ngày hôm sau khi tôi mới tới khu tủ đồ cá nhân, Quân sư huynh đã chờ sẵn để đưa cho tôi 1 túi to đầy sách.
“em mang về đọc từ từ, chừng nào trả cũng được.”
“ủa vậy là ượn hả? ko phải tặng em luôn sao?^^”
“trời… toàn là sách quý tôi phải mua ở khắp nơi đấy, tiểu sư muội!”
“huh? tiểu sư muội? hihi..”
“cười gì mà cừơi, tôi bóp mũi em bi giờ!”
gã bếp trưởng của tôi giơ tay cao có lẽ định bóp mũi tôi thật. vì phản ứng tự nhiên, tôi rụt vai lại để tránh bị tấn công, đúng lúc anh Thanh bước vào, và thế là gã người yêu phát xít tha cho tôi ngay…
tôi cũng nghe Quân ko xưng “anh” mà vẫn là “tôi” như trước kia, nhưng tôi cũng ko có ý kiến gì. đây là Chereston và tôi vẫn là nhân viên của hắn, việc công khai yêu nhau hình như cũng ko thoải mái gì cho lắm. tôi nghĩ chắc Quân cũng thấy như vậy.
…
hôm đó bếp tôi có 1 chuyện cũng hay hay. một thực khách xin gặp bếp trưởng và giải bày gì đó 1 hồi, bọn tôi thấy Quân nhăn mặt, gãi đầu gãi tai rồi cũng gật đầu. người đàn ông kia cảm ơn rối rít và đưa cho bếp trưởng 1 cái hộp nhỏ. ai nấy trong chúng tôi đều hết sức thắc mắc. anh Lý đại diện lên tiếng hỏi ngay khi vị khách vừa rời khỏi gian bếp.
“bếp trưởng, là chuyện gì vậy?”
“anh ta gọi món gà quay với khoai tây nghiền.”
“cũng đâu có gì đặc biệt?”
“đặc biệt là cái này!”
Quân chìa ra chiếc hộp nhỏ đó và chúng tôi bu vào xem, hoá ra là 1 chiếc nhẫn bạch kim…woaw… tất thảy mọi người đều trầm trồ nhưng chưa hiểu lắm, và hướng mắt ngó bếp trưởng John Quân chờ câu giải thích.
“anh ta muốn cầu hôn người yêu..bảo ta hãy cho cái này vào…món khoai tây”
“trời!”
bọn tôi la lên và sau đó suýt xoa khen anh chàng thực khách lãng mạn, mấy vụ này thường chỉ thấy trên phim…Hàn Quốc! nhỏ Dung bắt đầu mơ mộng, chị Trinh chỉ cười rồi đi làm tiếp công việc. anh Lý tặc lưỡi..
“chà, thế này thì cô gái kia xúc động phải biết…chắc chắn nhận lời rồi hen, bếp trưởng?”
“xúc động gì.. bày vẽ hết sức!”
hừ, gã bếp trưởng chẳng biết lãng mạn là gì. người ta sáng tạo thế mà.. tôi nhìn cái nhẫn có chút ngưỡng mộ, nhưng ko phải thích nó, mà là ngưỡng mộ chủ nhân tương lai của nó.. cô ấy hẳn sẽ rất hạnh phúc.
có lẽ vì ánh mắt của tôi dành cho chiếc nhẫn trên tay Quân quá..tha thiết, mà hắn khẽ hỏi tôi đầy mỉa mai >__<
“em thích nó lắm sao mà nhìn thèm thuồng vậy?”
“Ack! thèm con khỉ. em đi..xay khoai tây đây T__T”
…….
sau buổi làm việc, Quân bảo để anh ta chở tôi về nhà trọ, lời đề nghị làm tôi hơi ngạc nhiên. nhớ lần trước bị hắn đuổi xuống xe ngay khi vừa mới leo lên nên tôi có phần đề phòng trước.
“anh ko sợ…người khác thấy nữa hả?”
“cũng còn sợ. nhưng..”
“nhưng sao?”
“em có lên ko thì bảo!”
mặt Quân nhăn lại như đứa con nít bị mẹ hỏi nhiều quá tôi ngó quanh 1 lúc rồi cũng trèo lên..sau vài lần thì việc lên chiếc xe khủng long này cũng ko còn khó khăn nữa.
hihi..
…..
“đã chính thức quen nhau à?”
tôi nghe tiếng Thắng trước khi nhận ra anh ta đang bước phía sau mình, ko biết từ khi nào nữa. có lẽ Thắng đã thấy Quân chở tôi về?
“chính thức quen nhau?”
“đừng giả vờ ngây thơ. Yên hiểu mà.”
“tôi giả vờ làm gì. chỉ ko chắc là có phải anh muốn nói chuyện đó ko thôi.”
“Yên giống như 1 con cá cứ hỏi có phải tôi đang bơi ko..”
“thì cứ cho là vậy đi.. sao tự nhiên lại khó tính quá..”
tôi nheo mắt nhìn Thắng, chân ngừng bước, Thắng ko nhìn tôi, hướng ánh mắt thằng ra phía trước, nhưng dường như ánh mắt đó cứ trải dài bất tận.
“Yên nghĩ tôi có ghen khi thấy Yên có người khác ko?”
“ghen? tại sao? anh đâu có yêu tôi.”
tôi đáp trơn tru và ko hề bối rối bởi tôi chưa bao giờ nghĩ Thắng yêu tôi, dù Vân nó có nói này nói nọ có thể anh ta thích tôi, thích chọc phá tôi hoặc có quan tâm tôi 1 chút vì “bên tôi có cảm giác bình yên”
như Khải nói.
@by txiuqw4