Này, mau buông cô ấy ra - Chương 21
Nàng… Khóc? Vệ Bắc quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, phải biết rằng từ nhỏ đến lớn, hắn khi dễ qua Diệp Sơ không biết bao nhiêu lần, cho dù khi còn bé hắn bỏ sâu vào hộp bút của nàng, nàng nhiều lắm là bị dọa đến không dám cử động chứ chưa bao giờ khóc Song, nàng bây giờ nước mắt trên mặt hoàn toàn là thật, hốc mắt hồng hồng, hai môi cắn chặt, nước mắt lưng tròng tựa hồ đang phải chịu đựng một nỗi đau vô cùng lớn, không biết tại sao, Vệ Bắc trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác tự trách như kiểu hắn làm sai gì đó nàng mới thương tâm như vậy Cảm giác như vậy làm cho hắn nhất thời chân tay luống cuống, trơ mắt nhìn Diệp Sơ ở trước mặt mình khóc, tâm tình tựa hồ như bị ai đó nhéo chặt “Ai, ngươi đừng khóc a!” Đừng xem hắn tính cách mạnh mẽ,bản chất dù sao cũng chỉ là một tiểu tử, tình huống đột nhiên phát sinh thành như vậy hắn thật không biết phải làm sao Nghe được Vệ Bắc nói như vậy, Diệp Sơ không những không dừng khóc, ngược lại càng khóc thương tâm hơn, nước mắt ngăn không ngăn cản được rơi đầy mặt Cái này, Vệ Bắc hoàn toàn không cách nào, hắn cảm thấy trong lòng rầu rĩ, tại chỗ đi qua đi lại mấy bước, rút cục đứng nguyên tại chỗ nhìn Diệp Sơ Nàng khóc thương tâm như vậy, ngay cả bả vai cũng đang run rẩy. Vệ Bắc cắn răng, đi tới mấy bước, đem nàng ôm vào trong lòng. “Ngoan, đừng khóc …” Trời ạ, đấy nhất định là câu nói ôn nhu nhất mà tiểu tử hắn từ khi sinh ra đến bây giờ nói được, cái giọng ôn như như vậy cũng không giống giọng nói mà hắn có thể nói ra được Diệp Sơ vốn là muốn tránh thoát hắn, nhưng hắn ôm chặt như vậy, nàng căn bản đẩy không ra, một lúc sau Diệp Sơ rút cục cũng không dãy dụa nữa, ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn tiếp tục nức nở khóc Nhìn cô bé quật cường này ở trọng lồng ngực của mình khóc thương tâm như vậy, Vệ Bắc trong lòng dâng lên một cảm giác như kiểu trong lòng hăn không phải là ôm một cô bé mà là ôm cả một thế giới bi thương Hắn bị tâm trạng như vậy làm cho thương tâm,, không thể làm gì khác hơn là đem nàng ôm càng chặt hơn. Bầu trời chẳng biết từ lúc nào bắt đầu lất phất mưa bụi, ánh mắt trời cuối ngày bị khuất sau bóng ngôi nhà cao tầng, ánh đèn đường cũng không chiếu tới chỗ bọn họ, phảng phất như không gian xung quanh không một tiếng động chỉ có ở đó lặng lẽ một cô bé và một cậu bé đang yên lặng ôm nhau Diệp Sơ cảm thấy lòng buồn bực nhưng cái cảm giácđược ôm trong ngực cũng rất ấm áp, nhiệt lượng từ trên người kia truyền đến nàng, dần dần, nàng cảm thấy trong lòng ấm áp hơn, thậm chí còn có chút luyến tiếc không muốn xa rời Đây là một cái cảm giác gì đây? Nàng thật không hiểu rõ nhưng nước mắt lại tự nhiên dừng lại, chẳng qua là thân thể bi thương còn chưa khôi phục như cũ nên bả vai không tự chủ được có chút run run Vệ Bắc thấy nàng giống như sẽ không khóc nữa, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó hắn ý thức được mình đang ôm cái cô bé mà bản thân đang ngày đêm tơ tưởng, khuôn mặt không nhịn được có chút nóng lên Hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, thấp giọng hỏi: “Khá hơn chút nào không?” Nếu như Tần Dao nghe được con mình dùng loại giọng nói này nói chuyện, khẳng định sẽ cho là hắn bị quỷ nhập vào. “Dạ…” Diệp Sơ rầu rĩ hừ một tiếng, cảm giác được hắn đang sờ tóc của mình, có chút ý không thích ứng, đưa tay bám lấy lồng ngực của hắn muốn từ trong lồng ngực của hắn đi thoát ngoài. Mới vừa rồi thấy nàng khóc, Vệ Bắc cảm thấy không đành lòng, nhưng bây giờ nàng thôi khóc lại còn muốn đẩy ra hắn, tiểu tử hắn cảm thấy không nỡ, cho nên hắn dứt khoát nói” Nếu như ngươi thương tâm thì cứ khóc đi, ta sẽ không cười ngươi ….” Diệp Sơ không nhịn trán trở nên đen lại “Khóc xong rồi, ta muốn về nhà.” Nàng vừa nói, liền muốn đẩy ra hắn. Vệ Bắc nóng nảy, thấy nàng giống như rất muốn thoát khỏi mình, trong lòng không nhịn được tức giận, thốt lên: “Ai, ngươi nữ nhân này làm sao như vậy a? Khóc thêm một chút cũng sẽ không chết!” Nhìn đi, đây chính là cái gọi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời Chết? Nghe hắn nói như thế, Diệp Sơ lại nhớ lại chuyện thương tâm kia, sắc mặt lại có chút khác thường Vệ Bắc vốn là còn muốn ôm nàng cho nên thuận miệng nói một chút, lại nhìn thấy Diệp Sơ giống như lại muốn khóc, ngược lại còn nóng nảy: “Ai, ngươi đừng thật khóc a!” “Rốt cuộc để cho ta khóc hay không a?” Diệp Sơ mặt tối sầm. Khó được thấy nàng có phản ứng như vậy, Vệ Bắc có chút giật mình, suy nghĩ một chút, hắn rất tâm không cam lòng nói: “Kia… là đừng khóc, bất quá có thể hay không để cho ta ôm một chút t?” “Không nên!” Diệp Sơ dùng lực, rốt cục vẫn đẩy hắn ra “Ta phải về nhà.” Nàng nói xong, xoa xoa tóc rối tinh rối mù, xoay người rời đi. Vệ Bắc quýnh lên, vội vàng đuổi theo kéo tay nàng: “Ta đây đưa ngươi trở về.” “Không nên.” Diệp Sơ hất tay của hắn ra. “Ta không yên lòng về ngươi!” Hắn vừa nói, vừa kéo tay nàng. … Cho nên, hai người cứ như vậy vừa ngươi đi, ta kéo trở về, ngươi lại vùng vằng rời đi ( n0t: hố hố ta nhìn thế nào cũng thấy giống như kiểu caixyeeu của mấy bé ấy nhể? Hê hê ) Lưu Mỹ Lệ quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, làm sao nữ nhi một mình đi ra ngoài, trở lại lại thành hai người rồi? Hơn nữa đứng ở phía sau nữ nhi lúc này chính là kể tốt nhất nàng không nên dính dáng vào Vệ gia tiểu tử, nhìn lại cái kẻ yên lặng theo nữ nhi vào nhà… Lưu Mỹ Lệ trong lòng một trận phát run, sắc mặt trở nên có chút khác thường. “Tiểu Bắc, cám ơn ngươi đưa Diệp Tử về nhà a, đã tr ễ như vậy thật ngại quá,, ngươi nhanh đi về, đừng làm cho mẹ ngươi lo lắng.” Nàng uyển chuyển hạ lệnh trục khách. Lời này nếu là Diệp Sơ nói, Vệ Bắc khẳng định còn có thể chối cãi, nhưng lời này từ trong miệng nhạc mẫu đại nhân phát ra, hắn hoàn toàng không có cách nào chống đối “Tốt a di, ta đi đây, ngươi chiếu cố Diệp Siêu… Diệp Sơ, nàng mới vừa rồi mắc mưa.” Sau khi dùng thaais độ lễ phép nhất từ khi sinh ra đến giwof nói những lời này, Vệ Bắc lưu luyến không rời nhìn Diệp Sơ một cái, xoay người rời đi Vệ Bắc vừa đi, Lưu Mỹ Lệ vội vàng đóng cửa lại, thấy nữ nhi hốc mắt hồng hồng, vội vàng hỏi: “Diệp Tử, ngươi có khỏe không? Tại sao khóc, cái tiểu tử họ Vệ kia có phải hay không khi dễ ngươi? Mau cùng cho mụ mụ a…” Diệp Sơ giờ phút này tâm tình đã ổn định lại, nàng lắc đầu: “Hắn không có khi dễ ta, ta là nhớ a bảo, không nỡ, cho nên mới…” Nàng không nói tiếp, hốc mắt lại có chút hồng. Thấy nữ nhi là bởi vì a bảo chết mà đi khóc, Lưu Mỹ Lệ lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, bất quá nàng vẫn không yên lòng, lại nói: “Diệp Tử, ngươi buồn mụ mụ có thể hiểu được, bất quá lần tới khác đừng một mình chạy ra ngoài như vậy có được không?” Ở nhà ba ba mụ mụ đều rất lo lắng cho ngươi ra ngoài gặp phải người xấu ” Nàng tận lực uyển chuyển nói Diệp Sơ không ý thức được lão mụ đang nói tới Vệ Bắc, suy nghĩ một chút liền gật đầu. Cứ như vậy, a bảo qua đời coi như là điểm mốc của một giai đoạn, bất quá con chó này theo nàng mưới mấy năm, cho nên cảm giác thương tâm không thể nhanh chóng như vậy mà mất đi Người thương tâm, khẩu vị tự nhiên cũng không còn tốt như trước kia, cân nặng của nàng từ xưa tới nay chỉ có tăng lên nhưng bây giờ thật đúng là kì tích, nó đang…..hạ xuống a
Này, mau buông cô ấy ra - Chương 22
Diệp Sơ sống mười sáu năm, lần đầu tiên có kỳ tích xuất hiện: nàng thật sự gầy đi, mặc dù không phải gầy đi quá nhiều nhưng là gầy ở những nơi nên gầy nha: thắt lưng trở nên mảnh mai, chân nhìn dường như cũng dài hơn, đặc biệt là trên khuôn mặt. Nàng trước kia vốn là một đứa trẻ mập mạp bây giờ cằm có vẻ nhọn ra, mắt có vẻ lớn hơn, cộng thêm nàng vốn đã trắng rồi bây giờ nhìn thế nào cũng thấy giống như một mỹ nhân. Biến hóa như thế đối với Diệp Sơ mà nói cũng chẳng có gì đáng quan tâm nhưng lại có kẻ toan tính muốn chết, không cần phải nói nhiều, người này tất nhiên là Vệ Bắc rồi. Đáng lẽ nhìn thấy cô bé mình mến càng ngày càng đẹp ra, hắn lẽ ra phải cao hứng mới đúng nhưng mắt thấy nàng càng ngày càng thanbh tú động lòng người, Vệ Bắc bỗng ý thức được có nguy cơ tiềm ẩn Những nam sinh kia ngày trước đều sau lưng thầm cười nhạo nàng cũng trở nên thích gần gũi nàng hơn. Mỗi lần Diệp Sơ thu bài tập, có mấy nam sinh cứ phải một câu lớp trưởng trái một câu lớp trưởng kêu loạn, thỉnh thoảng còn mượn cớ hỏi bài đến gần Diệp Sơ mà mập mờ cười giỡn. Cái gì? Ngươi hỏi Vệ Bắc làm sao biết chuyện tình trong lớp Diệp Sơ? Này còn phải kể tới công của hai người nha Thứ nhất là mẹ của hắn Tần Dao, trong khoảng thời gian này nàng bày quan hệ, đi cửa sau, đem nước miếng đi nhờ vả cuối cùng cũng chuyển được hắn lên ban tự nhiên. Cứ như vậy Vệ Bắc và Diệp Sơ tuy không cùng một lớp nhưng ít ra cũng cùng một tầng lầu, hằng ngày đi qua đi lại có gì thoát được mắt hắn Còn có một người, mọi người dù cho có đánh chết cũng đoán không ra, người này chính là Lâm Mậu Mậu. Lâm Mậu Mậu làm sao lại có quan hệ này với Vệ Bắc nha? Chuyện này còn phải nói từ chuyện trước kia Ban đầu Lâm Mậu Mậu đối với Vệ Bắc ấn tượng cũng không tốt lắm, thậm chí còn nhiều lần ở trước mặt Diệp Sơ nói Vệ Bắc không ra gì, thế nhưng có câu: không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Lâm Mậu Mậu mặc dù không ưa Vệ Bắc lớn lối, nhưng nàng càng không ưa hơn cảnh nam sinh mình thích lại đi thích nữ sinh khác. Mắt thấy Diệp Sơ càng ngày càng được hoan nghênh, Triệu Anh Tuấn ánh mắt nhìn nàng mỗi ngày một thêm si mê đến nước miếng đều nhanh muốn rớt ra, Lâm Mậu Mậu làm sao có thể không phát hiện Triệu Anh Tuấn thích Diệp Sơ? Nàng mặc dù không phải loại nữ sinh lòng dạ hiểm độc nhưng cũng không phải loại người hai tay đem người mình thích dâng cho kẻ khác, cho nên nàng đã ra một quyết định trái với lương tâm: Tác hợp cho Diệp Sơ với Vệ Bắc Sau khi đưa ra quyết định này, Lâm Mậu Mậu đầu tiên hướng Vệ Bắc tỏ vẻ thành ý, cụ thể biểu hiện ở chỗ nàng giám thị mội hành động của Diệp Sơ, kịp thời báo lại cho hắn, hơn nữa còn chủ động thay hắn bày mưu tính kế, trợ giúp hắn lấy được sự quan tâm lớn nhất của Diệp Sơ Tỷ như như vậy: “Trưởng lớp, hôm nay tan giờ học có rảnh không?” Sau giờ học, Lâm Mậu Mậu bỗng nhiên chạy tới chỗ Diệp Sơ hỏi “Có a, tại sao?” “KFC mới ra loại mới, tan học ta và ngươi đi mua nha?” “Nhưng mẹ ta kêu ta về nhà sớm một chút.” “Có quan hệ gì? Hôm nay thứ sáu, vốn là tan học sớm nha, hơn nữa chỗ đó cách trường không xa, ngươi đi cùng ta đi mà “ Lâm Mậu Mậu hướng nàng phát huy hết công lực năn nỉ Diệp Sơ có chút bất đắc dĩ,đành gật đầu “Thật tốt quá, sau giờ học chúng ta đi, không được thay đổi nha” Diệp Sơ muốn nói, ngươi theo ta đi cùng không được sao? Cần gì tới nới đó mới gặp? Bất quá vừa định nói, Lâm Mậu Mậu nhanh như chớp đã chạy ra ngoài phòng học, nàng đành phải thôi. Đến khi tan giờ học, Diệp Sơ thu thập sách vở xong, chuẩn bị đi gọi Lâm Mậu Mậu, quay đầu nhìn lại, nha đầu kia sớm đã không thấy thân ảnh, nàng có chút quýnh, người này thật là kỳ quái, lời của mình đã nói chẳng lẽ đã quên? Lời tuy như thế, Diệp Sơ dù sao vẫn là học sinh giỏi tuân thủ lời hứa, dù sao KFC cách trường học không xa, nếu Lâm Mậu Mậu nói đợi ở cửa thì nàng đi đến đó xem một chút cũng không sao. Cho nên Diệp Sơđeo cặp sách, đi tới của hàng KFC mà Lâm Mậu Mậu nói Đến nơi đó, nàng thấy ở cửa có rất nhiều người nhưng sững sờ là không có bóng Lâm Mậu Mậu. Diệp Sơ có chút quýnh, chẳng lẽ nàng thật đã quên đi? Tính, hay là trở về đi thôi. Nàng nghĩ tới đó, xoay người muốn đi, mới quay người lại, đã bị người phía sau ngăn chận. “Ngươi?” Diệp Sơ có chút sững sờ, không nghĩ tới lại ở chỗ này lại gặp phải Vệ Bắc. “Ta thì sao?” Vệ Bắc bĩu môi, bất động thanh sắc. “Không có gì…” Diệp Sơ lắc đầu, “Ta đang đợi Mậu Mậu, bất quá nàng thật giống như đã quên, ta phải về nhà.” Nàng nói xong, vượt qua hắn muốn đi. Chân trước mới bước đi, cánh tay đã bị người nào đó kéo lại: “Uy, Diệp siêu trọng, ngươi đói bụng không?” A? Diệp Sơ không rõ hắn đang nói cái gì, lắc đầu: “Không đói bụng.” “Ngươi khẳng định đói bụng!” Vệ Bắc như đinh chém sắt nói. “…” Diệp Sơ dừng một chút, “Ta thật không đói bụng.” Vệ Bắc bị vẻ mặt vô tội của nàng cho làm cho có chút phiền lòng, dứt khoát không thèm tìm cớ nữa, nói: “Ngươi không đói bụng, ta đói bụng, theo ta đi ăn một chút gì.” Nói xong, không khỏi phân trần mà đem Diệp Sơ kéo vào trong quán. Diệp Sơ cảm thấy có cái gì đó rất không đúng, tại sao thoáng cái nàng đã bị hắn kéo tới đây rồi Bất quá nàng đứng ở phía sau Vệ Bắc giống như hiểu cái gì, đưa tay chọc chọc cánh tay Vệ Bắc: “Uy.” “Sặx sao?” Vệ Bắc tức giận hỏi. “Ngươi sẽ không cùng Mậu Mậu nói trước chứ?” Nàng nói thẳng ra suy đoán của mình. Vệ Bắc sắc mặt cứng đờ: “Cái gì Miêu Miêu chó chó? Ta cùng cái kẻ kia có thể có quan hệ gì a! Nói mau!, ăn cái gì?” Lâm Mậu Mậu kéo thấp cái mũ đang che mặt xuống, một ngụm cola chút nữa phun ra: Vệ Bắc tên vương bát đản này, ta nhất định phải tính sổ với ngươi! Diệp Sơ đầu đầy hắc tuyến, suy nghĩ một chút: “Tùy tiện.” “Cái gì gọi là tùy tiện a? Nói mau!” “… Kia, cola tốt lắm.” “Uống cola làm sao đủ?” “… Thêm khoai tây chiên.” “Biết rồi.” Vệ Bắc quay đầu, đối với người phục vụ nói “ một cốc cola to, một xuất ăn lớn, đúng rồi thêm một khoai tây chiên “ Diệp Sơ khóe miệng co quắp, không nói nên lời. Đồ ăn nhanh chóng được đưa tới, phía trên còn có một ít nước sốt thịt Vệ Bắc nhìn rồi nhíu mày: “Khó nhìn như vậy, thứ gì a?” “Đây là khay đựng đồ ăn thôi.” Nhân viên phục vụ có chút bất đắc dĩ. “Đây nhìn xấu quá đi?” Vệ Bắc chỉ chỉ phía trước, “Ta muốn cái kia.” Đáng thương cho nhân viên phục vụ ngẩng đầu, thấy trên quầy treo một cái khay có hình con heo xấu vô cùng, khóe miệng bắt đầu co quắp: “Cái này không phải là phần ăn để đổi a” (N0t: Edit đoạn này mãi ta mới hiểu là hóa ra cái khay ở quán KFC này có in hình con heo lên trên khay đựng đồ ăn, Vệ Bắc đòi đổi cái khay có trang trí hình con heo khác ấy mà * vã mồ hôi hột *) “Kia ta muốn một cái như thế kia”:“ “… Cái này là khay đồ trang trí, cái đó không phải để bán a” Nhân viên phục vụ nhìn như muốn khóc. “Biết rồi, làm sao phiền như vậy?” Cuối cùng, đang lúc mọi người ánh mắt kỳ quái nhìn hai người bọn họ, hai người bắt đầu ăn xuất ăn của mình “Bây giờ hài tử ăn thật khỏe nha…..” lão thái ngồi bên cạnh cảm thán một câu liền bị Vệ Bắc hung hăng trừng mắt liếc. Diệp Sơ quýnh lên, khồn có cách nào khác nghiêm giọng nói: “Thật ra thì hai người chúng ta ăn không hết nhiều như vậy…” Vệ Bắc không trả lời nàng, ngược lại đem khay thức ăn cầm lên tự nhủ “ngươi nhìn, có giống ngươi hay không a?” vừa nói vừa cầm dĩa đâm đâm vào mũi con heo Giống như… Giống như cái đầu của ngươi a! Diệp Sơ cho dù có thể nhẫn, nhưng nếu cú như vậy không biết nàng con nhẫn được bao lâu nữa Nàng khóe miệng co giật một chút, bắt đầu uống cola, vừa uống vừa cắn ống hút. Bên kia, Vệ Bắc còn đang đâm lỗ mũi của cái đầu heo kia, vừa đâm vừa nói: “Chúng ta đặt tên cho nó đi, gọi siêu trọng có được hay không?” Diệp Sơ cảm giác mình sắp khóc, liều mạng không nói chuyện. “Gọi siêu trọng sao?” Vệ Bắc còn đang nói. “A bảo…” Diệp Sơ rốt cục lên tiếng. “Cái gì?” “Gọi a bảo đi.” Vốn so sánh với siêu trọng tốt hơn nhiều, Diệp Sơ nghĩ như vậy. “Tốt.” Vệ Bắc gật đầu, vừa đâm lỗ mũi cái đầu heo đáng thương vừa nói, “Vậy ngươi liền kêu siêu trọng, có nghe hay không?” Diệp Sơ: “…” Bữa cơm này thật không giải thích được, Diệp Sơ từ đầu tới cuối uống một ngụm cola, ăn vài miếng khoai tây, còn lại đều do Vệ Bắc giải quyết, bất quá hắn cũng không ăn nhiều như vậy, dĩ nhiên kết quả cuối cùng là lãng phí không ít Lâm Mậu Mậu ở trong góc bóp cổ tay, không ăn đừng lãng phí, cho ta thật tốt a! Bên này, Vệ Bắc còn đang khuyên Diệp Sơ: “Ngươi ăn a, làm sao không ăn?” “Không có khẩu vị…” “Cái gì không có khẩu vị? Không ăn làm sao có thịt a? Ngươi nhìn ngươi xem, trước kia còn có chút ít thịt nha …” Vệ Bắc vừa nói, tay lại rất không khách khí nắm cánh tay Diệp Sơ. Lúc ấy chính là mùa hè, nàng đang mặc áo ngắn tay, cánh tay bị hắn cầm làm Diệp Sơ cảm thấy có chút không được tự nhiên: “Ngươi làm gì thế, buông ra!” “Không.” Tiểu tử kia vừa nói vừa đưa tay đi sờ hông của nàng, “Xem một chút, nơi này cũng không còn thịt …” Mẹ kiếp, ta làm sao không nghĩ tới ngươi trước mặt bàn dân thiên hạ dám đi ăn đậu hủ của nàng như vậy? Lâm Mậu Mậu tiếp tục cúi đầu bóp cổ tay. Đang lúc Diệp Sơ bị Vệ Bắc quấy rầy, chuông điện thoại của Vệ Bắc bỗng nhiên vang lên. Vệ Đông mặc dù đối với con quản giáo nghiêm khắc, nhưng dù sao vẫn là ái tử, cho nên con vừa vào trung học đã thay hắn mua điện thoại di động, dễ dàng tùy thời liên lạc. Vệ Bắc có chút không cam lòng mà đem tay từ ngang hông Diệp Sơ dịch chuyển khỏi, nhận điện thoại. Lưu Hàn gọi tới: “A bắc, không phải nói đi đá cầu sao? Người đâu?” Vệ Bắc liếc nhìn Diệp Sơ: “Hôm nay không được, có chút việc.” “Ngươi không coi huynh đệ này ra gì sao? Chúng ta đã nói từ trước rồi mà, ta tính giới thiệu cho ngươi mấy người bằng hữu, ngươi không tới chính là không nể mặt ta đó “ Nói cũng nói đến nước này, Vệ Bắc dù sao vẫn là không thể không đến: “Tốt, ở nơi nào, ta lát nữa đến.” Vội vã cúp điện thoại, Vệ Bắc ngẩng đầu hướng Diệp Sơ nói: “Ta có chút việc, trước đưa ngươi trở về.” “Không cần.” Diệp Sơ lắc đầu, “Ta tự trở về là được rồi.” “Đừng nói nhảm, ta nói đưa ngươi về sẽ đưa ngươi về.” Hắn luôn luôn bá đạo, hoàn toàn không cho người khác cơ hội lựa chọn. Diệp Sơ bất đắc dĩ, cuối cùng đành cùng hắn đi ra ngoài Lúc hai người đi ra, Lâm Mậu Mậu ở trong góc yên lặng reo hò,: đóng gói, các ngươi đã quên đóng gói đồ ăn a!
@by txiuqw4