Mọi người đều nhìn Từ Dịch Phàm rồi lại quay sang nhìn Lưu Cảnh Dương. Trình Minh Viễn nhíu mày, nụ cười trên môi vẫn còn, hỏi:
- Từ Dịch Phàm, cậu còn muốn gặp riêng Lưu Cảnh Dương sao? Nghe gì mà mờ ám quá vậy?
- Không phải hai người các cậu có chuyện gì bí mật không thể nói ra đấy chứ?
- Mình cảm thấy có gì đó nguy hiểm.
- Ờ phải Quân Dật, đúng là nguy hiểm quá. Dịch Phàm, cậu muốn gặp mình là có âm mưu gì?
Từ Dịch Phàm nhìn Lưu Cảnh Dương, nhún vai:
- Cậu làm gì mà cứ ra cái vẻ né tránh thế, mình có phải tìm cậu đi làm chuyện gì xấu đâu.
- Không phải chuyện xấu là tốt.
- Chỉ là mình muốn tìm cậu với Tuyết Tâm, giúp mình thiết kế một bộ đồ trang sức cho Lộ Phi thôi.
Triệu Minh Thành đặt chai bia xuống bàn, nhìn Từ Dịch Phàm rồi lại nhìn Lưu Cảnh Dương, hỏi:
- Cảnh Dương, mình nhớ lần trước Dịch Phàm cũng nhờ cậu và Tuyết Tâm làm cho một bộ đồ để tên đó đi cầu hôn Lộ Phi còn gì.
- Này Minh Thành, cái gì mà cầu hôn chứ?
- Minh Thành nói có sai đâu, đúng là cầu hôn còn gì nữa.
- Thôi kệ xác các cậu. Nói chung Cảnh Dương, cậu có giúp mình không đây? Yên tâm đi, mình không ăn quỵt của cậu đâu.
Lưu Cảnh Dương cười nói:
- Chuyện này thì cũng có gì đâu. Chúng ta là huynh đệ thân thiết mà, không giúp cậu lấy lòng em gái Phùng thì e rằng không được.
- Haha… Cảnh Dương, cậu đúng là bạn tốt của mình.
- Nói nhảm quá Từ Dịch Phàm, chẳng lẽ bọn mình không phải là bạn của cậu à?
- Nào dám nói bừa, các cậu đều là bạn tốt của mình mà.
Rồi Từ Dịch Phàm lại quay sang nhìn Trình Minh Viễn, hỏi:
- Trình đại tổng tài, nghe bảo trong đám cưới của Cảnh Dương với Tuyết Tâm, cậu đã gặp em gái Thẩm rồi?
- Dịch Phàm, cậu đang nhắc đến em gái Thẩm nào thế? – Tống Thừa Huân nhìn Từ Dịch Phàm với ánh mắt tò mò.
- Này Tống Thừa Huân, trí nhớ của cậu tệ hại đến như vậy à? Em gái Thẩm ở đây chỉ có thể là Thẩm Băng Tâm thôi.
- À, Thẩm Băng Tâm, nếu không có Minh Thành nói chắc mình cũng quên mất đấy.
Trình Minh Viễn gương mặt hơi chút trầm xuống, tất cả những người khác đều thấy rõ ràng. Hạ Quân Dật nói:
- Các cậu không biết đấy chứ, mình đã nhắc nhờ Minh Viễn nhiều lần về chuyện kết hôn của cậu ấy với Tiêu Tuyết Vân, nhưng cậu ấy không nghe, cứ nằng nặc đòi lấy cô ta.
- Mặc dù biết Tiêu Tuyết Vân cũng khá lâu nhưng mà Minh Viễn, mình thấy cậu với Thẩm Băng Tâm vẫn tốt hơn.
- Phải, em gái Thẩm xinh đẹp dịu dàng, cậu đáng lý nên lấy cô ấy mới phải. Hai người hợp nhau hơn.
Trình Minh Viễn không uống bia nữa mà chuyển sang uống rượu. Anh yên lặng một hồi rồi mới lên tiếng:
- Không phải cứ muốn thế nào là sẽ được như vậy đâu, rất khó lựa chọn. Nói chung thì dù như thế nào đi chăng nữa, mình cũng sẽ cùng với Tiêu Tuyết Vân làm đám cưới. Ý của các cậu mình đều hiểu cả, nhưng mọi việc không thể cưỡng cầu.
- Haizzz… Thôi các cậu, nếu như Minh Viễn đã muốn như thế, chúng ta cũng không thay đổi được gì đâu. Để mình tìm xem ở thành phố B có biệt thự nào đẹp nhất thì tặng cậu và Tiêu Tuyết Vân làm quà mừng đám cưới của hai người.
- Aiyo… Dịch Phàm, tặng hẳn biệt thự cơ à, hào phóng quá đấy. Cảnh Dương cậu chắc chắn sẽ tặng đá quý đúng không? Thế còn cậu Quân Dật? Không phải là sẽ tặng Minh Viễn cả lô điện thoại đấy chứ?
Đám đàn ông trong phòng sau khi nghe thấy lời này của Tống Thừa Huân thì cười lớn. Hạ Quân Dật vẫn cười một cách bình thản, quay sang hỏi Tống Thừa Huân:
- Thế Tống đại luật sư cậu định tặng cho Minh Viễn cái gì? Một năm miễn tiền phí luật sư đại diện hả?
- Thừa Huân, một năm miễn phí thật sao? Nghe cái này hay đấy, cảm ơn cậu trước nhé.
- Này này, đừng có trêu chọc mình. Quà thì để nghĩ sau, chứ miễn phí 1 năm thì mình sống kiểu gì? Rõ ràng các cậu đều biết mình nghèo hơn so với các cậu mà.
- Đừng có nói vậy chứ, miễn phí của Trình Thị, cậu vẫn còn của DCL, Hạ Thị, Từ Thị, Lưu Thị đấy, chưa gì đã lo chết đói rồi.
- Minh Thành nói đúng đấy.
Lưu Cảnh Dương vừa cười vừa nói. Tống Thừa Huân nhìn mấy người đàn ông trong phòng, hận không thể đánh họ một trận.
@by txiuqw4