“tại sao phải thân thiện? chúng tôi đâu có phải là anh em.. hay bồ bịch đâu!”
Khải nhún vai, cười mỉm.. trong khi tôi chỉ muốn bắt chước sư phụ, gõ cho anh ta 1 đũa vào đầu…>__<
ai lại trả lời kiểu vô duyên thế…
“xin lỗi, tôi có điện thoại chút!” nói xong Khải áp điện thoại lên tai và đi ra ban công ngòai, còn lại tôi và gã, tôi lập tức lên giọng trách cứ..
“ko lẽ chỉ có anh em hay bồ bịch mới cần thân thiện?!”
“em muốn thân thiện với tôi hả?”
“trời…anh …anh…”
tôi giơ tay cầm đũa chĩa ra trước dứ dứ, thì bị anh ta nắm lấy đầu đũa kéo mạnh..
“đừng có chỉ vào mặt tôi như thế!”
anh ta…. dữ quá. +__+
tôi đâu có muốn đấu với gã.. chỉ là nói chút lý lẽ… vừa sợ vừa nản, tôi bỏ luôn đôi đũa và ko ăn nữa, dùng muỗng húp 1 ít canh rong biển trên bàn..coi như tôi đầu hàng cuộc chiến tranh này đi.
“ở lại vui vẻ, tôi về.”
sư huynh dằn cái khăn lạnh xuống bàn và đứng dậy.. tôi đã ngưng muỗng canh nhưng cũng ko ngẩng lên nhìn, 1 phần tôi thấy hơi khớp….
khi bóng gã sư huynh hung dữ đã khuất hẳn sau cầu thang, cũng là lúc Khải quay trở vào…
“ơ… anh ta đâu?”
“về trước rồi..”
“uh.. Yên…ăn tiếp chờ Thắng nhé. tôi vào bệnh viện gấp.”
“huh?? bệnh viện?”
“có ca mổ.. tôi vào xem để học …”
tôi nghe và chỉ biết gật đầu, dù ko hiểu sao lại phải chờ Thắng.. nếu anh bận việc, tôi có thể đi xe ôm về..
nhưng vì còn ngơ ngác nên tôi cũng ko hỏi, và vì ko hỏi nên tôi chỉ biết chờ… ặc ặc.. sao tôi cứ phải chờ anh chàng Thắng này ấy nhỉ!!!
từ bữa ăn 4 người, giờ chỉ còn mỗi tôi, hình như tôi có 1 định mệnh nào đó mang tên “cô đơn”..
-___-
Thắng đến sau khi Khải đi khoảng 7 phút, gương mặt đã tươi tắn như thường, ko còn vẻ ảm đạm của tối qua..
“ăn gì chẳng chừa được món nào thế này?!”
“…….”
“sao vậy? no quá ko nói được à?”
“…….”
“này, tôi đang hỏi Yên đấy!”
thì tôi biết anh ta đang hỏi tôi, chứ ai nữa, nhưng mệt mỏi làm tôi lười đáp lời.. chỉ khẽ thở dài và đứng dậy.
“mới đi với lão Khải 2 bữa mà đã nhiễm bệnh câm của hắn rồii!”
“huh? sao biết…đi 2 bữa?”
“buồn cười, thế Yên nghĩ tự nhiên nó lại đưa đón Yên à?”
“là sao?”
“tôi bảo đấy.” gì cơ?
việc Khải “thuận đường” đưa tôi đi hôm trước, rồi đón tôi hôm nay, đều là do Thắng yêu cầu hay sao?
tôi bỗng thấy mình…té đau thêm lần nữa. cảm giác hụt hẫng lan tỏa khiến tôi cứ trơ ra.
“ko sao chứ?”
giọng Thắng hỏi lo lắng, tôi cố ổn định cảm xúc, rồi kéo anh ta đi khỏi đó… tôi muốn về và lăn ra ngủ.
hễ có gì ko vui là tôi lại ngủ. người ta bảo mất ngủ vì buồn hay suy nghĩ, nhưng tôi lại rất dễ khò khò sau những chuyện ko hay.
………
Thắng sớm nhận ra thái độ ủ rũ của tôi, thay vì chở tôi về nhà trọ, cậu ta lại đưa tôi thẳng tới…sân Tennis?!!!
“sao tới đây vậy?”
“thì chơi đánh banh, ko lẽ tới đây ngủ?”
chữ “ngủ” cứ như đi guốc trong bụng tôi, sao anh ta biết tôi đang…thèm ngủ? T__T chỉ mới gần 8h30.
“nhưng… tôi ko muốn….cũng ko biết”
“rồi sẽ muốn, rồi sẽ biết.”
Thắng nói giọng người lớn, còn tay thì khóac vai tôi lôi vào trong sân, nơi được bao bọc bằng những tấm lưới cao và đèn sáng choang....
@by txiuqw4