sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Chăm sóc tận tình

Lúc gặp Tô Chính thì Trữ Mặc biết là dự định mời cậu ta ăn cơm xem như phá sản. Tô Chính đứng chống chân dựa vào tường, chúi mũi vào điện thoại vẻ hứng thú, cạnh chân đặt hai túi to.

Nghe tiếng bước chân, Tô Chính ngẩng đầu lên, thấy Trữ Mặc, cậu bỏ điện thoại vào túi áo, hỏi: “Về rồi à?”

Trữ Mặc ừ một tiếng, đến lật lật xem hai cái túi: “Cậu mua à?”, câu hỏi có vẻ hơi thừa.

“Ừ”, Tô Chính xách túi theo Trữ Mặc vào phòng: “Nước ép chanh bổ sung vitamin C, rau cải xanh cung cấp chất xơ.” Tô Chính nói rồi đi thẳng vào nhà bếp, rửa sạch mấy quả chanh, cho vào máy ép.

Ánh nắng vàng ấm áp qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng. Nhà bếp hàng ngày vắng lạnh bỗng sinh động hẳn lên, màu xanh đỏ của các loại rau quả trông thật vui mắt, lại có một chàng trai đang đứng làm cơm, tất cả như thổi sức sống cho căn nhà.

“Nước chanh pha mật ong không phải cứ để vậy mà uống liền, mỗi lần muốn uống, múc hai muỗng ra, pha thêm ít nước lọc vào rồi mới uống. Nước nóng sẽ làm chanh chua hơn, pha nước lạnh uống cũng được, nhưng bây giờ Mặc Mặc đang bị cảm, uống chua một chút cũng tốt, uống nóng đi.” Nói xong cậu pha cho cô một ly.

Trữ Mặc cầm ly nước chanh nóng hổi, vừa thổi vừa uống, nhìn Tô Chính bận rộn với mớ thức ăn vừa mua về. Cảm giác được người khác chăm sóc thật đặc biệt.

Vừa uống một ngụm nước chanh, Trữ Mặc đã cảm thấy mồ hôi bắt đầu chảy ra, dễ chịu hơn hẳn.

“Nhân lúc mồ hôi ra nhiều, chị đi tắm luôn đi.” Tô Chính cúi đầu cắt rau mà vẫn biết Trữ Mặc ra nhiều mồ hôi, “Mồ hôi ra được thì sẽ khỏe nhanh thôi.”

Trữ Mặc uống hết ly nước rồi đứng dậy vào nhà tắm. Tắm nước nóng xong, cô thấy người khỏe hẳn.

Tô Chính quay đầu lại nhìn cô, không nói không rằng đi lấy khăn đến bên cạnh Trữ Mặc, trùm khăn lên tóc cô: “Học Y mà chẳng chú ý gì cả?”

“Trời nóng mà, chút nữa là tóc khô thôi.”

“Không được.” Cậu không để cô phản đối, tiếp tục lau khô tóc cô.

Trữ Mặc cảm thấy không được tự nhiên, giành lấy khăn: “Để chị tự lau.”

Cậu buông tay ra nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Trữ Mặc ngửa cổ ra phía sau, giữ khoảng cách: “Làm gì vậy?”

“Mặc Mặc…” Cậu bỗng mỉm cười vẻ dò xét, “Có người… mắc cỡ?”

Trữ Mặc đỏ mặt, lấy khăn quất Tô Chính: “Mắc cỡ cái gì?”

Chắc chắn là cô mắc cỡ. Trữ Mặc nhìn thức ăn đã được bày ra, có ba món mặn và một món canh.

Tâm trạng của Tô Chính đang rất thoải mái, cậu ăn ngấu nghiến, nét mặt không che giấu niềm vui.

Trữ Mặc nhìn Tô Chính ăn mà không nén được nụ cười.

Lúc nhỏ, tình cảm giữa hai người rất tốt. Nhưng giờ đây, tự cậu không nhận ra những cử chỉ của cậu dành cho cô thân mật hơn hẳn hành động của một cậu em dành cho chị gái hay sao? Trữ Mặc xoa xoa trán, có thể là do cô quá nhạy cảm.

“Bên trường thu xếp ổn thỏa cả rồi chứ?”

“Còn thiếu gì không?”

Tô Chính nghĩ ngợi rồi nói: “Chị cùng đi mua thêm vài thứ với em nhé?” Tô Chính quay người nhìn ra cửa sổ, “Đợi tắt nắng rồi mình đi. Trời mát, sẵn đó đi dạo cho tiêu cơm.”

Nhưng trái với suy nghĩ của Tô Chính, tuy mặt trời đã lặn nhưng vẫn không mát mẻ hơn, hơi đất bốc lên oi ả, Tô Chính cùng Trữ Mặc đi chầm chậm trên vỉa hè.

Hàng quán hai bên đường vẫn còn muốn hưởng chút không khí mát mẻ bên ngoài nên tối muộn vẫn chưa đóng cửa. Trời đã sẫm tối, các bảng hiệu đồng loạt sáng đèn khiến cả khu phố sáng rực, đủ màu sắc lấp lánh, hai người vừa đi vừa ngắm cảnh.

Tô Chính chỉ tay về tòa nhà phía trước: “Mặc Mặc làm việc ở bệnh viện đó phải không?”

“Ừ”, Trữ Mặc gật đầu, “Ngày mai phải đi làm lại.”

Tô Chính ngạc nhiên: “Chưa khỏi hẳn mà sao vội đi làm vậy?”

“Hôm trực đêm xong là nghỉ cuối tuần, sau đó lại xin nghỉ phép thêm một ngày nữa, nghỉ ba ngày rồi. Nếu còn nghỉ tiếp thì y tá trưởng cho nghỉ luôn không chừng.”

Trữ Mặc cười, “Đâu phải muốn làm thì làm, nghỉ thì nghỉ! Mấy ngày chị nghỉ, đồng nghiệp đã làm thay phần việc của chị, sau này còn phải làm giúp lại họ nữa.”

“Vậy ngày mai chị làm ca nào?”

“Ca đêm.”

Trữ Mặc làm ca đêm là đến ba giờ sáng hôm sau mới nghỉ. Đó cũng chính là lý do cô phải thuê nhà ở gần bệnh viện. Tô Chính gật đầu, không hỏi gì nữa.

Hai người ghé vào siêu thị gần nhà Trữ Mặc, đi dạo qua các gian hàng.

Tô Chính rất thích dáng vẻ Trữ Mặc giúp cậu chọn đồ. Cô cầm hai cái ly lên xem mà cứ do dự không biết nên chọn cái nào. Cô quay sang hỏi cậu: “Cậu thích cái nào?”

Ngón tay cậu trỏ hết ly bên trái lại sang ly bên phải, sau một lúc, cậu dừng ngón tay ở khoảng giữa hai ly, đúng ngay mặt Trữ Mặc. Cô hết kiên nhẫn: “Cái nào?”

Cậu đã đưa ra đáp án, chỉ là cô không hiểu. Tô Chính thoáng buồn, bỏ tay vào túi quần: “Chị quyết định đi.” Cô chọn ly màu xanh biển, khăn màu xanh trắng, kem đánh răng màu xanh biển nhạt.

Cậu nhìn vào giỏ đồ, món nào cũng có màu xanh biển, đoán là cô rất thích màu này. Lúc tính tiền, Trữ Mặc muốn trả nhưng Tô Chính kiên quyết ngăn lại.

“Chuyện nhỏ thế nào cậu cũng không để chị lo?”

Tô Chính lấy đồ bỏ hết vào túi, “Con trai dùng tiền của con gái thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Bây giờ cậu vẫn còn đi học, còn sống bằng tiền trợ cấp của gia đình, suy nghĩ nhiều quá làm gì?”

Tô Chính nhìn thẳng vào Trữ Mặc: “Đừng xem thường em.”

Rồi cậu chuyển đề tài: “Đến trường em xem thử đi.”

Cũng đã bảy giờ tối, đây là thời điểm náo nhiệt nhất ở trường. Từng nhóm sinh viên vừa đi vừa nói chuyện ồn ào khiến bầu không khí rộn ràng vui vẻ.

Gió thổi nhè nhẹ làm cành liễu đung đưa quét vào mặt người đi ngang qua, mùi hoa thoang thoảng. Một cảm giác đặc biệt chợt đến với cô, những năm tháng sinh viên đã qua chợt ùa về thật sống động.

Trữ Mặc thốt lên: “Đi học là quãng thời gian đẹp nhất, hạnh phúc nhất.”

“Chị đang nhớ về thời sinh viên à?”

“Ừ”, Trữ Mặc cười, “Lúc đó cứ sợ ăn nhiều dễ lên cân, sợ người mình thích không thích mình, sợ thi rớt. Gặp phải chuyện nhỏ xíu cũng mất cả nửa ngày suy tư, cái gì cũng không biết, thấy mình vô cùng trẻ con. Bây giờ nhớ lại, thời ấy tuy làm nhiều chuyện ngu ngốc nhưng niềm hạnh phúc thì chẳng bao giờ có thể tìm lại được nữa.”

Trữ Mặc vừa nói dứt lời, Tô Chính kéo mạnh cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.

Trữ Mặc sững người. Mùi chanh tươi phảng phất trên áo cậu thật dễ chịu, cô có thể ngửi thấy, cô cũng nghe thấy cả nhịp tim của cậu, khiến cô trong giây lát không hiểu chuyện gì đang xảy ra…

Trữ Mặc vẫn đang sững sờ thì nghe tiếng Tô Chính vang lên không ấm áp như mọi khi, “Cẩn thận chút được không?”

Giọng một cô gái đáp lại: “Xin lỗi. Tớ mới học chạy xe, không cố ý mà!”

Trữ Mặc ngước nhìn, đó là một cô gái đi chiếc xe đạp mới. Cô ta lúng túng nhìn Tô Chính.

Trữ Mặc vùng ra. Tô Chính cũng từ từ buông cô ra.

Trữ Mặc muốn dàn xếp ổn thỏa: “Cũng không ai bị gì hết mà. Mới biết chạy xe, tay lái không vững cũng bình thường thôi.”

Cô muốn cho qua mọi việc nhưng chẳng nhận được ánh nhìn thiện cảm của cô gái kia. Cô gái dựng xe lên, lấy một cây viết và một tờ giấy trong túi ra, viết vài chữ rồi đưa cho Tô Chính: “Tôi là Doãn Miêu. Đây là số điện thoại của tôi, có việc gì…” Doãn Miêu hất cằm về phía Trữ Mặc nói tiếp, “gọi cho tôi.”

“Không cần đâu.” Tô Chính không nhận số điện thoại của Doãn Miêu, kéo Trữ Mặc đi tiếp, còn nhìn lại “Cẩn thận chút, đường này đâu phải dành riêng cho mình cô đi.”

Tô Chính đi nhanh, kéo theo Trữ Mặc. Được một đoạn, cậu đi chậm lại, có vẻ đã nguôi giận.

Hai người lặng lẽ đi bên nhau không ai nói gì. Bàn tay to lớn của cậu nắm trọn bàn tay nhỏ bé của cô. Trữ Mặc cúi nhìn tay hai người, thấy cậu chẳng có vẻ để ý, không biết nếu cô rút tay ra có khiến cậu nổi giận không?

Cậu quay sang nhìn cô, thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào tay hai người, không kìm được, nói: “Nghĩ gì mà thất thần vậy?”

Trữ Mặc ngước nhìn Tô Chính, đoán xem cậu đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu tươi cười rất tự nhiên. Cậu buông tay ra: “Chờ em mua chai nước rồi mình lên lầu.” Nói rồi cậu chạy nhanh đến cửa tiệm cạnh dãy nhà. Khuất khỏi tầm mắt Trữ Mặc, Tô Chính dừng lại, thở mạnh. Lúc nãy nắm tay cô thật chặt, cậu cũng rất hồi hộp, lúc buông tay ra có chút nuối tiếc.

Tô Chính ở tầng ba, một phòng có bốn người.

Phòng kê giường tầng, bên dưới giường là bàn học và tủ quần áo. Phòng không rộng nhưng có thể đón ánh mặt trời, không khí khá thoáng. Trời nóng nên tất cả cửa đều mở rộng.

Thấy Tô Chính dẫn một cô gái xinh đẹp về, mấy cậu trai đang cởi trần làm loạn cả lên, vội vàng vơ lấy áo, chào hỏi Trữ Mặc rất nhiệt tình. Tô Chính đến bên các bạn giới thiệu với Trữ Mặc: “Đây là các anh khóa trên của em, Tề Khoan, Tả Tư, Lưu Tiên…” Tô Chính chỉ vào một cậu bạn, “Hàng xóm.” Nói xong chỉ vào Trữ Mặc giới thiệu: “Đây là Mặc Mặc nhà em.”

Cậu giới thiệu không rõ ràng, mấy bạn nam nhìn Trữ Mặc rồi nhìn Tô Chính trêu: “Mặc Mặc… nhà mình, à không, Mặc Mặc… nhà Tô Chính.”

Tô Chính cất đồ đạc rồi quay sang Trữ Mặc: “Đi thôi, em mời ăn tối.”

Trữ Mặc còn chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại của cô vang lên. Trữ Mặc ra hành lang nghe điện thoại.

Ngoảnh lại thấy Tô Chính đang cúi đầu nhìn vào máy vi tính của bạn, Trữ Mặc đi ra xa hơn. Đầu dây bên kia nghe thật ồn ào, có vẻ Điền Tuấn đã say. “Hôm nay anh rất vui? Bọn anh vừa thắng một vụ án lớn, bây giờ đang ăn mừng đây.”

“Chúc mừng anh.”

“Anh nhớ em.” Giọng Điền Tuấn lạc đi, “Tối nay em qua chỗ anh có được không?”

Trữ Mặc im lặng, đi tới đi lui. Cô quá quen với giọng điệu này của Điền Tuấn, cũng biết rõ ý anh. Nếu như trước đây, cô sẽ nhận lời, rồi ở nhà đợi anh đến đón. Nhưng không biết sao cảnh tượng trong quán cà phê hôm ấy giờ đây lại hiện về trước mắt cô, Trữ Mặc rùng mình, tim cô nhói đau.

“Mặc Mặc?”

“Hôm nay em phải về nhà.” Trữ Mặc nói dối, “Em đã nói với ba mẹ rồi.”

“Vậy thôi.” Điền Tuấn thất vọng, “Vậy em về nhà nhé, anh về đến nhà sẽ gọi cho em.”

“Ừ”, Trữ Mặc ngắt điện thoại, đứng dựa vào lan can nhìn ra xa thẫn thờ.

Thì ra có những chuyện không phải cứ cho qua là sẽ không để ý đến nữa.

Trữ Mặc cảm thấy buồn bã.

Cô cũng không biết mình quyết định tha thứ cho Điền Tuấn có phải là vì buộc phải như thế không.

Trữ Mặc quay lại, không biết Tô Chính đã đến đứng sau lưng cô từ lúc nào.

“Để cảm ơn, bữa tối nay em mời, ăn xong rồi mình đi xem phim.” Tô Chính trịnh trọng nói, “Em vốn là định đến căn-tin trường ăn cơm rồi xem phim, nhưng thấy như vậy không hay lắm, thôi mình ra ngoài ăn đi.”

Trữ Mặc cười nói: “Cũng được.”

Tuy là Tô Chính đề nghị nhưng Trữ Mặc không muốn để cậu mời, cô dẫn cậu đến một quán ăn mà cô rất thích. Trữ Mặc nhớ khẩu vị của cô và Tô Chính khá giống nhau nên tự chọn món.

Quán ăn nằm gần bờ sông, trang trí theo phong cách cổ xưa. Gió thổi nhẹ nhẹ qua khung cửa sổ chạm khắc hoa văn tinh tế, chén trà nghi ngút khói trước mặt, ở giữa phòng có treo một bức tranh vẽ hình một thiếu nữ mặc xường xám cầm đàn tỳ bà, khung cảnh cứ như cả trăm năm trước.

Tô Chính dựa người ra sau: “Mặc Mặc thường đến đây à?”

“Ừ, chị thích không khí ở đây.” Trữ Mặc cười, “Cũng có thể do chị kiểu cách. Ăn cơm không chỉ đòi hỏi thức ăn ngon mà còn phải có không khí nữa.”

Trữ Mặc chống tay lên đầu, gió ngoài sông thổi mấy sợi tóc trước trán cô bay lất phất: “Mỗi ngày đã phải làm những việc mình không thực sự muốn làm, không tránh khỏi những mệt mỏi, lại phải nói chuyện với những người mình không muốn nói chuyện, lúc được nghỉ ngơi nên đối xử tốt với mình một chút, như vậy mới cân bằng lại được.”

Tô Chính nhìn Trữ Mặc. Trong ánh mắt cô thoáng vẻ buồn bã và mệt mỏi. Trong trí nhớ của cậu, ánh mắt cô vốn rất sáng.

“Mặc Mặc…”

Trữ Mặc nghe gọi, ngước lên nhìn.

Tô Chính nhìn ánh mắt cô, chẳng nói được gì.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx