sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 23-24

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 23

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, đảo mắt đã đến học kì hai lớp mười một Gần tới lớp mười hai, áp lực học tập ngày càng lớn, trường học vì vậy mỗi tháng tổ chức một cuộc thi xếp hạng học sinh một lần, Mấy lần trước xếp hạng của Diệp Sơ không tệ, thật không ngờ mấy lần gần đây vị trí lại rớt xuống hơn mười bậc Hài tử thành tích giảm xuống, làm gia trưởng cũng gấp gáp, Lưu Mỹ Lệ trong lòng nóng như lửa đốt, đúng lúc này nhà trường phát giấy báo về gia đình nói ở kì nghỉ hè sẽ tổ chức một lớp học thêm, muốn học sinh tự nguyện tham gia. Trên danh nghĩa là tự nguyện, nhưng đến khi bắt đầu học thì tất cả học sinh đều có mặt không thiếu một ai, mọi người dậy sớm quờ quạng đi học so với trong kì còn khẩn trương hơn gấp bội Cứ như vậy bận rộn, đảo mắt lại qua một tháng. Sau khi kết thúc học thêm sẽ có hai tuần nghĩ, đối với học sinh lớp mười hai mà nói đây thật là một dịp xa xỉ, trong lớp học sinh vui mừng như điên, một tháng ngày nào cũng đến trường dù là kẻ chăm chỉ mấy cũng bắt đầu phát nản Nhưng Giáo viên chủ nhiệm lớp Diệp Sơ Mã lão sư kia còn rất không nể tình, vừa tan học còn mang cuộc thi cuối năm ra hung hăng giáo huấn một hồi Bữa tiệc giáo huấn vừa phát ra, học sinh vốn là đang rất cao hứng bỗng chốc thành ủi xìu như bánh đa nhúng nước,cúi đầu không nói lời nào. Gặp tình hình này, Mã lão sư thậm chí còn cảm thấy vui mừng, gật đầu nói: “Tan giờ học, Diệp Sơ, ngươi đến phòng làm việc của ta một chuyến.” Diệp Sơ lúc ấy như đang đi vào cõi thần tiên, bỗng nhiên bị lão sư điểm danh, có chút mộng. Lâm Mậu Mậu ở bên cạnh thêm dầu thêm mỡ: “Lớp trưởng, ngươi không phải là có làm gì đắc tội mã lão sư đi, đến phòng làm việc ắt hẳn là khoiong có chuyện tốt đẹp gì rồi “ “Sẽ không, ta Không có làm gì hết” Diệp Sơ vừa nói vừa thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi Kết quả thật đúng là Lâm Mậu Mậu nói trúng, nàng vừa đi vào phòng làm việc, Mã lão sư liền bày ra một tờ giấy trên bàn, vẻ mặt vô cùng tức giận Không đợi Diệp Sơ mở miệng nói chuyện, chỉ nghe “Ba!” Một tiếng, Mã lão sư đem quyển sách trong tay vung mạnh lên bàn, lạnh lùng nói: “Diệp Sơ, ngươi gần đây tan giờ họcđều cùng với ai đi về nhà?” Diệp Sơ ngẩn ra, không nghĩ tới Mã lão sư lại hỏi câu hỏi này, nhất thời có chút mộng “Ngươi không cần trả lời, ta giúp ngươi trả lời, Vệ Bắc dẫn ngươi về nhà có đúng hay không?” Mã lão sư lời này nói ra, Diệp Sơ cuối cùng cũng hiểu hiểu hắn đang nói cái gì. Gần đây bởi vì đoạn đường gần trường đang sửa chữa, xe bus đổi hướng, Diệp Sơ mỗi ngày đều phải đi một đoạn đường rất dài mới có thể bắt được xe bus. Chuyện này bị Vệ Bắc biết được, tiểu tử kia cảm giác mình cuối cùng có cơ hội, mỗi ngày đều đạp xe theo sau nói muốn chở DIệp Sơ về nhà Lần thứ nhất Diệp Sơ không có đồng ý, lần thứ hai Diệp Sơ cũng không có đồng ý, nhưng là sau ba bốn lần như vậy nàng thực sự là bị hắn chọc cho phiền phức, không có biện pháp nào khác rút cục đành phải chiều theo toan tính của tiểu tử kia Cho nên mấy ngày qua, Diệp Sơ quả thật là để cho Vệ Bắc chở về nhà, chẳng qua là nàng không nghĩ tới trong trường học tai mắt quá nhiều, mới có mấy ngày đã tới lỗ tai của chủ nhiệm lớp Mã lão sư là một nam lão sư hơn 40 tuổi, đối với chuyện yêu sớm cách nhìn của hắn cùng với Trịnh lão sư chủ nhiệm lớp mười của Diệp Sơ hoàn toàn bất đồng, TRong lúc mấu chốt như vầy tàh giết lầm một ngàn chứ không thể bỏ qua một, đây chính là tác phong của Mã lão sư “Ngươi thành thật mà nói, có phải hay không cùng hắn yêu đương?” Mã lão sư vẻ mặt rất nghiêm túc. Diệp Sơ lắc đầu. “Không có yêu đương, tại sao ngươi để cho hắn chở ngươi về nhà? Ngươi đừng cho là ta không biết, hai người các ngươi lúc học lớp mười bắt đầu …” Đang lúc Mã lão sư thao thao bất tuyệt giáo dục Diệp Sơ, Vệ Bắc đang ở trong lớp tìm người. “Cái kia, Lớp trưởng lớp các ngươi đâu?” Hắn rất không khách khí túm lấy một bạn học đang trực nhật hỏi Bạn học bị hắn hỏi run run chỉ cửa phòng giáo viên nói: “Bị… Bị Mã lão sư gọi đi.” “Lão đầu không có chuyện gì còn gọi là nàng sao…” Vệ Bắc bất mãn lầu bầu một câu, đi về phía trước vài bước, sau đó bỗng nhiên quay đầu hướng bạn học vừa mới vất vả mới hô hấp lại được kia nói, “Cái người kia, cám ơn a!” Bạn học bị hắn dọa cho đánh rơi cả chổi, vẻ mặt như khóc tang, van ngươi đừng có làm ta sợ như vậy được không? Biết Diệp Sơ ở trong phòng giáo viên, Vệ Bắc rất không kiên nhẫn trực tiếp khoác cặp đi gọi người. Đến cửa phòng làm việc, cửa khép, Vệ Bắc vốn là nghĩ đẩy mạnh cửa đi vào, mới đưa tay lên, liền nghe được tên của mình, hắn nhất thời ngẩn ra, nghe được bên trong truyền ra âm thanh rõ ràng “Ngươi muốn yêu đương, ta không ngăn cản, nhưng là ngươi nên tìm người khá hơn một chút không phải sao?. Ngươi nhìn Vệ Bắc hắn ra cái bộ dạng gì? Là học sinh nhưng không chịu chuyên tâm học hành, suốt ngày cùng đám lưu manh ở cùng một chỗ. Ngươi rốt cuộc coi trọng hắn vì cái gì a? Lớn lên dẹp trai sao? Diệp Sơ a, ngươi đừng ngây thơ như vậy, với thành tích của ngươi thi đại học không thành vấn đề, nhưng Vệ Bắc kia thì sao? Hắn có thể thi đỗ sao? Các ngươi bây giờ còn có thể ở cùng nhau, nhưng sau này chênh lệch càng ngày càng lớn, đến lúc đó cho dù ta không nói ngươi cũng tự cảm thấy hắn không xứng với ngươi ….” Đang ở thời điểm Mã lão sư nói xong nước miếng tung bay, cửa phòng làm việc bỗng nhiên “Ba ” một tiếng. Bởi vì chuyện phát sinh quá đột ngột, Mã lão sư cùng Diệp Sơ giật nảy mình, quay đầu lại nhưng trống rỗng không thấy bóng ai Ngày đó tan giờ học, Vệ Bắc rất kì lạ không có quấn lấy nàng, Diệp Sơ một mình đi đoạn đường rất dài ngồi xe buýt về nhà, lúc về đến nhà trời đã tối rồi. Về đến nhà, lại phát hiện trong nhà tắt đèn, Lưu Mỹ Lệ không nói tiếng nào ngồi ở trên ghế sa lon. Diệp Sơ có chút kỳ quái, hỏi: “Mẹ, ba đâu?” “Làm thêm giờ.” Mẹ của nàng từ trong miệng phun ra mấy chữ rất là lạnh lẽo “Nha.” Diệp Sơ, thuận miệng nói, “Làm sao không bật đèn? Bị cúp điện sao…” Vừa nói, vừa đi tới chỗ công tắc định bật điện, tay vừa đưa lên đã nghe thanh âm Lưu Mỹ Lệ lạnh lùng. “Mới vừa rồi chủ nhiệm lớp các ngươi gọi điện thoại cho ta.” Diệp Sơ chấn động, tay dừng lại. Chỉ nghe Lưu Mỹ Lệ tiếp tục nói: “Hắn nói ngươi gần đây thành tích giảm xuống.” Không biết tại sao, Diệp Sơ bình sanh lần đầu tiên, có loại cảm giác có tật giật mình, nàng cúi đầu. “Ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân sao?” Lưu Mỹ Lệ hỏi. Diệp Sơ không lên tiếng, cảm giác tim mình đang đập bịch bịch. Thấy nữ nhi không nói lời nào, Lưu Mỹ Lệ dứt khoát đi thẳng vào vấn đề nói: “Mã lão sư nói với ta, ngươi gần đây cùng Vệ Bắc rất thận cận?” Diệp Sơ đột nhiên cảm giác trong cổ nghẹn lại, vốn là không có chuyện gì nhưng từ miệng lão mụ nói ta như vậy nàng lại có cảm giác không đúng. Không hiểu sao lại mở miệng giải thích “Mẹ, ta cùng hắn không có gì!” “Không có gì, vậy tại sao ngươi để cho hắn dẫn ngươi về nhà? Không có gì, lần trước một mình ngươi chạy đi lại là hắn đưa ngươi trở lại? Không có gì, ngươi cùng hắn tại sao lại thân cận như vậy?” Liên tiếp mấy câu hỏi làm cho Diệp Sơ á khẩu không trả lời được, bởi vì ngay cả chính nàng cũng chưa từng nghĩ tới, thì ra trong lúc vô tình, nàng đã để cho cái tên tiểu tử Vệ Bắc hư đốn kia tham dự vào cuộc sống của nàng nhiều như vậy! Đây tột cùng là tại sao? Nhân sinh lần đầu tiên, nàng đối với bản thân có chút mê man không hiểu nổi Đang ở thời diểm Diệp Sơ lâm vào suy tư, Lưu Mỹ Lệ bỗng nhiên từ trên ghế salon đứng lên, đi tới trước mặt nàng. “Nữ nhi a!” Nàng thở dài, giọng nói bỗng nhiên trở nên nhu hòa, “Mụ mụ mặc dù không biết ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, nhưng mụ mụ cũng trải qua cái tuổi này như ngươi, rất nhiều chuyện bây giờ ngươi cho là đơn giản nhưng ngươi có nghĩ sau khi lớn lên thì sẽ ra sao không?” Sau này? Diệp Sơ ở trong lòng yên lặng lắc đầu. Cho tới nay nàng chỉ biết nàng là một học sinh giỏi, nghe lời cha mẹ cùng lão sư, thế nên nàng không hề suy nghĩ tương lai mình rút cục thành ra cái dạng gì “Có lẽ ngươi bây giờ cảm thấy cùng hắn ở chung một chỗ rất vui vẻ, nhưng lấy thành tích của hắn mà nói liệu có thể thi vào cùng trường đại học với ngươi sao? Hắn có thể cho ngươi cuộc sống như ngươi mong muốn sao? đến lúc nào đó ngươi sẽ phát hiện ngươi và hắn không cùng một loại người “ Diệp Sơ cúi đầu, tiếp tục trầm mặc. “Đáp ứng mụ mụ, đừng liên quan tới hắn nữa, ta không muốn ngươi sau này phải hối hận.” Lưu Mỹ Lệ vịn nữ nhi vai, khẩn thiết nói. Một khắc kia, Diệp Sơ đột nhiên cảm giác được trong lòng có một chút lạnh lẽo, dưới ánh mắt tha thiết của mẫu thân, nàng yên lặn gật đầu

Này, mau buông cô ấy ra - Chương 24

Đối với học sinh sắp vào lớp mười hai mà nói, cuộc sống đừng mong nói tới hai chữ an nhàn, trừ thời gian làm đống bài tập như núi kia đi cũng chỉ còn đủ thời gian để ăn uống cùng với ngồi nghe tin tức để rèn luyện thính lực Cũng may Diệp Sơ không phải là loại người ưa hoạt động, nàng có thể ở nhà ngây người cả ngày cũng không thấy nhàm chán, chẳng qua là nhớ tới lời mẫu thân hom ấy trong lòng không khỏi có chút rầu rĩ Đến buổi sáng ngày thứ ba, Diệp Sơ đang một mình ở nàh làm bài tập thì chuông điện thoại reo lên, nàng bỏ bút xuống đi nghe điện thoại, nàng vừa nhấc ống nghe chưa kịp nói gì thì đầu bên kia điện thoại đã truyền tới một âm thanh lo lắng “Uy, Diệp Sơ có ở nhà sao?” Diệp Sơ ngẩn ra, không nghe ra thanh âm của ai: ” Là ta, xin hỏi ngươi là?” “Diệp Tử, ta là Tần a di a!” Tần Dao thanh âm trong điện thoại rất lo âu. “Nga, Tần a di a, xin hỏi có chuyện gì không?” “Diệp Tử, ngươi mấy ngày qua có nhìn thấy Vệ Bắc nhà chúng ta hay không?” Nghe được cái tên này, Diệp Sơ trong lòng lại căng thẳng, nhớ tới lão mẹ dặn, nàng thản nhiên nói: “Không có, ta từ khi nghỉ học hè chưa từng thấy hắn.” “Là vậy sao?” Tần Dao giọng nói nhất thời có chút thất vọng. Diệp Sơ vốn định không nói lời nào, nhưng là quỷ thần xui khiến, nàng lại hỏi: “Hắn làm sao?” Nàng hỏi xong, trong lòng cũng có chút hối hận, rõ ràng đáp ứng lão mẹ, làm sao thoáng cái lại không khống chế được rồi? Vừa lúc đó, Tần Dao đã nói ngay: “Ai, ngươi không biết! Từ khi nghỉ học đến bây giờ, tiểu Bắc đã ba ngày không về nhà, ta gọi điện cho hắn cũng không được, cha của hắn đã bị chọc cho tức chết, nói nói hắn nhất định là ở bên ngoài lêu lổng, nếu hắn trở lại sẽ đánh chết hắn. Tiểu Bắc làm sao có thể đi ra bên ngoài theo nhưng tên lưu manh được? Hắn mặc dù từ nhỏ hay gây chuyện đánh nhau, nhưng bản tính không xấu, nhiều năm như vậy cho tới tận bây giờ không có ở bên ngoài quá một đêm… Hắn rốt cuộc đi đâu vậy nha…” Tần Dao càng nói càng thương tâm, thanh âm có chút nghẹn ngào. Dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, Tần a di như vậy, Diệp Sơ cũng có chút khổ sở, đang tính qua điện thoại dặm an ủi nàng mấy câu. Rồi sau đó cả ngày, Diệp Sơ cũng bị cú điện thoại kia quấy rầy đến tâm thần không yên, nhưng nàng nhớ tới lời hứa với mẹ liền quyết tâm bỏ qua mọi thứ chuyên tâm làm bài tập Đến buổi tối, Lưu Mỹ Lệ tan việc về nhà, thấy nữ nhi một mình ở nhà làm bài tập thì rất vui mừng. Xem ra những lời nàng nói ngày đó tất nhiên là có tác dụng rồi, dù sao cũng là nữ nhi bảo bối do nàng hoài thai mười tháng mới sinh ra, làm sao có thể không nghe lời nàng được? Xem ra vị trí của người mẹ nảy trong lòng nữ nhi vẫn còn rất cao nha Nghĩ tới đây, Lưu Mỹ Lệ trong lòng vui vẻ, quyết định để yên cho nữ nhi học bài, sau khi nàng cơm nước xong liền sai lão công đi đổ rác Diệp Thủy bận rộn một ngày, đang ngồi ở trên ghế sa lon xem tin tức, đâu chịu độngthân, cho nên hai người nói cãi nhau ầm ĩ cả lên. “Ngươi còn không bỏ ngay cái mông trên ghế salon ra? Đứng lên cho ta!” Lưu Mỹ Lệ nói Diệp Thủy hừ một tiếng, không để ý tới lão bà. Lưu Mỹ Lệ nhất thời nổi giận: “Ngươi tạo phản a? Ngày mai không muốn ăn cơm nữa sao, ngay cả rác cũng không đổ, heo so với ngươi còn chăm chỉ hơn nha “ “Ân.” Diệp Thủy gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vô sỉ như vậy, Lưu Mỹ Lệ hết chỗ nói rồi. Nghe mẫu thân bên ngoài to giọng, Diệp Sơ từ trong phòng ló: “Mẹ, có chuyện gì sao?” Vừa thấy nữ nhi, Lưu Mỹ Lệ lại bắt đầu càm ràm: “Ngươi không biết ba ngươi thật là lười biếng, chỉ là kêu hắn xuống dưới lầu đổ rác chứ không phải đi giết người phóng hỏa, hắn cần gì nói nhảm nhiều như vậy #@&$&*…” Diệp Sơ muốn nói: mẹ, thật giống như ngươi mới là người đang nói nhiều nha. Bất quá nàng dù sao cũng rất biết điều, sau khi yên lặng nghe mẫu thân càm ràm, nàng nói: “Hay là để ta đi cũng được.” Cứ như vậy, Diệp Sơ mặc đồ ngủ, đi một đôi dép lê, mang theo túi rác đi xuống lầu. Bởi vì từ trên đi xuống chỗ thùng rác cũng không xa lắm, Diệp Sơ cũng lười không đi đường chính mà đi tắt qua cầu thang sau, thế nhưng lúc nàng đi ra mới phát hiện đèn cầu thang đã tắt Nàng cũng không để ý, đem cửa đóng vào rất chặt, lúc nàng xoay người lại liền phát hiện trên cầu thang tối như mực có chút ánh sáng yếu ớt, ánh sáng kia chặt chờn rồi sau đó rơi xuống, rớt xuống bên cạnh nàng, nhìn kĩ nguyên lai là một mẩu thuốc lá thừa Trên cầu thang có người? Diệp Sơ ngẩn ra, ngẩng đầu liền phát hiện người kia đã từng bước từng bước từ trong bóng tối đi ra, đầu tiên là chân, rồi sau đó thân thể, cuối cùng là cả khuôn mặt người ấy xuất hiện trong tầm mắt của nầng. Diệp Sơ bỗng nhiên có chút kinh ngạc Dĩ nhiên người này là kẻ nhiều ngày không thấy Vệ Bắc! Lúc này mới mấy ngày không gặp hắn tựa như thay đôi khá nhiều, tóc dài ra, ngũ quan thâm thúy, trên cằm xuất hiện một chút râu ria, cả người lại toát ra cảm giác chán chường không nói lên lời Diệp Sơ nhướng mày, nói: “Ngươi hút thuốc lá?” Vệ Bắc hừ một tiếng, vóc dáng cao cao đứng ở cầu thang, không nói gì. Diệp Sơ không có quản thái độ của hắn, trực tiếp mấy bước đi tới trước mặt nàng, đưa tay nói: “Lấy ra.” “Cái gì a?” Vệ Bắc không nhịn được hỏi. “Thuốc “ Diệp Sơ như đinh chém sắt nói. “Ngươi muốn làm sao a?” “Trường học quy định học sinh không cho hút thuốc lá, đưa thuốc lá cho ta.” “Quy định quy định, mẹ kiếp ngươi chỉ biết nghe lão sư!” Nghĩ tới lão sư, Vệ Bắc thoáng cái nổi giận, “Ta hôm nay không đưa, lại còn tiếp tục hút đó, ngươi muốn thế nào? Báo cáo lão sư sao? A?” Hắn vừa nói, từ trong túi tiền moi ra một gói thuốc lá. Kết quả, không đợi hắn móc ra cái bật lửa, Diệp Sơ không nói hai lời, đi qua đem bao thuốc trong tay hắn đoạt lấy “Diệp siêu trọng ngươi điên rồi a?” Vệ Bắc lập tức rống lên, “Ai cần ngươi lo ta! Mẹ kiếp ngươi là cái gì của ta a?” Một câu nói, Diệp Sơ ngây ngẩn cả người. Người nào? Đúng vậy a, nàng là cái gì của hắn đâu? Nàng cái gì cũng không phải cả….. Nàng cười lạnh hạ, đem thuốc lá nhét trở về trong tay của hắn. Vệ Bắc không nghĩ tới Diệp Sơ bỗng nhiên làm như vậy, thoáng cái cũng có chút sững sờ, lại nhớ tới câu nói mình vừa nói kia, không khỏi có chút hối hận, đang lúc hắn ngẩn ra suy nghĩ, Diệp Sơ đã vượt qua hắn muốn rời đi Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Vệ Bắc một phen giữ nàng lại. “Làm gì?” Diệp Sơ giọng nói không vui “Ngươi làm gì? Một tay đoạt đi, một tay trả lại cho ta, mẹ kiếp ngươi đùa bỡn ta a!” Diệp Sơ cắn răng, thấp giọng nói: “Ngươi muốn hút ta để ngươi hút, ta quản được chuyện gì, ta làm vậy không phải hợp ý ngươi sao?” Nàng vừa dứt lời có một lực đạo rất lớn từ tay nàng truyền đến, đem nàng nàng kéo tới, không đợi nàng kịp phản ứng, Vệ Bắc đã đem nàng ôm vào trong ngực, tay niết người của nàng. Hắn thanh âm rất thấp, cơ hồ từ trong cổ họng rống ra ngoài “Ai nói không có quan hệ? Ta nói có thì!” Hắn nói xong, hung hăng hôn nàng. Hắn giống như điên cuồng hôn nàng, đem nàng chống lại trên cánh cửa sắt lạnh lẽo, để nàng tùy ý trong ngực hắn liều mạng địa giãy dụa, còn hắn tùy ý cướp đoạt của nàng hết thảy. Này không biết qua bao lâu, người trong ngực rốt cục ngừng dãy dụa lại, chuyển từ kịch liệt giãy dụa biến thành khẽ run rẩy, bên tai truyền đến giọng nàng khóc nức nở. Vệ Bắc ngực căng thẳng, đột nhiên buông nàng ra. Cùng lúc đó “Ba!” Một tiếng, trên mặt hắn đã để lại năm dấu tay hồng hồng. Hắn không nghĩ tới nàng có thể đánh hắn, trong lúc đó nhất thời có chút sững sờ, vừa lúc đó, khuôn mặt của Diệp Sơ đầy nước mắt đẩy hắn ra hướng trên lầu chạy. Vệ Bắc lấy lại tinh thần, một phen kéo cổ tay Diệp Sơ. “Thật xin lỗi.” Lúc này nói xin lỗi, còn có ý nghĩa sao? Diệp Sơ đưa lưng về phía hắn cắn răng, “Buông tay!” Thanh âm của nàng lạnh lùng như băng. Rõ ràng là đêm hè, nghe được thanh âm nàng như vậy, Vệ Bắc cảm thấy cả người rét run, hắn rốt cục bỏ cái gọi là tự ái, thấp giọng nói xin lỗi: “Đừng nóng giận có được hay không? Ta sau này không bao giờ … dám đối với ngươi như vậy, ta sẽ thật tốt đọc sách, không bao giờ … hút thuốc lá nữa, cũng không đánh nhau, sau này ngươi nói gì ta cũng đáp ứng ngươi…” Diệp Sơ trong tâm như bị ai đó bóp chặt, nhưng tuôn ra khỏi miệng vẫn lag hai chữ lạnh băng: “Buông tay!” Vệ Bắc đi qua từ phía sau ôm lấy nàng, càm của hắn chống ở trên vai của nàng: “Diệp Sơ, ta thích ngươi, ta thật thích ngươi, đừng rời bỏ ta, ta c van xin ngươi…” Hắn đời này chưa từng hèn mọn như vậy đi van cầu ai, Diệp Sơ có thể cảm giác được thân thể khẽ run của hắn. Nàng cảm thấy thân thể của mình rất lạnh, lạnh đến mức có chút chết lặng. “Buông tay!” Nàng cắn răng, nói lần thứ ba. Rốt cục, cánh tay ôm chặt nàng từ phái sau cũng được buông lỏng dần, người phía sau buông tay xuồng, vô lực lui về sau một bước, mặt lại lui dần vào phía bóng tối Diệp Sơ không quay đầu lại, cũng không dám quay đầu lại, nàng từng bước hướng trên lầu đi, nghe được thanh âm hắn ở trong bóng tối lẩm bẩm tự nói: “Ta có thể làm được… Thật có thể…” Dần dần, những thanh âm kia cùng thân ảnh của hắn dần dần chìm vào bóng tối, rồi biến mắt không thấy tăm hơi


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx