sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 17-18

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 17

Nhân sinh lần đầu tiên, Vệ Bắc đi tới nhà lão sư học thêm.

Phải cảm thán, Tiền lão sư là một lão sư số học rất có đầu óc kinh tế.

Vì kiếm tiền… Không! Là vì giáo dục học sinh, hắn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào… Không! Vắt hết óc, trầm tư suy nghĩ.

Hắn ở trong phòng khách mở ra lớp, trong thư phòng cũng mở ra một lớp, cuối cùng còn ở trên gác thượng mở ra một lớp, thay phiên cho ba đợt học sinh học thêm.

Biết thì nói nhà hắn mở lớp học, không biết còn tưởng nhà hắn mở song bạc nha

Vệ Bắc bởi vì thành tích kém, thuộc về nhóm không được coi trọng, bị Tiền lão sư đưa lên lầu làm bài thi

Tiểu tử này vốn không phải là vì học thêm mà tới đây, thấy Tiền lão sư giống như không có để ý đến nhóm bọn họ, dứt khoát đem bài thi hướng trên bàn ném xuống, chạy xuống lầu.

Vệ Bắc lúc xuống lầu, Tiền lão sư đang ở trong phòng khách nước miếng tung bay chỉ dạy cho học sinh đề thi, hoàn toàn không chú ý có học sinh từ trên lầu đi xuống, lắc mình vào thư phòng nhà hắn.

Diệp Sơ lúc đó đang cùng những bạn học khác cùng nhau vùi đầu làm bài, chợt nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến vào, sau đó là mấy tiếng thở nhẹ bên cạnh chỗ nàng và Lâm Mậu Mậu

“Chuyện gì?” Diệp Sơ ngẩng đầu, lẳng lặng hỏi.

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi làm gì a!” Lâm Mậu Mậu miệng há hốc, vẻ mặt kinh hãi.

Diệp Sơ quýnh một chút, không đợi nàng quay đầu lại xem, tựu có một người không khách khí ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nàng, nheo lại mắt ngó chừng nàng.

Loại hơi thở vừa quen thuộc vừa nguy hiểm này làm cho Diệp Sơ không khỏi nhíu mày.

“Ngươi tới làm gì?” Diệp Sơ hỏi.

“Học thêm a.” Vệ Bắc nhún vai, vừa ngẩng đầu hướng mấy bạn học đang nhìn họ trừng mắt, “Nhìn cái gì vậy? làm bài thi đi!”

Toàn là học sinh giỏi, tại sao lại có tên lưu manh này a? Một cau nói làm cho bạn học sợ tới không dám nhúc nhích, hết thảy cúi đầu làm bài thi, có mấy người gan lớn ngẩng đầu len lén liếc nhìn bọn họ, lại bị Vệ Bắc trợn mắt vội vàng cúi đầu xuống.

Tình cảnh này, Diệp Sơ xấu hổ: “Nơi này là để cho tổ số học làm bài, ngươi không ở tổ này, tại sao tới đây?”

“Phía trên không có chỗ ngồi, ta xuống không được sao? Uy, cái tên ẻo lả đối diện kia, đừng tưởng rằng ngươi nhìn ta ta không biết!” Hắn bỗng nhiên mắng.

Đáng thương thay cho Triệu Anh Tuấn, mắt nhìn nữ sinh mình trong lòng ngưỡng mộ bị một gã lưu manh chiếm lấy, giận mà không dám nói gì, phẫn nộ cúi đầu.

Nhìn thấy đối tượng mình thầm mến chịu nhục, Lâm Mậu Mậu nhất thời nổi giận,vỗ bàn: “Uy, ngươi nói chuyện tôn trọng một chút đi, cái gì ẻo lả a?”

“Ta chưa nói ngươi, ngươi khẩn trương cái gì?” Vệ Bắc không khách khí trả lời, chợt phát hiện ngồi ở bên cạnh Diệp Sơ thật giống như cái kẻ vẫn ngồi cùng bàn với nàng. Bởi vì Diệp Sơ vẫn không nói với hắn, hắn còn tưởng Lâm Mậu Mậu làm nam sinh đâu, nhất thời khí đã tới rồi.

“Ngươi là người nào a? Tại sao ngồi bên cạnh bạn gái của ta a?”

Quả nhiên là bạn gái…

Mấy bạn học đang cúi đầu làm bài nhất thời tất cả đều đánh mắt nhìn nhau, ngầm hiểu trong lòng

“Bạn gái? Ngươi nói đùa sao? Trưởng lớp ưu tú như thế người, làm bạn gái của ngươi? Ngươi cóc mà đòi ăn thịt thiên nga sao?”

Một câu nói, đem Vệ Bắc chọc giận, tiểu tử này bởi vì lớn lên bề ngoài không tệ, cho dù tính tình không tốt nhưng từ nhỏ đến lớn không ít nữ sinh tình nguyện theo hắn, cho tới bây giờ không có một người nào dám nói hắn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Con cóc?

Có con cóc đẹp trai giống như hắn vậy sao!

Vệ Bắc giận đến bắt đầu vén tay áo.

Diệp Sơ thấy có cái gì không đúng, vội vàng đứng ở giữa bọn họ, kéo Lâm Mậu Mậu ra sau.

Vệ Bắc vừa nhìn, giận quá: “Tiểu tử thúi, ngươi dám đụng vào nàng một chút coi!”

Lâm Mậu Mậu đang nổi nóng, bị Vệ Bắc mắng, bỗng nhiên có chút tỉnh táo lại: cái tên Vệ Bắc coi nàng là nam sinh nên ăn dấm chua sao? Nghĩ được như vậy, nàng linh quang chợt lóe, nảy ra ý hay.

Diệp Sơ đang nhức đầu nghĩ xem khuyên can như thế nào, chợt phát hiện eo của mình bị ôm lấy, sau đó đã thấy Lâm Mậu Mậu dán ở phía sau mình, cười híp mắt hướng Vệ Bắc nói: “Tại sao? Ta muốn đụng, không chỉ có đụng, ta còn sờ…” Nói xong, ở trước mắt bao người, Diệp Sơ nàng…

Bị tập kích ngực!

Bị tập kích ngực!

Bị tập kích ngực!

Toàn bộ cả phòng mọi người bị động tác của Lâm Mậu Mậu dọa cho kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ ngây người, bao gồm cả Diệp Sơ.

Đợi mọi người phục hồi tinh thần, bên trong nhà bỗng nhiên xuất hiện một luồng không khí quỷ dị. Sắc mặt Vệ Bắc hóa trắng, ngay sau đó liền biến thành đen sì, không khí bị é đến tận cùng như núi lửa sắp bộc phát đến nơi, ánh mắt hắn cơ hồ như muốn bốc hỏa

Tình cảnh này, Lâm Mậu Mậu rốt cục cảm nhận được một tia sợ hãi.

“Các ngươi đang làm gì đó?” Nghe được động tĩnh Tiền lão sư đi vào thư phòng, vừa lúc mắt thấy một màn này, nhất thời lão nhân gia bạo nộ rồi, “Cho các ngươi làm bài thi, mà lại đang làm cái gì đó? Ngươi! Ngươi không phải là trên lầu sao? Làm sao xuống đây? đi lên cho ta!” Tiền lão sư hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, lại tưới dầu lên lửa.

Tại chỗ tất cả đồng học, bỗng nhiên có cảm giác ngày tận thế sắp xảy ra

Ở nơi Diệp Sơ bỗng nhiên động thân chắn trước mặt Vệ Bắc, nàng nói: “Đừng làm rộn, mau trở về.”

Một câu nói, phảng phất thế giới trở nên an tĩnh

Vệ Bắc ánh mắt chậm rãi hạ xuống, nhưng lại làm người khác lạnh cả người” Ngươi kêu ta đi?”

Diệp Sơ ánh mắt chớp chớp, coi như là chấp nhận.

Hắn không nói nữa, xoay người đi, hung hăng đóng sầm cửa cửa thư phòng, Tiền lão sư ở phía sau rống đến kinh thiên động địa, hắn cvungx không có quay người lại

Tiền lão sư giận đến giơ chân, mắng mấy câu. Những đồng học khác tiếp tục làm bài thi, chẳng qua là thỉnh thoảng dùng ánh mắt kỳ quái quét một vòng quanh Diệp Sơ.

Diệp Sơ vẫn cúi đầu làm bài thi, không phản ứng chút nào, ngồi ở một bên Lâm Mậu Mậu không bình tĩnh.

“Trưởng lớp, ta cảm thấy được ta mới vừa rồi… Thật giống như thật là quá đáng…” Nàng thật ra thì chỉ là thay tình nhân trong mộng bất bình, không nghĩ tới Vệ Bắc phản ứng như vậy, hôm nay xem ra cũng có chút đáng sợ

“Mới vừa rồi hắn luôn miệng nói ngươi là bạn gái hắn, có phải thật vậy hay không a? Các ngươi có thể hay không bởi vì chuyện này mà gây lộn a? Thật ra thì ta thật không phải cố ý, nếu không ta giúp ngươi nói rõ ràng…”

Nghe Lâm Mậu Mậu ở bên tai mình liên miên cằn nhằn, Diệp Sơ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thản nhiên nói câu: “Làm bài.”

“…” Lâm Mậu Mậu há miệng, cuối cùng không có nói thêm được gì nữa

Buổi học thêm thứ bảy cứ như thế mà kết thúc trong không khí vô cùng quỷ dị

Lúc Diệp Sơ từ nhà Tiền lão sư đi ra, đã là hơn bốn giờ chiều. Lúc đó là đầu mùa xuân, ngày vốn ngắn, Lại thêm trời đầy mây, lúc này trời đã khá tối

Lâm Mậu Mậu cùng Triệu Anh Tuấn đi phía sau Diệp Sơ, trong lòng hai người cũng đều chưa quên chuyện vừa rồi

“Trưởng lớp, một mình ngươi trở về nga?” Lâm Mậu Mậu rất chột dạ hỏi.

“Dạ.” Diệp Sơ gật đầu.

“Nhà ngươi cách đây xa sao?”

“Hoàn hảo, ta ngồi xe buýt, 20′ là có thể đến.”

“…” Lâm Mậu Mậu vẫn chưa từ bỏ ý định, “Không bằng chúng ta cùng ngươi đi về nhà?”

“Tốt tốt! Chúng ta cùng nhau đi!” Triệu Anh Tuấn vội vàng ở phía sau phụ họa, hắn đã sớm muốn nói những lời này, chính là không có can đảm, hôm nay Lâm Mậu Mậu thay hắn nói, hắn cao hứng vô cùng.

“Nha.” Diệp Sơ gật đầu, bỗng nhiên lại ngẩn ra, “Các ngươi thật giống như không thuận đường nha?”

Hai người đồng thời lặng yên.

Đâu chỉ không thuận đường? Quả thực trống đánh xuôi, kèn thổi ngược!

“Các ngươi trở về đi thôi, ta không sao, dù sao mẹ ta cũng sẽ ở cửa tiểu khu đón ta.” Diệp Sơ nói dối.

Những lời này, cuối cùng làm cho hai người thở phào nhẹ nhỏm, không còn kiên trì đòi theo nàng về nhà nữa

Cứ như vậy, Diệp Sơ cùng bọn hắn cáo biệt, lên xe buýt.

Nhà Tiền lão sư cách nhà Diệp Sơ thật là không xa, nhưng không xa không có nghĩa là không tốn thời gian đi, những năm gần đây nhất thành thị phát triển nhanh, rất nhiều nhà cửa được xây nên, đường xá trở nên đông đúc, vì vậy phải đi qua con đường nàu lúc tan tầm thì đúng là tai họa

Vốn là có thể ngồi xe bus 20’ là tới nhưng chờ khi xe bus bò tới nhà nàng cũng đã hơn một giờ

Diệp Sơ nhớ tới buổi sáng lúc ra cửa lão mụ nói muốn mình sớm một chút trở về, cho nên liền bước nhanh hơn, vội vàng về nhà.

Lúc này, trời đã tối sầm, đèn đường cũng đã được bật lên, Diệp Sơ rảo bước đi tới, thình lình một bóng đen từ góc khuất xông tới, chặn đường đi của nàng.

Diệp Sơ lấy làm kinh hãi, nhìn người trước mắt, thở phào nhẹ nhỏm, nàng hỏi: “Uy, ngươi làm gì a?”

Vệ Bắc không chớp mắt địa ngó chừng nàng, bộ dáng nhìn qua giống như muốn ăn thịt người.

“Chờ ngươi giải thích.” Hắn mở miệng, thanh âm lạnh băng.

Diệp Sơ ngây ngốc: “Cái gì giải thích?”

“Ngươi cứ nói đi?” Hắn phản hỏi một câu, bỗng nhiên bắt được cổ tay của nàng, đẩy ra sau.

Diệp Sơ vốn là đứng, bị lực mạnh đẩy, cả người hướng lui về phía sau mấy bước, thoáng cái áp vào bên tường, nàng bản năng muốn hướng sang bên cạnh trốn, một cái tay liền chống phía bên cạnh nàng, không đợi nàng kịp phản ứng, Vệ Bắc mặt đã đưa tới đối diện sát với mặt nàng

Hai người khoảng cách gần trong gang tấc, Diệp Sơ thấy được một tia nguy hiểm.

“Giải thích.” Hắn từ miệng nhảy ra hai chữ, đôi mắt thẳng tắp ngó chừng nàng.

“Cái gì giải thích? Ta không biết ngươi đang nói cái gì!” Diệp Sơ nghĩ muốn đẩy ra hắn.

Song khí lực của bọn họ thức sự quá cách biệt, Vệ Bắc chẳng những không bị nàng đẩy ra, còn tiến thêm một bước áp nàng vào tường, hơi thở tất cả đều phả vào trên mặt nàng.

“Nói!” Hắn lại nói.

Diệp Sơ cảm thấy cả người cương lên, chớp chớp ánh mắtb vô tội, đón nhận ánh mắt Vệ Bắc: “Ngươi… Bài tập làm xong rồi sao?”

Vệ Bắc đầu tiên là ngẩn ra, ánh mắt vô tội của nàng bị đèn đường chiếu vào thật giống như cái gì cũng không biết

Tay hắn nắm tay nàng bỗng nhiên nới lỏng, trong miệng khẽ thở dài nói: “Diệp siêu trọng, ngươi rốt cuộc là khờ thật,hay là kẻ ngu ngốc đây?”

Diệp Sơ ngẩn ra, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

“Ngươi thật ra thì vẫn biết ta thích ngươi.”

Diệp Sơ không nói, hắn tiếp tục nói: “Trong lòng ngươi rõ ràng hơn bất kì ai khác, tại sao lại phải giả bộ ngu ngốc? Trong lòng ngươi rốt cuộc sợ cái gìa?”

Sợ phiền toái.

Diệp Sơ há miệng, không có dám nói ra, sợ chọc giận hắn.

“Ngươi rốt cuộc có thích ta hay không?”

“Ta có thể không trả lời cái vấn đề này sao?” Diệp Sơ cuối cùng đã mở miệng.

“Không được!” Vệ Bắc như đinh chém sắt cự tuyệt.

“Vậy ngươi trước buông ra…”

“Không buông!”

“…” Diệp Sơ rốt cục bị bức phải đến không có biện pháp, nàng suy nghĩ một chút, ở trước ánh mắt nóng rực của Vệ Bắc nói ra ba chữ, nàng nói: “Ta không biết.”

Thật ra thì “ta không biết “ba chữ kia so với bất kỳ một cái nào đáp án nào cũng làm cho người khác khó hiểu nhất, nếu gặp kẻ nhu nhược sẽ dễ dàng bỏ cuộc, nếu gặp kẻ ngang cố sẽ mạnh mẽ tiến lên, nhưng rút cục cũng không thể xác định rõ đáp án là gì

Nếu như nói Vệ Bắc mới vừa rồi còn cố gắng khắc chế bản thân phải bình tĩnh thì bây giờ hắn đã hoàn toàn không thể khống chế được bản thân nữa

Hắn nói: “Không biết là sao? Ta nói cho ngươi biết.”

“Làm sao biết…” Diệp Sơ lời còn chưa nói hết, cánh tay chống ở trên tường đã nhanh chóng nắm lấy cổ nàng, một trận hơi thở nam tính trong nháy mắt phả vào mặt nàng, nàng còn chưa kịp tránh ra, môi đã bị hắn hôn lên.

Đây là, nụ hôn đầu a!

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 18

Vệ Bắc tiểu tử này thật là đã làm một chuyện sỉ nhục vi phạm đạo lý a, một nụ hôn xuống, lực đạo không dùng đúng, hai người răng đụng vào nhau, hàm răng đều tê dại. Nhưng hắn dù sao cũng trẻ tuổi, đầy ngập huyết tính cùng vọng động, đâu chịu như vậy buông tay, không quan tâm có hay không kinh nghiệm, trước cứ hôn đã rồi sau hãy nói. Với lý do như vậy, nụ hôn này khẳng định không có gì đẹp đẽ để mà nói, nói là hôn nhưng thực ra còn không bằng gặm Diệp Sơ chỉ cảm thấy sau gáy bị ép tới không thể động đậy, cổ tay cũng bị nắm chặt làm nàng đau, sau đó là là tê dại rồi nhanh không thể thở nổi. Cho nên nàng theo bản năng đưa tay muốn đẩy Vệ Bắc ra, nhưng tiểu tử kia lực đạo so với nàng lớn hơn rất nhiều, cánh tay siết thật chặt làm cho thân thể mà cứng rắn như bức tường, bất đắc dĩ nàng không thể làm gì khác hơn là kêu to. Lúc đó, thanh âm khôngnhững không phát ra mà trong miệng còn tiến vào một đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt! Giờ này khắc này, Diệp Sơ cho dù bình tĩnh đến mấy đầu óc cũng trở nên trống không, nàng chưa kịp suy nghĩ nhiều, một ngụm cắn xuống. Thật lâu thật lâu sau này, có người hỏi Vệ Bắc nụ hôn đầu có cảm giác gì, hắn luôn cau mày từ trong miệng phun ra hai chữ:” máu tanh” Không sai, đây tuyệt đối là đối là hai từ đúng đắn nhất để hình dung cảm giác của hắn lúc này Vệ Bắc hừ một tiếng, buông tay ra, lui về phía sau mấy bước rồi đứng lại, sắc mặt thật không tốt, khóe miệng còn mang theo tia máu. Diệp Sơ cũng không tốt hơn, nàng dựa lưng vào tường, hơi thở nặng nề, đôi mắt cảnh giác hướng lên nhìn hắn như sợ hắn lại xông tới lần nữa Hai người cứ như vậy ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta giằng co thật lâu, xung quanh không khí nặng nề, yên tĩnh đến nỗi ngay cả một cái lá rơi cũng nghe rõ âm thanh, thời gian phảng phất như dừng lại Bỗng nhiên, Vệ Bắc hướng trên mặt đất nhổ ngụm nước bọt mang máu, sau đó đi về phía trước một bước. Hắn đưa lưng về phía đèn đường, mặt giấu ở trong bóng tối nhìn không rõ lắm. Diệp sơ thì bị dọa cho tới không dám lên tiếng, bỗng nhiên hành lang bên cạnh vang lên tiếng bước chân, đèn đường cũng nhanh chóng được bật lên Hai người đều ngẩn ra, Diệp Sơ chuyển xem chung quanh, thấy trong hành lang là Lý a di sống ở dưới lầu nhà bọn hắn trước kia, đối phương hiển nhiên phát hiện ra nàng, còn cười híp mắt chào hỏi: “Tiểu Diệp, trễ như thế mới về nhà a?” Diệp Sơ không có tinh thần nói chuyện, chỉ ừ qua loa. Lúc nàng quay lại Vệ Bắc đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lư lại ánh đè đường trống rỗng Tối hôm đó, Lưu Mỹ Lệ phát hiện nữ nhi có cái gì đó không đúng, cơm ăn rất ít, thời điểm rửa chén còn không chú ý làm vỡ bát, lại còn bị mảnh vỡ cứa đứt tay nữa Nàng cái này làm mụ mụ sợ hãi nha, nàng vội chạy vào tìm thuốc, sợ nữ nhi bảo bối ngã bệnh. Diệp Thủy ở bên cạnh nhàn nhã ngồi chơi xem ti vi, vẫn không quên nói mát: “Người lớn như thế, có thể có cái gì bệnh a? Nhất định là do ngươi ép nàng học tập áp lực quá lớn! Đã cuối tuần rồi, học thêm cái gì a? Cũng không phải là thành tích không tốt…” Lưu Mỹ Lệ vốn là muốn cùng lão công gây lộn, bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này rất có đạo lý, bây giờ trong tin tức không phải cũng đề xướng “Tố chất giáo dục”, “Giảm tải” sao? Nữ nhi tài cao, thành tích vừa tốt, học tập mệt mỏi như vậy quả thật không có ý nghĩa. Vừa nghĩ như vậy, Lưu Mỹ Lệ quyết định sau này không bao giờ … để cho nữ nhi đi học thêm nữa. Diệp Sơ không có đi tới nhà Tiền lão sư học, Vệ Bắc cũng như vậy Đáng thương cho Tiền lão sư, thoáng cái mất đi hai tài thần, trong lòng vô cùng buồn bực, đồng thời buồn bực còn có lão sư chủ nhiệm lớp mười kia, bởi vì nàng phát hiện học sinh xấu nhất lớp học thành tích lại trở lại như cũ, đi học không nghe giảng, bài tập không làm lại còn thường xuyên gây chuyện thị phi, hại nàng mỗi tuần đều nhận được đủ loại trách cứ của các phụ huynh khác Bất đắc dĩ Tới lão sư phải cùng đồng nghiệp tố khổ phát tiết: “Trịnh lão sư, ta thật hâm mộ ngươi a, trong lớp toàn là học sinh giỏi! Lớp chúng ta có mấy học sinh xấu a, thật là muốn cái mạng già của ta, đặc biệt là cái kia Vệ Bắc BALABALABALA…” Trịnh Chi vừa xem bài tập của học sinh nộp, vừa gật đầu phụ họa, thật ra thì trong lòng đang suy nghĩ: Học sinh hư nhưng lớn lên có tác dụng bổ mắt nha, thật sự không nên a, chớ khinh dễ hắn còn nhỏ, lớn lên có thể thành minh tinh nha Nói người vô tâm, người nghe hữu ý, Trịnh Chi mặc dù không hỏi rõ lão sư oán trách gì nhưng lại có một tiểu học sinh đúng lúc đó đi vào Xét thấy vị này bằng hữu này chỉ xuất hiện ở trong chuyện một lần, ủy khuất nàng một chút gọi nàng tiểu A vậy. Tiểu A nghe hai vị lão sư nói chuyện, chạy về lớp cùng với nữ sinh cùng bàn tiểu B nói: “Ai, ta mới vừa đi tới phòng làm việc của lão sư, nghe được Trịnh lão sư cùng lão sư lớp khác nói chuyện về Vệ Bắc nha “ “Nói gì nha?” “Còn có thể có cái gì nha? Nhất định là khi dễ đồng học, đánh nhau quá…” Cho nên tiểu B vội vàng cùng tiểu C nói: ” Vệ Bắc lớp bên a, vừa đánh nhau!” “Tại sao nha?” “Bởi vì… Bởi vì làm một người nữ đồng học!” Tiểu C cho nên truyền cho tiểu D: ” Vệ Bắc vì tranh giành bạn gái đánh nhau!” … Cứ như vậy, lời đồn truyền đi, truyền đi, thời điểm truyền tới tai Lâm Mậu Mậu đã thăng cấp thành: Vệ Bắc vì chuyện tình cảm không tốt đi kiếm người đánh nhau, cuối cùng bị cáo đến lão sư chủ nhiệm lớp tố tội, lão sư chủ nhiệm lớp thống khổ không chịu nổi, hướng các lão sư khác khóc lóc kể lể.

Lâm Mậu Mậu cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cộng thêm nàng đối với Vệ Bắc ấn tượng vốn là không tốt, cho nên nàng vừa thêm dầu thêm mỡ theo sát Diệp Sơ nói, sau khi nói xong còn thấm thía an ủi Diệp Sơ: “Lớp trưởng, cái loại người này không nên để ý a, lớn lên đẹp mắt cũng không thể dùng làm cơn ăn a, tìm bạn trai nhất định phải tìm người ôn nhu nhẹ nhàng nha.” Nói xong còn đảo mắt một vòng. Triệu Anh Tuấn không khỏi rùng mình một cái. Diệp Sơ khóe miệng co quắp: “Chúng ta vốn không ở chung một chỗ.” “Di! Hắn không phải là bạn trai ngươi sao?” “Không phải là.” ” Hắn không phải là thường xuyên tới tìm ngươi sao…” “Ta đã rất lâu không thấy hắn.” Diệp Sơ nói rất đúng sự thật, nàng thật đã rất lâu không thấy Vệ Bắc, tiểu tử kia luôn xuất quỷ nhập thần, đối với nàng quấn quít chặt lấy, nhưng kể từ sau sự kiện kia, hắn dường như biến mất, thỉnh thoảng ở trong trường học gặp mặt, hai người cũng là đi qua nhau, giả như không nhìn thấy Có lẽ, hắn thật sự là bỏ qua sao? Như vậy cũng tốt, vốn bị quấn chặt như vậy cũng thật phiền toái. Cái tiểu cô nương Diệp Sơ này, chính là sợ nhất phiền toái. Sau đó, cuộc nói chuyện của Diệp Sơ cùng Lâm Mậu Mậu lại bị truyền ra ngoài, cho nên mọi người vừa truyền tin lớp trưởng lớp cách vách cùng tiểu tử kia chia tay, đối phương như thế nào lại đứng núi này trông núi nọ, như thế nào như thế nào vứt bỏ tình cảm lâu nay… Tóm lại, lời đồn đãi vĩnh viễn truyền đi truyền lại, ở thời điểm hỗn loạn như vậy Diệp Sơ rốt cục lên năm thứ hai.( năm thứ hai của cấp ba, là lớp 11 ý ) “Lớp trưởng, ngươi chọn khoa văn hay là khoa học tự nhiên a?” Tan giờ học, Lâm Mậu Mậu hỏi Diệp Sơ. “Mẹ ta kêu ta chọn khoa học tự nhiên.” Diệp Sơ vừa thu xếp đồ đạc, vừa trả lời. “Kia thế ý của ngươi thì sao?” “Ta?” Diệp Sơ suy nghĩ một chút, “Ta nghe mẹ ta.” “Lớp trưởng, tại sao ngươi có thể như vậy a? Cái gì cũng phải do mình quyết định nha Mình quyết định sao? Diệp Sơ không phải không nghĩ tới, nhưng là nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không khác gì, không bằng trực tiếp nghe ba mẹ, cho nên nàng nói: “Nghe của mẹ ta cũng rất tốt.” Nói rồi cắp cặp chuẩn bị rời đi Lâm Mậu Mậu ở phía sau còn chưa từ bỏ ý định, vội vã đi theo nàng, hai người vừa nói, vừa hướng phía ngoài cổng trường đi, bỗng nhiên Lâm Mậu Mậu đứng lại, tay run rẩy chỉ vào phía sau Diệp Sơ. Nhất thời, cảm giác bị áp bức quen thuộc từ phía sau truyền đến, Diệp Sơ quay đầu lại, quả nhiên thấy đ đứng ở sau lưng nàng một thân ảnh vô cùng quen thuộc đang mặc một bộ đồ thể dục Vệ Bắc Hai người đã lâu không nói chuyện, Diệp Sơ ngây ngốc, không biết nói gì. Cũng là Vệ Bắc tiểu tử kia một chút cũng cảm thấy xa lạ, hỏi: “Diệp siêu trọng, ngươi chọn khoa nào?” Chọn khoa nào? Diệp Sơ thoáng cái không biết hắn muốn nói gì “Phát ngốc cái gì, nói nhanh một chút!” Vệ Bắc không nhịn được nói. “Ách… Khoa học tự nhiên.” Vệ Bắc hé mắt, ra lệnh: “Chọn văn khoa.” Khẩu khí này làm cho người ta nghe được thật khó chịu, Diệp Sơ nhướng mày: “Không.” Lời tuy nói như vậy, bất quá lấy kinh nghiệm nhiều năm của nàng, tiểu tử này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên vừa nói, vừa cảnh giác lui về sau một bước. Vừa lúc đó, phía trước bỗng nhiên có một giọng nữ truyền đến: “A Bắc, mau tới đây!” “Biết rồi, chờ một chút” Vệ Bắc kêu một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn Diệp Sơ, thấp giọng nói: “Chọn văn khoa, khoa học tự nhiên ta thi không đậu, thi rớt.” Nói xong, không đợi Diệp Sơ mở miệng, xoay người chạy đi. Cuối hành lang, có bóng một nữ sinh tóc dài khả ái Vệ Bắc chạy tới rồi hai người nói những thứ gì đó, Diệp Sơ thấy cái kẻ không ai có thể khiến hắn dễ chịu kia trên mặt có chát thay đổi, rõ ràng là hắn đang cười a Không biết tại sao, ngực có chút nghẹn ( n0t: Vệ Bắc của chúng ta ngoại tình sao?)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx