Lương Vũ Tranh mặc dù có phần hơi run nhưng cô vẫn với tay ra lấy chai bia rồi rót cho Hạ Quân Dật. Trong khi những người khác bên cạnh thì ôm hôn cô gái bên cạnh họ thì Hạ Quân Dật chẳng động chạm gì đến cô. Hành động này của anh khiến cô cảm thấy đỡ sợ hơn.
- Tên là gì?
- Dạ? À, tôi tên là Lương Vũ Tranh.
- Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
- 22.
- Tốt nghiệp đại học chưa?
- Vẫn chưa.
Hạ Quân Dật cũng chỉ hỏi 3 câu đấy cho đến khi tàn tiệc. Khi những người kia đi hết, anh lấy trong ví ra một xấp tiền, kèm đó là một tấm card, nói 1 câu rất đơn giản:
- Cầm lấy đi, tôi tin chắc rằng trong tương lai gần chúng ta vẫn còn phải gặp lại nhau đấy.
Sau khi Hạ Quân Dật rời đi, trong phòng VIP này chỉ còn mỗi mình Lương Vũ Tranh. Số tiền mà anh boa cho cô tương đương với 2 tháng lương ở Kim Vũ. Khi nhìn tấm card, Lương Vũ Tranh mới giật mình. Hóa ra anh chính là Tổng giám đốc của tập đoàn công nghệ thông tin DCL nổi tiếng nhất thành phố B này. Cô cũng nghe quản lý nói, thì ra Kim Vũ là do cả Lâm Chính Ngạn và Hạ Quân Dật làm chủ nhưng anh không hay đến đây nên Lâm Chính Ngạn thay anh quản lý Kim Vũ.
Lương Vũ Tranh biết, lời nói kia của Hạ Quân Dật có cũng như không. Nếu ngày nào anh cũng đến Kim Vũ thì đương nhiên cô vẫn sẽ gặp được anh. Nhưng nói chung, Lương Vũ Tranh cũng chẳng quan tâm nhiều đến lời nói ấy. Sau đó nửa tháng, Lương Vũ Tranh chẳng gặp Hạ Quân Dật ở Kim Vũ nữa.
……………………………………………………..
Khi Lương Vũ Tranh dần quên đi cái tên Hạ Quân Dật thì sóng gió tiếp theo lại ập đến: Mẹ cô đang trong tình trạng nguy kịch, cần có tiền mới có thể tiến hành phẫu thuật được. Lương Vũ Tranh lo lắng vô cùng, cô không thể nhờ vả dì và Vương Nhã Đồng bởi căn bản họ cũng chẳng có tiền để giúp đỡ cho cô.
Rút trong túi xách ra chiếc điện thoại, Lương Vũ Tranh làm rơi luôn cả tấm card mà Hạ Quân Dật đã đưa cô trước đó. Hạ Quân Dật!
- Hạ Quân Dật sao?
Lúc này, trong đầu Lương Vũ Tranh bỗng nhớ đến câu nói mà Hạ Quân Dật đã nói với cô nửa tháng trước: “Cầm lấy đi, tôi tin chắc rằng trong tương lai gần chúng ta vẫn còn phải gặp lại nhau đấy.” Câu nói này của anh không phải ám chỉ hoàn cảnh hiện giờ đấy chứ?
Nhưng Lương Vũ Tranh cũng biết rõ một điều, bây giờ cô chẳng biết kiếm ở đâu ra tiền để giúp mẹ phẫu thuật, còn Hạ Quân Dật? Liệu anh có cho cô vay tiền hay không? Dù có phân vân thế nào, Lương Vũ Tranh vẫn quyết định gọi điện cho anh.
- “Alo?” – Giọng nói của Hạ Quân Dật qua điện thoại vẫn bình thản và hơi lạnh nhạt như vậy.
Lương Vũ Tranh cố gắng mở miệng nói:
- Hạ tiên sinh, tôi là Lương Vũ Tranh. Anh còn nhớ tôi không? Tôi là nhân viên ở Kim Vũ. – Mặc dù rất cố gắng bình tĩnh nhưng giọng của Lương Vũ Tranh vẫn có phần run rẩy.
- “Lương Vũ Tranh… Hóa ra là em à? Muộn thế này gọi điện cho tôi có chuyện gì không?”
- Mẹ tôi bây giờ đang trong tình trạng nguy cấp, cần phải phẫu thuật ngay. Tôi biết anh là người có tiền, anh có thể cho tôi vay tiền được không? Tôi sẽ cố gắng trả lại anh sớm nhất có thể.
Ở đầu dây bên kia, Hạ Quân Dật im lặng không nói gì cả khiến cho Lương Vũ Tranh càng sốt sắng hơn:
- Hạ tiên sinh? Anh…
- “Chuyện mà em nói đơn giản thôi, chỉ cần em trở thành người phụ nữ của tôi thì muốn gì cũng được, kể cả tiền viện phí của mẹ em. Em chẳng cần phải trả tiền lại cho tôi, hơn nữa tôi còn cho em thêm tiền. Thế nào, có đồng ý không?”
Lương Vũ Tranh hết sức bất ngờ. Nhưng khi y tá đến giục cô mau chóng làm thủ tục phẫu thuật, cô mới biết rằng bản thân mình không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
- Được. - Lương Vũ Tranh nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của Hạ Quân Dật.
- “Rất tốt. Mẹ em đang phẫu thuật ở bệnh viện nào?
- Bệnh viện trung tâm thành phố.
- “Ừ. Yên tâm đi, sẽ nhanh thôi, mẹ của em sẽ được đi phẫu thuật theo đúng ý của em.”
Đúng như lời Hạ Quân Dật đã nói, không lâu sau, mẹ cô đã được đưa đi phẫu thuật.
Sau đó, Hạ Quân Dật nhắn tin cho Lương Vũ Tranh nói rằng, anh cho cô 3 ngày, 3 ngày sau cô phải đến gặp anh. Lương Vũ Tranh chẳng thể từ chối, Hạ Quân Dật đã giúp cô như thế, cô phải trả lại cho anh thứ mà anh muốn.
Và thế là, cô đã trở thành người con gái được Hạ Quân Dật bao nuôi!
@by txiuqw4