Vì Vương Nhã Đồng được chị họ tặng cho 2 vé đi xem triển lãm tranh cao cấp nên cô đã rủ Lương Vũ Tranh đi cùng. Lương Vũ Tranh cũng là người thích hội họa nên cô cũng chẳng từ chối.
- Vũ Tranh à, những bức họa ở đây đẹp quá đi. Đúng là tác phẩm của những họa sĩ nổi tiếng có khác.
- Chủ đề “Tình yêu” thì có thể khai thác được nhiều thứ lắm.
Cả hai bỗng dừng chân trước một bức tranh có tựa đề là “Anh và em” của một họa sĩ có tên là Anna. Bức tranh là hình của một chàng trai đang ôm một cô gái ngồi trên ghế đu, còn cô gái thì dựa đầu vào vai của chàng trai, cả hai cùng ngắm bình minh trên bờ biển.
- Nhã Đồng, bức tranh này thật sự rất đẹp, cách phối màu cũng rất xuất sắc. Nhưng họa sĩ Anna này là ai nhỉ? Mình chưa nghe thấy tên của người này bao giờ.
- Ừ, công nhận bức này vừa đẹp vừa lãng mạn thật đấy. Bức này mà treo ở đầu giường thì tuyệt đẹp.
- Cậu không để ý à, họ chỉ cho chúng ta xem tranh thôi chứ không đem ra bán đâu.
- Tiếc nhỉ.
Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng vừa đi được vài bước thì bỗng dừng lại. Lương Vũ Tranh nói nhỏ với Vương Nhã Đồng:
- Cậu có nhìn thấy người đàn ông đứng bên kia không? Chính là Tổng giám đốc của Trình Thị Trình Minh Viễn đấy. Anh ta cũng là một người bạn rất thân của Hạ Quân Dật. Lần trước Hạ Quân Dật đã đưa mình đến dự tiệc đính hôn của anh ta.
- Thật hả? Ôi chao, nhìn bên ngoài, Trình Minh Viễn đẹp trai quá đi, hơn cả trong ảnh. Đúng chất của đại soái ca luôn.
Trình Minh Viễn quả thật đẹp trai đến mức hoàn hảo, nếu không thì Vương Nhã Đồng cũng không khen anh ta nhiều như vậy.
Rồi Lương Vũ Tranh để ý thấy Trình Minh Viễn đi đến chỗ bức tranh “Anh và em” của họa sĩ Anna mà bọn họ vừa xem. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào bức tranh một hồi rất lâu, có vẻ như đã thích nó rồi.
Lương Vũ Tranh cũng nghe thấy Trình Minh Viễn gọi người quản lý ra, hỏi mua bức tranh này nhưng người quản lý nói không bán. Anh ta nói anh ta sẽ bỏ ra bất cứ giá nào để mua tranh. Người quản lý nói rằng, bọn họ sẽ liên hệ với họa sĩ, nếu họa sĩ đồng ý bán thì sẽ bán.
- Này, những bức tranh được bày ở đây thì hẳn phải có cái giá rất cao. Trình Minh Viễn dường như rất thích bức tranh ấy.
Vương Nhã Đồng vừa nhìn Trình Minh Viễn vừa nói nhỏ với Lương Vũ Tranh.
- Nhưng liệu tác giả có muốn bán không nhỉ? – Lương Vũ Tranh cũng tò mò hỏi lại.
- Cậu không nghe thấy à, Trình Minh Viễn bảo sẽ ra bất cứ giá nào để mua bức tranh ấy. Đề ra một cái giá cao như vậy, tác giả chắc sẽ không chịu thiệt mà giữ lại đâu.
- Cũng phải.
Nhưng khi vừa quay đầu định đi, Lương Vũ Tranh bỗng đứng sững lại. Cả Vương Nhã Đồng cũng rất ngạc nhiên.
- Lâm Kiệt? Sao anh lại ở đây? Anh về nước bao lâu rồi?
Vương Nhã Đồng nhìn thấy người đàn ông điển trai đang đứng trước mặt bọn họ, không khỏi ngạc nhiên bèn hỏi.
- Vừa mới về không lâu.
Cả Vương Nhã Đồng và Lâm Kiệt đều quay sang nhìn Lương Vũ Tranh, thấy cô ấy đang cúi gằm mặt xuống không nói gì cả.
- Vũ Tranh, lâu rồi không gặp em. Em có thể cùng anh nói chuyện một lát không?
Lúc này, Lương Vũ Tranh mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông tên Lâm Kiệt kia.
- Em… thật ra em…
- Vũ Tranh, có rất nhiều chuyện anh muốn được nghe em đích thân giải thích.
Lương Vũ Tranh quay sang nhìn Vương Nhã Đồng, thấy cô ấy gật đầu, cô lại quay sang nhìn Lâm Kiệt.
- Vậy Vũ Tranh, cậu với Lâm Kiệt cứ nói chuyện đi, mình sẽ đợi cậu, có gì gọi cho mình.
- Nhã Đồng, cậu cứ về trước đi, không cần phải đợi mình đâu. Lát nữa mình sẽ tự về.
- Cũng được.
Vương Nhã Đồng nhìn Lương Vũ Tranh rồi lại quay sang nhìn Lâm Kiệt, cô nhanh chóng rời khỏi khu triển lãm tranh.
- Chúng ta sang quán café nói chuyện đi, ở chỗ này nói chuyện e là không tiện lắm.
- Vâng.
Lương Vũ Tranh lặng lẽ đi theo Lâm Kiệt, Tay cô bỗng chốc run lên, trong lòng cũng lo sợ hơn, gương mặt cũng không còn được tự nhiên như trước nữa.
Lâm Kiệt, cuối cùng anh cũng đã trở về!
@by txiuqw4