Lương Vũ Tranh trở về nhà như người mất hồn. Cô thậm chí còn không chào hỏi bất kỳ ai trong căn nhà này. Nhiều người nhìn thấy cô vẫn chào, họ cũng cảm thấy đau lòng thay cho cô.
Mọi người đều chăm sóc cho cô cẩn thận bởi vì tâm trạng cô hiện tại không được ổn định cho lắm. Thím Lý nhìn cô như vậy cũng đau xót lắm. Cô và Hạ Quân Dật mới thật sự ở bên nhau chưa đầy 2 tháng mà anh đã mau chóng rời xa cô như vậy.
Lương Vũ Tranh vẫn làm những công việc hàng ngày, đi tắm rồi nghỉ ngơi.
Cô nằm xuống, tay nắm chặt chăn, nhìn ra hướng ban công. Nước mắt cô cứ chảy ra, chảy mãi mà không thể ngăn lại được. Cô cứ nhìn ban công ấy cho đến lúc ngủ thiếp đi vì khóc quá nhiều.
Lương Vũ Tranh mơ một giấc mơ. Cô mơ thấy cô nhìn thấy Hạ Quân Dật mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, quần đen, tóc vuốt ngược đang đứng nhìn cô ở phía xa. Cô rất vui, cô chạy ngay đến chỗ anh và nắm chặt lấy tay anh. Anh nhìn cô mỉm cười rất nhẹ nhàng. Cô cũng nhìn anh cười. Nhưng… anh bỗng chốc tan thành mây khói và tất cả mọi người trên đường đều biến mất. Cô lo sợ chạy khắp nơi, không ngừng gọi tên Hạ Quân Dật.
- Quân Dật…
Cô thở hồng hộc tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi. Người cô bỗng run lên cầm cập. Với cô, đó chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng giấc mơ ấy bây giờ đã thành sự thật mất rồi.
Cô đứng dậy ra khỏi giường, lại gần ban công. Trời hôm nay sao đẹp như vậy? Có phải anh là một trong những ngôi sao trên trời kia không? Ngôi sao sáng nhất kia có phải là anh không? Anh có nhìn thấy cô bây giờ không? Cô thật sự rất muốn nhìn thấy anh.
………………………………..
Đảo không tên.
- Bác Tagaki, đây là hợp đồng mua bán đảo này, cháu muốn mua nó. - Hạ Quân Dật đưa hợp đồng cho ông Tagaki, người chủ đảo này.
- Cậu Hạ này, cậu thật sự có tiền mua đảo này của tôi sao?
- Cháu có. Đây là giấy tờ cháu đã viết sẵn, bác hãy đọc kỹ xem có thắc mắc gì nữa không thì chúng ta sẽ ra giá. Khi ký kết xong, giấy tờ này sẽ được xem là một văn bằng pháp luật hợp pháp.
- Nhưng nếu bán cho cậu, chúng tôi phải ở đâu, làm gì? Chúng tôi bao năm nay vẫn sống ở đảo này.
Hạ Quân Dật cười nhẹ nhàng:
- Mọi người đừng lo. Cháu sẽ tiến hành xây nơi đây thành khu du lịch, sau đó mọi người có thể đến đây ở và làm việc luôn tại đây.
- Thật chứ? Cậu không đùa chứ?
- Cháu không đùa ai trong chuyện mua bán bao giờ cả. Lời cháu nói nhất định sẽ thực hiện được. Bác muốn giá bao nhiêu?
- 50… 50 triệu USD.
- Được, 50 triệu thì 50 triệu.
Ông Tagaki ngạc nhiên vì quyết định nhanh chóng của Hạ Quân Dật.
- Sao cậu đồng ý nhanh vậy?
- Đảo này giá nào cháu cũng mua.
- Cậu đừng lừa chúng tôi nhé. Chúng tôi rất tin tưởng cậu đấy.
Hạ Quân Dật mỉm cười nói:
- Cháu không lừa dối ai cả. Ngày mai, cháu cần mọi người giúp cháu đưa trợ lý của cháu đến đảo Yakushima để thông báo tin tức của cháu về nhà. Còn cháu sẽ ở đây cho đến khi có người của cháu đến đón. Coi như là làm con tin vậy, cũng đâu mất gì.
Mọi người nhìn anh, có vẻ như đã tin tưởng.
- Yên tâm đi, cháu không phải là loại người chỉ biết nói mà không biết làm. Cháu nói sẽ mua đảo này thì sẽ mua, cháu nói sẽ xây dựng nơi đây thành thiên đường du lịch thì chắc chắn sẽ làm.
- Tôi tin cậu. – Ông Tagaki nói.
- Vậy chúng ta cũng phải đặt một cái tên cho đảo này chứ? Đâu thể gọi nó là “đảo không tên” được.
- Cậu đã mua nó thì cậu đặt tên đi.
Hạ Quân Dật suy nghĩ một hồi lâu.
- Hay chúng ta đặt tên đảo này là “Đảo Elaine” đi.
- “Đảo Elaine” sao?
- Elaine là tên vợ cháu.
- Cái tên nghe rất hay đấy. Từ nay đảo của chúng ta đã có tên rồi, là đảo Elaine.
Mọi người hứng thú bàn tán về cái tên. Trợ lý Trần nói nhỏ:
- Ngày mai tôi đi, Tổng giám đốc ở đây một mình sẽ ổn chứ?
- Không sao đâu, họ đều là những người hiền lành chất phác, anh sợ họ làm hại tôi sao?
- Nhưng tôi rất lo lắng cho Tổng giám đốc.
- Đừng có lo lắng quá lên như vậy, tôi đã suy tính hết mọi chuyện rồi, cậu tốt nhất là nên thông báo cho Tống Cường sớm hơn để đưa người đến đảo này. Nhớ rằng chúng ta cần phải có con trai thím Tomoe làm người dẫn đường. Đã được chưa?
- Vâng.
Như đã hiểu ra dụng ý của Hạ Quân Dật, trợ lý Trần nhanh chóng đáp. Hạ Quân Dật sắp được trở về rồi.
Còn tàu biển, máy bay tìm kiếm của các nước đã nhanh chóng rút sau khi kết luận máy bay của Hạ Quân Dật nổ tung và không ai sống sót.
@by txiuqw4