy tay.

Diệp Sơ dẫn theo Tiểu Hoảng đứng ở cửa sân, cũng vẫy tay: “Tạm biệt… A Bảo!”

Trong khoảnh khắc, nước mắt của cậu bạn nhỏ đã nhanh chóng chảy xuống, nhìn Tiểu Hoàng đứng bên cạnh Diệp Tử, trong lòng khẽ trấn an: “Con à, mẹ con sẽ chăm sóc cho con thật tốt.”

Năm đó, Diệp Sơ sáu tuổi lẻ tám tháng, vẫn không nhớ được tên của bất cứ ai, gặp ai cũng gọi người đó là A Bảo như cũ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx