Không thể tự giải thoát
Ngây người là từ thích hợp nhất để mô tả trạng thái của Trữ Mặc lúc này.
Cô ngồi im, trước mặt là tờ tạp chí mà cô đã lật xem nửa tiếng trước.
“Cậu mà còn nhìn nữa thì trang đó thủng mất thôi.” Lý Diệp đặt cốc nước ép trước mặt Trữ Mặc, “Hôm nay cậu làm sao vậy?”
“Diệp Diệp.” Trữ Mặc định thần, nhìn Lý Diệp, “Cậu đã gặp người nào khiến cậu không thể từ chối chưa?”
Lý Diệp đồng tình nhìn Trữ Mặc: “Xảy ra chuyện rồi phải không? Tớ biết mà, cậu ở cùng với tên nhóc đó thì sớm muộn cũng có chuyện.”
“Không có.” Trữ Mặc đỏ mặt.
“Cũng sắp rồi. Tên đó đã khiến cậu không thể kháng cự nữa rồi.” Lý Diệp trêu Trữ Mặc, sau đó mới nói: “Cậu có thích cậu ta hay không thì tớ không biết, nhưng không thể kháng cự lại cũng là điều dễ hiểu.”
Trữ Mặc im lặng nghe.
“Cậu chia tay với Điền Tuấn cũng lâu rồi, nếu không có chuyện gì thì mới không bình thường. Cậu ta trẻ tuổi, đẹp trai, tràn đầy sinh lực. Hai người ở chung như củi khô gặp lửa, bùng cháy là chuyện sớm muộn.”
Trữ Mặc chăm chú nhìn Lý Diệp: “Cậu đang đùa với tớ, đúng không?”
Lý Diệp cũng chăm chú nhìn lại Trữ Mặc: “Tớ đang đùa một cách nghiêm túc với cậu đó.”
Cả hai cùng bật cười.
Lý Diệp xoay xoay lọn tóc, đổi giọng nói: “Huống chi cậu vừa trải qua thời gian khó khăn, cần có ai đó để xoa dịu vết thương lòng. Cậu với cậu ta lại thân quen lâu như vậy, nên cậu có cảm giác với cậu ta cũng là điều dễ hiểu.”
“Giọng của cậu giống như chuyên gia tâm lý vậy.”
“Thật sao? Cậu xem tớ là bác sĩ tâm lý liệu có kiếm được chút tiền không?
Tớ thấy hiện nay đa số người thành thị đều ít nhiều có vấn đề về tâm lý.”
“Tớ thấy cậu làm thầy bói dưới chân cầu sẽ lừa được khá nhiều tiền đấy.”
Lý Diệp làm bộ như muốn đánh Trữ Mặc, sau đó cả hai cùng cười phá lên.
Trữ Mặc thở dài, uống một chút nước ép, rồi ngồi dựa vào sofa, uể oải nói: “Dạo gần đây mệt quá.”
“Mệt gì chứ, miếng ngon dâng đến miệng, cậu ăn không chút do dự. Ăn xong quay lại kể khổ với mình là không hề muốn ăn, nhưng không thể không ăn.”
Trữ Mặc im lặng không buồn nhìn Lý Diệp.
“Nói nghiêm túc này.” Lý Diệp vỗ nhẹ má Trữ Mặc, buộc cô phải nhìn mình, “Tớ nhớ có nhà khoa học đã nói, thật ra thì nam nữ sẽ sống hạnh phúc với nhau khi nữ lớn tuổi hơn nam, khoảng cách tốt nhất là l0 tuổi đổ lại. Vì đây là giai đoạn sung mãn nhất của đàn ông, cũng là giai đoạn mà người phụ nữ dịu dàng và bao dung nhất, người phụ nữ biết được người đàn ông của mình cần gì, còn có thể giúp đỡ họ.”
“Cậu nghiêm túc chứ?” Trữ Mặc tỏ vẻ nghi ngờ.
Lý Diệp cười: “Được rồi, tớ chỉ đùa chút thôi.” Lý Diệp hỏi, “Gần đây có chuyện gì vậy?”
Lúc này Trữ Mặc mới đem mọi chuyện gần đây kể cho Lý Diệp nghe.
Nghe đến chuyện Tưởng Phi Phi đánh Trữ Mặc, sau đó người nhà họ Tưởng còn đến bệnh viện gây sự, Lý Diệp tức giận: “Cậu đúng là xui xẻo mới gặp phải loại người ấy. Việc đó giải quyết thế nào?”
“Ngày hôm sau, bệnh viện thông báo cho tớ nghỉ mấy ngày, tạm thời không phải đi làm nữa. Nói là nghỉ phép thật ra là đình chỉ công việc của tớ. Tớ gọi điện thoại cho y tá trưởng, bà ấy nói nhà họ Tưởng lại đến bệnh viện gây sự nữa. Bọn họ thay nhau đến ngồi lì ở hành lang bệnh viện, hễ có người bệnh đến khám là chạy đến nói xấu bệnh viện, nói bệnh viện không tốt bác sĩ không có y đức, y tá chuyên đi quyến rũ chồng người khác.”
“Sao không gọi cảnh sát?”
“Bọn họ có kinh nghiệm rồi, không la hét gây náo loạn, chỉ yên lặng ngồi đó.
Có người đến mới nới này nọ, thấy báo cảnh sát thì bỏ đi, cảnh sát đi thì họ lại đến.”
“Đúng là lũ lưu manh.” Lý Diệp vỗ trán hỏi: “Bọn họ muốn thế nào?”
“Yêu cầu bệnh viện xử lý y tá trưởng, đuổi việc tớ, còn muốn bệnh viện bồi thường cho cái chết của người nhà họ.”
“Cái chết đó có gì sai sót sao?”
“Đã giám định rồi. Lúc ông ấy được đưa đến bệnh viện thì tình trạng đã rất nguy kịch, bệnh viện đã cố hết sức. Bọn họ cứ viện cớ đến gây sự, bệnh viện cũng không thể làm gì được.”
Lý Diệp lắc đầu: “Tớ thấy họ làm vậy là muốn tránh bồi thường việc làm hỏng vật dụng, biết không bồi thường không được nên làm căng để bệnh viện phải thương lượng.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.” Trữ Mặc đổi thế ngồi, nhìn Lý Diệp, “Bây giờ tớ rất sợ. Trưa nay gọi điện đến bệnh viện, mấy đồng nghiệp nói y tá trưởng cũng bị cho nghỉ phép rồi. Cậu cũng biết khoa tớ rất nhiều việc, lần này tớ và y tá trưởng đều nghỉ nên các khoa khác phải cử người đến thay. Bệnh viện tỏ thái độ cứng rắn, không biết tớ có bị đuổi việc không nữa.”
“Cậu đừng lo.” Lý Diệp vỗ nhẹ tay Trữ Mặc an ủi, “Việc này người nhà cậu có biết không?”
“Không. Tớ không dám để mẹ tớ biết tớ bị đánh.”
“Tớ thấy cậu nên nói chuyện này với ba cậu xem sao. Đừng để họ nghe người khác nói lại chuyện này, lúc đó càng lo lắng hơn.”
Trữ Mặc suy nghĩ rồi gật đầu.
“Nghe nói người nhà họ Tưởng mắng cậu quyến rũ Điền Tuấn là do anh ta vì cậu mà cãi nhau với Tưởng Phi Phi, chắc do chuyện này nên Tưởng Phi Phi ôm hận, kéo người nhà đến gây sự. Cũng chỉ có cô ta mới có thể làm như vậy.” Lý Diệp dừng một chút rồi nói: “Gặp nhà họ Tưởng như vậy, Điền Tuấn chắc là hối hận rồi, cũng có thể anh ta cảm thấy có lỗi với cậu nên lương tâm cắn rứt. Dù vì nguyên nhân gì, cậu cũng nên cách xa anh ta để tránh phiền phức.”
Trữ Mặc đồng tình: “Tớ biết rồi, tớ sẽ cẩn thận.”
Trữ Mặc muốn tránh xa Điền Tuấn nhưng không ngờ anh lại chủ động đến tìm cô. Sau hôm nhà họ Tưởng đến bệnh viện gây sự rồi bị đưa đến đồn cảnh sát, Điền Tuấn mấy lần gọi điện cho cô nhưng cô không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn. Lúc này tốt nhất nên tránh xa anh, nếu có chuyện gì cũng khó mà nói với nhà họ Tưởng. Cô không ngờ Điền Tuấn lại đợi cô dưới lầu.
Tuy lúc chia tay cô rất ghét Điền Tuấn, nhưng với cô, anh vẫn là một ký ức đầy xao xuyến. Bất luận tâm tính thế nào, vẻ bề ngoài của anh lúc nào toát lên phong cách lịch thiệp, thêm vào đó, anh rất chú ý đến cách ăn mặc và lời nói, nên dễ tạo ấn tượng tốt với mọi người.
Trữ Mặc vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Điền Tuấn, muốn tránh cũng không kịp.
Anh thấy cô nên bước lại gọi: “Mặc Mặc.”
Trữ Mặc không thể không lịch sự cười với anh. Lần này gặp anh, cô rất ngạc nhiên vì không còn cảm thấy anh lịch thiệp và hấp dẫn như trước nữa.
Điền Tuấn gượng cười: “Bây giờ muốn gặp em thật khó.”
“Anh tìm tôi có việc gì không?”
Anh nhìn cô: “Không có việc gì thì không thể gặp em sao?”
Trữ Mặc bình thản: “Chúng ta không phải bạn bè, chỉ là người lạ mà thôi.
Tôi không muốn gặp rắc rối, nên nếu không có việc gì, tôi mong anh đừng đến làm phiền tôi.”
“Xin lỗi.” Điền Tuấn cúi đầu: “Anh chỉ là… gần đây anh rất buồn, không biết sao lại rất muốn gặp em.” Anh nhìn cô, “Xem ra sau khi chia tay, em sống rất tốt.”
“Tốt?” Trữ Mặc cố gắng kìm nén, cười nói: “Tôi trở thành người độc thân, lại sắp mất việc, có gì là tốt chứ?”
“Chuyện của Phi Phi, anh đã khuyên nhưng cô ấy không nghe. Anh cũng đã nói rất nhiều nhưng cô ấy vẫn cố chấp. Anh muốn giúp nhưng không biết làm cách nào, anh xin lỗi.”
“Anh không cần xin lỗi.” Trữ Mặc dừng một lát lại nói: “Tôi có việc phải đi, không có thời gian nói chuyện với anh nữa.”
Trữ Mặc nói xong liền bước nhanh về phía trước.
Điền Tuấn đuổi theo: “Em đi đâu? Anh lái xe đưa em đi.”
“Không cần, tôi tự gọi xe.”
“Mặc Mặc…” Điền Tuấn tiến lên phía trước ngăn cô lại, “Chỉ là tiện đường nên đưa em đi thôi, em không cần phải đề phòng anh như vậy.”
Trữ Mặc đừng bước. Điền Tuấn đến mở cửa xe nhìn cô.
“Không cần, cảm ơn.” Trữ Mặc vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.
Người tài xế nhìn kính chiếu hậu, hỏi: “Cô cãi nhau với bạn trai à?”
Trữ Mặc liền nói: “Anh ta không phải bạn trai tôi.”
“Nam nữ đầu giường cãi nhau, cuối giường lại hòa thuận, giận dữ làm gì chứ? Bạn trai cô vừa rồi rất đáng thương, muốn cô lên xe, cô lại bỏ đi, bây giờ anh ta đang đi theo sau chúng ta đấy.”
“Sao?” Trữ Mặc kinh ngạc, quay đầu nhìn, Điền Tuấn quả nhiên đang đi theo. Anh ta muốn gì chứ?
Trữ Mặc xuống xe, xe của Điền Tuấn cũng dừng lại bên đường. Anh ta vẫn im lặng, xuống xe, nhìn Trữ Mặc. Trữ Mặc giận dữ: “Điền Tuấn, anh muốn gì?”
“Mặc Mặc, chúng ta đừng như thế nữa, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
“Tôi nói rồi, tôi không muốn bị làm phiền, chúng ta không có chuyện gì nói với nhau cả.”
“Chúng ta cứ đứng giữa đường nói chuyện thế này sao?” Điền Tuấn kéo tay cô, “Em không thể bình tĩnh nói chuyện với anh sao? Anh cũng có ý, muốn giải quyết vấn đề.”
Trữ Mặc nhìn xung quanh, nhiều người đi đường đang tò mò nhìn họ. Cô liếc nhìn Điền Tuấn: “Tôi hy vọng anh thật lòng muốn giải quyết vấn đề.”
Điền Tuấn không nói gì, mở cửa xe. Trữ Mặc miễn cưỡng bước vào xe.
“Tìm chỗ ăn cơm nhé?” Anh vẫn không nhìn cô, chỉ nhìn phía trước, “Cũng đã trưa rồi, anh còn chưa ăn sáng, đói đến đau dạ dày luôn.”
Trữ Mặc không nói gì. Thấy cô không phản đối, anh lái xe đến quán mà cả hai hay đến khi còn yêu nhau.
Vừa ngồi xuống, Điền Tuấn nói: “Anh định ly hôn với Tưởng Phi Phi.”
“Ly hôn? Hai người mới kết hôn không lâu mà!”
“Không liên quan đến chuyện thời gian ngắn hay dài. Bọn anh đến với nhau là một sai lầm, anh đã chịu đựng đủ rồi.”
Trữ Mặc nhìn Điền Tuấn, không biết nói gì.
“Anh quen cô ấy không lâu, lại kết hôn vội vàng nên hoàn toàn không biết cô ấy lại là người như vậy.”
Điền Tuấn thở dài, “Sống với cô ấy rất mệt mỏi. Cô ấy quy định anh mỗi ngày phải về trước 10 giờ tối. Em biết công việc của anh rồi đó, hay phải ra ngoài xã giao, những lúc như vậy cô ấy liên tục gọi điện. Anh phải báo cáo với cô ấy đang ở đâu, đi với ai, đang làm gì. Anh nói rồi, cô ấy vẫn không tin, còn muốn hỏi người đang ở bên cạnh anh để chứng thực lời anh nói. Nếu không, lúc về nhà cô ấy sẽ gây sự. Việc này còn chưa là gì, cô ấy còn kiểm tra điện thoại của anh, anh gọi điện cho ai, gửi tin cho ai, nói cái gì, cô ấy đều muốn biết.”
Trữ Mặc thầm nghĩ, đây có lẽ là nhân quả. Mối hận trong lòng cô với Tưởng Phi Phi và Điền Tuấn bỗng nhiên giảm đi rất nhiều. Bọn họ sống không hạnh phúc, Tưởng Phi Phi cướp Điền Tuấn từ tay cô, nhưng cũng không nhận được một kết cục tốt.
Cả hai cùng im lặng, Điền Tuấn cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình, cười: “Mỗi ngày đều như đang ngồi tù, bên cạnh luôn có một giám thị, lấy danh nghĩa hôn nhân để giam cầm người khác.”
Trữ Mặc bình tĩnh nói: “Đây là do anh tự chọn.”
Điền Tuấn nhìn Trữ Mặc ra vẻ khổ sở: “Em nói đúng, đều là do anh tự chọn.
Quả đắng này là do anh tự trồng.” Anh nhìn vào mắt Trữ Mặc, “Bây giờ anh mới biết anh làm sai chuyện gì. Anh luôn coi việc em đối xử tốt với anh là đương nhiên. Em cho anh tự do và không gian riêng, anh lại lợi dụng nó để lừa dối em nên mới có kết cục hôm nay.”
“Anh biết không, tôi thật may mắn khi không kết hôn với anh.” Trữ Mặc không tránh né ánh mắt Điền Tuấn, yêu nhau hơn hai năm, ít nhiều cô cũng hiểu được suy nghĩ của anh. Nghe anh nói cô có thể đoán được câu tiếp theo anh muốn nói, nên không hề khách sáo mà nói rõ suy nghĩ của mình, “Vì thái độ đối với hôn nhân và cả cách sống của anh có vấn đề.”
“Có vấn đề gì chứ?”
“Anh còn nhỏ lắm sao? Kết hôn đối với anh chỉ như trò đùa thôi. Anh có thể vứt bỏ vợ sắp cưới để lấy người khác, lại chỉ vì bất mãn mà muốn ly hôn, mới cưới được một tháng. Anh là một người vô trách nhiệm.”
“Anh thừa nhận chuyện giữa anh và em là do anh thiếu trách nhiệm. Nhưng còn giữa anh và Tưởng Phi Phi, không thể nói chỉ mình anh có lỗi. Em vẫn nghĩ anh chia tay với cô ấy là vô trách nhiệm sao?”
“Đúng là vô trách nhiệm.” Trữ Mặc lạnh lùng nói, “Anh có bao giờ thử nghĩ vì sao cô ấy lại như vậy không?”
“Là vì cô ấy bụng dạ hẹp hòi. Không chỉ có cô ấy, mà cả nhà cô ấy đều có vấn đề. Chắc em không biết, người nhà cô ấy luôn tìm cách xen vào giữa anh và cô ấy. Chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện gây sự ở bệnh viện, lẽ nào em còn không rõ? Sao em có thể chỉ trích anh có vấn đề chứ? Mặc Mặc, anh không hiểu suy nghĩ của em.”
“Cứ cho là bản thân Tưởng Phi Phi có vấn đề, thì cũng từ anh mà ra, vì anh luôn khiến cô ấy cảm thấy bất an. Cô ấy cướp anh từ tay người khác, cho nên luôn lo sợ chuyện như vậy lại xảy ra. Đã một lần, khó nói sẽ không có lần hai.
Anh không cho cô ấy cảm giác an toàn nên cô ấy mới muốn trói buộc anh.”
“Anh đã kết hôn với cô ấy rồi, cô ấy còn không an tâm sao?” Điền Tuấn hỏi một câu, sau đó đột nhiên trầm ngâm, cầm tách trà lên uống.
Trước đây, họ thường đến quán ăn này để ăn cơm, quen cả chủ quán. Thấy giữa hai người dường như xảy ra chuyện nên phục vụ đưa trà lên là tránh đi, không làm phiền họ, cũng không hỏi thăm như mọi khi.
“Có lẽ em nói đúng, anh không cho cô ấy cảm giác an toàn.” Điền Tuấn lại nói, giọng điệu đã bình tĩnh hơn rất nhiều, “Phi Phi thành ra như thế, cũng là lỗi của anh, vì anh trong vô thức luôn so sánh cô ấy với em.”
Trữ Mặc không muốn nghe những lời này, cũng không muốn trả lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Có thể vì đoán được suy nghĩ của anh nên cô ấy mới càng ngày càng quá đáng như vậy. Nhưng anh không thể không so sánh, anh thật sự không yêu cô ấy.”
“Vậy vì sao anh lại kết hôn với cô ấy?”
“Không kết hôn với cô ấy thì anh phải làm gì? Em bỏ đi, bạn bè và người thân của anh đều đã biết anh sẽ kết hôn trong năm nay, anh làm sao có thể giải thích với tất cả mọi người? Hơn nữa, cô ấy lại bám riết lấy anh như vậy, nếu muốn kết hôn cũng chỉ có thể kết hôn với cô ấy thôi.”
Hóa ra anh ta vốn là loại đàn ông vô trách nhiệm như vậy, dù có làm sai chuyện gì, anh ta cũng nhanh chóng tìm được lý do hợp lý để biện minh. Hóa ra vì vậy mà Tưởng Phi Phi hận cô
@by txiuqw4