sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 501 : Thiên Lôi Đánh Xuống

Nổ vang qua đi, Lão Tổ Lý gia toàn thân gần như hư ảo, nhưng không đợilão lấy hơi, đạo tia chớp thứ năm đã ầm ầm hạ xuống, khiến lão kêu lênthảm thiết thê lương. Một màn này khiến đầu to xem mà trợn mắt há hốc mồm.

Trong mắt của lão lần đầu tiên ở trước mặt Mạnh Hạo, lộ ra kiêng kị, đối với hồn thể kia, lão cực kỳ đồng tình, theo lão thấy, Mạnh Hạo trướcmắt này thật sự là tu sĩ hung tàn nhất trong thiên địa, gần như khôngchuyện ác nào không làm, nhân thần cộng phẫn.

- Hồn thể này cũng đã như vậy rồi mà hắn lại còn tra tấn như vậy nữa,giữa bọn hắn rốt cuộc có bao nhiêu thâm cừu đại hận chứ. Xem bộ dạng hồn thể này, phỏng chừng trước mắt khó thoát khỏi cảnh hồn phi phách tán.

Đầu to âm thầm cảm khái, trong đầu đối với việc Mạnh Hạo là kẻ tà ác đã trở thành loại suy nghĩ thâm căn cố đế.

- Người này đích thị là rất sợ chết, không có quyết đoán, cho nên mới bị tu sĩ hung tàn này nhiếp hồn, mà lão phu ý chí kiên định, tuyệt khôngquan tâm việc này. Cho dù là bị nhiếp hồn, cũng chỉ là thừa nhận tra tấn ngắn ngủi cuối cùng trước khi hồn phi phách tán mà thôi.

Đầu to nội tâm kiêu ngạo nói, đang muốn đánh lên mi tâm, nhưng ngay sauđó, thân thể của lão mạnh mễ run run, ý tưởng lúc trước lập tức hỏngmất.

Lão mở to mắt, mang theo không thể tin, cũng có sợ hãi mãnh liệt, bởi vì lão nhìn thấy hồn thể kia ở trong lôi điện như muốn hoàn toàn tán loạnthì bỗng nhiên. Mạnh Hạo nơi đó hai mắt chợt lóe tử quang, khi mở miệnghộc ra một ngụm hơi thở màu vàng, khí tức này ẩn chứa sinh cơ bản mạngcủa Mạnh Hạo, tuy nói không nhiều lắm, nhưng sau khi dung nhập hồn thểcủa Lão Tổ Lý gia thì lại khiến cho thương thế của đối phương khôi phụcmấy phần.

Nhưng gần như vừa mới khôi phục, đạo tia chớp thứ sáu đã nổ vang mà đến, lại ở bên trong sấm sét, truyền ra tiếng kêu thảm thiết, ánh mắt Lão Tổ Lý gia lộ ra bi ai, mang theo tuyệt vọng, đó là tuyệt vọng muốn sốngkhông được muốn chết chẳng xong.

Nhìn một màn này mà da đầu của đầu to run lên, giờ phút này sắc mặt táinhợt, thân mình ẩn ẩn phát run, nguyên bản muốn mở miệng nói ra vài lờihào hùng, giờ phút này đều theo nước miếng nuốt xuống bụng. Còn có tayphải đang nâng lên muốn vỗ xuống kia, lúc này cũng đều theo bản năng màbuông thỏng, trong đôi mắt, ngạo nghễ đã bị tuyệt vọng thay thế.

Bởi vì lão bỗng nhiên nghĩ tới chính mình cho dù là tự bạo mà chết,nhưng thân là tu sĩ, chỉ cần thời gian ngắn ngủi trước khi chết, cónhiều phương pháp có thể luyện ra hồn lắm.

Cho dù là tự bạo thì với sự thành thạo của Mạnh Hạo khi tra tấn hồn thể, đầu to cảm giác mình lựa chọn tử vong, có lẽ cũng không phải là mộtgiải thoát chân chính.

Lão có lẽ không sợ chết, nhưng lão sợ là sống không bằng chết.

Mạnh Hạo căn bản là không để ý tới đầu to trước mắt, trực tiếp xem nhẹ,hắn lúc này để ý là lôi đình trên bầu trời này, ánh mắt lại càng tậptrung quan sát linh hồn của Lão Tổ Lý gia.

Hắn phát hiện, khi hồn thể của Lão Tổ Lý gia sắp hỏng mất thì có khôngít lôi đình tản ra, dần dần dung nhập hồn này, cho nên mới có một ngụmsinh cơ làm cho lão khôi phục lúc trước của Mạnh Hạo. Một lần khôi phụcnày, theo như Mạnh Hạo thấy thì trong hồn thể của Lão Tổ Lý gia, lôiđình lại càng nhiều thêm.

- Luyện lôi hồn này... Xem ra lôi hồn này, thật là cần phải tế luyện!

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tiếp tục chờ đợi lôi đình, cho đến khi lạitrôi qua nửa nén hương, cuối cùng sau khi lại có một đạo thiểm điện nữatiến đến, bị Lão Tổ Lý gia hấp thu xong, thế này mới hấp hối, hướng Mạnh Hạo điên cuồng nguyền rủa, Lão Tổ Lý gia lại bị thu vào trong mặt nạhuyết sắc.

Lúc này hắn mới như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu nhìn về phía đầu to,tay phải nâng lên, đang muốn trực tiếp giết chết người này, để cho dâyleo cắn nuốt, sau đó tinh luyện công pháp này.

Dù sao với thái độ kiên quyết vừa rồi của tu sĩ đầu to thì đều đã chothấy lão đã ôm tâm niệm phải chết, Mạnh Hạo cân nhắc, chắc hẳn là lãokhông thể nào tự nói với mình chi tiết của công pháp truyền thừa mà mình cần đến.

Nhưng ngay khoảnh khắc khi tay phải Mạnh Hạo nâng lên, thân thể đầu tomạnh mẽ run run một chút, trên mặt trong khoảnh khắc thế nhưng lại lộ ra khẩn trương cùng sợ hãi mãnh liệt.

- Đạo hữu... Đạo hữu nghe ta một lời, ta biết nơi đặt Tàng Bảo các của tam đại tông, trong đó có không ít tài nguyên tồn tại!

- Tất cả đồ của Kỳ Vật tông bên trong, đều nguyện dâng tặng cho đạo hữu.

- Ngay cả ta, đạo hữu phàm là cần đến, cho dù là núi đao biển lửa, đầu to ta đều tuyệt không mặt nhăn nhíu mày!

Tu sĩ đầu to nhanh chóng mở miệng, lão giờ phút này thật sự là đã hoàntoàn sợ rồi, nghĩ đến thủ đoạn của Mạnh Hạo mới vừa rồi, lão đã cảm thấy cả người run run, lão cũng không muốn sau khi chết, mà hồn phách còn bị tra tấn như thế.

Mạnh Hạo ngẩn ra, liếc mắt nhìn tu sĩ đầu to một cái, cái nhìn này, lậptức làm cho tu sĩ đầu to hô hấp dồn dập, càng trở nên khẩn trương, phùphù một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt kiên quyết,vậy mà còn phát ra thề độc.Lại còn cắn răng một cái, từ trong mi tâm bức ra một luồng hồn huyếttống xuất qua, một khi Mạnh Hạo thu hồn huyết, liền có thể quyết địnhsống chết của lão.

Đầu to tin tưởng, chỉ có chính mình quyết đoán như vậy, mới có thể chân chính tránh được kiếp nạn này.

Mạnh Hạo hơi suy nghĩ một chút, sau khi nghĩ tới nguyên nhân, tựa tiếuphi tiếu nhìn đầu to, trầm ngâm một lát sau, tay phải nâng lên một phenbắt được hồn huyết.

- Đem cái truyền thừa quỷ dị kia của ngươi thuật lại chi tiết tỉ mỉ cho ta.

Mạnh Hạo thản nhiên nói.

Trong lòng đầu to đắng chát, nhưng hôm nay vì mạng sống của mình, trênmặt chỉ có thể biểu hiện ra vẻ cam tâm tình nguyện, ngoan ngoãn từ trong túi trữ vật lấy ra một cái bình nhỏ.

Cái bình nhỏ này chỉ cỡ nắm tay, trên thân còn có vài cái lỗ nhỏ. Saukhi đầu to lấy nó ra, được gió thổi qua, thì từ trong những lỗ nhỏ nàylập tức truyền ra thanh âm u u u, như tiếng khóc. Những âm thanh nàynghe thì cũng không nghe ra cái gì đặc biệt, thậm chí ở trong mắt MạnhHạo, cái bình nhỏ này cũng cực kỳ bình thường, dùng linh thức cũng không nhìn ra điểm gì kỳ dị.

Nếu là tên tu sĩ đầu to này bị Mạnh Hạo giết chết, rồi lấy mất túi trữvật, thì dù Mạnh Hạo cầm trong tay cái bình nhỏ này, cũng có khả năngrất lớn xem nó thành một loại nhạc khí vớ vẩn nào đó, rồi không quá để ý mà xem nhẹ.

Giống như sợ bình nhỏ khiến Mạnh Hạo hiểu lầm, tu sĩ đầu to tranh thủthời gian, cắn nát ngón trỏ tay trái, rất nhanh, dựa theo một trình tựnhất định, bôi lên chín cái lỗ trong số mấy chục cái lỗ trên thân bìnhnhỏ này.

Như là một cái khóa nào đó mà Mạnh Hạo không biết, giờ phút này được đầu to mở ra, cái bình nhỏ này lập tức bộc phát hào quang màu đen. Xungquanh lúc này rõ ràng là không gió, nhưng trong cái bình nhỏ này lại vẫn truyền ra thanh âm nức nở nghẹn ngào, một cách kỳ dị.

Cùng lúc đó, còn có từng dấu hiệu phù văn, trong chốc lát hiện lên trênthân bình nhỏ, chạy vờn quanh bốn phía. Một cỗ khí tức âm lãnh lập tứckhuếch tán ra từ trên thân bình nhỏ này.

Mạnh Hạo hít sâu, nhìn qua cái bình nhỏ, tay phải nâng lên một ngón, cái bình màu đen này lập tức bay về phía Mạnh Hạo, rơi vào trong tay hắn,bị hắn cẩn thận nhìn ngắm.

Thời gian dần trôi quan, Mạnh Hạo có chút động dung. Hắn phát hiện, lúcnày những phù văn trên thân bình nhỏ kia, dường như đang lần lượt biếnthành những linh hồn gào rú thê lương. Mà sau khi cẩn thận ngắm nhìn,lại có loại cảm giác truyền thừa mơ hồ hiện lên trong tinh thần của hắn.

- Đây là bảo vật lúc trước ta trong lúc vô tình tìm được trong một ditích. Bảo vật này lúc trước là ở trên thân một yêu tu đã có thân thể con người, đỉnh đầu có hai cái sừng. Ở đó còn có một miếng ngọc giản nứtvỡ, ta chỉ nhìn một lần, ngọc giản liền tự động nát vụn.

- Trong ngọc giản đó ghi lại phương pháp này tên là Âm Phong Quán, nóirõ đó là truyền thừa do bản thân gã yêu tu đến từ cái núi thứ tư gì đó,trước khi chết lưu lại.

Tu sĩ đầu to cẩn thận chú ý mở miệng, không dám che dấu một chút nào, cũng sợ Mạnh Hạo không tin lão.

Nếu như tên tu sĩ đầu to này không nói gì đến núi thứ tư, Mạnh Hạo thậtsự là có chút chần chờ. Nhưng sau khi nghe được ba chữ núi thứ tư kia,hai mắt hắn lóe lên tia sáng nhỏ không ai thấy.

Sự việc sơn hải thứ chín không phải việc tu sĩ bình thường có thể biếtđược. Theo phân tích của Mạnh Hạo, hiện giờ, trên cả vùng đất này, người có thể biết chuyện của sơn hải thứ chín, tuyệt đối cực kỳ thưa thớt.

Hắn vẻ mặt không đổi, sau khi thu hồi cái bình nhỏ này, thì đưa mắt nhìn tu sĩ đầu to.

Tu sĩ đầu to lập tức khẩn trương, vội vàng thấp giọng mở miệng.

- Đạo hữu, Tàng Bảo Các của tam đại tông, nếu dây dưa thêm, Kỳ Vật Tôngcó mặt ta còn dễ nói, còn hai cái tông môn khác, nếu biết được Lão Tổ tử vong, sợ là đệ tử môn hạ sẽ chia cắt Bảo các. Ngài xem chúng ta có phải nên nhanh chóng đi qua hay không?

Đầu to nói xong, mang theo tâm thần bất định nhìn về phía Mạnh Hạo.

Giờ phút này ở sau lưng hai người, mấy trăm đạo cầu vồng gào thét màđến, xa xa cũng có thể nhận ra khí thế kinh người, càng tới gần, càngkhiến cho đầu to khẩn trương hơn.

Đối với Mạnh Hạo, lão xem như triệt để sợ hãi, sợ hãi đến cực hạn. Giờphút này tâm thần bất định, cung kính phát ra từ đáy lòng. Thậm chí nếu có cơ hội lựa chọn, lúc trước lão tuyệt đối sẽ không đi trêu chọccái tên sát tinh trước mắt này.

Cho dù là chọc phải, lão cũng nhất định không phá vỡ trận pháp của đốiphương, thậm chí nói không chừng vì bảo vệ tính mạng, còn sẽ lập tức đào ngũ trước mặt Lão Tổ hai đại tông khác.

Loại này loại tâm tư, giờ phút này Mạnh Hạo chỉ nhìn thoáng qua, liềnlập tức cảm thụ rõ ràng, sau khi suy nghĩ một chút, Mạnh Hạo nhẹ gậtđầu.

Đầu to lúc này mới nhẹ nhàng thở ra từ tận đáy lòng, nhưng rất nhanhliền bối rối. Lúc này đây, lão thật sự lo lắng Bảo các đã sớm bị hai đại tông khác chia cắt. Không bao lâu sau, hai người hóa thành cầu vồng,bay thẳng về phía thành Đông Lạc.

Mấy ngày về sau, ngoài thành Đông Lạc, một ngọn tuyết sơn trắng xóa, tản ra hào quang màu vàng. Quầng sáng này bao phủ toàn bộ đỉnh núi, từ xanhìn lại, trong núi tuyết, ngoài kim quang, khiến cho hai màu trắng vàng giao thoa, chợt nhìn thì rất mỹ diệu, nhưng sau khi nhìn kỹ, lại có cảm giác không quá cân đối.

Mạnh Hạo đứng ở ngoài núi này, căn bản không có ra tay, ra tay chính làđầu to cùng với gã đại hán đầu trọc, một trong Mặc Sơn Cửu Thánh, quythuận Mạnh Hạo. Ngoài hai người bọn họ, thì chính là mấy trăm tu sĩ mộtđường đi theo Mạnh Hạo, phô thiên cái địa, thanh âm nổ vang kinh độngbát phương.

Đầu to cực kỳ ra sức, con mắt cũng đỏ lên, hận không thể lập tức phá vỡcái màn sáng này. Bên cạnh lão, gã đại hán đầu trọc cũng vậy, sợ hãi đối với Mạnh Hạo, hóa thành ý niệm muốn lập công trong đáy lòng của gã. Hai người ở phương hướng bất đồng, như muốn cạnh tranh, không ngừng màtriển khai các loại thủ đoạn.

Chỉ là một cái đại tông, dưới sự ra sức của hai người này, cùng sự vâycông của mấy trăm tu sĩ, chỉ giữ vững được ước chừng một nén nhang, liền ầm ầm sụp đổ. Màn sáng đã trở thành những mảnh vỡ màu vàng, trong chốclát vụn thành mảnh nhỏ, lộ ra tuyết sơn trắng xóa trong đó.

Căn bản là không cần phải giết chóc nữa, tại nháy mắt màn sáng bịnghiền nát, ước chừng gần trăm tu sĩ trong đó của Hán Thủy Tông - mộttrong tam đại tông, toàn bộ lựa chọn quy thuận.

Sau khi cung kính đưa ra tích góp cùng bảo các của tông môn, đội ngũMạnh Hạo đã phát triển đến gần 600 người, lại đi cái tông môn khác.

Lúc này đây tốc độ phá vỡ nhanh hơn, nhưng lại gặp phải phản kháng. Đólà một nam tử trung niên, trên người có ba cái đồ đằng, nam tử này thânthể cao lớn hơn một chút, lúc ra tay bên ngoài thân thể có sơn hà biếnảo ra, còn có Độc Giao trở mình gào rú. Tại lúc những người khác lựachọn quy thuận, gã đột nhiên hung bạo ra tay, diệt sát mấy đệ tử dẫn đầu đưa ra ý kiến quy thuận, sau đó có ý đồ chạy trốn.

Nhưng ngay khi gã chạy ra khỏi phong tỏa, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên hànmang, thân thể bước một bước, liền trực tiếp xuất hiện ở trước mặt namtử trung niên này, tay phải nâng lên, một quyền nhẹ nhàng.

Thanh âm nổ vang kinh thiên, nam tử trung niên kia phun ra một ngụm máutươi lớn, ánh mắt lộ ra vẻ oán độc. Nhưng không đợi gã tiếp tục triểnkhai thuật pháp gì, tay phải Mạnh Hạo lần nữa đánh ra một quyền, khôngcó đánh người nát bấy, mà là khống chế tu vi, đánh ngất gã.

Mà cuối cùng là Kỳ Vật Tông, thuận lợi nhất. Có đầu to ở đây, Kỳ VậtTông này căn bản còn không mở phòng hộ, mà là hơn một trăm người trongtông, đồng loạt ra đón, cung nghênh Mạnh Hạo đến.

Sơn môn Kỳ Vật Tông, tu kiến tại trong một thung lũng, bốn phía có núirừng bao quanh, rất là u nhã, tự thành hệ thống, Mạnh Hạo nhìn, sau đóliền tạm thời ở lại đây.

Mấy ngày về sau, chim anh vũ cùng miếng mỡ đông đều lục tục thức tỉnh,khi nhìn thấy ở đây thoáng cái đã có bảy tám trăm người, chim anh vũ lập tức hưng phấn, đập cánh. Trong tiếng gào rú bén nhọn, nó đã bắt đầuhuấn luyện bảy tám trăm tu sĩ này ở trong thung lũng này.

Về phần miếng mỡ đông, thì là lười biếng, tùy ý nằm sấp tại bất kỳ mộtcái đỉnh đầu nào mà nó xem thuận mắt, thỉnh thoảng khinh miệt, liên tụcmỉa mai.

Mạnh Hạo cũng hỏi qua hai đứa bọn nó về chuyện trời quang mà lại có sét, nhưng mỗi lần hắn vừa mới mở miệng, chim anh vũ cùng miếng mỡ đông đềuchú ý trái chú ý phải, dùng tốc độ nhanh nhất tránh xa Mạnh Hạo.

Cho đến khi Mạnh Hạo phát một kích với chim anh vũ, khiến nó cảm thấytôn nghiêm bị khiêu chiến nghiêm trọng, lúc này mới lỡ lời nói ra, lạilàm cho sắc mặt Mạnh Hạo vô cùng khó coi.

- Cái này tính là cái gì, Ngũ Gia trì hoãn thiên kiếp, nhưng chung quyvẫn có chút rò rỉ, dù sao cũng đánh không chết, nhiều lắm là thỉnhthoảng có tia chớp rơi xuống mà thôi.

Nói xong, chin anh vũ liền vỗ cánh, cố hết sức, tranh thủ thời gian nhanh chóng chạy xa.

Chỉ để lại Mạnh Hạo đang bế quan trong mật thất vốn thuộc về đầu to trong Kỳ Vật Tông nhíu mày.

Thời gian nhoáng một cái, nửa tháng trôi qua. Nửa tháng này, danh hàoKim Quang Lão Tổ triệt để quật khởi tại trong khu vực Mặc Thổ, mặc dùcòn chưa truyền ra quá xa, nhưng tu sĩ bát phương xung quanh, cơ hồ mỗingười đều biết đến danh xưng Kim Quang Lão Tổ này.

Trong truyền thuyết, Kim Quang Lão Tổ thích giết tu sĩ, dùng đạo đàinhắm rượu, nuốt sống Kết Đan, việc ác bất tận, hung tàn đến cực điểm.Loại truyền thuyết này, càng truyền lại càng khoa trương, đến cuối cùng, cơ hồ là khiến cho người xung quanh, mỗi khi nói đến đều biến sắc.

Một đời hung tu của Kim Quang Lão Tổ, trực tiếp xác định địa vị kiên cốtại bát phương phụ cận, khiến cho mỗi người đều cảm thấy bất an.

Nhất là mười ngày trước, khi liên minh chín thành chỉ còn lại tám giatộc tu chân, lại có một gia tộc, bị Mặc Thổ Cung đột nhiên phát động tập kích, diệt sát triệt để, toàn bộ thành trì trong vòng một đêm đổi chủ.

Sau đó Mặc Thổ Cung hướng toàn bộ Mặc Thổ, phát ra thông lệnh, tuyên cáo với người Mặc Thổ, từ nay về sau, Mặc Thổ Cung là thế lực duy nhất,cũng hướng bảy gia tộc khác trong Cửu Minh, phát động ý tuyệt sát.

Đại chiến, chính thức mở ra!

Theo đại loạn xuất hiện, cũng là lúc mọi người cảm thấy bất an, thì thếlực của Mạnh Hạo tại chỗ này, đã lập tức trở thành một cái cảng tránhgió, hấp dẫn càng ngày càng nhiều tu sĩ bốn phía gia nhập, trong đó Kết Đan cảnh cũng có một ít.

Những chuyện này, đều phát sinh trong nửa tháng, mà trong thành ĐôngLạc, cơ hồ cũng sắp trống không rồi, ánh mắt gia tộc Đông Lạc, cũng dần dần chuyển tới gần ngàn người chỗ Mạnh Hạo, nhìn chằm chằm.

Lại qua mấy ngày, cái danh xưng Kim Quang Giáo này, cũng theo đó màtruyền ra, đã trở thành thế lực cường đại nhất gần thành Đông Lạc, ngoại trừ gia tộc Đông Lạc!

Ở trong trận chiến này, thế lực của Mạnh Hạo đã phát triển đến gần ngànngười, càng ngày càng khổng lồ, đồng thời xem như hoàn toàn đứng vữnggót chân tại Mặc Thổ!

Mà những chuyện này, Mạnh Hạo biết không nhiều lắm, cơ hồ đều là chimanh vũ cùng miếng mỡ đông chủ trương. Hai đứa chúng nó tựa hồ có hứngthú rất lớn đối với việc mời chào tu sĩ. Miếng mỡ đông là cảm thấy chỉmột lần độ hóa một ngàn người, đối với bản thân nó mà nói, chính là mộtlần kinh nghiệm nhân sinh trước nay chưa từng có, đủ để cho nó kiếp sau, kiếp sau sau nữa nhớ lại mà tự hào.

Về phần chim anh vũ, hiển nhiên là nghe được thanh âm một ngàn ngườiđồng thời hô to “tin Ngũ Gia, được vĩnh sinh”, sẽ làm cho tạp mao toànthân nó đều giãn ra, cực kỳ hưởng thụ.

Chúng nó đã sớm quên, nửa tháng này, cơ hồ cứ cách vài ngày lại có tia sét đột nhiên bổ xuống chỗ Mạnh Hạo bế quan.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx