- “Lương tiểu thư, cô có nghe tôi nói không?”
Thấy Lương Vũ Tranh mãi không lên tiếng, Thẩm Gia Tuấn ở đầu dây bên kia có chút lo lắng hỏi.
- Cảnh sát Thẩm, tôi sẽ đến sở cảnh sát ngay.
- “Vậy được, hẹn gặp cô ở đó.”
Vừa tắt điện thoại, Hạ Quân Dật đã vội hỏi Lương Vũ Tranh:
- Thẩm Gia Tuấn gọi điện cho em có việc gì vậy?
- Anh ta nói là đã tìm được hung thủ giết chết mẹ tôi rồi, muốn tôi đến sở cảnh sát một chuyến.
- Để anh đưa em đi.
Lương Vũ Tranh cũng không từ chối đề nghị này của Hạ Quân Dật. Vừa rồi khi Thẩm Gia Tuấn gọi điện đến thông báo, Lương Vũ Tranh đã rất kinh ngạc. Thẩm Gia Tuấn nói đã tìm ra hung thủ thật sự, nhưng khi nhìn Hạ Quân Dật, cô lại cho rằng hung thủ không phải là anh dù trước đó anh có nhận đã giết cha mẹ cô. Nếu Hạ Quân Dật là hung thủ, anh chắc đã bị Thẩm Gia Tuấn còng tay lôi đến sở cảnh sát.
Nếu Hạ Quân Dật không phải là hung thủ, vậy người giết mẹ của cô rốt cuộc là ai chứ?
…………………………………….
Sở cảnh sát.
Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật vừa mới bước vào trong sở cảnh sát thì thấy một cảnh sát trẻ trạc tuổi Thẩm Gia Tuấn đang đứng ở đó. Vừa nhìn thấy Lương Vũ Tranh, anh ta vội đi đến:
- Lương tiểu thư, chúng tôi đã bắt được hung thủ giết hại mẹ cô. Hiện đội phó đang thẩm vấn bà ta. Mời cô vào trong.
- Các vị bắt bà ấy hay là bà ấy đến tự thú? – Lương Vũ Tranh vừa đi vừa hỏi vị cảnh sát.
- Là bà ấy sợ quá nên đến tự thù.
Nghe vậy, Lương Vũ Tranh không hỏi thêm gì nữa, chỉ cùng vị cảnh sát đi vào phòng. Hạ Quân Dật cũng đi theo.
…………………………………..
Vị cảnh sát trẻ tuổi kia đưa Lương Vũ Tranh và Hạ Quân Dật vào phòng giám sát, rồi mang cả café lên, sau đó thì bật chiếc TV lớn được gắn trên tường.
Trên màn hình TV là phòng hỏi cung, lúc này Thẩm Gia Tuấn đang ngồi hỏi cung phạm nhân.
- Dì Lâm?
Nhìn thấy người phụ nữ trong TV, Lương Vũ Tranh không khỏi kinh ngạc mà thốt lên.
- Em quen bà ta sao? – Hạ Quân Dật nhíu mày, quay sang nhìn Lương Vũ Tranh hỏi.
- Phải, tôi biết bà ấy, bà ấy là mẹ của Lâm Kiệt. Nhưng mà… bà ấy là hung thủ sao?
Lương Vũ Tranh quay lại nhìn vị cảnh sát đang đứng ở đằng sau. Anh ta gật đầu nói:
- Phải, Lương tiểu thư. Sáng hôm nay bà ấy đã đến đây tự thú, nói người giết mẹ của cô chính là bà ấy. Vừa rồi, đội phó cũng đã gọi điện thông báo cho cô, tôi tưởng cô biết rồi.
- Không thể nào.
Lương Vũ Tranh lại nhìn chằm chằm vào màn hình TV. Lúc này cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của Thẩm Gia Tuấn:
- “Bà Lâm, bà hãy kể lại quá trình giết bà Lương tối hôm đó.”
- “Tối hôm ấy, tôi đến phòng của Tần Tú Liên thì nhìn thấy một người đàn ông đi ra khỏi. Sau khi biết rõ khu vực VIP nơi mà Tần Tú Liên đang trị bệnh ấy không có camera, không có y tá trực thì tôi mới dám đến. Người đàn ông kia đi, tôi vội vàng đi ngay vào phòng của bà ta. Tôi cũng biết rõ vào giờ này, y tá chăm sóc cho Tần Tú Liên đi ăn khuya sắp trở về, nên phải vội vàng hành động ngay.”
Lúc này, Lương Vũ Tranh quay sang nhìn Hạ Quân Dật và anh cũng nhìn cô. Người đàn ông mà bà Lâm vừa nói chắc chắn là Hạ Quân Dật, hôm đó anh thật sự đến bệnh viện.
- “Tôi lấy trộm một chiếc găng tay rồi đeo vào, rút ống thở của Tần Tú Liên ra. Khi bảng điện tử kêu “tút” liên tục, tôi biết chắc chắn Tần Tú Liên sắp chết nên đã nhanh chóng rời khỏi.”
Hóa ra, người rút ống thở của bà Lương chính là mẹ của Lâm Kiệt. Lương Vũ Tranh chưa từng nghĩ đến chuyện này.
- “Tại sao bà lại muốn giết bà Lương?”
- “Tần Tú Liên, con tiện nhân ấy. Cậu có biết là ngày xưa cô ta có qua lại với chồng của tôi không? Ông ấy còn muốn ly hôn với tôi để đến với cô ta nữa. Nhưng vì khi ấy tôi đang mang thai, nên đã cố gắng nhẫn nhịn, hy vọng ông ta sẽ đổi ý. Cũng may về sau Tần Tú Liên lại kết hôn nên chồng tôi mới không còn hy vọng nữa. Nhưng lần trước tôi mới biết, hóa ra Tần Tú Liên hồi đó mang thai, ép chồng tôi phải ly hôn với tôi. Nào ngờ cô ta bị sảy thai. Vì cô ta mà cuộc đời tôi bị phá hủy hoàn toàn. Tôi đã từng muốn bỏ qua, nhưng cứ nhìn thấy con tiện nhân ấy, tôi lại chịu không được.”
Những lời mà mẹ của Lâm Kiệt nói như xát muối vào vết thương lòng Lương Vũ Tranh, khiến cô bỗng trở nên sợ hãi.
@by txiuqw4