Sau khi Hạ Quân Dật lái xe đi làm, Lương Vũ Tranh cũng rời Minh viên, hẹn gặp Vương Nhã Đồng ở quán café quen thuộc. Lương Vũ Tranh vừa đến nơi thì đã thấy Vương Nhã Đồng ngồi sẵn đó rồi, có lẽ cô ấy mới đến không lâu.
Đến khi người phụ vụ mang lên một ly nước hoa quả cho Lương Vũ Tranh, cả cô với Vương Nhã Đồng mới bắt đầu nói chuyện.
- Hôm qua nhìn thấy loạt ảnh của Hạ Quân Dật và cậu, suýt nữa thì mình đã chết sặc. Nhìn sơ qua cứ tưởng Hạ Quân Dật đi cùng Lý Bội Linh, không ngờ nhìn kỹ mới nhận ra.
- Không cần ngạc nhiên như thế chứ?
- Sao lại không ngạc nhiên? Hạ Quân Dật mà cũng chịu đưa cậu đến bệnh viện khám thai, để cho báo chí đưa tin hàng loạt như thế sao? Người đàn ông này thật sự rất khó hiểu.
- Hạ Quân Dật nói muốn cùng mình kết hôn.
Vương Nhã Đồng giật mình nhìn chằm chằm vào Lương Vũ Tranh. Miệng há hốc ra đủ để nhét vừa một quả trứng.
- Làm gì mà kích động lên như thế?
- Không, không. Mà câu nói vừa rồi cậu có thể nói lại cho mình nghe không? Hạ Quân Dật nói gì?
- Hạ Quân Dật nói, anh ấy muốn cùng mình kết hôn.
Nghe lại lần nữa, Vương Nhã Đồng mới rõ là cô không hề nghe nhầm. Là Hạ Quân Dật muốn lấy Lương Vũ Tranh!
- Cậu đồng ý rồi?
- Vẫn chưa, mình bảo với anh ấy là mình muốn có thêm thời gian để suy nghĩ về chuyện này.
- Lại còn suy nghĩ gì nữa, đồng ý nhanh đi. Trên đời này, người có thể khiến Hạ Quân Dật cầu hôn như thế, e rằng chỉ có một mình cậu thôi. Sướng như thế còn gì.
Nhìn thấy gương mặt háo hức của Vương Nhã Đồng, Lương Vũ Tranh không khỏi bật cười.
- Cười cái gì chứ? Cưới thì cưới mau lên. Cậu nhìn xem, con nuôi của mình cũng đã 1 tháng tuổi rồi đấy, cậu mà cứ chần chừ thì bụng sẽ lớn lên, mà bụng đã lớn thì mặc váy cưới không đẹp đâu.
- Cậu thật sự muốn mình đồng ý kết hôn với Hạ Quân Dật? Trước đây cậu còn bảo anh ấy nguy hiểm lắm mà?
- Trước đây là trước đây. Khi nghe cậu nói anh ta muốn cùng cậu kết hôn, mình đã thay đổi suy nghĩ rồi. Người phụ nữ có thể khiến Hạ Quân Dật muốn kết hôn thì đối với anh ta, cô ấy có vị trí rất quan trọng. Và mình cũng tin, Hạ Quân Dật muốn lấy cậu không chỉ vì đứa bé đâu.
Những lời mà Vương Nhã Đồng nói đều đúng cả, Lương Vũ Tranh cũng chẳng có gì để phủ nhận.
- Cậu cũng muốn lấy Hạ Quân Dật đúng không? Không hoàn toàn vì đứa bé, mà là vì cậu cũng yêu anh ta.
- Từ “yêu” này nghe thì hơi xa vời…
- Đừng có lảng chuyện. Mình biết cậu cũng yêu Hạ Quân Dật, chỉ là cậu không dám nói ra thôi.
- Phải, mình yêu anh ấy, không biết từ bao giờ nữa. Chính vì thế mà khi Hạ Quân Dật lợi dụng mình để lật đổ Lâm Kiệt, mình thật sự đã rất đau lòng. Vì đau quá nên mới rời đi.
Giọng của Lương Vũ Tranh có phần nghẹn ngào. Phải đến ngày hôm nay cô mới thừa nhận tình cảm của mình.
- Thấy cậu hạnh phúc như thế thì mình yên tâm rồi.
- Cảm ơn cậu.
- Nhưng mà này, Hạ Quân Dật cầu hôn cậu có phải là trong một nhà hàng sang trọng, tại một bàn ăn có nến lung linh lãng mạn rồi mang hoa và nhẫn đến chỗ cậu không?
- Hả?
Lương Vũ Tranh nhớ lại khung cảnh lúc Hạ Quân Dật nói với cô câu “Chúng ta kết hôn đi”. Lúc đấy anh ngồi cạnh cô ở trên giường, chẳng hoa, chẳng nhẫn và cũng chẳng có ánh nến lãng mạn nào.
- Thật ra… là chẳng có gì.
- Cái gì? Không có hoa không có nến cũng chẳng làm sao, nay cả một cái nhẫn cũng không có. Hạ Quân Dật cũng có thành ý gớm nhỉ? Em rể họ của anh ta không phải là ông trùm đá quý à? Kiếm một cái nhẫn đi cầu hôn có gì là khó chứ? Keo kiệt quá.
- Mình thấy, cầu hôn có thành ý là được rồi, những thứ vật chất đó đối với mình không quan trọng.
- Lại còn không quan trọng. Đã làm việc gì thì phải có trình tự chứ, huống chi đây là cầu hôn. Mình quyết định phải chọn kỹ chồng tương lai, nhất định không thể giống như Hạ Quân Dật được.
Nghe Vương Nhã Đồng nói ra yêu cầu về chồng tương lai của cô ấy, Lương Vũ Tranh chỉ cười mà không nói được gì.
@by txiuqw4