Chương 59
nhìn vẻ mặt chù ụ của tôi, Thắng mới kiềm chế trận cười của mình, nuốt ngụm bia và nói giọng nghiêm chỉnh. “thế Vân nghĩ Khải bệnh gì? ung thư à?” “nó ko biết.. nên mới cần hỏi anh!” “sao nghĩ là tôi biết? việc của Khải thì hắn ta lo, việc tôi, tôi lo. tôi có phải vợ chồng gì với gã ấy đâu.” Thắng nói 1 hơi dài, nửa cười, nửa cáu. tôi ko rõ nhưng cảm giác của tôi có cái gì đó hoang mang, tôi ko hiểu Khải, càng ko hiểu Thắng. đầu tôi cứ bưng bưng lên. “mặt Yên cứ như bị ai đập ấy” “…..” “Khải chẳng sao đâu. khỏe như voi.” “thật ko?” “Yên định ko trả tôi quyển truỵên à?” tự nhiên Thắng đổi đề tài đột ngột, khiến tôi hơi ngớ ra, quyển If you are here, tôi còn chưa đọc đoạn kết nữa. “để tôi đọc hết rồi trả, anh có cần gấp đâu.” “ko đọc nữa, tôi cần gấp!” Thắng cho 1 viên cá vào miệng, nói rất dứt khóac. tôi đành gật đầu..nhưng ko đáp, nhìn sang chỗ mấy người đang chơi đánh cầu.. bên cạnh Thắng vẫn uống bia, huýt sáo 1 điệu nhạc nghe rất quen, hình như là chuông điện thoại của tôi?!.. ……….. tôi trở về phòng thì thấy Vân cũng vừa đi tắm về, nó vẫn giữ bộ mặt thảm sầu u ám. “chị hỏi Thắng rồi, hắn bảo Khải ko sao.” mắt con bé bỗng bừng sáng. “Thắng nói vậy hả?? thiệt chứ?” “chị ko chắc nhưng có vẻ Khải ko sao thật.” “nếu vậy thì..tốt quá..chị ơi..” Vân bỏ cái xô nước xuống và ôm tôi, 1 giọt nước mắt trào ra cùng hơi thở gấp của nó. mong rằng Thắng ko gạt chúng tôi. nếu ko, có lẽ con bé Vân họat bát của chúng tôi sẽ ko còn, trông nó hôm qua giờ chẳng khác nào quả mướp héo. ……… tôi đi làm sau 1 buổi tối trằn trọc ko ngủ được, tôi cũng chẳng rõ tại sao. lẽ ra nghe Khải ko bị bệnh gì, tôi phải nhẹ nhõm như Vân chứ? “chào em” có lẽ ko ai tin, nhưng người vừa chào tôi buổi sáng ấy, chính là gã bếp trưởng cộc tính quen thuộc John Quân. xem ra tâm trạng anh ta rất tốt. “hi..bếp trưởng...anh có chuyện gì vui hả?” “uh thì… ko có gì. T__T” sư huynh gãi đầu, miệng khẽ cười lúng túng.. cái điệu bộ này chẳng giống bếp trưởng gì cả. tôi thấy hơi buồn cười. “ko có gì thì em đi thay đồng phục đây..” “à khoan..” “huh?” “chiều ghé Âu Việt thăm sư phụ hen.” “sư phụ bị sao hả??” “bị sao cái gì! lâu rồi ko ghé thôi..” “àh..uh..ok.” thấy tôi đồng ý, Quân mới khóac tay để tôi đi thay áo, còn anh ta thì vừa đi vừa gục gặt đầu..ngộ thiệt. “nè, Yên, em có thấy bếp trưởng hôm nay bất thường ko?” anh Thanh túm áo tôi khi tôi vừa ra khỏi phòng thay đồ, nét mặt anh đầy suy tư.. tôi cũng ra vẻ đồng tình. “uhm..hình như bếp trưởng trúng số hay sao á?!” “anh nghe Dung nói.. anh chàng đang yêu.” “what???? yêu? yêu ai?” anh Thanh nhún vai, cười hehe, rồi đi vào bếp trước, nhỏ Dung bà tám..nó nói gì vậy? bếp trưởng yêu? ko lẽ yêu tôi? O__O “Yên chứ ai!” trời ạh. “bà tám” lên tiếng lạnh băng y như phù thủy, tôi nghe ớn lạnh cả sống lưng.. “đừng nói bậy.” “chứ còn gì nữa,sau bữa 2 người tâm sự, tự nhiên hôm nay ổng vui như Tết.” “tâm..sự gì..chứ..” “Ê, CÁC CÔ VÀO LÀM VIỆC HAY LÀ TÁN GẪU HẢ??” giọng oang oang của bếp trưởng lại vang lên, nên cả 2 đứa chúng tôi đều lật đật chạy vào, ko dám đôi co thêm.
Chương 60
Đúng là cũng lâu rồi tôi ko về thăm sư phụ, tính ra cũng hơn 1 tháng còn gì.. Âu Việt ngày đầu tuần khá vắng khách, tầm 7h tối mà cũng chỉ có vài bàn. “anh em đã vui vẻ với nhau chưa?” sư phụ cắt 1 miếng cá chẻm gắp cho tôi, hỏi nhẹ giọng, Quân ngồi cạnh ông tủm tỉm, đưa tay gãi đầu. “tốt hơn thầy tưởng.” tôi khá bất ngờ với phản ứng của hắn cứ như mọi chuyện trên thế giới đều đã thay đổi vậy. sư phụ cũng tỏ ra ngạc nhiên như tôi. “chà, tốt vậy sao.. tụi bây yêu nhau à?” O___O O__O cơ mặt tôi đơ ra và tê rần rần trong khi Quân sư huynh ngậm 1 họng đầy thức ăn, suýt chút phun hết vô mặt tôi. mắt của cả hai đều mở toang hóac. “dạ..tụi con..tụi con..” “món này sư phụ nấu hơi nhừ!” gã sư huynh đánh trống lảng khá vụng về mà tôi thì cũng đâu có bình tĩnh gì hơn, lắp ba lắp bắp. “coi bộ dạng của 2 đứa thì yêu chắc rồi. có gì mà mắc cỡ.” “đâu có!” tôi gân cổ phản đối sư phụ, dù 2 má đỏ lựng ko thể chối cãi, nhưng trong tình huống đó thì chẳng lẽ lại im thinh để sư phụ ăn hiếp?! T__T “ko có??” Quân hơi chồm người, khùyu tay tì lên cạnh bàn, mắt nheo lại và giọng thì đầy vẻ ấm ức. sao anh ta lại có thái độ đó nhỉ?! tôi giả lơ cầm chén ăn liên tục, mặc kệ 2 người họ. … sau khi ăn xong, sư phụ phải chạy vào bếp nấu món gà rô ti cho khách, tôi và Quân thì ngồi uống trà trên lầu chỗ hôm trước cùng ăn với Khải. ko biết Thắng có nói thật ko, về sức khỏe của Khải.. hay là đang che giấu chúng tôi.. “hey..” sư huynh lấy tách trà huơ trước mặt tôi, hành động như kêu tôi tỉnh lại vậy. “huh?” “em mơ mộng đâu thế?” “ko có.” “sao ko có?” “ko có thì em nói ko có, sao trăng gì!” “ai nói ko có. tôi…có, em cũng có mà!” “hả???” tôi chẳng hiểu anh ta đang lảm nhảm cái gì nữa tôi đâu có mơ mộng, tôi chỉ đang nghĩ tới Khải, tới tấm phim và bệnh án.. còn sư huynh nói anh ta có, tôi cũng..có? có cái gì..ko có cái gì trời? “hay chỉ mình tôi có thôi?” “trời ạh, nãy giờ em ko biết anh nói có là có cái gì nữa!” “..thì..có..yêu nhau.” huh? yêu nhau? *___* sao tự nhiên lại nói chuyện yêu nhau vô đây. vì bất ngờ nên tôi chỉ im thinh thít ngó hắn trân trân. “EM NÓI CÁI GÌ ĐI CHỨ!!!” ack..ack… lỗ tai tôi..sắp thủng màng nhĩ rồi. may mà trên lầu bây giờ ko có ai ngoài chúng tôi, nếu ko, khách của sư phụ bị gã này đuổi đi hết. “anh quen thói la hét vậy rồi sao?” “tôi ko thích thái độ lửng lơ của em.” “em ko có lửng lơ” “vậy em trả lời đi, sự thật là em ko có..tình cảm với tôi?” “sao anh nhất thiết phải hỏi như vậy?” “ko hỏi làm sao biết?” “có những chuyện phải cảm nhận bằng con tim chứ” “..tôi..” Quân ngước mặt nhìn tôi với đôi mắt quyết liệt nhưng miệng lại ko nói được chữ nào, tôi nhìn anh ta bằng vẻ mặt rất bình tĩnh dù trong lòng có hơi lao chao. “tôi cảm nhận là em có, nhưng em lại bảo ko. vì vậy..tôi ko hiểu..” “em bảo ko khi nào?” “lúc sư phụ nói chúng ta yêu nhau, em la lên là đâu có!” nét bình tĩnh trên mặt tôi mất đi, để cố gắng lôi hết khả năng trí nhớ để nghĩ xem lúc nãy tôi có nói thế ko.
@by txiuqw4