“Yên ko khỏe à?”
thấy vẻ mặt ko bình thường của tôi, Khải nghiêng đầu ra hỏi bằng cái giọng ấm áp quen thuộc của anh. nhưng giờ phút đó lòng tôi chẳng còn cảm giác gì nữa.
tôi biết tôi đã…thích 1 người khác.
“Yên ko sao..”
một cây vợt gõ vào đầu tôi nhè nhẹ, tôi nhìn lên ngay định xem ai lại …chơi kỳ vậy? >__< thì thấy Thắng cười, vừa lấy khăn lau mặt, vừa ngồi xuống cạnh chỗ tôi.
“tại Yên vào mà tôi thua mất rồi.”
“sao lại đổ thừa tôi chứ??!”
“ko biết, Yên phải chịu trách nhiệm nếu tôi thua!”
“hứ….”
tôi nói nhỏ và mặc kệ anh ta muốn đòi bồi thường gì, và khẽ trộm nhìn sang góc kia của sân. Quân đang nốc chai nước suối, mồ hôi thấm mái tóc phía trước trán, khiến nó cứ rối rối thế nào.. tôi lên tiếng nhưng chẳng biết hỏi ai nữa.
“anh ta đánh hay ko?”
“em thấy đánh cũng ghê lắm í.”
Vân trả lời tôi, nhưng có vẻ như nó cũng chẳng biết gì, tôi quay sang nhìn Thắng, hi vọng hắn có câu trả lời khác. nhưng anh ta chỉ ngó ra sân ko trả lời thẳng câu của tôi.
“anh ta sẽ thua thôi.”
“sao anh nghĩ vậy?”
“tâm trạng anh ta ko tốt. hì hì”
nói xong, Thắng giơ nắm tay nháy mắt với tôi, tỏ thái độ cầm chắc chiến thắng. tôi nhận thấy được sự tự tin của Thắng, và qua đó lại thấy sợ Quân sẽ thua. thua thì thôi, đánh chơi mà… sao tôi phải sợ chứ!!
……..
tôi đã cảm giác được Thắng hễ nói là đúng mà, sau 2 set, sư huynh thua cả 2. bên hội TNR lắc đầu bất mãn, tôi còn nghe anh trọng tài tặc lưỡi
“hôm nay tay Quân làm sao thế ko biết!”
điều đó có nghĩa là, nếu so với phong độ và đẳng cấp của bếp trưởng anh ta sẽ ko thua dễ như vậy. mặc dù tôi ko rành gì về tennis, nhưng ngay cả tôi khi xem trận đấu cũng thấy Quân sư huynh đánh rất thiếu tập trung.
…
“hehe, thấy ko, Nobiyen?”
Thắng vác cây vợt trên vai bước ra sân với nụ cười của kẻ chiến thắng ngạo nghễ. Vân chạy ra vỗ tay tán thưởng rồi khen gì đó, tôi ko nghe rõ lắm, vì tôi cứ mải nhìn theo dáng gã bếp trưởng..
hắn ném cây vợt trong vẻ mặt bức bối nhất mà tôi từng thấy. vài người tới gần hỏi han, nhưng sư huynh chỉ lắc đầu.. rồi ôm túi đồ của mình đi thẳng vào phòng thay áo.
“nếu Yên lo cho anh ta thì đến hỏi đi.”
Khải nói bên tai tôi, ánh mắt anh rất xao nhãng, cứ như anh ko biết lời khuyên của anh có đúng ko, hoặc là có cần phải như vậy ko..
tôi khẽ nhích chân lên, nhưng lại thôi. tôi biết phải nói gì bây giờ.. ko lẽ nói..”đừng thế, em cũng thích anh” sao, ack ack. cuối cùng tôi cùng Vân, Khải, và Thắng đi ăn lẩu, rồi về nhà trọ luôn.
…..
cả ngày chủ nhật, tôi bấm cả chục tin nhắn để gửi cho Quân, nhưng rồi lại xóa đi.. tôi thấy chẳng có tin nào coi đựơc cả đành nghĩ có lẽ thứ hai vào xem sao rồi tính.
thế nhưng.. khi tôi hồi hộp ù chạy vào bếp lúc sáng sớm, hi vọng gặp bếp trưởng phát xít của mình, tôi lại gặp ngay ông George.
hễ ông ấy mà xuất hiện thì nghĩa là sư huynh nghỉ.. vì vậy tôi lủi thủi đeo tạp dề và mon men tới gần chị Trinh.
“bếp trưởng lại đi công tác hả chị?”
“ko, nghe nói xin nghỉ bệnh.”
“B..ỆNH HẢ?”
tôi la lên như thể nghe điều gì ghê gớm lắm, chị Trinh cũng bị tôi làm cho giật mình..T__T
“sao em kêu toáng lên thế??”
“bếp trưởng bị…bệnh sao…hả chị?”
“chị ko biết nữa..mà nghe nói nghỉ đến hết tuần này lận!"
@by txiuqw4