Làm xong việc này, hắn cũng không do dự nữa, mà tiếp tục bay nhanh về phía trước.
Sợi tơ màu bạc ở sau lưng hắn đuổi theo rất gần!
Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, sợi tơ bạc đã tiến gần sát, hắn cắn đầu lưỡi phun ra máu tươi, thân thể nhoáng một cái, Huyết Băng Thiểm lập tức vận chuyển đưa hắn xuất hiện ở chỗ xa hơn. Sắc mặt hắn tái nhợt nhưng cũng không dừng lại chút nào, mà vẫn bay tới trước. Trong bụi cỏ trên mặt đất gần ngay chỗ hắn, có tám con ong độc cũng bị bất động giữa không trung, sau mấy con ong này là một cái tổ ong lớn, bên ngoài tổ ong cũng có vài chục con ong độc.
Mạnh Hạo thấy vậy thì cắn răng, tới gần chỗ tổ ong hơn, hắn vung tay thu ong độc và tổ ong rồi lại thi triển Huyết Băng Thiểm nhanh chóng lao về phía trước.
- Cơ hội hiếm có, ngàn năm khó gặp. Nhất định phải nắm chắc!
Mạnh Hạo âm thầm hò hét, cũng càng thêm rối rắm. Đây là lần nguy cơ sinh tử trước nay chưa từng có, trên con đường tu hành của hắn. Nhưng... Hết lần này tới lần khác, ở trong nguy cơ tại Thánh địa Ô Thần này, lại cũng là lần tạo hóa trước nay chưa từng có!
Lần tạo hóa này khiến cho mọi thứ xung quanh đều bất động, tạo cơ hội cho Mạnh Hạo có thể dễ dàng, tùy ý thu lấy các loại dị yêu. Loại cơ duyên này, cho dù là Mạnh Hạo cũng phải động tâm không thôi.
Nhất là... khi hắn thấy được trong chỗ một miệng núi lửa bất động, hình như có một con thằn lằn lớn cỡ vài chục trượng. Một nửa thân nó thò ra khỏi miệng núi lửa, nhưng nó cũng bị bất động làm cho Mạnh Hạo càng xoắn xuýt rối rắm hơn nữa.
- Liều mạng!
Mạnh Hạo khẽ gầm, thân hình chớp lóe xuất hiện cạnh con thằn lằn kia, vung tay thu nó vào túi càn khôn, rồi phun máu tươi đẩy nhanh tốc độ. Một đường bay tới này, Mạnh Hạo không để ý tới sinh tử, mà cứ thấy dị yêu là hắn dùng tốc độ nhanh nhất bay tới thu lấy.
Từng bầy dị yêu hay chỉ một dị yêu mạnh mẽ ở Thánh địa Ô Thần này mấy năm qua, vẫn luôn không có người nào có thể lấy được, chúng đã sống rất lâu ở nơi đây. Cho dù là năm đại bộ lạc nhiều lần đến tế tổ cũng phải cẩn thận từng chút một, dùng thủ đoạn đặc thù để tránh đi bầy yêu. Vậy mà hôm nay... trong tình cảnh chúng nó bị bất động, đã giúp Mạnh Hạo chiếm được đại tiện nghi trước nay chưa từng có.
Một đám muỗi màu xanh lá khoảng hơn một ngàn con, bị bất động trong một miệng núi lửa, giống như chúng nó đang xông vào miệng núi, muốn đấu sinh tử với một con cá sấu cực lớn, có nửa thân chìm trong nham thạch.
Những con muỗi này có hai cọng xúc tu phát ra ánh sáng âm u, toàn thân mọc vô số lông như gai sắc dữ tợn, trông mà giật cả mình.
Còn con cá sấu kia có màu đỏ, hai mắt lại đen kịt, nửa thân nó chìm trong nham thạch nóng chảy, tản ra dao động tu vi kinh người.
- Nơi này... rốt cuộc nơi này có bao nhiêu dị yêu!
Mạnh Hạo mở to mắt, trong lòng hắn đã xoắn xuýt đến cực độ, mà sợi tơ bạc rít gào bay tới càng lúc càng nhanh, bây giờ cách Mạnh Hạo đã không đến năm mươi trượng.
- Chết tiệt!
Hai mắt Mạnh Hạo đỏ lên, lập tức thi triển một lần Huyết Băng Thiểm để xuất hiện bên ngoài miệng núi lửa, rồi hắn vung tay lên thu đám yêu muỗi và con cá sấu màu đỏ kinh người kia vào túi càn khôn.
Thân thể hắn nhoáng một cái đã bay thẳng đến nơi xa hơn, sợi tơ bạc đã cách Mạnh Hạo tầm ba mươi trượng. Nó vạch ra trên hư không một đường thẳng, tốc độ cực nhanh tiếp cận Mạnh Hạo.
Cảm giác được nguy cơ sinh tử ở một khắc này đã mãnh liệt hơn, hiển nhiên là đến cực hạn. Hai mắt Mạnh Hạo đỏ lên, không thể lại lo chuyện đi túm dị yêu ở bốn phía nữa, mà hắn lao thẳng tới chỗ ngọn núi lửa còn hoạt động bình thường kia.
Chỉ là... khi tới rất gần chỗ đó rồi, Mạnh Hạo lại liếc mắt thấy phía dưới mặt đất bỗng nhiên có một nấm mồ!
Nấm mồ này có nứt ra một cái khe hở, trong khe hở có thể thấy một cái quan tài, nằm trong quan tài là một bộ xương có một nửa trên là hình người, nửa dưới là hình thú, trông rất quỷ dị.
Điều làm cho Mạnh Hạo hô hấp dồn dập là phần bụng của bộ xương kia, có một thanh mộc kiếm!
Trong nháy mắt Mạnh Hạo nhìn thanh mộc kiếm, thì hắn chợt trợn trừng mắt. Hắn nhìn thấy bộ xương kia không phải vật chết, mà đang mở to mắt, tuy bị bất động, nhưng Mạnh Hạo có thể cảm nhận được có một luồng uy hiếp từ trên bộ xương này phát ra. Sự uy hiếp này gần như là uy áp của Trảm Linh.
- Thanh mộc kiếm thứ ba!
Mạnh Hạo thở gấp, đây là thanh mộc kiếm thứ ba hắn nhìn thấy, nếu lấy được thanh kiếm này, cộng thêm thanh kiếm phục chế kia nữa, thì hắn có tới bốn thanh!
Lai lịch kiếm này như thế nào Mạnh Hạo cũng không rõ lắm. Trong trực giác, hắn cảm thấy cần đến hai ngàn linh thạch cực phẩm, mới có thể phục chế thanh kiếm này, như vậy nó nhất định bất phàm. Sở dĩ hiện nay không có tiếng tăm gì, có lẽ là do số lượng đạt được còn chưa đủ.
Lúc này, Mạnh Hạo càng có trực giác mãnh liệt hơn là, nếu hắn bỏ lỡ biến hóa đặc thù ngày hôm nay, thì lúc sau hắn muốn lấy được thanh mộc kiếm từ chỗ bộ xương quỷ dị kia, sẽ cực kỳ khó khăn.
Đau xót và vui vẻ cùng tồn tại trong cảm thụ của Mạnh Hạo bây giờ. Hắn hung hăng cắn chặt răng, thân thể nháy mắt chuyển hướng, bay thẳng đến chỗ mặt đất kia. Trong nháy mắt sau khi tới gần, hắn đưa tay phải chen vào trong khe hở của nấm mồ kia, trực tiếp nắm lấy mộc kiếm ở trên bộ xương kia mà kéo mạnh ra phía ngoài một cái, nghe mơ hồ như có một tiếng gầm phẫn nộ vang lên từ chỗ bộ xương kia.
Mạnh Hạo cũng chẳng kịp nhìn kỹ lại nữa mà nhoáng thân thể một cái, bay thẳng vào giữa ngọn núi lửa còn hoạt động bình thường kia. Trong chớp mắt khi hắn tiến vào ngọn núi lửa này, thì sợi tơ bạc kia cũng đuổi tới nơi và theo hắn chui vào trong núi.
- Cho dù chạy tới chân trời góc biển, ngươi cũng trốn không thoát!
Âm thanh tang thương kia giống như truyền từ hư vô đến, rồi quanh quẩn chỗ miệng núi lửa này. Mạnh Hạo bay ở phía trước, sắc mặt tái nhợt, sợi tơ bạc ở phía sau chỉ còn cách hắn hơn ba trượng, đang rít gào đuổi sát.
Thật giống như lời người kia nói, Mạnh Hạo... trốn không thoát!
Trong miệng núi lửa này không có nham thạch nóng chảy, mà chỉ có một cái ao nước ở sâu phía trong miệng núi. Bốn phía là vách nham thạch vòng thành hình bậc thang, chạy thẳng tới chỗ dưới cùng là cái ao nước kia.
Mạnh Hạo tiến tới, gào thét xông thẳng xuống phía dưới. Trên đường đi xuống, trong miệng núi lửa này xuất hiện một lượng lớn cấm chế. Những cấm chế này, là để nghiêm cấm tất cả những người không phải tộc nhân Ô Thần Đại Tộc tiến vào. Trừ phi là có tộc nhân của Ô Thần tộc che chở, nếu không, tất cả người ngoài đi vào nơi này đều phải diệt vong.
Nhưng... cái dây câu đuổi theo ở sau lưng Mạnh Hạo đang rít gào bay tới, làm cho hết thảy cấm chế ở chỗ này bị bất động. Cho dù ngọn núi lửa này có điểm kỳ dị, thì vào lúc mà sợi tơ kia tiếp cận hết thảy cũng đều bị bất động.
Cấm chế bất động thì không còn trở ngại nào nữa, làm cho tốc độ của Mạnh Hạo càng nhanh hơn. Hắn đã trở thành người ngoài duy nhất bước vào nơi đây đầu tiên, kể từ xưa cho đến giờ.
@by txiuqw4