Này, mau buông cô ấy ra - Chương 27
Trước khi thi nửa tháng, trong trường học tổ chức một lần thi thử cuối cùng, Diệp Sơ không ngoài dự đoán đứng thứ nhất. Ngoài dự đoán của mọi người chính là Vệ Bắc kia, hắn thế nhưng lọt vào top 100, không thừa không thiếu đứng đúng vị trí 100 Nghe được tin tức kia Tần Dao quả thực vui mừng đến phát điên rồi, đây dù sao cũng là trường trung học trọng điểm, xếp thứ 100 cũng là tốt rồi, tùy tiện cungc có thể thi đỗ vào một trường đại học, so với kẻ năm trước còn xếp thứ nhất từ dưới lên như hắn đây thật là kì tích nha, nàng không khỏi cảm khái vạn phần. Rốt cuộc là cũng không phải là nàng thất bại trong việc làm mẹ nha! So với Diệp Sơ cùng Vệ Bắc kia các bạn học khác sẽ không may mắn như thế, tỷ như Lâm Mậu Mậu, nàng tới lần thi cuối cùng thụt lùi nghiêm trọng, rớt đi năm mươi mấy bậc, ngày công bố thành tích đó nàng ngây ngẩn cả người nửa ngày rồi bỗng nhiên mãnh liệt òa khóc Diệp Sơ lúc ấy đang đứng bên cạnh nàng, thoáng cái ứng phó không kịp. “Mẹ ta nếu biết thành tích của ta, sẽ thất vọng chết…” Lâm Mậu Mậu khóc đến rất đau đớn tâm can, vừa khóc vừa nhắc, trong lớp rất nhiều bạn học hướng nàng nhìn lại, còn chỉ chỏ. “Có cái gì đẹp mắt? Các ngươi không thi qua bao giờ sao?” Bỗng nhiên một thanh âm nổi giận đùng đùng ở trong phòng học vang lên, trong thoáng chốc Diệp Sơ cho là Vệ Bắc lại tới kiếm bọn họ, kết quả ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là Triệu Anh Tuấn mặt đen lại đang nhất thời có chút không thích ứng. Chưa boa giờ nhìn thấy nam sinh hiền lành nhất lớp tức giận, không ít bạn học kinh ngạc rồi rối rít quay đầu đi, Triệu Anh Tuấn đứng lên hướng bọn họ đi tới, đối với Lâm Mậu Mậu nói: “Có cái gì phải khóc? Điểm số lên lên xuống xuống là chuyện rất bình thường, cũng không phải là thật thi, ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng.” Lâm Mậu Mậu khịt khịt mũi mấy cái, ngẩng đầu lên, bả vai còn không nhịn được run run mấy cái “Ta thi không đậu, thi rớt làm sao bây giờ? Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau thi đại học C mà…” Thì ra là đã hẹn ước trước, rất nhiều bạn học duỗi dài cổ ra nghe ngóng rồi trong lòng âm thầm cười một tiếng Triệu Anh Tuấn khuôn mặt đỏ hồng, thấp giọng nói: “Ngươi nói lớn tiếng như vậy làm gì? ta cũng không chắc sẽ thi đỗ a, cố gắng lên một chút là được …’ “Dạ!” Lâm Mậu Mậu cố gắng gật đầu, trong mắt còn mấy giọt nước mắt chưa khô. Diệp Sơ yên lặng đứng ở một bên nhìn hai người đó động viên lẫn nhau, không biết làm sao trong lòng tự nhiên lại nhó tới cái kẻ đáng ghét nào đó Tên kia tháng trước đã quyết định lấy đại học C làm mục tiêu, lại còn trước mặt nàng ẩn hiện nói” Ngươi nhìn nha, ta sẽ cố gắng không chừng lại thi đỗ đại học C đó “ Diệp Sơ nhớ được mình lúc ấy liếc hắn một cái: “Ngươi cho rằng thi vào đó muốn thi là có thể thi sao? Ta cũng chưa chắc sẽ thi đỗ” Kết quả nàng bị Vệ Bắc trợn mắt nhìn, tiểu tử hắn chỉ vào cái mũi của nàng uy hiếp: “Ngươi dám cho rằng ta thi không vào? *** ngươi tin ta không để ngươi yên không?” ( Ẹc VB tật xấu khó đổi, mấy cái dấu * thì các nàng tự hiểu nhé (>0<!) Diệp Sơ nghiêm mặt lại đem sách trong tay vứt vào người hắn rồi cúi đầu xuống nhưng khóe miệng lại khẽ ngoắc ngoắc. Thật ra thì đại học C cũng không phải là rất khó thi, trong lòng nàng yên lặng nghĩ. Bất kể có nguyện ý hay không, kì thi tốt nghiệp quyết định vận mệnh của hàng ngàn học sinh rút cục cũng tới Tháng sáu, trường học bố trí xong khu vực cảnh giới, ở trước cổng trường lớn như vậy tất cả các vị phụ huynh đều nóng lòng chờ đợi Môn thứ nhất ngữ văn thi xong, Diệp Sơ đi từ phòng thi ra, thấy ở phòng thi đối diện Vệ Bắc huýt sáo đi ra ngoài, hướng nàng làm tư thế chiến thắng. Thật ra thì thi tốt nghiệp trung học cũng chỉ là một trong vô số lần kiểm tra trong cuộc đời của học sinh cấp 3, tại sao ai cũng khẩn trương như vậy chứ? Diệp Sơ đây là lần đầu tiên đối với một kì thi mà tâm can khẩn trương như vậy, nhưng lúc này bỗng nhiên tâm nàng lại thả lỏng xuống Lưu Mỹ Lệ buổi tối cố ý tới đón nữ nhi về nhà, gặp nhi tử vẻ mặt vui vẻ bất chợt thở dài, thật là nàng so với thí sinh dự thi còn khẩn trương hơn gấp bội “Ngày mai buổi chiều thi tiếng anh đừng quên mang bút máy và cục tẩy” Buổi tối lúc ăn cơm, Lưu Mỹ Lệ lần thứ N dặn dò nữ nhi. Diệp Sơ như ngày thường gật đầu, nhưng là Diệp Thủy không nhịn nổi nói” Ta nói ngươi có thôi đi hay không a? Nói đễn tám lần rồi, mọi người đều bị ngươi nói tới phiền chết “ “Ai nói tám lần rồi? Mới bảy lần!” Lưu Mỹ Lệ sữa lại. “Bảy lần còn chưa đủ a? Ngươi nữ nhân này làm sao phiền phức như vậy?” “Ngại phiền ban đầu ngươi đừng theo đuổi ta a, còn viết một đống thư tình buồn nôn chết người…” DiệpThủy: “…” Lưu Mỹ Lệ thấy lão công không phản đối, vừa a a hỏi nữ nhi: “Nữ nhi a, ngươi đã nghĩ tới nên thi đại học nào hay không?” “tự nhiên ngươi hởi cái này làm gì a?” Diệp Thủy lại ở bên cạnh xen lời vào “Ta nói này Diệp Thủy, ngươi hôm nay là cố tình theo gây sự với ta có phải hay không?” “Là một mình ngươi không có việc gì rảnh rỗi gây chuyện…” Hai vợ chồng ngươi một câu ta một câu, bỗng nhiên Diệp Sơ thốt ra một câu: “Đại học C.” “A?” Hai người đồng thời im lặng, nhìn về phía nữ nhi. Diệp Sơ lặng yên, lại lặp lại một lần: “Ta muốn thi đại học C” Không khí thoáng cái trở nên quỷ dị, một lúc lâu, Lưu Mỹ Lệ ha hả cười cười: “đại học C thật tốt, chính là có chút xa xôi.” Thấy nữ nhi không nói lời nào, vội vàng bổ sung một câu, “Nếu có thể thi đậu, xa một chút cũng không là vấn đềm trường danh tiếng như vậy nhiều ngwoif muốn thi mà đâu có được đâu, có phải không a cha của nó” Diệp Thủy rầu rĩ hừ một tiếng. Bất kể cha mẹ Diệp Sơ có nguyện ý hay không cho nữ nhi đi học xa như vậy, ngày thi thứ hai rút cục cũng tới. Buổi sáng thi số học, Diệp sơ làm bài rất tốt, từ phòng thi đi ra thấy Vệ Bắc cau mày trong lòng nàng thoáng chôc chùng xuống “****Người nào ra cái bài cuối cùng biến thái như vậy!” Vệ Bắc trong miệng mắng. Diệp Sơ trong lòng thoải mái một chút, bài cuooic cùng quả là có chút khó, làm không được cũng không sao “Diệp siêu trọng.” Vệ Bắc bỗng nhiên gọi nàng. “Sặx sao?” Diệp Sơ cảnh giác nhìn hắn. “Xế chiều thi tiếng Anh, cho ta mượn cục tấy.” “Ngươi thi tiếng Anh ngay cả cục tấy cũng không mang?” Vệ Bắc cười khan hai tiếng: “Đã quên…” Diệp Sơ mặt đầy hắc tuyến, móc ra cục tấy bẻ một nửa cho hắn: “Cho.” “Bây giờ cho ta làm gì? Nhỏ như vậy lát ta đi ăn hẳn sẽ quên mất, đợi lát nữa tới lúc thi ta tới lấy “ Ngay cả viên cục tấy cũng quản không tốt, Diệp Sơ khinh bỉ nhìn hắn một cái, đem hai nửa cục tẩy nhét vào trong túi bút Hai giờ rưỡi chiều, Tiếng chuông thi môn Tiếng Anh cuối cùng cũng vang lên, Diệp Sơ theo đám người đi vào phòng thi, trong tay nắm hai nửa cục tấy. Tên kia không phải là đã quên sao? Nàng đem hai nửa tẩy để trên bàn, liếc nhìn ngoài cửa sổ. “Phía dưới bắt đầu phát đề thi, xin các bạn học chuyên tâm vào cuộc thi, không nên nói chuyện.” Thanh âm vô tình của giám thị vang lên, Diệp Sơ nắm lấy hai nửa cục tẩy trong tay, nhíu mắt. Nhất định là đã quên, cái đồ trí nhớ bò! Cuộc thi tiếng chuông đúng lúc vang lên, trong phòng học truyềnđến tiếng đài củ phần thi nghe, thời khắc tất cả mọi người đang tập trung tinh thần làm bài, Diệp Sơ bỗng nhiên nghe được thanh âm của hai vị lão sư “Chúng ta trường thi còn thiếu người a!” “Thi quan trọng như vậy, người nào còn chưa tới a?” “Số mười hai, Vệ Bắc.” “Ta phải nhanh chóng đi tìm, cuộc thì trọng yếu như vậy, có chuyện gì xẩy ra a…” Sau khi nghe những lời này Diệp Sơ tai bắt đầu nghe không rõ, phần thi nghe đã bắt đầu, nàng bỗng nhiên có chút đần độn, một tay cầm bút, một tay cầm một nửa cục tấy, móng tay ấn vào cục tấy. Hai giờ dài dằng dặc của cuộc thi tiếng anh rút cục đã trôi qua, Chuông kết thúc vang lên, bất kể là thi tốt hay không cơ hồ tất cả học sinh đều thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục, cũng kết thúc! Sân trường đang yên lặng thoáng cái sôi sục mạnh mẽ. Trong âm thanh hỗn loạn như vậy Diệp Sơ thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng thi mang theo cảm giác như cả một thế kỉ đã trôi qua Nàng ngẩng đầu nhìn hướng phòng thi đối diện, mấy thí sinh hoặc vẻ mặt đau khổ, hoặc nét mặt tươi cười như hoa đi ra, duy chỉ không có người nàng nàng muốn gặp kia. Trong lòng nàng bỗng nhiên trống rỗng, cô đơn nói không ra lời. Nàng lần đầu tiên khát vọng có người đi ra, ân cần hướng nàng làm động tác chữ V, thế nhưng người đã đi ra sạch mà người kia vẫn không có đi ra ngoài “Diệp Tử, thi như thế nào a?” Lưu Mỹ Lệ trước tiên vọt tới trước mặt nữ nhi. Diệp Sơ trầm mặc, không nói gì. Lưu Mỹ Lệ nụ cười thoáng cái cứng lại: “Thi cũng đã thi xong, quản làm chi? Đi, chúng ta về nhà, ăn một bữa thật ngon! Ba ngươi còn đang ở nhà chờ chúng ta!” Diệp Sơ gật đầu, trong mắt bỗng nhiên thấy thân ảnh của một ai đó, y phục bẩn thỉu, trên miệng hắn còn một tia máu Một cái tát rơi vào trên mặt hắn, Tần Dao đứng ở trước mặt con, giận đến phát run. “Ngươi nói ngươi bình thường đánh nhau còn chưa tính, bây giờ là thi tốt nghiệp trung học a! Ngươi đi đánh nhau? Làm sao ngươi không bị đánh cho chết đi a!” lại một cái tát rơi vào trên gương mặt của hắn. Vệ Bắc cắn răng, không nói gì, con ngươi hắn quật cường quét về phía Diệp Sơ, không biết làm sao, Diệp Sơ bỗng nhiên một trận lo lắng. “Diệp Tử, làm sao còn không đi a?” Lưu Mỹ Lệ hướng nữ nhi la. “Tới đây!” Diệp Sơ cuối cùng liếc nhìn Vệ Bắc một cái rồi vội vã đuổi theo mẫu thân.
Này, mau buông cô ấy ra - Chương 28
Mặc dù kì thi tốt nghiệp trung học đã kết thúc, nhưng chuyện Vệ Bắc không tham gia một môn thi tiếng Anh cuối cùng giống như là được lan truyền trên internet không bằng mà rất nhanh các bạn học đều biết Buổi tối, Diệp Sơ bật QQ, thấy Lâm Mậu Mậu giử tới một khuôn mặt “Kinh ngạc”. Miêu Miêu: nghe nói Vệ Bắc không tham gia thi Tiếng Anh đi? Mẹ a Bảo: hình như là… Miêu Miêu: chuyện gì xảy ra a? Mẹ a Bảo: không biết. Miêu Miêu: không phải đii? Ngươi là lão bà của hắn mà lại không biết? Mẹ a Bảo: = =, Miêu Miêu: xong, thiếu thi một môn rất nghiêm trọng nha, ôi chao! Hắn đã tiến bộ như vậy, làm sao bây giờ a? Miêu Miêu: hắn có thể hay không học lại a? Miêu Miêu: học lại rất cực khổ… Miêu Miêu: Diệp Tử? Miêu Miêu: ngươi còn ở đó sao? Miêu Miêu:? Miêu Miêu: … Mẹ a Bảo: ta có việc, ta đi trước. 88 Miêu Miêu: ách… 88 Đóng máy vi tính, Diệp Sơ có chút tâm thần không yên. Cuộc thi trọng yếu như vậy, hắn tại sao lại đi đánh nhau với người ta a?” Mấy ngày qua, Diệp Sơ một mực suy nghĩ vấn đề này mà vẫn không thông, chẳng lẽ đối với hắn mà nói đánh nhau so với thi tốt nghiệp trung học còn trọng yếu hơn sao? Hay là hắn có nổi khổ tâm… Diệp Sơ nghĩ đến nhức đầu, lúc này thanh âm lão mẹ từ phòng bếp truyền đến: “Diệp Tử, đi xuống lầu đi siêu thị, nhà hết tương rồi!” “Nga!” Diệp Sơ đáp một tiếng, tiện tay cầm lấy ví tiền đứng dậy đi ra cửa. Siêu thị mới xây ở phía dưới cư xá,đây là thời gian ăn tối nên không có mấy khách. Diệp Sơ từ trên kệ cầm bình tương ra đi trả tiền, đến quầy thu ngân mới phát hiện ví tiền của mình trống rỗng… Cầm lấy ví tiền trống rỗng, nàng cùng nhân viên thu ngân nhìn nhau làm nàng có chút quýnh Diệp Sơ: “Cái kia… Ta trở về lấy tiền …” Lời còn chưa nói hết, một cái tay quăng tiền ở trên quầy.”Ta giúp nàng trả.” Thanh âm quen thuộc vang lên, Diệp Sơ trong lòng không khỏi chấn động, quay đầu thấy tiểu tử Vệ Bắc kia chẳng biết từ lúc nào đứng ở sau lưng nàng, trên mặt còn mang theo vết máu ứ đọng, nhiều ngày không thấy, ánh mắt của hắn tựa hồ so với trước kia sắc bén hơn. “Không cần, tự ta đi về lấy là được…” Diệp Sơ lấy lại tinh thần, liên tục không ngừng nói. “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Còn không lấy tiền!” Vệ Bắc mặt lạnh, trừng mắt nhìn nhân viên thu ngân. Diệp Sơ ở trong lòng yên lặng lau mồ hôi, thật ra thì ngươi là tới ăn cướp sao… Từ siêu thị đi ra ngoài, không khí có chút quỷ dị. Diệp Sơ cầm lấy bình tương, cúi đầu đi theo phía sau Vệ Bắc, dép trên mặt đất lạch cạch lạch cạch vang lên. “Diệp siêu trọng!” Vệ Bắc bỗng nhiên dừng bước lại. “A?” Diệp Sơ thắng gấp, thiếu chút nữa đụng vào người của hắn. “Ngươi đi không có mắt a?” Vệ Bắc mắng. Diệp Sơ: “…” Giữa hai người thoáng cái lâm vào trầm mặc, một lát sau, Diệp Sơ chợt nghe Vệ Bắc nhỏ giọng lẩm bẩm câu: “Thật xin lỗi…” Cái gì? Diệp Sơ ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn. Hai người bọn họ cách nhau 20 cm chiều cao, Diệp Sơ ngẩng đầu nhìn như vậy cực kỳ giống một loài động vật nhỏ nào đó biết nghe lời Vệ Bắc khắc chế vọng động muốn sờ đầu nàng, đem tay đút trong túi quần, nói: “Ngày đó thi tiếng Anh, ta không có đi thi…” Diệp Sơ rất muốn hỏi, ngươi tại sao không đi thi, lời bật ra tới khóe miệng thì dừng lại, nàng hỏi: “Ba mẹ ngươi rất tức giận sao?” Vệ Bắc cười khổ một cái: “Có thể không tức giận sao?” Hắn chỉ chỉ mặt của mình, ” Kiệt tác của ba ta.” Diệp Sơ trầm mặc, không biết nên nói cái gì. Giữa hai người trầm mặc như vậy một lúc, bỗng nhiên Vệ Bắc xoay người đưa lưng về phía nàng, hung hăng lấy chân đá một cục đá trên mặt đất, thanh âm của hắn rất nhẹ, giống như là lầm bầm: “Ta con mẹ nó không có đánh nhau, ta đáp ứng ngươi, cũng là đám khốn kiếp kia quấn ta không chịu đi…” “Cái gì?” Diệp Sơ không có nghe rõ lời của hắn, ở phía sau hỏi lại. Vệ Bắc quay đầu lại, khẽ cắn răng: “Không có gì.” “Vậy ngươi mới vừa rồi…” “Cái gì mới vừa rồi, ta đi!” Vệ Bắc muốn chạy đi. “Chờ một chút!” Diệp Sơ ở phía sau bỗng nhiên gọi hắn. Hắn dừng bước lại, quay đầu lại: “Sặx sao?” “… Ta còn muốn trả lại ngươi tiền.” “Shit! Ngươi không có cái gì khác để nói sao?” Vệ Bắc tức giận lẩm bẩm một câu, hướng nàng nói: “Không cần, cái nữ nhân này sao phiền phức như vậy a?” Nói xong hắn tiêu sái chạy đi, cũng không quay đầu lại. Trong màn đêm, Diệp Sơ đứng tại nguyên chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, nghĩ làm sao cũng không thông rút cục hắn mới vừa rồi lúc xoay người nói cái gì. Lại qua mấy ngày, kết quả kì thi tốt nghiệp cuối cùng cũng đã có Diệp Sơ thi không tệ, duy chỉ có một môn tiếng Anh không được tốt làm thành tích so với dự tính thấp hơn 10 điểm, điểm số giảm tuy không nhiều nhưng ảnh hưởng rất lướn tới việc đăng kí vào trường đại học C của nàng, dựa theo số điểm đỗ vào trường C mấy năm qua điểm của nàng như vậy rất có thể sẽ rớt Nữ nhi thi không tốt, có khả năng thi rớt trường đại học mà nàng chọn, đáng lẽ kẻ làm cha mẹ phải lo lắng không thôi mặt mày tái xám, vậy mà hai vị gia trưởng kia lại có thể cười híp mắt suốt cả một ngày Bây giờ trường đại học nhiều như vậy cũng không ít trường thua kém trường C, nhưng nữ nhi bảo bối lại chỉ có một, nếu quả thật để cho nữ nhi đi đến tận trường C xa xôi học tập thì thật là vất vả cho nữ nhi, chi bằng để cho nữ nhi tới trường F gần đây học tập, tuy danh tiếng không bằng trường C nhưng cũng không phải là trường không có danh tiếng nha Cho nên, Lưu Mỹ Lệ liên hiệp với lão công, bắt đầu đêm ngày động viên nữ nhi đăng kí vào trường F. “Ngươi nữ nhi một thân một mình không cần thiết phải đi xa nhà cùng mấy con mọt sách tranh giành như vậy nha, học gần một chút mụ mụ cũng dễ dàng chiếu cố ngươi.” Lưu Mỹ Lệ khổ tâm khuyên can. “Còn có thể tiết kiệm lộ phí.” Diệp Thủy ở bên cạnh phụ họa. “Đúng, tiết kiệm lộ phí có thể mua đồ ăn ngon! Ngươi mỗi tuần về nhà, mụ mụ sẽ đẫ ngươi đi ăn Haagen-Dazs!” Diệp Sơ cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ ở trong mắt cha mẹ nàng vĩnh viễn chẳng qua là một cô nương mập thích ăn hay sao? Nhưng là lời của bọn họ cũng không phải không có lý, ít nhất là với điểm số của nàng bây giờ mà đăng kí trường C quảcó chút nguy hiểm Mà bây giờ không thiếu học sinh khá giỏi vì chủ quan mà thi rớt nha, nàng không muốn như bọn họ, có lẽ nên nghe cha mẹ. Cứ như vậy sau khi do dự mấy ngày, ngày đăng kí rút cục cũng tới, trên tay cầm giấy đăng kí,, Diệp Sơ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Đến tột cùng là liều mạng đăng kí đại học C hay là an phận đăng kí đại học F đây? Nàng cuối cùng vẫn không phải là loại người ưa mạo hiểm đi, sau khi suy nghĩ một chút liền quyết định nghe theo cha mẹ đăng kí đại học F Đã chọn trường học, bước thứ hai là xác định chuyên ngành, ba mẹ nàng cảm thấy đã thỏa mãn nên cho nàng tùy chọn chuyên ngành nàng hứng thú, không có ý định can thiệp Chẳng qua là không có cha mẹ can thiệp, Diệp Sơ ngược lại thoáng cái không biết nên chọn ngành nào, nàng từ nhỏ là người không tranh quyền thế, thành tích cũng không phải thiên phú, kia vô số ngành nghề trước mắt nàng nhìn cũng không thấy có cái nào đáng chú ý Cứ như vậy vẫn do dự, rốt cục đã sang ngày thứ hai Buổi tối, Lâm Mậu Mậu gọi điện thoại hỏi Diệp Sơ quyết định thi ngành gì, nàng nói nàng học y học, chuẩn bị sau này giơ tay chém xuống, giết người vô tình. Triệu Anh Tuấn nghe nói đăng kí khảo cổ, dường như muốn đem cả đời gắn với đất đá Duy chỉ có Diệp Sơ, đối với khoản trống chuyên ngành trong đơn đăng kí vẫn như trước không xác định được Nàng thiếu chút nữa nghĩ đổ xúc sắc, kết quả xúc xắc trong tay chưa kịp rơi xuống trên bàn, của sổ đã bị ai đó dùng đá ném kêu cạch một cái ( haizz ai du côn vậy không nói bà con cũng đoán ra chứ) May mà cha mẹ nàng đang ở ngoài xem tivi, nếu không mẹ của Diệp Sơ rất có thể sẽ cho rằng trong nhà có trộm Diệp Sơ mở cửa sổ ra, thấy Vệ Bắc cầm cục đá đứng ở dưới lầu, tựa hồ còn muốn ném viên thứ hai. “Làm gì?” Diệp Sơ hỏi. “Xuống đây!” Vệ Bắc thấp giọng nói. Người này không thể dùng phương pháp nào văn minh hơn một chút sao? Diệp Sơ tuy là cực kỳ buồn bực nhưng vẫn tìm cớ xuống lầu. Dưới lầu, Vệ Bắc đang đứng dưới tán cây đợi nàng,hắn mặc một cái áo T_shirt màu lam, mấy vết thương trên mặt đã tan dần, cả người toát ra thần sắc sảng khoái “Có việc gì thế?” Diệp Sơ hỏi. “Ba ta an bài ta đi thi công an.” Vệ Bắc đi thẳng vào vấn đề, giọng nói nghe rất hưng phấn, “Mặc dù không phải là Đại học C, bất quá đều cùng trong một thành phố, ta đã tra qua trường này cùng đại học C rất gần chỉ cần ngồi xe bus cũng có thể tới “ Diệp Sơ sửng sốt, bật thốt lên: “Ta không thi đại học C.” ( N0t nhảy vào chen lời: Haizz, hài tử này thật là đáng thương a, đang hí hửng lại bị dội nước lạnh, chậc chậc thật là nhân sinh khổ ai nha *thở dài lắc đầu*) “Cái gì?” Vệ Bắc mặt liền biến sắc, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Sơ nói như vậy. “Ta thi không tốt, thi đại học C sợ sẽ trượt mẹ ta kêu tat hi đại học F” Diệp Sơ chi tiết nói. “Mẹ ngươi kêu thi cái giò ngươi liền thi cái đó a? Làm sao ngươi có thể không có chủ kiến như vậy!” Vệ Bắc thoáng cái nổi giận.( n0t: không phải mi cũng thi theo cha mẹ sắp đặt còn chi, chỉ giỏi cả vú lấp miệng em nha) Hắn bỗng nhiên như vậy, Diệp Sơ cũng có chút tức giận: “Ba ngươi an bài ngươi thi công an ngươi liền thi công an, ngươi có chủ kiến sao?!” ( n0t: giỏi! Diệp sơ đã phẩn công, hé hé ) “Ta!” Vệ Bắc chán nản quát: “Ta con mẹ nó còn không phải là nghĩ ngươi muốn thi đại học C nên mới đồng ý sao” “Ai nói với ngươi ta nhất định thi đại học C?” “Ngươi!” Vệ Bắc chỉa về phía nàng, giận đến thiếu chút nữa hộc máu, “Diệp siêu trọng, ngươi có chủ tâm đùa bỡn ta phải không? Con mẹ nó nếu không phải bởi vì đáp ứng ngươi, bọn họ đánh ta ta có thể không hoàn thủ sao? Ta có thể đi thi trễ sao? Bây giờ ngươi lại nói với ta ngươi không thi đại học C, ngươi coi ta là cái gì a?” “Ngươi nói gì?” Vệ Bắc lúc này mới phát hiện mình mới vừa nói lỡ miệng, thoáng cái im lặng “Ngươi là bởi vì ta mới bị trễ?” Diệp Sơ hỏi tới. “Cái gì ngươi không ngươi, ngươi rất phiền a!” “Uy! Ngươi nói a, không là bởi vì ta nên ngươi mới vậy?” Diệp Sơ bỗng nhiên có chút kích động. Thấy nàng như vậy, Vệ Bắc lúc này mới quay đầu đưa ánh mắt liếc sang một bên, bĩu môi nói thầm: “Ta đã nói với ngươi ta sẽ không đánh nhau nữa…” Diệp Sơ giận đến phát run, chỉ kém đi tới hung hăng đánh cho hắn một quyền: “Ngươi!tên ngu ngốc này, ngươi ngu a? Không nên đánh nhau cũng từng thời điểm, lúc cần đánh vẫn phải đánh nha, người ta đánh ngươi ngươi không hoàn thủ, đầu óc ngươi nước vào sao?” ( Diệp Sơ đã biết mắng người, đáng người, vỗ tay nào!) “Đúng vậy a, ta đầu óc nước vào ta mới thích ngươi!” Những lời này, Vệ Bắc gầm nhẹ ra, rống xong sau hai người đều ngơ ngẩn. Đêm khuya hai người yên lặng, bầu trời đêm trong suốt cơ hồ có thể đếm được từng ngôi sao nhỏ Hai người đứng dưới tàng cây, bóng cây che khuất hai người bọn họ “Ngươi đi thi công an sao?.” Diệp Sơ thật sâu thở dài, phá vỡ yên tĩnh, “Ta đã liên lụy ngươi một lần, không muốn nữa liên lụy ngươi lần thứ hai.” Vệ Bắc cắn răng, không nói chuyện. “Có lẽ chúng ta không thích hợp, chẳng qua là ngươi chưa có phát hiện mà thôi, ta cũng không đáng cho ngươi… Làm gì?” Nàng chợt phát hiện mình bị ôm lấy, nàng muốn giãy dụa lại bị hắn ôm thật chặt vào trong ngực. “Diệp siêu trọng, ngươi có biết hay không ngươi mới vừa nói mấy câu nói rất tuyệt tình?” Tâm Diệp Sơ như bị ai đó rút chặt, nàng cúi đầu “Nếu như ngươi kêu ta đi, ta sẽ đi. Nhưng là…” Vệ Bắc đưa tay ôm lấy mặt của nàng: “Nếu như trước khi ta đi, ngay cả hôn cũng không hôn ngươi một lần, ta sẽ tiếc nuối cả đời.” Hắn nói xong, cúi người, không chút do dự hôn lên môi của nàng. Diệp Sơ lần đầu tiên không có giãy dụa, cảm giác được môi của hắn nhẹ nhàng dán lên nàng, từ khóe môi dần dần xâm nhập, mỗi một động tác đều rất ôn nhu. Hôn xong, Vệ Bắc thẳng người lên, hắn tròng mắt thâm thúy như ánh sao đêm Hắn tự tay, chỉ lên trên sao Bắc Cực: “Nhớ lấy, tên ngôi sao này là tên của ta, sau này không được nhớ nhầm nữa” Ngày đó, Diệp Sơ đi về đến nhà, hướng về phía của sổ sững sờ thật lâu Nàng ngẩng đầu, thấy ngoài cửa sổ ngôi sao Bắc Cực sáng nhất, một lúc lâu cúi đầu, ở trên tờ đăng kí nguyện vọng ghi ngành thiên văn học Thời điểm nàng ngẩng đầu lên lần thứ hai, sao Bắc Cực vẫn còn đang trong bầu trời đêm lóe những ánh sáng đẹp đẽ. Diệp Sơ nghĩ, nàng hẳn là đời này cũng sẽkhông đã quên tên nam nhân kia …..
@by txiuqw4