Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh cứ nhìn chằm chằm vào Trình Minh Viễn cùng Thẩm Băng Tâm. Rốt cuộc bọn họ cũng chẳng nói gì ngoài câu “Xin chào” và “Đã lâu không gặp”. Cả Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật đều hụt hẫng, chẳng có gì hay để xem.
- Quân Dật, anh đến lâu chưa?
- Cũng được một lúc rồi.
Ngồi bên cạnh Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh chính là vợ chồng Hạ Tuyết Dao và Triệu Minh Thành.
- Thầy Triệu, Hạ tiểu thư.
- Lương tiểu thư, bộ “Tuyết Dương” này thật sự rất hợp với cô đấy. Có lẽ hôm nay ngoài Tuyết Tâm ra thì cô nổi bật nhất rồi.
Có thể người ngoài nghe câu nói này của Hạ Tuyết Dao sẽ nghĩ rằng cô đang châm chọc, mỉa mai Lương Vũ Tranh. Nhưng thực tế vốn không phải như vậy.
- Bắt đầu rồi.
Tất cả khách mời trong hội trường đám cưới nhanh chóng ổn định vị trí, nghi thức hôn lễ đã bắt đầu rồi.
Từ phía cửa, Lương Vũ Tranh nhìn thấy cô dâu Hạ Tuyết Tâm đang khoác tay chú rể Lưu Cảnh Dương vào bên trong. Vì cha của Hạ Tuyết Tâm đã mất nên Lưu Cảnh Dương trực tiếp đưa cô vào lễ đường. Hạ Tuyết Tâm hôm nay là nhân vật chính có khác, trông cô thật hoàn hảo cùng với chiếc váy cưới trắng tuyệt đẹp kia.
Những lời nguyện cầu đã xong, cô dâu chú rể cùng trao nhẫn cưới và sau đó là một nụ hôn hết sức ngọt ngào. Khách mời bên dưới cùng vỗ tay và chúc phúc cho họ.
Một lúc sau, Hạ Tuyết Tâm đứng ở bên trên chuẩn bị cho nghi thức ném hoa cưới. Mọi người ở bên dưới đều rất hồi hộp không rõ hoa cưới sẽ thuộc về ai.
Bó hoa được tung lên, tầm mắt của mọi người đều hướng về nó. Cuối cùng, bó hoa đã rơi xuống chân của Lương Vũ Tranh. Cô cũng rất ngạc nhiên nhưng rồi vẫn cầm bó hoa lên.
- Thật không ngờ Lương tiểu thư lại bắt được bó hoa của Tuyết Tâm. Chắc tương lai gần cô sẽ sớm kết hôn thôi.
Hạ Tuyết Dao đứng bên cạnh nói vui. Lương Vũ Tranh quay sang nhìn Hạ Quân Dật, không ngờ anh lại mỉm cười.
- Mang bó hoa về giữ làm kỷ niệm đi. Tuyết Dao nói đúng đấy, chắc em cũng sắp lấy chồng đến nơi rồi.
Nghe những lời này, Lương Vũ Tranh cũng buồn cười. Lấy chồng gì chứ, chuyện này cô vẫn chưa nghĩ đến nhiều.
……………………………………
Nghi thức hôn lễ đều đã được hoàn tất, cô dâu chú rể cùng các khách mời chuẩn bị bước vào tiệc cưới.
Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật cũng ngồi đấy một lúc rồi lẳng lặng đi về. Khi chuẩn bị rời khỏi, Lương Vũ Tranh có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của Lâm Kiệt đang hướng về mình.
Hạ Quân Dật đương nhiên cũng nhìn thấy.
……………………………………
Trên xe ô tô.
Lương Vũ Tranh thích thú ngồi nhìn bó hoa cưới trên tay, Hạ Quân Dật ngồi bên cạnh có thể thấy được niềm vui của cô.
- Em thích bó hoa này đến thế à?
- Thích, đương nhiên là thích. Anh có biết không, từ bé đến giờ em tham gia rất nhiều đám cưới nhưng chưa một lần nhận được hoa cưới. Hôm nay thật sự rất bất ngờ.
- Em có tin là chính bản thân em sắp kết hôn rồi không?
Lương Vũ Tranh quay sang nhìn Hạ Quân Dật, nụ cười trên môi cô chỉ là nụ cười gượng:
- Em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Bây giờ mới 22 tuổi, thấy bản thân mình còn trẻ quá. Em cũng nghe Nhã Đồng nói, lấy chồng là mất hết tự do, phải ở nhà chăm chồng chăm con. Có thể anh không biết chứ, thật ra em cũng có lúc ham chơi lắm, bản thân mình còn lo chưa nổi huống chi là lo cho chồng con.
- Mẫu đàn ông em thích là những người như thế nào? Giống Lâm Kiệt à? Hay giống tôi?
- Nếu như anh hỏi em, Lâm Kiệt có phải là mẫu người đàn ông em thích vào thời điểm nửa năm trước, thì có lẽ em sẽ nói phải. Nhưng mà thời gian vừa qua, gặp phải nhiều biến cố lớn, em đã nghĩ, em muốn chọn những người đàn ông ấm áp, biết quan tâm, yêu thương và luôn bảo vệ em. Đặc biệt, người đó tốt nhất là biết nấu ăn.
Hạ Quân Dật lại cười:
- Tiêu chuẩn của em cao quá nhỉ? Thế Lâm Kiệt có phải là người như đúng ý em không?
- Em cũng không rõ nữa.
Lương Vũ Tranh hướng mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài. Những câu hỏi của Hạ Quân Dật thật sự khiến cô phải suy nghĩ nhiều.
@by txiuqw4