Tần Dao bần thần cầm điện thoại trong tay, khuôn mặt càng thêm tiều tuỵ. Bà không nhớ rõ, tháng trước mình đã gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại vì chồng, không hiu tại sao Vệ Đông Hải lại bị người ta vu oan chuyện nhận hối lộ, bà cũng đã nhìn thấu mối quan hệ thân thiết kia. Đáng lẽ ra chỉ mong sao thân thiết với chồng mình, giờ thấy bọn họ như vậy chỉ sợ tránh không kịp, chứ đừng nói là có người giang tay giúp đỡ.
Đã nói chốn quan chức cũng như một cái chiến trường, năm trước, khi chồng bà mới lên làm phó thị trưởng, nếu bà phản đối, có lẽ bây giờ đã tốt hơn, ai nói quyền cao chức trọng là tốt đây? Bà thầm nghĩ chồng bà dù chỉ là một trợ lý nho nhỏ không có tiếng tăm gì, nhưng ít nhất ba người nhà họ cũng có thể vui vẻ thoải mái cùng nhau ăn cơm.
Tuy nói như thế, nhưng bà một mực không tin chồng bà sẽ làm ra việc như thế, Vệ Đông Hải là người thế nào, họ đã chung giường chung gối hơn hai mươi năm nay, bà còn không hiểu rõ sao? Chuyện này nhất định sẽ có ngày sáng rõ, đây cũng là lời đầu tiên con trai nói với bà,bà cũng nhất định tin tưởng.
Cộc… cộc...cộc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, từ khi chồng bà gặp chuyện xui xẻo kia đến nay, đã lâu rồi nhà họ không có khách tới thăm, trời đã tối thế này, ai đến vậy chứ?
“Ai vậy?” Tần Dao đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi đi ra mở cửa.
Nhà Vệ Bắc cũng gần nhà cô, cho nên địa chỉ cũng không hề khó tìm. Chỉ là Diệp Sơ không ngờ mình không kịp suy nghĩ gì mà cứ thế lao đi, cho đến khi Tần Dao mở cửa nhìn cô mà tỏ ra kinh ngạc, cô mới cảm thấy lúng túng.
“Dì ạ.” Cô khẽ chào một câu.
Tần Dao hồi thần, hơi khó hiểu: “Diệp Tử à, đã muộn thế này, cháu…”
“Dì ơi, Vệ Bắc có nhà không?” Diệp Sơ hỏi thẳng.
Cuối cùng Tần Dao cũng hiểu ra: “Ừ, ừ! Cháu vào ngồi đi, tiểu Bắc vừa mới về, dì bảo nó đi tắm rồi.”
Quả nhiên anh đang ở nhà, có nghĩa là lời cha mẹ nói là thật? Sao lại thế được, trong lòng Diệp Sơ nặng trĩu. “Vâng.” Cô gật đầu rồi đi vào.
Nếu nhớ không lầm, thì đây là lần thứ hai cô đến nhà anh, lần đầu tiên là khi anh ném bùn vào bộ váy của cô, cô bị mẹ lôi sang để mách tội, thoáng chốc đã mười năm trôi qua, ai mà nghĩ được, lần thứ hai cô sang lại trong tình huống như vậy.
Tần Dao để Diệp Sơ vào nhà, trong lòng bà cũng đoán được quan hệ của cô với Vệ Bắc, nhưng giờ bà vui không nổi, vì dựa vào tình trạng hiện giờ của nhà bà, cho dù Diệp Sơ không có ý kiến gì, thì sợ rằng cha mẹ cô cũng chẳng nguyện ý để con gái quý báu ở bên cạnh con trai của một tội phạm tham ô.
Bà nghĩ như thế, không khỏi thở dài, rất nhiều việc bà cũng không thể giúp được, đành để cho bọn trẻ tự mình giải quyết vậy.
“Diệp Tử, tiểu Bắc vẫn còn mệt, nếu không cháu vào trong phòng chờ nó đi?”
“Vâng ạ.” Diệp Sơ gật đầu rồi đi vào trong phòng Vệ Bắc.
Điển hình của phòng con trai chính là trên kệ sách đầy ắp các mô hình, trên tường thì dán ảnh ngôi sao bóng đá, trên bàn học còn có một bức ảnh gia đình ba người chụp chung. Diệp Sơ nhìn xung quanh đánh giá một chút,rồi phát hiện ra trong phòng có duy nhất một thứ đồ của con gái, đó là một con búp bê heo rất xấu treo ở đầu giường.
A! Cô nhớ con búp bê này, lúc hai người đi ăn KFC hồi cấp ba đã mua thêm một phần ăn có khuyến mại, không ngờ anh còn giữ.
Trong lòng Diệp Sơ có chút xúc động, đi đến cầm nó lên tay.
“Diệp Tử à, phòng có hơi bừa bộn, cháu đừng để ý nha.” Tần Dao nói.
Diệp Sơ đang định trả lời, thì chợt nghe thấy tiếng Vệ Bắc ở ngoài cửa: “Mẹ, sao lại…”
Cô quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói, đúng lúc Vệ Bắc nhìn qua. Anh vừa mới tắm xong, trên người mặc chiếc áo T-shirt với chiếc quần thể thao, đầu tóc ướt rượt,vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô: “Diệp Tử?”
“Hai đứa nói chuyện đi, dì ra ngoài đun nước.” Tần Dao cũng thức thời, ra khỏi phòng.
Bà vừa đi, thì trong phòng chỉ còn mỗi hai người bọn họ rồi, Vệ Bắc không dám tin vào mắt mình, cho đến khi Diệp Sơ cầm con búp bê trong hay vẫy vẫy với anh, lúc này anh mới hồi thần tin tưởng đó là cô thật.
“Cái này, vẫn còn sao?” Diệp Sơ hỏi muốn giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, nói thật thì đây là lần đầu tiên cô vào phòng con trai.
Vệ Bắc đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, giật lấy con búp bê trong tay cô: “Cái gì mà ‘cái này’? Nó có tên, gọi là Siêu Nặng!”
Diệp Sơ phì cười: “Cái tên này thật khó nghe.”
Vệ Bắc cũng cười: “Đúng là khó nghe thật, nhưng mà anh thích.”
Khi anh nói những lời này, ánh mắt lại nhìn cô chăm chú. Diệp Sơ cảm thấy gương mặt mình nóng lên, cố ý quay đi không nhìn vào mắt anh, một lát sau, trước mặt được đưa đến một chiếc khăn bông.
“Giúp anh lau tóc.” Anh vẫn như nhiều năm trước, nói gì cũng có thói quen dùng câu ra lệnh.
Diệp Sơ gật đầu, cầm lấy chiếc khăn bông, để cho anh quay lưng về phía mình, rồi sau đó từ từ lau hết nước cho anh, hai người ở rất gần, cô có thể ngửi thấy hương thanh mát từ trên tóc anh, một loại hương có ma lực khiến cho người ta cảm thấy yên bình.
Căn phòng chợt yên tĩnh hẳn, hai người họ không ai nói gì với đối phương, nhưng cũng chẳng người nào định mở miệng trước, ngược lại là muốn hưởng thụ sự yên ổn khó có được này.
Từ nhỏ đến giờ, họ rất hiếm khi ở cùng nhau thế này.
Một lát sau, Vệ Bắc bỗng tựa đầu vào trong ngực Diệp Sơ: “Diệp Tử.” Anh gọi cô một tiếng, rồi thấp giọng nói: “Anh cảm thấy, anh rất không hiểu chuyện.”
Diệp Sơ không đáp lời, vẫn tiếp tục giúp anh lau tóc.
“Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ biết mang lại phiền phức cho gia đình, gây ra một đống hoạ rồi lại còn trách ba anh đánh anh,còn gọi ông là lão già, lời nói bảo thủ. Cho đến khi mẹ gọi điện cho anh, nói cha xảy ra chuyện nhưng không muốn để anh biết, sợ ảnh hưởng đến việc học tập của anh, lúc đó anh mới phát hiện trước đây mình đã sai quá rồi, nhưng bây giờ, ngay cả việc đứng trước mặt cha nói một tiếng xin lỗi, anh cũng không thể làm được…”
Diệp Sơ dừng động tác trên tay, trong lòng cô xúc động.
Qua nhiều năm như thế, người con trai này đã mang lại cho cô ấn tượng về sự kiêu ngạo, ngang ngược, không biết nói lý lẽ, nhưng chưa bao giờ anh lại mất đi cái vẻ ấy như ngày hôm nay, tựa vào ngực cô và tâm sự, phơi bày tất cả sự yếu đuối của mình trước mặt cô.
Cảm giác này thật sự rất tuyệt.Tưởng như đã hiểu rõ, nhưng hoá ra cô lại chẳng hiểu được gì. Anh kiêu ngạo để che đậy sự yếu đuối, đằng sau sự nghịch ngợm chứa bao sự dịu dàng, có khi không chịu nói lí lẽ, nhưng cũng có lúc lại nói đúng ý tứ của người khác. Có lẽ trên một phương diện nào đó, hai người họ rất giống nhau.
Cô độc nhưng lại khao khát mình không cô đơn.
Khoảnh khắc đó, trong lòng cô rung động, cô đưa tay ôm lấy anh: “Đừng buồn, mọi việc sẽ tốt thôi, em tin anh.”
Mấy ngày qua trong lòng luôn buồn phiền, vì cái ôm nhẹ nhàng này mà anh cũng cảm thấy thoải mái. Vệ Bắc đứng thẳng người, ôm Diệp Sơ vào ngực: “Trước kia là anh sai, anh không nên nghi ngờ em, thật xin lỗi…”
Trong mắt Diệp Sơ, ít nhất câu xin lỗi này cũng đã khiến bốn tháng chiến tranh lạnh kia tan như mây khói.
Anh vĩnh viễn sẽ không biết, bốn tháng qua em đã nghĩ đến anh nhiều bao nhiêu, Diệp Sơ dụi đầu vào trong ngực anh, tiếng trái tim đập ngay bên tai, cô thì thầm: “Em cũng vậy…”
“Hai đứa!” Tần Dao đẩy cửa đi vào, thấy cảnh hai đứa trẻ đang ôm nhau rất tình cảm, thì hơi lúng túng: “Hình như mẹ tới không đúng lúc, hai đứa cứ tiếp tục, tiếp tục…” Bà nói xong định đóng cửa đi ra, nhưng cửa vừa mới đóng lại mở ra: “Không được rồi, Diệp Tử à, hình như mẹ cháu đang tìm cháu.”
Gì cơ? Diệp Sơ giật mình, mới vừa rồi cô nghe loáng thoáng thấy tiếng gọi của mẹ ở tầng dưới, giọng của Lưu Mỹ Lệ vốn đã lớn, giờ phát hiện không thấy con gái đâu liền gọi ầm cả khu chung cư để tìm người.
Cô vội vàng đứng dậy: “Dì à, cháu về trước đây ạ.”
“Anh đi cùng em!” Vệ Bắc vội vàng đứng lên định bước đi theo, lại bị Tần Dao giữ lại.
Bà nhìn con trai lắc đầu: “Chờ chuyện của cha con qua rồi hãy nói, bây giờ chưa phải lúc.” Với tình hình trước mắt, tình yêu tuổi trẻ lại không bền vững, một người từng trải năm mươi năm như bà cũng đã hiểu rõ.
Vệ Bắc hiểu ý mẹ, cũng dừng chân.
Mặc dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng anh và cô đều giống nhau, tin tưởng tình cảm giữa hai người còn phải gặp nhiều khó khăn trắc trở hơn nữa, nhưng chắc chắn cuối cùng cũng có một ngày sau cơn mưa trời lại sáng, có thể nhìn thấy cầu vồng rực rỡ.
@by txiuqw4