Thật sự không thể tin nổi, một chuyện lớn như vậy đã xảy ra nhưng Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh có thể ngồi đối diện với nhau ăn sáng, giữ một thái độ hết sức bình thản. Nhưng so với trước đây, Lương Vũ Tranh đã chẳng còn để ý đến Hạ Quân Dật nữa.
- Hiện tại, em cứ nên ở lại Minh viên đi.
Sau một hồi lâu yên ắng đến ngạt thở, cuối cùng Hạ Quân Dật cũng đã lên tiếng nói trước.
Lương Vũ Tranh nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quân Dật, giống như anh, cô cũng nói cái giọng không lớn cũng không nhỏ và cũng rất đỗi bình thản:
- Chuyện mấy ngày hôm nay đã như vậy, anh nghĩ tôi còn lý do gì để ở lại đây? Hình như rất không thích hợp.
- Tình hình hiện nay rất không ổn định, bây giờ thì ai cũng biết rõ em là người phụ nữ bên cạnh tôi, có ảnh hưởng lớn đến tôi. Tôi không muốn em gặp bất cứ chuyện gì. Chỉ khi em ở Minh viên, tôi mới cảm thấy yên tâm. Sau khi mọi chuyện đã trở lại bình thường, những ân oán thù hận gì đó lúc ấy sẽ giải quyết.
Lương Vũ Tranh lại một lần nữa im lặng, nhưng dù như thế thì Hạ Quân Dật vẫn nhận ra, cô đã đồng ý sẽ ở lại Minh viên này.
- Phải rồi, mấy ngày nay tôi sẽ rất bận nên em phải tự chăm sóc bản thân em thật tốt, bởi vì em đang mang thai, em không muốn lo cho em thì cũng phải lo cho con.
Không biết làm sao, trong tình huống này, Lương Vũ Tranh lại chẳng thể nói được lời gì với Hạ Quân Dật. Cô biết, cô yêu anh, nhưng anh hại chết bố mẹ cô, khiến gia đình cô tan nát là sự thật. Yêu càng nhiều, hận càng sâu, càng khiến cho bản thân mình đau lòng. Nhưng Lương Vũ Tranh cô biết làm thế nào? Định mệnh đã an bài số mệnh của cô và Hạ Quân Dật như vậy, không thể thay đổi được nữa.
- Tôi có thể hỏi anh một việc không?
- Em hỏi đi.
- Như anh vừa nói, liệu sau khi chúng ta giải quyết xong mọi vấn đề, tôi có thể rời khỏi đây không?
Tay cầm tách café của Hạ Quân Dật bỗng chững lại. Quả thật, anh mới chỉ nghĩ về việc giữ Lương Vũ Tranh ở lại mà chưa tính đến việc sau khi mọi chuyện ổn định, cô sẽ muốn đi.
- Chuyện đấy… có thể nói sau không?
- Không cần đâu, có lẽ lúc này là lúc thích hợp.
Đặt tách café xuống bàn, Hạ Quân Dật ngồi trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:
- Được, nếu em đã muốn, tôi sẽ để em đi. Nhưng bây giờ, em chưa cần phải lo đến lúc đấy đâu.
- Cảm ơn.
Một câu “Cảm ơn” hết sức lạnh lùng ấy của Lương Vũ Tranh khiến Hạ Quân Dật mất hết niềm tin vào tương lai sau này của họ. Nhưng anh lại không muốn ép cô phải ở bên anh.
………………………………….
Chuyện lớn như vậy, đương nhiên Lương Vũ Tranh cũng có nói qua với Vương Nhã Đồng. Sau khi Hạ Quân Dật đi làm không được bao lâu thì Vương Nhã Đồng đã đến. Sau một loạt những thủ tục kiểm tra nghiêm ngặt cùng với lời “bảo kê” của Lương Vũ Tranh, cuối cùng Vương Nhã Đồng cũng có thể vào được Minh viên.
- Minh viên này đẹp thật đấy, nhưng nó chẳng khác gì nhà tù cả. Mấy chục vệ sĩ vây quanh cùng một loạt camera giám sát, nếu không nói thì người ta sẽ nghĩ cậu là trọng phạm đấy. Mà Hạ Quân Dật có cần làm quá lên như thế không?
Lương Vũ Tranh nghe những lời này của Vương Nhã Đồng chỉ buồn cười, tay cầm tách trà lên, từ từ uống.
- Nhưng mà Vũ Tranh, chuyện của cậu và Hạ Quân Dật đã như thế, theo tính cách của cậu không phải là nên rời Minh viên này càng sớm càng tốt hay sao? Sao vẫn ở đây?
- Hạ Quân Dật nói, tình hình hiện tại rất bất ổn, mình có lẽ sẽ gặp nguy hiểm nên cứ tạm ở lại Minh viên này trước. Sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, mình sẽ rời đi, cùng với Hạ Quân Dật khi ấy chính thức không còn mối quan hệ gì nữa.
Vương Nhã Đồng nhìn Lương Vũ Tranh, sau đó thì nhìn xuống bụng của cô, thắc mắc hỏi:
- Cậu đang mang thai con của Hạ Quân Dật, chẳng lẽ anh ta chịu trơ mắt để cậu rời đi dễ dàng như vậy à? Cách làm này hình như không giống như của anh ta.
- Có giống hay không đối với mình đều không quan trọng nữa rồi. Dù sớm hay muộn, mình cũng bắt buộc phải rời khỏi Hạ Quân Dật, rời khỏi Minh viên này.
- Mặc dù mình rất mong là con nuôi của mình sẽ sống một cuộc có đầy đủ cả bố lẫn mẹ, nhưng e rằng hiện tại, điều này là không thể. Vũ Tranh, đừng lo nghĩ gì cả, chẳng phải mọi chuyện chỉ là bắt đầu lại thôi sao? Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Yên tâm đi.
@by txiuqw4